Chương 33: Khi ngủ không mặc qυầи ɭóŧ, tiểu huyệt bị lộ ra, anh nhìn thấy liền cứng lên.
Kỷ Lưu Thành không ăn cơm, nói xong câu kia không được bao lâu liền rời đi.
Để lại Tô Tuyết và Kỷ Uyên vẫn đang sững sờ.
“Sao lại thế này?” Kỷ Uyên khó hiểu nhìn về phía Tô Tuyết.
“Sao em biết được?” Tô Tuyết sau khi sững sờ liền vui vẻ lên: “Nhưng đây là chuyện tốt nha.”
So với Hoắc Dung náo loạn làm không ít chuyện xấu, cô càng thích Thích Âm – đứa trẻ bà nhìn từ nhỏ đến lớn, làm con dâu.
“Không được, em phải hỏi một chút.” Tô Tuyết càng nghĩ càng kích động, lập tức nhắn WeChat hỏi Thích Âm.
Kỷ Uyên lại nhướng mày: “Nhưng đứa bé Tiểu Âm này trước nay chưa từng quá thân thiết với chúng ta, gần đây còn gây ra không ít chuyện.”
Tô Tuyết nghe chồng mình nói vậy không nhịn được trừng mắt: “So với Hoắc Dung thì mấy chuyện của Thích Âm có tính là gì chứ?”
Kỷ Uyên: “Trốn học đánh nhau mà còn chưa tính sao.”
Tô Tuyết: “Ít nhất Âm Âm nhà chúng ta làm gì cũng rõ ràng, không giống như đứa trẻ Hoắc Dung kia, âm hiểm, còn trẻ tuổi như vậy mà một bụng ý nghĩ xấu xa.”
Kỷ Uyên: “Em đừng nói như vậy.”
Tô Tuyết: “Được, đó là con của ân nhân anh, anh muốn thương nó, cưng chiều nó đưa nó về nước, em đều không cản anh, nhưng nếu nó còn làm loạn với con trai em, thì anh đừng trách em vô tình.
Kỷ Uyên vội nói: “Dung Dung nó đã hối cải làm lại bản thân, nó ở trong điện thoại đã hứa với anh rồi.”
Tô Tuyết: “Cứ để rồi xem.”
Khi Thích Âm nhìn thấy tin nhắn của Tô Tuyết hai mắt đều trợn tròn.
Tô Tuyết nhắn cho cô rất nhiều, cuối cùng hỏi: [Âm Âm à, cháu với con trai dì đã tiến triển đến bước nào rồi?]
Thích Âm quả thực không biết nên trả lời thế nào.
Kỷ Lưu Thành chỉ nói muốn đi ăn cơm cùng ba mẹ, không nói cho cô biết ở trong bữa cơm công khai quan hệ của hai người.
Thích Âm không trả lời lại, Tô Tuyết vẫn nhắn tiếp: [Tiểu Thành cũng 18 tuổi rồi, đúng là thời điểm tràn đầy hormone, tuy rằng hai đứa đang yêu đương, nhưng cháu cũng nên bảo vệ bản thân thật tốt, không nên cái gì cũng làm theo nó.]
Trong lòng Thích Âm ấm áp, nhưng mặt đỏ lên.
Chỉ sợ dì Tô không biết cô và Kỷ Lưu Thành đã làm chuyện không nên làm rất nhiều lần, tiểu huyệt của cô đã bị Kỷ Lưu Thành chơi chín.
Thích Âm vẫn không biết nên trả lời như nào, Tô Tuyết liền gọi điện qua, bởi vì vui mừng mà nói rất nhiều.
“Dì rất ủng hộ hai đứa yêu đương, nhưng cũng không nên chỉ lo yêu đương, đừng quên học tập.”
“Vâng…”
“Mà nhớ phải tự bảo vệ mình cho tốt.”
“Vâng…”
…
Tô Tuyết lải nhải nói rất nhiều lời, nhiệt tình hơn bao giờ hết, cho đến khi Thích Âm sắp không chịu nổi, bà mới lưu luyến tắt máy.
Thích Âm thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi tại chỗ, lại xoa xoa mặt.
Cũng không biết bao giờ Kỷ Lưu Thành trở về.
Nếu đã nói đến chuyện của hai người, phỏng chừng ba mẹ Kỷ còn có rất nhiều lời muốn hỏi đi?
Mình vẫn không nên quấy rầy thì hơn.
Đợi đến 8 giờ, 9 giờ, đến 10 giờ mà Kỷ Lưu Thành vẫn chưa về, Thích Âm đã buồn ngủ rồi.
Chờ Kỷ Lưu Thành về liền thấy hình ảnh Thích Âm kẹp chăn nằm trên giường.
Anh đè đè mi tâm.
Vốn dĩ rất phiền lòng, bởi vì phần ân tình kia mà Kỷ Uyên đối với Hoắc Dung phá lệ thương yêu, bây giờ lại không quan tâm đến mình muốn đưa cô ta về nước, Kỷ Lưu Thành cũng không biết phải nói với Thích Âm ra sao, vì vậy kéo mấy anh em Hà Mãn đi đến đường đua đua xe mấy tiếng.
Nhưng khi nhìn thấy cơ thể xinh đẹp đang nằm trên giường kia, Kỷ Lưu Thành đột nhiên cảm thấy những phiền não kia đều tan thành mây khói.
“Âm Âm,” Anh nhấc chân cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mắt cá chân trắng nõn, hứa với cô: “Tớ sẽ không để cậu phải chịu ấm ức.”
Nhưng lúc này Thích Âm đột nhiên giật mình.
Cô tách hai chân ra, nằm thẳng trên giường, váy ngủ bởi vì động tác mà bị vén lên trên hông.
Vì vậy tiểu huyệt mềm mại, đáng yêu lập tức bại lộ ngoài không khí.