Thân hình nam nhân cao lớn, mùi rượu nhàn nhạt trên người y bao trùm lấy Đường Cửu, giọng nói khàn khàn mang theo sự ám muội không rõ, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Đường Cửu khiến đầu óc vừa tỉnh táo của hắn lại biến thành một đống bột nhão.
Aaa không chịu nổi!
Nam nhân này đúng là phạm quy!!
Đường Cửu không khống chế nổi sự mê muội trong lòng, dù sao hiện giờ hắn đang dùng thân thể Lâm Cẩn Chi với thân phận là Hoàng hậu Đại Lương, tuyệt đối không thể chịu đựng Yến Ngọc Sâm làm loạn như vậy.
"Càn rỡ!"
Trong mắt hắn hiện lên vẻ không tin được, dùng sức đẩy mạnh lồng ngực nam nhân đang áp sát vào mình rồi giận dữ nói: "Đoan vương chắc đã say rồi!"
"Ta không say." Thân mình Yến Ngọc Sâm không hề lay chuyển, y cúi nhìn gương mặt đỏ ửng vì tức giận và xấu hổ của hắn, nói khẽ: "Nếu được quay trở lại thì ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn ngươi gả cho hắn đâu."
Ánh mắt nam nhân nóng bỏng thiêu đốt không khí lạnh lẽo thành nhiệt độ mập mờ, Đường Cửu ngẩn người chốc lát rồi quay mặt đi lạnh lùng nói: "Xin Đoan vương tự trọng! Ngươi còn nhớ thân phận của ta và ngươi không!?"
Ngữ khí của y mang theo ý cười khiến hai chữ vốn nghiêm túc này trở nên không đứng đắn chút nào. Dường như có thứ gì đó đang cháy âm ỉ khiến bầu không khí càng thêm mập mờ, Đường Cửu xấu hổ tức giận không thôi, lòng nhẫn nại cuối cùng đã tới cực hạn, "Đoan vương đã cố ý đùa giỡn thì thôi đi. Xem như ta chưa từng tìm ngươi."
Hắn quay người muốn đi nhưng lại bị nam nhân nắm cổ tay kéo về.
"Ngươi......"
"Hoàng tẩu đừng tức giận, lúc nãy là ta quá đáng." Yến Ngọc Sâm thay đổi thái độ bá đạo, chủ động nói xin lỗi, "Ta không cố ý mạo phạm, cũng không phải đang đùa giỡn, chỉ là nhất thời kìm lòng không được mà thôi."
Hành vi và ngôn từ của y đều táo bạo tùy tiện nhưng ngữ khí quá mức nghiêm túc, dù ai nghe thấy cũng không thể thờ ơ. Đường Cửu không thoát được y nên chỉ có thể cố gắng giữ khoảng cách với y, cổ tay bị nam nhân kềm kẹp nắm chặt đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch.
Yến Ngọc Sâm dịu dàng nói: "Ta sẽ giúp ngươi. Giúp ngươi vô điều kiện."
Đường Cửu khựng lại, có chút bất ngờ ngước mắt nhìn y, trên mặt vẫn mang theo vẻ hoài nghi và đề phòng.
Yến Ngọc Sâm nhìn hắn, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu, y buông cổ tay hắn ra rồi nhích lên trên, nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay lạnh buốt của hắn.
"Cẩn Chi, hãy tin ta."
"Chỉ cần ngươi muốn thì ta sẽ làm được cho ngươi."
——
【 Tôi cảm thấy có thể Yến Ngọc Sâm thật lòng với Lâm Cẩn Chi.】 Trở về Trường Nhạc Cung, Đường Cửu tắm xong nằm trên giường tán gẫu với 233, 【 Nếu y chỉ cần hoàng vị thì cứ đồng ý hợp tác với tôi là được, đâu cần đóng kịch hay nói những lời như vậy làm gì.】
Hơn nữa ánh mắt kia...... nhìn thế nào cũng không giống như đang diễn.
【 Tức thật!】 Đường tiểu thiếu gia kêu rên một tiếng rồi lăn qua lăn lại trên giường, 【 Sao mình không gặp được nam nhân nào vừa cao vừa đẹp trai vừa thâm tình thế này chứ!】
233 cũng rất tò mò về thể chất thần kỳ liên tục gặp phải tra công của Đường Cửu: 【 Ừm, trước kia ngài chưa bao giờ gặp được nam nhân nào vừa đẹp trai vừa chung thủy sao?】
Đường Cửu ngừng lăn lộn, nghĩ ngợi một lát rồi nói: 【 Thì cũng có.】
【 Cao 1m88, cơ bụng sáu múi, đẹp trai dư sức làm minh tinh! Cũng là phú nhị đại như tôi nhưng giỏi giang hơn nhiều, chưa tốt nghiệp đại học đã tự mở công ty làm CEO, cha tôi và mấy người trong nhà ngày nào cũng khen cậu ấy, đúng kiểu con nhà người ta!】
【 Nhiều năm như vậy mà chưa từng yêu đương, cũng không hẹn hò với ai, quyết giữ thân trong sạch, vừa nhìn đã biết là người rất chung thủy trong tình yêu!】
【 Mà tính cách cậu ấy cũng tốt vô cùng. Tôi gặp rắc rối cậu ấy dọn dẹp hậu quả cho tôi, tôi thất tình cậu ấy mua rượu cho tôi, tôi uống say cậu ấy đưa tôi về nhà...... Đúng là chàng trai siêu cấp cẩn thận chu đáo!】
233 nghe xong vô cùng ngạc nhiên, nam nhân như vậy đúng là quá mức ưu tú, cũng hoàn toàn phù hợp mẫu bạn trai lý tưởng của Đường Cửu: 【 Vậy sao ngài không theo đuổi cậu ấy?】
Đường Cửu giống như nghe được chuyện hài nên cười haha: 【 33 ngốc, cậu ấy là trúc mã của tôi đó!】
Hắn và Tạ Lâm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cha mẹ hai bên là bạn bè, từ tiểu học đến đại học đều chung trường, đã có hai mươi năm quen biết.
Khác hẳn với hắn, Tạ Lâm là người tính tình trầm ổn, có thể tin cậy. Ai cũng nói Tạ Lâm quá lạnh lùng khó gần nhưng Đường Cửu cảm thấy đó là vì bọn họ không hiểu rõ Tạ Lâm thôi.
Tạ Lâm là nam sinh ôn nhu và ân cần nhất mà hắn từng gặp. Thời trung học, hắn luôn ngủ nướng nên phải bỏ ăn sáng để đến trường cho kịp giờ, Tạ Lâm ngồi phía sau kiểu gì cũng sẽ lén đưa cho hắn bánh mì trứng và sữa ấm. Hắn đánh nhau với người ta bị phạt quét lá trên sân, đám bạn đều cười trên nỗi đau của người khác vỗ vai hắn bảo cố lên, chỉ có Tạ Lâm yên lặng cầm chổi quét chung với hắn, thậm chí còn ôm luôn việc của hắn. Lên đại học, hắn học quản lý, Tạ Lâm học tài chính, hai người học khác ngành nhưng chỉ cần thời khóa biểu không bị trùng thì Tạ Lâm sẽ chạy tới học chung với hắn. Đến cuối kỳ hắn để nước tới chân mới nhảy lại phát hiện bình thường không ghi bài giảng, Tạ Lâm liền đưa bài vở đã soạn sẵn cho hắn, thức đêm khảo bài hắn, cuối cùng kéo hắn lên đủ điểm đậu, còn mình thì vẫn giữ vững hạng nhất.
Tạ Lâm quá ưu tú, quá hoàn mỹ, đôi khi Đường Cửu lại ngượng ngùng nghĩ sao cậu ấy lại chịu ở cạnh loại người chuyên gặp rắc rối như mình chứ. Cuối cùng Đường tiểu thiếu gia mặt dạn mày dày có được đáp án, hắn nghĩ nhất định là do mị lực của mình quá cao rồi.
Nhưng dù có hoàn mỹ như Tạ Lâm thì suýt nữa cũng bị phạt, mà nguyên nhân vẫn là do hắn.
Đó là khi họ lên lớp mười một. Năm đó Đường Cửu lần đầu tiên nhận ra khuynh hướng giới tính của mình, duyên phận đưa đẩy thế nào lại quen một lớp trưởng lớp mười hai. Lớp trưởng vừa cao vừa đẹp trai, cười lên rạng rỡ như nắng, còn lén nói với Đường Cửu chúng ta giống nhau.
Thời gian đó Đường Cửu đang hoài nghi bản thân và buồn rầu vì mình khác người, sau khi được lớp trưởng cổ vũ lập tức có thêm rất nhiều cảm giác an toàn và tin tưởng, còn bị vẻ đẹp trai của lớp trưởng làm mờ mắt nên nhất thời xúc động tỏ tình với đối phương.
Hắn thậm chí còn quyết tâm học thật giỏi, tương lai sẽ thi vào cùng trường đại học với lớp trưởng, nhưng hẹn hò chưa tới một tháng thì Đường Cửu vô tình bắt gặp lớp trưởng nắm tay một cô gái, còn nhẹ nhàng hôn lên trán người ta.
Hôm đó về nhà hắn liền sốt cao, mê man nằm trên giường hai ngày, khi trở lại trường mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Tạ Lâm nắm cổ áo lớp trưởng kéo từ trong phòng học ra ngoài rồi đánh đối phương đến mức nhập viện ngay trước mắt mọi người.
Lớp trưởng bị thương rất nặng nên không thể tham gia kỳ thi thử vào đại học rất quan trọng. Người nhà kéo đến trường làm ầm ĩ, thầy hiệu trưởng đau đầu nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Tạ Lâm từ trước đến nay luôn là học sinh ưu tú lại bất ngờ nổi điên, nhưng dù ai hỏi nguyên nhân thì thiếu niên trên miệng còn bầm tím vẫn im lặng không chịu mở miệng nói một chữ.
Không có cách nào, hiệu trưởng đành phải ra quyết định xử phạt Tạ Lâm.
Đường Cửu nghe kể xong đầu đuôi câu chuyện thì nổi điên, xông vào bệnh viện suýt nữa đánh tên lớp trưởng kia thêm một trận, hắn cắn răng nghiến lợi bảo đối phương nếu còn dám níu Tạ Lâm không thả thì sẽ cầm loa rêu rao chuyện của chúng ta khắp trường, để mọi người đều biết anh ta không chỉ là kẻ đồng tính mà còn lăng nhăng.
Mặt lớp trưởng lập tức đỏ bừng.
Sau đó cha mẹ lớp trưởng lại liên hệ với trường, bất đắc dĩ nói là con trai mình làm sai trước nên bọn họ không có ý định truy cứu học sinh đánh người, lúc này trường học dừng xử phạt Tạ Lâm.
Tóm lại nhiều năm như vậy, ngoại trừ cha mẹ thì thật sự không còn ai đối với hắn tốt hơn Tạ Lâm.
Tạ Lâm là người bạn thân thiết nhất, huynh đệ tốt nhất, là người mà hắn vĩnh viễn tin tưởng vô điều kiện.
Nghĩ vậy Đường Cửu đột nhiên cảm thấy mình rất nhớ Tạ Lâm. Trước khi xuyên qua hắn còn đang ở quán bar say khướt vì thất tình, chắc Mr. Krabs nhà hắn vẫn sẽ khiêng hắn về nhỉ?
Có lẽ hắn phải làm nhiệm vụ trong thế giới này nhiều năm nữa mới có thể trở về, hắn chưa bao giờ xa Mr. Krabs lâu như vậy cả.
Đường Cửu càng nghĩ càng khổ sở, nhịn không được ôm chặt chăn mền, cái mũi sụt sịt, ủy khuất ngủ thiếp đi.
——
Ngày hôm sau, Yến Ngọc Hiên hạ triều liền trông thấy mấy cung nữ dẫn thái y vội vàng đến Trường Nhạc Cung, hắn nhíu mày gọi một người tới hỏi: "Hoàng hậu thế nào rồi?"
Cung nữ nôn nóng đến sắp khóc: "Bẩm bệ hạ, Hoàng hậu đột nhiên sốt cao, làm cách nào cũng không hạ sốt, còn bắt đầu nói mê sảng......"
Yến Ngọc Hiên nghe vậy lập tức đến Trường Nhạc Cung, thái y đã chẩn trị xong, thấy hắn thì vội vàng quỳ xuống hành lễ, Yến Ngọc Hiên hỏi hắn: "Chuyện gì xảy ra? Hôm qua còn yên lành sao đột nhiên lại ngã bệnh?"
"Bẩm bệ hạ, Hoàng hậu sốt cao nghiêm trọng, mạch tượng không rõ, hẳn là đêm qua nhiễm phong hàn......"
Yến Ngọc Hiên tỏ vẻ không vui, lạnh lùng đi quanh phòng: "Nhiều nô tài như vậy để làm gì? Sao lại hầu hạ không tốt thế này?"
Đám cung nữ thái giám đều run rẩy quỳ xuống. Yến Ngọc Hiên phiền lòng bảo bọn họ ra ngoài lãnh phạt rồi thúc giục thái y mau kê đơn thuốc, còn mình thì ngồi xuống bên giường.
Người trên giường tóc dài rối tung, hai mắt nhắm chặt, gò má đỏ bừng, bờ môi khô nứt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi, chân mày nhíu chặt có vẻ rất khó chịu. Thần sắc suy nhược khiến Yến Ngọc Hiên thoáng đau lòng, dịu giọng gọi tên y: "Cẩn Chi?"
Người trên giường có phản ứng từ từ mở mắt, ánh mắt thường ngày thanh lãnh quật cường giờ đây mờ mịt mông lung: "Bệ hạ......"
Yến Ngọc Hiên thương tiếc nắm chặt tay y, giọng nói mang theo trách cứ: "Đã lớn thế này mà sao không biết tự chăm sóc mình gì cả? Còn bệnh nặng như vậy nữa."
Đường Cửu tựa như không hiểu hắn đang nói gì, ánh mắt vô hồn, thì thào hỏi: "Bệ hạ, sao ngươi lại không đến?"
Yến Ngọc Hiên có chút buồn cười, tưởng y đang nói mê sảng: "Chẳng phải ta đang ở đây sao?"
"Ngươi không đến." Đường Cửu cố chấp lặp lại, thanh âm khàn khàn, "Ta ở đình Liễu Tiêu đợi ngươi cả đêm. Ngươi không đến."
"Chúng ta đã hẹn đêm Thượng Nguyên hàng năm sẽ đến đó ngắm đèn, ngắm trăng, hàng năm đều như vậy......
"Đêm qua ta chờ ngươi, nhưng ngươi không đến......"
Yến Ngọc Hiên ngây ngẩn cả người.
Hắn và Lâm Cẩn Chi đúng là đã hẹn như vậy.
Khi họ thành thân đã từng tình sâu nghĩa nặng, ân ái có thừa. Đêm Thượng Nguyên năm đầu tiên, hắn dẫn Lâm Cẩn Chi leo lên đình ngắm đèn ngắm trăng, còn cười nói với y chúng ta chính là ông lão say khướt trong thơ "trăng treo đầu ngọn liễu, hẹn người sau hoàng hôn". Lúc ấy Lâm Cẩn Chi khẽ lườm hắn một cái như trách hắn không ra dáng Hoàng đế, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn hiện ý cười.
Yến Ngọc Hiên đổi tên chỗ kia thành đình Liễu Tiêu, còn hẹn Lâm Cẩn Chi đêm Thượng Nguyên hàng năm sau khi yến hội kết thúc họ sẽ tới đây ngắm trăng.
Lời hứa này đã thực hiện được ba năm mãi cho đến đêm qua.
Hắn cùng Tiểu Kha Nhi xem pháo hoa nên quên sạch chuyện này, Cẩn Chi lại ròng rỡ đợi hắn cả đêm, còn bị cảm lạnh thành ra như vậy......
Trong lòng chợt thấy cắn rứt, Yến Ngọc Hiên xúc động ôm Đường Cửu vào ngực rồi nói với vẻ áy náy: "Là trẫm không tốt, trẫm quên mất."
"Hai ngày nữa chờ ngươi khỏi bệnh trẫm nhất định sẽ cùng ngươi ngắm trăng được không?"
Đường Cửu dịu dàng ngoan ngoãn nằm trong lòng nam nhân, nhắm mắt khẽ gật đầu. Cung nữ bưng tới chén thuốc đã sắc xong, Yến Ngọc Hiên tự mình bưng chén đút từng muỗng cho Đường Cửu uống rồi đặt y nằm xuống giường, cẩn thận sửa lại chăn mền cho y.
"Ngủ một giấc cho khỏe đi, trẫm còn chút việc phải xử lý, tối nay sẽ đến thăm ngươi."
233 cố nhịn đến khi Yến Ngọc Hiên rời đi mới hưng phấn hò hét: 【 Ký chủ thật uy vũ! Giá trị hối hận của tra công lên 25 điểm rồi!(≧▽≦)】
【 Xem ra bị bệnh cũng không lỗ.】 Đường Cửu hắt hơi một cái rồi cười nói.
Đêm qua hắn uống nhiều rượu và hóng gió lạnh quá lâu, thân thể Lâm Cẩn Chi lại yếu đuối nên liền bị cảm, còn bệnh rất nghiêm trọng. Đường Cửu dứt khoát lợi dụng trận cảm này diễn kịch để làm cẩu hoàng đế áy náy.
Yến Ngọc Hiên nói lát nữa lại đến thăm hắn, Đường Cửu dồn sức chuẩn bị diễn tiếp, muốn nhân cơ hội tăng giá trị hối hận lên chút nữa.
Ai ngờ buổi tối Yến Ngọc Hiên lại không đến.
Nghe cung nhân nói thì ra vị Thẩm quý phi kia cũng đúng lúc ngã bệnh.