Sáng sớm hôm sau, trợ lý của Thịnh Lâm – Tiểu Bạch – mang bữa sáng tới gõ cửa phòng Tiết Lam.
Hôm qua trước khi Thịnh Lâm rời đi, biết được trợ lý của Tiết Lam tạm thời vẫn chưa tới, vì vậy liền để Tiểu Bạch ở lại, bảo cậu ấy hai ngày này đi theo Tiết Lam, chăm sóc sinh hoạt của cô trong đoàn phim.
Tiểu Bạch chưa từng gặp Tiết Lam. Hôm qua, khi tiếp nhận nhiệm vụ này thì trong lòng cậu chàng lo lắng thấp thỏm không thôi.
Theo lý thuyết, Tiểu Bạch đã làm trợ lý bên cạnh Thịnh Lâm bốn năm năm rồi, các loại công việc của trợ lý có nhắm mắt cũng có thể thực hiện ngon lành, hẳn không nên căng thẳng như thế mới phải.
Nhưng vấn đề chính là ngoại trừ làm trợ lý, hôm qua Linh tỷ còn âm thầm giao cho cậu một nhiệm vụ khác, bảo hai ngày tới cậu cần phải để mắt chặt chẽ tới Tiết Lam, xem thử cô liệu có tâm tư xấu xa nào hay không.
Ví dụ như có suy nghĩ không nên có với Thịnh Lâm, hoặc là nhân cơ hội mà đeo bám tung tin vân vân mây mây.
Tóm lại, tình huống hiện tại chính là, dù Linh tỷ tin Thịnh Lâm không có bất cứ tâm tư nào với Tiết Lam, nhưng chị ấy vẫn không yên tâm về Tiết Lam, sợ cô nhân cơ hội thổi gió quạt lửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, đúng lúc Tiết Lam vừa thức dậy mắt mũi còn kèm nhèm, cô cũng không nghĩ nhiều liền tiện tay khoác một cái áo ngoài rồi ra mở cửa.
Tiểu Bạch trông thấy một Tiết Lam đầu bù tóc rối thì bỗng nhiên có chút hoài nghi. Cái người lôi thôi lếch thếch này có thật là cùng một người trong tấm hình mà cậu tra trên mạng tối qua không?
Cũng may cậu chàng ở cạnh Thịnh Lâm nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng gặp, rất nhanh liền lấy lại tinh thần.
“Tiết lão sư, chào chị, em là trợ lý của anh Lâm, Tiểu Bạch. Anh Lâm bảo em hai ngày này đi theo chị, giúp chị làm quen với đoàn phim.”
Lúc này Tiết Lam mới đột nhiên nhớ ra, hôm qua Thịnh Lâm từng nhắc tới chuyện này với cô, vì vậy “À—“ một tiếng, nghiêng người để Tiểu Bạch vào phòng.
“Em cứ ngồi tự nhiên, chị đi rửa mặt trước đã, xong nhanh thôi.”
Nói rồi Tiết Lam híp mắt đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt, chưa tới năm phút cô đã sửa soạn xong xuôi bước ra.
Áo thun trắng, quần jean, tóc búi tròn đơn giản, sau đó thật sự chỉ có rửa mặt, mặt mộc khơi khơi, ngay cả kem lót cũng không có.
“Đi thôi, cần tới thẳng đoàn phim sao?” Tiết Lam hỏi.
Tiểu Bạch nghệch ra, đưa bữa sáng trong tay cho cô: “Tiết lão sư, em có mua bữa sáng cho chị, chị ăn một chút đi rồi chúng ta tới đoàn cũng không muộn.”
Tiết Lam tiện tay nhận lấy: “Cảm ơn em, Tiểu Bạch phải không, em đừng gọi chị là Tiết lão sư gì gì đó, gọi chị Lam được rồi.”
Cô thấy Tiểu Bạch tuổi tác cũng không lớn, hơn nữa vừa rồi nghe cậu ấy gọi Thịnh Lâm là anh, Tiết Lam cảm thấy tiếng “chị” này của cô hẳn cũng ổn.
Tiểu Bạch vội đáp: “Được ạ, chị Lam.”
Tiết Lam gật đầu, trực tiếp lấy bánh bao trong túi giấy ra ăn, “Vừa đi vừa ăn thôi, ngày đầu tiên chị vào đoàn, vẫn nên tới sớm một chút thì hơn.”
Đoàn phim cách khách sạn không xa, đi qua cũng chưa mất tới mười phút, vì vậy Tiểu Bạch mắt trơ trơ nhìn đoàn phim còn chưa tới thì Tiết Lam đã giải quyết sạch sẽ túi bánh bao kia.
Nữ minh minh bây giờ ăn uống đều tốt như vậy sao trời?!
Bởi vì không biết Tiết Lam thích bánh bao nhân gì nên cậu mua tới mấy loại, gần như là phần cho hai người, ai có thể ngờ cô vậy mà một mình xử lý hết sạch!
Tiết Lam thấy cậu cứ trố mắt nhìn bánh bao trong tay mình, do dự mấy giây: “Cái cuối cùng rồi, em muốn ăn hả?”
Tiểu Bạch đờ ra, lắc đầu nguầy nguậy, “Không cần, em ăn rồi.”
Tiết Lam “À” một tiếng, giây tiếp theo đã chẳng chút khách khi nhét cái bánh cuối cùng vào miệng, sau khi cắn hai ba miếng ăn xong lại lấy ống hút trong hộp sữa đậu nành ra, “póc” một tiếng cắm vào, rột rột uống hết sức thỏa mãn.
Chịu thôi, tối qua bận luyện phim ship cp đến quên ăn, cộng thêm Tiết Lam lại không có tự giác phải quản lý vóc dáng của nữ minh tinh, thế nên bất tri bất giác ăn hơi bị nhiều.
Tiểu Bạch phải mất nửa ngày mới gắng gượng thu lại cái cằm sớm rớt xuống của mình. Cậu bỗng cảm thấy có thể Linh tỷ nghĩ nhiều thật rồi, Tiểu Bạch hết sức hoài nghi, trong lòng Tiết Lam có khi nào anh Lâm còn không “ngon” bằng túi bánh bao kia không nữa.
Hơn nữa hai người gặp nhau đã lâu như vậy nhưng cũng không thấy cô thăm dò cậu chuyện liên quan đến anh Lâm chút nào. Nghĩ tới đây, Tiểu Bạch gật mạnh đầu, trong lòng càng cảm thấy Tiết Lam có thể không hề có bất cứ ý đồ gì với anh Lâm của họ cả.
“Đúng rồi, Thịnh Lâm tham gia hoạt động gì vậy? Có nói khi nào quay lại không?” Tiết Lam vứt hộp sữa đậu nành vào thùng rác bên cạnh, thuận miệng quan tâm Thịnh Lâm một chút.
Tiểu Bạch: “……”
Đầu quay phắt qua nhìn Tiết Lam, thấy cô bộ dạng thoải mái thì chuông cảnh giác trong lòng Tiểu Bạch rung lên. Cô gái này quá gian xảo, vậy mà cố ý làm giảm bớt tâm phòng bị của cậu, sau đó thì nhân cơ hội nghe ngóng tin tức của anh Lâm!
Cũng may cậu hoàn toàn tỉnh táo vào thời khắc quan trọng!
“Chuyện này, em cũng không rõ!” Tiểu Bạch trả lời một cách mơ mơ hồ hồ, có điều cậu đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Tiết Lam hỏi dồn dập.
Dù sao có bị hỏi thế nào đi nữa, cậu quyết một chữ cũng không tiết lộ đâu nhá!
Tiết Lam “à ~~” một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cậu thật sự không biết nên lập tức ném chuyện này qua một bên, quay đầu lại hưng phấn bừng bừng hỏi cậu mua bánh bao ở đâu, kế đó thì bắt đầu khen bánh bao nức nở.
Cuối cùng lúc tới cửa đoàn phim còn không quên dặn cậu, nói bữa sáng ngày mai cô vẫn muốn ăn bánh bao của tiệm đó.
Tiểu Bạch ngơ luôn, jdtr?
Tiết Lam đi tới phòng hóa trang của đoàn, thợ trang điểm rất nhanh đã hóa trang xong cho cô. Tiểu Bạch lấy kịch bản từ chỗ phó đạo diễn đưa tới, Tiết Lam mở ra bắt đầu chăm chỉ nghiền ngẫm.
Hôm nay cô phải biểu hiện thật tốt mới được, không thể nào để ngày đầu tiên đã bị đuổi đi. Mất mặt là chuyện nhỏ, nếu như không thể ở lại ship cp thì cô tuyệt đối chết không nhắm mắt!
“Trầm phù” là phim điều tra tội phạm song nam chủ, Thời Chí diễn vai Hứa Ninh, một chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng từ nước ngoài trở về. Bởi vì xảy ra vụ án sát nhân liên hoàn nên anh được mời đến làm cố vấn đặc biệt của cục cảnh sát.
Thịnh Lâm diễn vai đội trưởng đội hình sự, hai người kết hợp phá án, đồng thời triệt phá một khối u ác tính là tổ chức tội phạm quốc tế đứng đằng sau.
Mà Tiết Lam diễn chính là Lâm Mị Nhi, con gái đại boss đứng sau tổ chức tội phạm quốc tế này. Vì thích Hứa Ninh – nhân vật do Thời Chí diễn, nên cả ngày sống chết bám theo người ta, mà Hứa Ninh cũng lợi dụng Lâm Mị Nhi để che giấu, từng bước từng bước nắm chứng cứ của tổ chức tội phạm.
Tiết Lam lật lật kịch bản trong tay, cảm thấy đầu phình hết cả ra. Cô không biết diễn, căn bản không biết nên đọc từ đâu.
Vào lúc Tiết Lam vò đầu bứt tóc thì Thời Chí đột nhiên gõ cửa đi vào, tay cầm kịch bản: “Có tiện tập diễn không?”
Tiết- cầu còn không được – Lam mặt mày kích động bật dậy: “Tiện chứ, tiện chứ!”
Cô đúng là buồn ngủ gặp được chiếu manh mà, có Thời Chí – ảnh đế trẻ tuổi thế này tập diễn với cô, Tiết Lam cảm thấy cô chắc hẳn ổn thôi.
Thời Chí gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện Tiết Lam.
Kế đó nói là tập diễn, chẳng bằng bảo là Thời Chí một mình giải thích kịch bản cho Tiết Lam. Dưới sự giảng giải từ tốn của anh, Tiết Lam cũng dần dần có chút cảm giác đối với nhân vật Lâm Mị Nhi.
Tới lúc này, cho dù Tiết Lam có ngốc đi nữa cũng phát hiện Thời Chí rõ ràng là đang giúp cô, giúp cô nhanh chóng nhập vai, hiểu được nhân vật chứ tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tập diễn.
“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?” Tiết Lam chợt hỏi.
Thời Chí tưởng cô muốn hỏi về việc diễn xuất hoặc là nhân vật, “Được, cô nói đi.”
“Chuyện là, có phải Thịnh Lâm nhờ anh giúp đỡ tôi?” Đây là khả năng duy nhất mà Tiết Lam có thể nghĩ ra. Dù sao cô và Thời Chí cũng không có bất cứ quen biết nào, người ta dựa vào đâu mà lại giúp cô cơ chứ.
Thời Chí sửng sốt, dường như không ngờ cô lại hỏi việc này. Chẳng qua anh thật sự bởi vì đã đồng ý với Thịnh Lâm hôm nay ở trong đoàn sẽ chăm sóc Tiết Lam, nhưng sau khi nhận lời rồi lại không biết phải quan tâm như thế nào, thế nên mới nghĩ tới việc đi qua giúp cô tập diễn.
Suy nghĩ trong nháy mắt, Thời Chí cảm thấy không cần phải phủ nhận, bình thản đáp: “Ừm.”
Tiết Lam suýt nữa thì phấn khởi tới độ từ trên ghế bật dậy. Để ảnh đế đích thân chỉ dẫn cho cô, đây là việc mà “người ngoài” có thể dễ dàng yêu cầu sao?
Đương nhiên không rồi, phải đường đường là “người mình” mới nhờ được đấy nhá. Chỉ với quan hệ như vậy, ai còn dám bảo cp cô ship là giả hả!
Người ta thường nói “vui quá hóa buồn” một chút cũng không sai, một giây trước Tiết Lam hãy còn yên ổn ngồi trên ghế vui vẻ đến phát ngốc, một giây sau cái ghế bỗng nhiên chệch đi, cả người cô thẳng tắp ngã chổng vó ra sau.
Quá chi bất ổn, trong lúc Tiết Lam cảm thấy mình nhẹ nhất cũng sẽ bị đập đầu thì Thời Chí đột nhiên kéo tay cô, một tay khác nhanh chóng giữ chặt ghế, kịp thời kéo cô về.
Tiết Lam nghĩ mà thấy sợ vỗ vỗ ót mình cảm tạ: “Cảm ơn, may mà có anh kéo tôi, bằng không lần này chắc chắn đầu óc nở hoa rồi.”
Thời Chí kinh ngạc nhìn tay phải vừa rồi kéo Tiết Lam, đáy mắt bỗng lóe lên chút âm u.
Tiết Lam thấy anh không đáp, ngẩng lên nhìn liền ngạc nhiên: “Tay anh sao vậy, không phải vì tôi nặng quá khiến anh bị trật khớp đấy chứ.”
Dứt lời, Tiết Lam cũng không để ý gì nhiều, trực tiếp chộp lấy cổ tay Thời Chí bắt đầu kiểm tra.
Tới lúc đó Thời Chí mới giật mình, thấy Tiết Lam đang giữ cổ tay mình thì con ngươi chợt lạnh lẽo, đột ngột rụt tay về, “Tôi không sao.”
Tiết Lam ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn tay mình còn đang để giữa không trung, nhưng nội tâm lại văng vẳng*: ĐM, lại get được đường rồi.
Nguyên văn: OS (overlapping sound)
Trước đây cô từng đọc được trong siêu thoại, nói rằng Thời Chí bị bệnh sạch sẽ, không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể. Chuyện này cũng được đạo diễn và các diễn viên mà anh từng hợp tác chứng thực.
Thế nhưng tấm ảnh hai người đầu tiên của Thời Chí và Thịnh Lâm đã huyết tẩy cp fan chính là Thời Chí chủ động khoác vai Thịnh Lâm chụp ảnh!
Waaaaaaa, thì ra chuyện này là thật, “em là ngoại lệ, là thiên vị”, tiêu chuẩn kép chết người thế này. Phải phải phải, là cô không xứng!
Thời Chí cũng ý thức được sự thất lễ vừa rồi của mình, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi…”
“Không cần xin lỗi, anh như vậy rất tốt, thật đó, tin tôi đi!” Tiết Lam nét mặt chân thành ngắt lời Thời Chí, hai mắt sáng rực.
Càng thiên vị một cách lộ liễu thì đối với cp fan bọn họ mà nói đây càng là cục đường bự, chuyện này có thể sai sao, tất nhiên không rồi!
Thời Chí nghẹn lời, không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ có thể chuyển qua chỉ vào kịch bản cô cầm trong tay, hỏi: “Còn vấn đề gì với kịch bản không?”
Tiết Lam lắc đầu. Xét tổng thể các kịch bản mà chính chủ trước đây đã nhận, đại khái cũng chỉ có hai loại tạo hình, một là bình hoa, cái còn lại là ngốc-bạch-ngọt mê zai, mấy năm qua cô ở bên cạnh nhìn riết cũng biết.
Mà nhân vật Lâm Mị Nhi lần này chính là đem hai hình tượng này kết hợp lại với nhau, MUỖI!
Tiết Lam tự tin tràn trề: “Diễn bình hoa cộng thêm mê trai thôi mà, yên tâm, chuyện này tôi rành lắm.”