Lúc sáng suиɠ sướиɠ mà bây giờ cũng rất suиɠ sướиɠ.
Hơi thở của Kỷ Lưu Thành đang phả bên tai, hàm răng vừa mới cắn vành tai cô, vừa rồi trong nháy mắt cô cảm thấy có một dòng điện từ xương sống vọt lên đỉnh đầu, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến tiểu huyệt cô ướŧ áŧ.
Nó còn ướt đến nỗi thấm qua cả qυầи ɭóŧ.
Kỷ Lưu Thành buông cô ra, nhìn cô hỏi: “Sao lại không nói lời nào?”
Thích Âm hít sâu một hơi, lại thở ra một lần nữa, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, nhướng mày hỏi lại: “Cậu đuổi bạn tớ đi, còn muốn tớ nói gì đây?”
Kỷ Lưu Thành bắt được điểm mấu chốt: “Bạn? Không phải bạn trai?”
Thích Âm hỏi lại: “Không phải cậu nói từ giờ cậu là bạn trai tớ sao? Sao vậy, không còn tính nữa sao?”
Kỷ Lưu Thành: “Đương nhiên tính.”
Thích Âm: “Bạn trai à, cậu có thể tránh ra một chút không?”
Kỷ Lưu Thành cũng không nhượng bộ: “Cậu muốn đi đâu?”
Thích Âm: “Về nhà đổi qυầи ɭóŧ.”
Kỷ Lưu Thành: “Cái gì?”
Thích Âm: “Tóm lại cậu cứ tránh ra trước đi.”
Kỷ Lưu Thành: “Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Thích Âm: “Cho cậu ba phút.”
“Ba phút?”
Những gì Kỷ Lưu Thành muốn nói đã tan biến bởi thái độ của Thích Âm. Cô gái này hôm qua vẫn rất nhiệt tình với anh, vậy mà tại sao hôm nay cô lại lạnh nhạt với anh vậy?
Đây là cách nói chuyện với bạn trai sao?
Rõ ràng mới vừa rồi cô còn cười ngọt ngào với tên họ Lý kia như vậy.
Kỷ Lưu Thành càng nghĩ càng giận, đúng lúc anh nhìn thấy chiếc ống hút trong cốc nước, vì thế cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu anh.
Anh nổi giận nói: “Vừa nãy cậu đã dùng cái ống hút kia chưa?”
Kỷ Lưu Thành lại cố chấp: “Tớ muốn biết cậu đã dùng qua ống hút này hay chưa.”
Thích Âm: “Dùng rồi.”
Kỷ Lưu Thành: “Dùng rồi mà cậu còn đưa cho cậu ta, đút cho cậu ta?”
Thích Âm: “Vậy thì sao?”
Kỷ Lưu Thành: “Vậy thì sao? Không phải như vậy là gián tiếp hôn cậu ta rồi sao?”
Thích Âm tiến lên một bước túm chặt cổ áo Kỷ Lưu Thành, nhón chân làm bộ dáng muốn hôn môi, tai Kỷ Lưu Thành nóng lên, bởi vì đột nhiên dâng lên cảm giác ngượng ngùng nên anh vô thức quay đầu qua chỗ khác, hô hấp cũng rối loạn.
Thích Âm liền bực.
Vì thế cô buông Kỷ Lưu Thành ra, cố ý chọc giận anh: “Gián tiếp hôn là như thế nào? Tớ có nhiều bạn trai như vậy, hôn trực tiếp cũng không ít, đây mới chỉ là hôn gián tiếp.”
Kỷ Lưu Thành thấy thái độ này của cô cũng không khỏi nổi giận: “Cậu cố ý chọc tức tớ phải không?”
Thích Âm: “Ai cố ý chọc tức cậu, lời tớ nói là thật, làm sao, vừa rồi cậu không để tớ hôn chẳng lẽ là bởi vì việc này? Bởi vì tớ đã hôn người khác rồi, cho nên cảm thấy tớ không sạch sẽ, liền ghét tớ?”
Kỷ Lưu Thành quả thực bị cô làm cho tức chết rồi: “Cậu đang nói gì vậy?”
Dù sao Thích Âm cũng là bảo bối của anh, anh muốn trách cũng là trách mình không sớm ra tay ôm cô vào lòng, làm sao còn có thể ghét bỏ cô đây?
Tuy rằng anh không thể không ghen khi ngẫm lại những chàng trai đã từng qua lại với cô, nhưng anh chỉ ghen với những nam sinh đó, tại sao Thích Âm lại suy diễn thành mình ghét bỏ cô vậy?
Đây không phải nói hươu nói vượn sao?
“Vừa rồi cậu né tránh, cậu chính là ghét bỏ tớ.” Thích Âm lại một hai nói lời ngụy biện, cũng không cho Kỷ Lưu Thành có cơ hội giải thích, liền xoay người rời đi.
Kỷ Lưu Thành bị cô làm cho tức giận không nói lên lời, chỉ có thể hành động.
Thích Âm bị Kỷ Lưu Thành nắm cổ tay kéo trở lại, sau khi bị anh ôm vào ngực, nụ hôn của Kỷ Lưu Thành cũng bất ngờ ập tới.