Tình hình có chút xấu hổ. Nhưng nam nhân có vẻ như không nhận thấy được, vẫn đứng ở cửa không rời đi.
Gió lạnh theo hướng cửa mở thổi vào phòng, lành lạnh, nhanh chóng làm nổi lên một mảng da gà. Lộ Thiên Tinh hoàn hồn, yên lặng kéo áo quần lên, âm thanh khô cằn: "Ừm......"
Tên này mới thấy lưng thôi, có gì đâu. Nhưng nhầm phòng không phải nên rời đi ngay à? Vì sao vị này còn đứng đây không chịu quay đầu là bờ?
Lộ Thiên Tinh có chút cảnh giác, bất động thanh sắc nói: "Phàn tổng có việc gì?"
Phàn Vân Cảnh hoàn hồn, tầm mắt một lần nữa dừng trên người Lộ Thiên Tinh, xác nhận cậu đã mang áo vào lại, mới trả lời: "Không có việc gì." Cuối cùng, lại bổ sung một câu: "Xin lỗi." Nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Lần sau thay quần áo nhớ khóa cửa."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Cậu duy trì mặt than, lạnh lạnh nói: "Trợ lý của tôi đi lấy nước, tôi để cửa cho anh ấy."
Cho nên anh không tự coi lại mình vì đi lộn phòng à?!
Phàn Vân Cảnh nghe ra khó chịu trong câu nói của cậu, biết nghe lời phải lặp lại một lần: "Là tôi sai, xin lỗi."
Phàn Vân Cảnh tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại thành một tiếng thở dài, đóng cửa kỹ cho Lộ Thiên Tinh rồi rời đi.
Lộ Thiên Tinh đứng ở tại chỗ ba giây, xác định đối phương thật sự rời đi rồi, lập tức rút kinh nghiệm khóa cửa thay quần áo. Cái tên này sao mà nhầm phòng được... Lộ Thiên Tinh tuy đã sớm đưa người vào sổ đen, nhưng cũng không phải trông gà hóa cuốc. Trước mắt thì nam và nữ chính không cùng một đường, tranh cãi với hắn cũng không có lợi gì, cho nên lần này thật sự là ngoài ý muốn, không tính là chuyện lớn.
Lộ Thiên Tinh chỉnh sửa lại tranh phục, lần nữa mở cửa phòng hóa trang thì thấy Tiền Lãng ôm bình giữ ấm dựa vào tường, vừa thấy cậu anh liền buồn bã nói: "Sao tự dưng cậu khóa cửa thế?"
"Lắm người hỗn loạn." Lộ Thiên Tinh trả lời: "Lấy đồ, chúng ta đi."
Tiền Lãng cũng không hỏi nhiều, đưa bình giữ ấm cho cậu rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn nhân tiện mang thêm đơn đăng ký lên xe, anh giải thích: "Đạo diễn Lưu nói vừa mới mở cửa báo danh, nếu chúng ta có người thích hợp đề cử tham gia, cầm theo vài tờ đơn đề phòng."
Lộ Thiên Tinh không ý kiến, ừ một tiếng đột nhiên phản ứng: "Mở cửa báo danh rồi sao?"
"Đúng vậy, từ hôm qua rồi." Tiền Lãng nói, đột nhiên chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Cậu xem, lắp luôn cả biển quảng cáo, tuyên truyền cũng lâu rồi mà."
Lộ Thiên Tinh nhìn theo hướng anh chỉ, tiếc là xe chạy quá nhanh nên không thấy rõ. Lộ Thiên Tinh trầm ngâm, lần nữa dán mặt lên tờ đơn đăng ký. Cậu đột nhiên nhớ tới một sự kiện khác—— nam phản diện.
Nam phản diện trong cốt truyện là nhân vật có thể nhảy có thể hát, cân luôn cả sáng tác. Chỉ tiếc trong nhà có chuyện, hắn không chỉ không đủ tiền cho đam mê, cuối cùng lưu lạc đầu đường xó chợ, đến cả miếng cơm ăn cũng khó khăn. Hắn từng thử sáng tác nhạc gửi đi, nhưng luôn bị từ chối, duy nhất một lần được nhận thì bị người khác cướp công, tu hú chiếm tổ. Cũng vì thế nên tính cách của hắn thay đổi, không những đa nghi, mà còn trở thành kẻ bất cần đời, như một tên điên vậy.
Đây là mục tiêu công lược cuối cùng của nữ chính, vai ác bệnh kiều. Cho nên nữ chính sớm giăng bẫy, tìm ra được hắn, giúp đỡ quan tâm hắn, đưa hắn đi tham gia Tân Tinh Tú làm hắn một lần nữa bộc lộ tài năng của mình, vai ác cảm động không thôi thành công bị công lược. Đối với hắn mà nói thì nữ chính đã cứu vớt hắn là vô cùng quan trọng, nên sau này vì nổi điên, trực tiếp lái xe đâm chết nguyên chủ.
Hiện tại.... Lộ Thiên Tinh nhìn thời gian, vừa mở cửa báo danh, trong cốt truyện nữ chính vì khiến cho vai ác cảm nhận được hi vọng giữa tuyệt vọng, chờ đến ngày cuối cùng mới mang theo hắn đi dự tuyển. Nói cách khác.. Lúc này vai ác còn đang khốn khổ.
Lộ Thiên Tinh niết thẳng tờ đơn, đột nhiên nói với Tiền Lãng: "Tôi muốn đi công viên Tây Giao."
"Đi làm gì?" Tiền Lãng cảnh giác,
"Có việc." Lộ Thiên Tinh nói: "Yên tâm, tôi có mang khẩu trang với mũ, sẽ không bị nhận ra đâu."
Tiền Lãng không muốn đáp ứng, nhưng lại lo lắng cậu sẽ trốn đi, chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ ghế tài xế, nhắc nhở nói: "Đi công viên Tây Giao."
"Được rồi." Tài xế đáp lời, lập tức thuần thục quẹo vào đường khác.
Mười phút sau, xe vững vàng dừng lại ở cửa công viên Tây Giao.
Tiền Lãng không yên tâm nói: "Tôi đi với cậu."
"Không cần, năm phút thôi." Lộ Thiên Tinh đội mũ cẩn thận, vẫy vẫy tay nhẹ nhàng xuống xe.
Nếu nhớ không lầm, vai ác đang nghỉ ngơi ở công viên này nhỉ......
Quả nhiên, không cần Lộ Thiên Tinh phải đi tìm, trong công viên chợt vang lên một giọng hát. Âm thanh thiếu niên trong trẻo, mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột của người trẻ tuổi, có vẻ như đang luyện thanh.
Lộ Thiên Tinh đi theo âm thanh kia, liền tìm thấy thiếu niên ôm đàn ghita ngồi trên mặt đất, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn hướng lên trời, vừa hát vừa nhìn chằm chằm chim nhỏ trên trời, đáng thưởng thức biết bao.
Đây là vai nam phản diện bệnh kiều Âu Lương Thần sẽ hắc hóa lái xe đâm chết cậu.
Lộ Thiên Tinh yên lặng đứng ở một bên, chờ đối phương hoàn thiện nốt cuối xong mới kéo thấp vành mũ đi qua: "Sớm nghe nói trong công viên có một thanh niên hay hát, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."
Ân Lương Thần quay đầu lại, đáy mắt kinh ngạc rõ ràng.
Lộ Thiên Tinh tưởng mình dọa hắn sợ, bước chân lập tức dừng lại, nhàn nhạt tỏ vẻ: "Anh không có ác ý, chỉ cảm thấy giọng hát này của cậu bị giấu kín ở công viên thật sự đáng tiếc, cho cậu một cơ hội mà thôi." Cậu nói, nhét tờ đơn đăng ký vào chậu cây, xoay người rời đi.
Cậu đến đây để chặn đường nữ chính cứu vai ác, để tránh sự kiện tai nạn xe về sau. Bất quá tên bệnh kiều này tương đối nguy hiểm, Lộ Thiên Tinh cũng không tính tiếp xúc nhiều, cho nên không định lộ mặt.
Cậu đi dứt khoát, thế nên không thấy được ánh mắt Âu Lương Thần sau khi nghe cậu nói chuyện trở nên ngày càng sáng.
Âu Lương Thần đợi đến khi xung quanh chỉ còn lại mỗi mình, mới dám ôm chặt đàn ghita,: "Trời đậu là Lộ Thiên Tinh a a a a!"
Giọng nói này không hề xa lạ đối với nhân dân cả nước! Nam thần âm nhạc không phải chỉ là cái danh hão, Lộ Thiên Tinh từ sáu tuổi bắt đầu ra mắt hát đồng ca, mười tám tuổi đạt được giải thưởng âm nhạc toàn cầu, nghe nói bởi vì phản nghịch tiến vào giới giải trí kết quả liên tục đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc tiếng Hoa suốt chín năm, vẫn luôn là nhân vật huyền thoại trong giới âm nhạc.
Không nghĩ tới, một kẻ không xu dính túi phải ngủ ở công viên như ăn xin này, thế mà lại may mắn nhận được lời mời của đối phương.
Ân Lương Thần lần mò vài bước, lôi tờ đơn từ chậu cây ra, cười ngây ngô đột nhiên cảm thấy độ dày không đúng, mở ra mới phát hiện trong tờ đơn bị gấp lại còn cất 500 tệ.
Ân Lương Thần quả thực cảm động đến chết. Nam thần chắc chắn nhìn ra hắn đang quẫn bách nhưng sợ tổn thương tự tôn của hắn, nên mới giấu tiền trong tờ đơn buộc mình phải nhận. Oa, nam thần tôi tốt nhường nào vậy!
Vốn dĩ việc gặp được nam thần khiến người người vui mừng, hơn nữa lại được mời tham gia thi tuyển, được nam thần quan tâm chăm sóc... Hắn hắn hắn quả thực có thể phi thăng tại chỗ luôn không!!
Ân Lương Thần kích động nói không nên lời. Gia đình hắn rạn nứt, lưu lạc nơi này chỗ kia, vô số bản thảo không mang đến chút hi vọng nào, vài phút trước còn dao động, bắt đầu hoài nghi bản thân mình rốt cuộc có đúng khi kiên trì không, hoài nghi bản thân có nên từ bỏ không... Chính lúc hắn không cam lòng, không muốn từ bỏ, cắn răng cố kiên trì thêm vài ngày nữa, sau đó liền được nam thần tự mình mời đến!
So với 500 vạn trời ban còn tốt hơn nhiều! Hắn cảm thấy mình tràn ngập năng lượng, từ bỏ đếch gì chứ, quăng hết, hắn muốn nỗ lực thông qua thi tuyển, muốn nỗ lực lôi kéo sự chú ý của nam thần!!
Ân Lương Thần không hề do dự, cất đi số tiền nam thần để lại, đeo cái đàn ghita có chút cũ nát, cầm tờ đơn đăng ký ý chí chiến đấu sục sôi xuất phát —— hắn nhất định có thể!
Ngoài công viên.
Tiền Lãng ngồi ở trong xe, chua lòm hỏi: "Chạy xa thế là vì cậu ta?"
Lộ Thiên Tinh cũng nhìn bóng dáng nhảy nhót giống như bơm thêm máu gà, không hiểu sao đột nhiên có chút buồn cười: "Ừm, một đứa nhóc thú vị."
"Người ta nhiều nhất cũng chỉ nhỏ hơn cậu có ba tuổi......" Tiền Lãng nhìn mặt cậu tươi cười, không biết như thế nào đột nhiên căng não: "Cậu thích chó săn nhỏ này? Không, này hẳn là chó con.. Cậu thích chó con hả?"
Lộ Thiên Tinh biết anh nói giỡn, vì thế nhìn anh, ý có điều chỉ nói: "Tôi thích người yêu có thế chiếc cố, có thể chịu đựng tính tình của tôi, chú ý dăm ba cái bệnh nhảm của tôi nữa"
Tiền Lãng: "......"
Anh quật cường nói: "Không, người như cậu chỉ thích người có âm thanh dễ nghe thôi chứ gì."
Lộ Thiên Tinh đột nhiên tới gần, duỗi tay để lên lưng ghế, nhướng mày nói: "Nếu giọng anh không dễ nghe tôi còn giữ bên người làm gì?"
Tiền Lãng cạn lời, phản ứng lại đỏng đảnh: "Coi như cậu khen giọng tôi hay!"
Khóe miệng Lộ Thiên Tinh giật giật, cảm thấy anh có chút ra oai. Vì thế gõ gõ trán anh, một lần nữa kéo lực chú ý về: "Tôi nghiêm túc."
Tiền Lãng nhìn nhìn tư thế bọn họ, đột nhiên cố ý dùng giọng điệu mĩ miều nũng nịu nói: "Người ta biết rồi, đằng ấy nhất định là thích người ta, nên mới giữ người ta lại nè, còn khen cả nhà người ta nữa, đồ đáng ghét hà!" Nói xong duỗi tay che mặt mình lại.
Lộ Thiên Tinh: "......"
Hít thở không thông, diễn không nổi nữa!
Lộ Thiên Tinh bại trận, trực tiếp ụp mấy tờ đơn lên mặt đối phương, nói với tài xế: "Về nhà."
Tài xế nghe xong, quẹo vào đường cũ trong tiếng cười khả ố của Tiền Lãng.