https://truyensachay.net

SAU KHI TÔI CƯỚP ĐI NAM PHỤ, NỮ CHÍNH KHÓC RỒI

Chương 37 - Chương 37

Trước Sau

đầu dòng
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng cười của cô gái, phảng phất đang cười nhạo anh không biết cố gắng.

Cô gái trong lòng anh xấu xa lắm, muốn nhìn trò cười của anh, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hỏi anh: “Lục Hoặc, có phải anh muốn hôn em hay không?”

Lục Hoặc nhắm hai mắt, anh căn bản không muốn trả lời câu hỏi của cô.

Tay Kiều Tịch tùy ý sờ loạn trên cái đuôi của anh, “Anh chắc chắn không chỉ muốn hôn em.”

Cô cười run lên trong lòng ngực anh, “Anh nói xem, lúc nãy anh đang nghĩ cái gì?”

Trong đêm tối, mặt Lục Hoặc nóng lên, môi mỏng mím chặt, anh sao có thể nói với cô suy nghĩ không thuần khiết của anh.

Thiếu niên vốn dễ dàng xúc động, bình thường Lục Hoặc dù bình tĩnh lạnh lùng đi chăng nữa thì cũng là con trai bình thường. Anh chỉ là hai chân không thể đi, người mình thích nằm trong ngực anh động đậy lung tung, anh lại không phải người không có cảm giác, sao có thể chịu được?

“Tịch Tịch, đừng lộn xộn.” Lục Hoặc đè nặng giọng nói, duỗi tay cầm lấy bàn tay đang làm loạn của cô gái.

Kiều Tịch cười cong mắt, tay cô bị nắm lấy, cô cũng không giãy giụa, đầu cô hướng về phía Lục Hoặc, môi nhẹ nhàng rơi xuống trên cằm anh.

“Anh cầm tay em cũng vô dụng nha.” Tiếng cười nhẹ nhàng của cô gái mang theo ý xấu.

Giây tiếp theo, cả người Lục Hoặc căng thẳng, giọng nói gần như sắp mất khống chế, “Tịch Tịch.”

Cô gái thế mà dùng chân nhẹ nhàng cọ xát vào cái đuôi của anh!

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, trong bóng tối, bàn chân nhỏ quá trắng của Kiều Tịch lén lút dịch về phía Lục Hoặc.

Mu bàn chân của cô rất trắng, mũi chân phiếm màu hồng nhạt, tinh xảo lại xinh đẹp, ngón chân đáng yêu hơi cong, cố ý cọ qua cái đuôi màu vàng của thiếu niên.

Vừa tê vừa dại.

Bàn tay nắm lấy Kiều Tịch của Lục Hoặc nắm chặt, giọng nói trầm thấp của anh rất rõ ràng trong đêm đen, “Tịch Tịch.”

Giọng nói của anh khàn đến rối tinh rối mù.

Mũi chân Kiều Tịch di chuyển từng chút một, cọ qua chiếc đuôi cá trơn trơn của anh, trên khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của cô đều là ý cười, “Em ở đây nè.”

Cô gái quả thực rất trêu chọc người ta.

Cô cố ý trêu đùa anh, muốn xem dáng vẻ mất khống chế của anh.

Ngay khi mũi chân của cô sắp đi xuống phần cuối cùng của đuôi cá, Lục Hoặc hung hăng nhắm mắt lại, anh cắn răng, trong sự kinh ngạc của Kiều Tịch, tay anh chống xuống giường, đột nhiên dùng sức xoay người đè lên.

Con thỏ bị ép quá cũng sẽ cắn người.

Nửa người trên của Lục Hoặc đè trên người Kiều Tịch, noi theo ánh trăng, con ngươi đen nhánh của anh đầy u ám, anh gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Một bàn tay của anh cầm cằm Kiều Tịch, anh cúi đầu xuống.

Giây tiếp theo, môi Kiều Tịch bị cọ xát thật mạnh, có chút đau.

Lục Hoặc làm gì có kỹ xảo nào? Anh rất trúc trắc, dùng sức mở miệng nhỏ của cô ra, nếm lấy vị ngọt của cô. Tóc mái trên trán Lục Hoặc rũ xuống, che lấp ánh mắt ngây ngô của anh, đáy mắt anh ngập tràn dục vọng.

Đầu óc Kiều Tịch hoàn toàn ngẩn ra, vẫn luôn là cô ức hiếp, lấn áp và trêu đùa Lục Hoặc, cô làm gì nghĩ đến lần này anh sẽ phản kháng?

Trong đêm đen, cô cảm thấy môi của mình đau, cơ thể thiếu niên cũng không nhẹ chút nào, cô bị đè ép khiến nửa người trên cũng đau theo, hô hấp còn bị cướp đoạt, cô gần như không thở nổi.

Cô làm chuyện xấu, phải tự mình gánh vác kết quả như vậy.

Nếu không phải môi cô bị dùng sức cọ xát đau đớn, cô vẫn rất hưởng thụ.

Ngày hôm sau Kiều Tịch thức dậy rất sớm, chỉ cảm thấy bản thân ngủ trên giường gỗ cứng một đêm, nơi nào cũng bị cộm phát đau.

Cô yếu ớt vùi đầu vào trong lòng ngực Lục Hoặc cọ xát, bất mãn lẩm bẩm.

Tối hôm qua cô cũng quên chính mình khi nào ngủ, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, hô hấp nóng rực.

Đuôi cá của Lục Hoặc đã sớm biến mất, lúc cô gái động đậy, anh đã sớm thức giấc.

Bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy, ngoài cửa sổ còn có tiếng chim kêu, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, soi sáng vào trong căn nhà, cả căn phòng đều trở nên dịu dàng sáng ngời.

Lục Hoặc nhìn đồng hồ, anh xoa bóp khuôn mặt của cô gái, “Tịch Tịch, em nên rời giường.”

Tối hôm qua cô còn oán giận sáng nay 7 giờ hơn phải tập hợp, sau đó cả lớp đi lên núi vẽ vật thực, bây giờ đã 7 giờ.

Kiều Tịch chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn ngập cơn buồn ngủ.

Ý thức của cô dần dần tỉnh táo.

Trước mắt cô là chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của thiếu niên, Kiều Tịch kỳ lạ phát hiện, dưới cằm anh mọc vài sợi râu.

“Lục Hoặc, anh cũng có râu à.” Cô mở miệng, giọng nói lười nhác, kéo dài, mang theo vài phần làm nũng nhẹ lẩm bẩm, khiến xương cốt của con người đều tê dại.

Lục Hoặc không khỏi cười khẽ ra tiếng, “Anh là con trai, có râu không phải bình thường sao?”

Kiều Tịch duỗi tay sờ một chút, có chút châm chích vào tay.

Cô cảm thấy anh còn ngây ngô lắm, ngay cả hôn môi cũng là cắn cô, lúc hôn quá mức còn sẽ không nhịn được kêu rên.

Kiều Tịch nhấp nhấp môi mình, còn có chút đau, khẳng định là sưng rồi, cô hung hăng trừng Lục Hoặc một cái, mới ngồi dậy từ trong lòng anh.

Bên ngoài, bà Lý đã nấu xong bữa sáng thật sớm, thấy Kiều Tịch đi ra, mặt mày bà đầy hiền lành, cười nói: “Tiểu Tịch dậy rồi.”

Tối hôm qua, bà cụ đã nhớ kỹ tên của các chàng trai cô gái trẻ tuổi.

“Chào bà Lý ạ.” Kiều Tịch cười ngọt ngào chào hỏi.

“Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, bà tùy tiện làm một ít, trong nhà không có gì ăn ngon, để các cháu chịu thiệt chút rồi.” Bà Lý có chút ngượng ngùng.



“Bà quá khách sáo rồi, chúng cháu ăn gì cũng thích, cháo rất ngon đó ạ.” Kiều Tịch cười nói: “Cháu đi rửa mặt trước.”

Bà Lý cười gật đầu, “Được, đi đi.”

Trên tường trong nhà vệ sinh treo một chiếc gương nhỏ, Kiều Tịch soi một chút, mới phát hiện môi mình đỏ ửng, còn hơi trơn bóng, nhìn thế nào cũng giống bị người ta mãnh liệt hôn qua.

Nghĩ đến sự tàn nhẫn muốn nuốt chửng cô của Lục Hoặc tối hôm qua, trên mặt Kiều Tịch không khỏi có chút nóng bừng, sau này vẫn không nên trêu anh quá tàn nhẫn.

Con cá lật mình vẫn rất lợi hại.

Bởi vì muốn lên núi, hôm nay Kiều Tịch không mặc váy, mà mặc bộ đồ thoải mái.

Bên trên là một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là một chiếc quần jean, hai chân cô vừa thon vừa thẳng, mặc quần kiểu này là đẹp nhất, cho dù đôi chân bị che lấy kỹ càng, cũng quyến rũ khiến người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Cô đi một đôi giày trắng đế bằng mềm, còn thuận tiện dùng dải lụa màu tím nhạt buộc tóc lên, buộc thành đuôi ngựa.

Khuôn mặt nhỏ bóng loáng trắng tuyết hoàn toàn lộ ra, một đôi mắt đen lung linh, tươi đẹp lại động lòng người.

Lục Hoặc đã ngồi trên xe lăn, trên người cũng thay chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, bên dưới anh mặc chiếc quần dài màu đen, quần áo thẳng tắp phẳng phiu, không có nếp nhăn, lúc thấy cô gái đi vào, khuôn mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng.

“Đi, em đẩy anh đi ra ngoài ăn sáng.” Kiều Tịch cười nói.

“Ừm.”

Phương Đường cũng thức dậy, cô ấy vẫn luôn ở ký túc xá trong trường, cho nên đã quen ngủ giường gỗ, tối hôm qua cô ấy ngủ sớm, tinh thần rất tốt.

“Tiểu Tịch, chào buổi sáng.” Một tay cô ấy xách giá vẽ, một tay còn lại dễ dàng cầm lấy dụng cụ vẽ tranh.

Kiều Tịch cười nói: “Chào buổi sáng nha.”

Phương Đường cứ cảm thấy hôm nay Kiều Tịch càng xinh đẹp hơn, cái miệng nhỏ đỏ đỏ, khuôn mặt nhỏ hiện lên màu hồng nhạt, ngay cả con mắt cũng long lanh, rất xinh đẹp.

Mấy người ngồi quanh chiếc bàn gỗ hình vuông, Kiều Tịch ngồi bên cạnh Lục Hoặc, ăn từng miếng cháo trắng.

Món ăn kèm ngon lành đều là bà Lý đích thân làm, cũng ngọt ngào ăn ngon.

Sau khi ăn sáng xong, Kiều Tịch trở lại phòng chuẩn bị bôi kem chống nắng.

Thấy Lục Hoặc di chuyển xe lăn đi theo vào, cô nhét kem chống nắng vào trong tay của anh, sai bảo anh, “Anh bôi giúp em.”

Hôm nay mặt trời bên ngoài rất gắt, cô còn phải lên núi, cô cũng không muốn chính mình bị cháy đen chút nào.

Cô rất đau lòng cho làn da của mình, trắng tuyết mịn màng như vậy, phải bảo dưỡng cho tốt, ngày hôm qua cô phát hiện, không chỉ cô thích, ngay cả Lục Hoặc cũng thích, tối hôm qua anh vừa hôn cô, bàn tay to nhéo cằm cô, đầu ngón tay vẫn luôn vuốt ve chỗ thịt mềm tinh tế nơi cằm cô.

Cô ngồi ở mép giường, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, “Phải bôi cho đều.”

“Ừ.”

Lục Hoặc nặn kem chống nắng lên đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng bôi lên trên mặt cô gái, anh vụng về dùng lòng bàn tay xoa khuôn mặt quá mức trắng nõn mềm mại của cô.

“Anh nhẹ một chút.” Kiều Tịch bị vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh cọ xát có chút đau, mặt đều đỏ lên.

Lục Hoặc thả nhẹ lực tay, chuyển thành dùng mu bàn tay, nhẹ nhàng tán kem chống nắng ra, vẻ mặt anh đầy nghiêm túc, trong con ngươi lạnh lùng là hình ảnh ngược của cô.

Hai người cách rất gần.

Kiều Tịch nhìn đến rung động, cô ghé sát vào anh một chút, “Lục Hoặc, anh thật ngoan.”

Thiếu niên cong môi, không lên tiếng, cô coi anh như trẻ con để dỗ dành à.

Thôn An có núi, đường lên núi là cầu thang làm bằng đá, cũng không cần đi đường nhỏ của rừng cây bên kia.

Hai lớp tập hợp lên núi, mọi người đưa theo giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh, lúc mới bắt đầu còn khá nhẹ nhàng, nhưng mà đi được một nửa thì không ít người bắt đầu cảm thấy mệt.

“Kiều Tịch, để tớ cầm giúp cậu.” Phía trước, Giang Cảnh Trình xoay người nói với Kiều Tịch ở phía sau.

Cô gái hôm nay rất đẹp, lúc tập hợp, ánh mắt của cậu ấy vẫn luôn gắt gao dõi theo cô.

Ở bên cạnh, Diệp Tử Hân làm gì còn không rõ tâm tư trong lòng của cậu bạn, cô ấy trêu ghẹo: “Giang Cảnh Trình, tớ quen biết cậu lâu như vậy, hay là cậu cũng cầm giúp tớ đi?”

Giang Cảnh Trình bị ánh mắt nhìn thấu của Diệp Tử Hân trêu chọc, khiến cậu ấy có vài phần mất tự nhiên, “Đưa đây đi.”

Diệp Tử Hân cũng không khách sáo chút nào, trực tiếp đưa dụng cụ vẽ tranh nặng gần mười mấy cân cho cậu ấy, trên người nháy mắt nhẹ nhàng rất nhiều, cô ấy thoải mái rồi nháy mắt với Giang Cảnh Trình, “Cảm ơn nha.”

Giang Cảnh Trình tức giận liếc nhìn cô ấy một cái, quay về phía Kiều Tịch, vẻ mặt cậu ấy dịu dàng: “Kiều Tịch, cậu đưa giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh để tớ cầm cho.”

Tay Kiều Tịch mềm mại, cầm giá vẽ đi cả đường, lòng bàn tay và ngón tay của cô đã sớm bị giá vẽ cọ xát đỏ lên.

Ánh mắt Giang Cảnh Trình chân thành nhìn cô, “Tớ cầm giúp cậu đi.”

Nhà bà Lý.

Lục Hoặc không thể đi theo lên núi, anh chỉ có thể ở lại trong phòng.

Bà Lý tưới cây trước sân, thấy Lục Hoặc di chuyển xe lăn đi ra, trên đùi đặt một cái chậu, bên trong đầy quần áo.

“Bà Lý, xin hỏi giặt quần áo ở đâu ạ?” Lục Hoặc hỏi.

Bà Lý chỉ chỗ vòi nước ở phía góc tường đối diện, nói: “Có lỗi quá, nhà bà không có máy giặt, phải để các cháu tự giặt tay rồi.”

Bà quen tự giặt quần áo, cũng không biết dùng máy giặt như thế nào, nên vẫn không mua máy giặt.

“Không sao ạ.” Lục Hoặc di chuyển xe lăn đi đến vòi nước bên kia, bắt đầu giặt quần áo.

Chiếc váy của cô gái rất mềm mại, anh nhẹ tay, giặt rất nghiêm túc.

“Cháu thật tốt.” Bà Lý vẫn là lần đầu thấy con trai giặt quần áo cho bạn gái.



Lục Hoặc cười, nghĩ đến bộ dáng yếu ớt của Kiều Tịch, cô làm gì biết giặt quần áo? Anh cũng không nỡ để cô làm.

Dưới ánh mặt trời, thiếu niên mặc sơ mi trắng trên xe lăn tinh xảo giống như đồ gốm sứ trắng, lại đầy nghiêm túc giặt sạch quần áo cho cô gái.

Bà Lý sống hơn nửa đời người, tự nhận là biết nhìn người, bà nhìn Lục Hoặc mặt mày đoan chính, ánh mắt trong sạch, hiển nhiên chính là kiểu bé ngoan, cũng là người biết yêu thương người khác, đáng tiếc hai chân anh không thể đi.

Thật khiến người ta tiếc hận.

Lục Hoặc mở miệng hỏi Bà Lý, “Gần đây có siêu thị không ạ?”

“Cháu muốn mua cái gì?”

Lục Hoặc nhớ tới tối hôm qua, cô gái ở trong lòng anh oán giận ngủ không thoải mái, còn lăn qua lộn lại, rất giày vò người ta, “Cháu muốn mua nệm.”

Bà Lý buông thùng nước tưới trong tay, “Các cháu không quen ngủ giường gỗ phải không? Gần đây chỉ có quán tạp hóa, không bán nệm, có điều đầu thôn có một siêu thị loại nhỏ, cách nơi này khá xa, bà chỉ đường cho cháu đi.”

Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên giãn ra, “Cảm ơn bà Lý.”

Nắng chiều tà trút xuống, bầu trời bị nhuộm màu đỏ hồng.

Sau khi Giang Cảnh Trình đưa Diệp Tử Hân đến căn phòng bên cạnh thì lập tức trả lại dụng cụ vẽ tranh cho cô ấy, “Cậu mau vào đi.” Cậu ấy không bao giờ muốn nhìn thấy cô ấy nữa.

Diệp Tử Hân cười hì hì tiếp nhận dụng cụ vẽ tranh, “Dọc đường vất vả cậu rồi.”

Cô ấy quay đầu phất tay với Kiều Tịch và Phương Đường, “Ngày mai gặp.”

Giang Cảnh Trình nhìn về phía Kiều Tịch, người khác phơi nắng một buổi chiều, mồ hôi đầy đầu, hoặc nhiều hoặc ít có chút chật vật, mà khuôn mặt nhỏ của cô lại trắng nõn, thoải mái sạch sẽ, gió đêm thổi qua khiến dải lụa buộc tóc của cô kẽ lay động.

Ánh mắt Giang Cảnh Trình có chút si mê, cậu ấy mở miệng nói: “Kiều Tịch, hai cậu ở chỗ nào, tớ đưa hai cậu về.”

“Không cần, chúng tớ ở ngay bên cạnh.” Kiều Tịch cầm giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh đi về phía bên cạnh.

Giang Cảnh Trình vô ý thức đi theo cô.

Trong nhà bà Lý đã bật đèn, còn truyền đến tiếng xào rau.

Xuyên qua dàn hoa mộc lan bên ngoài sân, Kiều Tịch liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng ngồi trên xe lăn trong sân nhỏ.

Ánh nắng chiều chiếu vào trên người thiếu niên, bóng dáng anh đầy cô đơn.

Kiều Tịch không nhìn Giang Cảnh Trình ở phía sau, bước nhanh đi về phía thiếu niên.

Trên mặt cô làm gì còn chút xa cách nào, cô buông giá vẽ xuống, vươn chiếc tay bị cọ xát ửng hồng cho thiếu niên xem, trên mặt đầy yếu ớt, “Đau quá.”

“Lục Hoặc, trên núi thật nhiều muỗi, em bị cắn, quần áo còn bị làm rách nữa.”

Cô gái vẫn luôn làm nũng, Lục Hoặc làm gì còn tâm tư chú ý người con trai đứng ngoài cửa kia, anh nhìn cánh tay trắng tuyết của cô gái bị muỗi đốt nổi lên màu đỏ ửng, trên mắt cá chân cũng có, quần áo cũng bị làm rách, quả thực rất đáng thương.

“Đi vào anh bôi thuốc giúp em.”

Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Hoặc thuận tay cầm lấy giá vẽ và dụng cụ vẽ tranh của cô đặt trên đùi, chuyển động bánh xe đi vào nhà.

Ngoài cửa, trong mắt Giang Cảnh Trình tối lại, cậu ấy nói cả đường muốn cầm giá vẽ giúp Kiều Tịch, nhưng đều bị cô cự tuyệt, mà thiếu niên trên xe lăn kia lại có thể dễ dàng tiếp cận cô.

Nếu đối phương là người bình thường còn tốt, nhưng điều kiện của đối phương như vậy, rõ ràng chỗ nào cũng không bằng cậu ấy, làm sao Giang Cảnh Trình cam tâm?

Sau khi trở về phòng, Kiều Tịch ngồi trên giường, cô phát hiện chiếc giường gỗ ngày hôm qua còn cứng rắn, cộm đến cơ thể cô đau đớn trở nên mềm mại.

Cô cúi đầu nhìn lại, phía trên trải rất nhiều lớp nệm mềm, bên trên còn có chiếc khăn trải giường hoa màu trắng.

“Là anh làm à?” Kiều Tịch còn phát hiện ngăn tủ bên cạnh có một bình hoa, bên trong cắm một ít hoa dại xinh đẹp đáng yêu, khiến căn phòng có thêm sự ấm áp và sức sống.

Lục Hoặc thả giá vẽ trên đùi xuống, anh xin được thuốc mỡ từ chỗ bà Lý.

Nghe thấy câu hỏi của cô gái, anh đáp nhẹ một tiếng: “Ừ.”

“Giày cởi ra, anh bôi thuốc giúp em.” Lục Hoặc nặn thuốc mỡ ra.

Kiều Tịch cũng không biết, sau khi Lục Hoặc giúp cô giặt xong quần áo, một mình anh đi rất xa mới mua được cái nệm.

Một số đường trong thôn cũng không dễ đi, huống chi anh ngồi xe lăn, rất nhiều lần bị ổ gà ổ vịt trên đường làm lật xe lăn, áo sơmi trắng bị bùn đất làm bẩn.

Sau khi trở về, anh thay một bộ quần áo khác, khiến người ta không nhìn ra chút chật vật nào.

Kiều Tịch cởi chiếc giày trắng ra, chân cô đi tất trắng, hai bên tất lại thêu một chú cá vàng nho nhỏ, rất đáng yêu.

Lục Hoặc nắm lấy mắt cá chân của cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve chú cá vàng nhỏ trên tất của cô, giọng nói anh trầm thấp, hỏi cô: “Thích cá vàng nhỏ như vậy à?”

Kiều Tịch gật đầu, ánh mắt cô long lanh nhìn anh, “Đương nhiên, thích cá vàng nhỏ nhất.”

Đáy mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhuộm ý cười.

Mắt cá chân của cô nhỏ yếu, màu da rất trắng, đỏ chút thôi đã rất nổi bật.

Đầu ngón tay Lục Hoặc dính thuốc mỡ, bôi lên chỗ bị đốt trên mắt cá chân của cô.

Lành lạnh, còn có chút ngứa.

Kiều Tịch nhịn không được rụt chân, lại bị bàn tay to cầm lấy không động đậy được.

Cô ngồi trên giường mềm mại, nhìn khuôn mặt trong sạch, nghiêm túc, mỗi một chỗ đều có thể vẽ vào trong tranh của thiếu niên trước mặt, “Lục Hoặc, anh hiền huệ như vậy, em thật muốn đưa anh về nhà giấu đi.”

Dưới ánh đèn, trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên lấp lánh ánh sao.

Tác giả có lời muốn nói: Hoặc Hoặc bùng nổ là cá quế chiên xù? Ôi, nước mắt của tôi chảy ra từ khóe miệng ~~
alt
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc