Lễ quan vẫn chưa kịp dứt lời, tân lang đột nhiên làm mọi người kinh ngạc.
Tất cả tân khách ở sảnh đường đều không hiểu. Cao đường bên tay trái, một trưởng giả mặt trắng râu quai nón hỏi: “Ái tế, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ái tế?” Tân lang mặc y phục đỏ thẫm, thân thể cao ngất tuấn lãng, bất chợt nhếch môi cười lạnh: “Không dám nhận, La đại hoàng thương, tại hạ chẳng qua chỉ là một thư sinh bần cùng khốn khổ, làm sao dám làm ái tế của hoàng thương Ngọc Hạ quốc?”
Tân nương bỗng nhiên ngửa đầu, cách chiếc khăn đỏ mờ ảo, nhìn chăm chú vào nam nhân này.
“Ái tế, rốt cuộc con đang làm gì? Hôm nay, là ngày vui của con cùng Chẩn nhi, ý của con là sao?”
“Ngày vui? Ha ha ha… La Tử Kiêm, không lẽ ông đã già nên bắt đầu hồ đồ? Chẳng lẽ, ông thật sự không nhớ gương mặt này của tại hạ?”
Sắc mặt Trưởng lão kia nháy mắt trắng bệch, “Con thật là…” Gương mặt này, đúng là cực kỳ giống gương mặt của cố nhân. Nhưng năm đó mình tìm mọi cách dò hỏi, chỉ biết được một tin: Giang gia xảy ra trận hỏa hoạn lớn. Sau trận hỏa hoạn đó, không ai may mắn thoát khỏi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ…
“Đúng vậy, chính là bị tên gian thương như ngươi ép Giang gia nhà tan cửa nát. Tại hạ không phải họ Mạc, đương nhiên cũng không gọi là ‘Mạc Vong Sầu’ mà là Mạc Vong Cừu, lấy nó để giờ giờ phút phút nhắc nhở tại hạ, không nên quên mối đại thù của La gia ngươi đối với Giang gia ta. Mà hôm nay, là lúc tại hạ báo thù!”
Bàn tay trắng nõn của Tân nương siết chặt lớp lụa bằng tơ lót bên trong tay áo rộng, các đốt ngón tay tái nhợt.
“Thật sự là con, con là đứa con yêu quý của Giang hiền đệ? Giang hiền chất, thật sự là con sao?”— La Tử Kiêm nét vui mừng lộ rõ trên mặt, khoan dung kích động, “Ta nhớ, con tên là Bắc Hồng, Giang Bắc Hồng, có phải không, hiền chất?”
“Hiền đệ? Hiền chất? La Tử Kiêm, ngươi là tên ngụy quân tử, còn muốn giả vờ đến khi nào?” Tân lang lạnh lùng nói: “Cha ta, cũng bởi vì tin tên ngụy quân tử hư tình giả ý như ngươi, đã dốc hết tiền mua về đống hàng hóa phế phẩm, tâm huyết tài trí nhiều năm hóa thành hư không! Ngươi vốn là gian thương, cần gì che giấu?”
“Hiền chất, trong này chắc có hiểu lầm. Ta với phụ thân của con là sinh tử chi giao, làm sao có thể lừa gạt đệ ấy? Ta tuy không phải quân tử, nhưng việc kinh doanh từ trước đến nay ngay cả ông lão bán hàng rong ta đều chưa hề dối gạt, huống chi là bằng hữu của ta? Chúng ta đến hậu viện, từ từ đem chuyện trước kia…”
“Hậu viện? Sợ chuyện xấu của ngươi công bố khắp thiên hạ, mất đi tư cách đại hoàng thương mà ngươi đã tốn biết bao tiền của đút lót mới có được sao? Hay là muốn nhân lúc thần không biết quỷ không hay giết người diệt khẩu?
Tại hạ nói qua, lần này tại hạ tới, chính là vì trả thù mà đến. La Tử Kiêm ngươi từng không chỉ một lần khoe khoang với người bên ngoài rằng, bình sinh kiêu ngạo nhất, không phải là có gia tài bạc vạn, mà là có một nữ nhi thông minh tuyệt đỉnh.
Nữ nhi này của ngươi quả thật thông minh, tại hạ chỉ cần dùng vài lời nói, là có thể đem tại hạ coi là tri kỷ. Chẳng qua chỉ mới quen biết hơn một tháng đã cho phép tính đến việc chung thân. Nếu tại hạ giống như ngươi, đã chờ cho gạo nấu thành cơm, sau đó mới buông tay, để cho đứa con gái mà ngươi hãnh diện nhất trở thành tàn hoa bại liễu. Càng độc ác hơn một chút, đem gia tài bạc vạn của ngươi phá hủy tiêu tan.
Nhưng tại hạ không phải là ngươi, tại hạ khinh thường đứa con gái mà ngươi kiêu ngạo, lại càng không muốn dính dáng đến gia tài bẩn thỉu của ngươi. Chẳng qua tại hạ muốn ngươi biết, cõi đời này còn có hai chữ ‘báo ứng’. Năm đó, tại hạ đã lâm vào đường cùng, bị chủ nợ tới cửa làm hư cuộc lương duyên, nên hôm nay trả lại đủ số cho ngươi!”
La Tử Kiêm giống như bị sét đánh, tất cả râu tóc đều run rẩy, “Con… hiền chất, con hại Chẩn nhi của ta, cứ xem như ta với phụ thân con có bất kỳ hiểu lầm gi, thì đó là chuyện của ta? Con….”
Ánh mắt của tân lang lạnh như băng giá, lời nói lạnh lẽo, “Nàng có lẽ vô tội, nhưng nàng ta là con gái của ngươi, sẽ vì ngươi gánh hết tội nghiệt!”
“Tỷ tỷ!”— Mấy thiếu nữ như hoa như ngọc kêu lên, vội vã bước đến đỡ tân nương.
Ánh mắt tân lang bất chợt u ám, thân ảnh đứng thẳng như núi, không động chút nào, “La Tử Kiêm, lời tại hạ cũng đã nói xong, ngươi nên biết. Cáo từ!”
Tất cả kết quả hôm nay đều là việc của ngươi tạo ra.
La Tử Kiêm, là một thương gia làm mưa làm gió trong chốn thương trường nhiều năm, lúc này đứng ngơ ngác như con rối gỗ.
Tất cả tân khách tại sảnh đường này, cũng đều bị diễn biến vừa rồi làm cho kinh hoàng bất động.
Tân Lang ngang nhiên bước đi. Chẳng qua là, trong nháy mắt trước khi vượt qua ngưỡng cửa đó, khẽ liếc mắt nhìn về phía tân nương tử đầu đến giờ không hề phát ra một tiếng. Hắn cảm thấy, nàng không nên có phản ứng như thế; hắn cho là, nàng cảm thấy bị lăng nhục. Nhưng nàng, không hề làm gì, không khóc, không mắng, không hề biểu hiện gì hết. Trước mắt, hắn bỏ đi, nàng thậm chí ngay cả một câu ép hỏi cũng không hé môi….
Nhưng không như vậy, thì có thể như thế nào? Tân lang cười khổ, lần nữa cất bước, lần này, không hề có bất kỳ do dự nào……
Tân lang đã đi.
“Tỷ tỷ!”— Mấy thiếu nữ mặt mày biến sắc, tân nương mềm nhũn ngã nhào vào trong ngực các nàng……
Trưởng nữ La Chẩn, là người nổi danh nhất trong chốn thương trường Ngọc Hạ Quốc cũng là niềm kiêu ngạo nhất của La Tử Kiêm, vào năm mười sáu tuổi ấy đã bị tân lang hạch tội rồi vứt bỏ ngay tại hỉ đường.
Từ đó về sau, chuyện này vẫn là tiêu đề cho những người rảnh rỗi trà dư tửu hậu đàm luận…
Một ngày ấm áp của tháng ba, trên một bờ sông xinh đẹp.
Nam nhân đang đứng thổi tiêu trên đình, nữ tử ngồi gảy đàn trên bàn đá. Một khúc cầm tiêu hợp xướng «Giang Thượng du », lúc mềm mại dịu êm như ngọn gió xuân tươi mát, lúc cao vút như tiếng sóng vỗ bờ, tiếng đàn thật tuyệt, tiếng tiêu hòa nhịp thật hay…
Khúc nhạc vừa hoàn, làm những du khách từ xa xa đang ngơ ngác lắng nghe hồi thần, không ngừng khen ngợi.
Nam tử cầm tiêu vắt ngang cánh tay, bước đến bên trong đình, “Tiếng đàn của Chẩn nhi, vẫn thu hút hồn của người khác như thế.”
Nữ tử ngửa mặt, gương mặt thanh khiết như suối nước, tinh tế như sứ, vừa thanh tú lại nhã nhặn. “Tấn Vương đã quá khen, tiếng tiêu của Tấn Vương mới giống như dẫn dụ chim phượng, làm người ta ao ước.”
Nam tử chăm chú nhìn vào gương mặt thanh nhã của nàng, bên trong mắt có áng mây mờ đang bao phủ. “Chẩn nhi, đề nghị của ta, nàng còn chưa nghĩ đến sao?”
Nữ tử đứng dậy, chiếc váy màu vàng nhạt theo gió tung bay, thanh nhã phong lưu uyển chuyển. “Tấn Vương đa tài danh tiếng vang xa, chẳng những là đệ nhất mỹ nam tử ở Ngọc Hạ quốc, còn đứng đầu các quốc gia khác, có ai lại không ngưỡng mộ phong thái của Tấn Vương Ngọc Hạ quốc như ngài? La Chẩn tự biết tài sơ học thiển, tướng mạo bình thường, chỉ là một bụi hoa dân dã, làm sao dám mơ mộng được Tấn Vương yêu thương? La Chẩn đa tạ tấm thịnh tình của Tấn Vương, vị trí sườn phi của Tấn Vương, La Chẩn không dám với cao.”
“Chẩn nhi, ta và nàng làm quân tử chi giao cũng đã nhiều năm, nàng không ngại thật nói cho ta biết, nàng không lấy ta làm chồng, là bởi vì ta chỉ có thể cho nàng một vị trí sườn phi? Hay nàng thủy chung vẫn chưa thể quên được Giang Bắc Hồng?”
Gương mặt thanh tú của nữ tử khẽ giật mình, nhướng mày mỉm cười nhẹ nói: “Tấn Vương đã thẳng thắn hỏi, La Chẩn cũng thẳng thắn nói cho Tấn Vương, không chỉ là vị trí sườn phi đó của ngài, bất luận làm tiểu thiếp của bất kì ai, La Chẩn đều không làm. Về phần Giang Bắc Hồng…” Nữ tử thở dài, “Hắn đã cho La Chẩn một bài học khắc cốt ghi tâm, La Chẩn ngay cả muốn quên cũng khó quên, sợ là La Chẩn quên, thì dân chúng ở Ngọc Hạ quốc cũng sẽ nhắc nhở giùm cho La Chẩn.”
“Trong lòng nàng còn có hắn?”
“Hắn?” Nữ tử bật cười thật xinh đẹp, “Không bằng Tấn Vương ngài tới nói cho La Chẩn biết, nếu có một nữ tử từng khiến cho ngài bị ô nhục như vậy, ngài còn dám đem nàng ta đặt ở trong tim hay không. Không sợ hàng đêm nằm thấy ác mộng sao?”
Nam tử ngắm nhìn gương mặt thanh tú một lúc lâu, không khỏi thở dài nói: “Chẩn nhi, phản ứng của nàng thật sự khác người. Nhưng cho dù nàng có thông minh đến đâu, nàng vẫn chỉ là một nữ nhân. Là nữ nhân, luôn luôn phải lập gia đình.
Năm đó, Giang Bắc Hồng làm cho nàng khó xử, khiến cho nàng trở thành…. Trò cười của Ngọc Hạ quốc, nam nhân Ngọc Hạ quốc ta nghĩ không ai có đủ can đảm đối diện với lời bàn tán của thế tục. Năm nay nàng cũng đã hai mươi tuổi, cũng không thể suốt đời không lấy chồng được?”
Nam tử dùng hết lời khuyên nhủ, nhưng ẩn ý bên trong câu nói, làm gì nữ tử không hiểu được chứ? Nói trắng ra là, nam nhân ở Ngọc Hạ Quốc này, không ai không biết đến sự khó khăn năm ấy mà La Chẩn vướng phải, đừng nói vị trí chánh thê, ngay cả thiếp thất cũng không có ai dám ngó đến nàng. Nàng cần gì phải kiên trì?
La Chẩn khẽ mím môi cười, lúm đồng tiền khẽ ẩn hiện, “Nếu trong thiên hạ, đều là nam nhi nhát gan sợ lời dèm pha như chuột, La Chẩn suốt đời này không lấy chồng cũng không sao.”
“Chẩn nhi…” một tia khó chịu khẽ hiện lên giữa chân mày của nam tử. “Ta đã nói qua, tuy là tiểu thiếp, cũng chỉ là một danh phận mà thôi. Tình yêu của ta dành cho nàng không ít hơn với nàng ấy…”
“Tấn Vương, nếu ngài thật sự thương yêu Vương phi, xin đem toàn bộ chân tình giao lại cho một người. Trên thế gian này, tri âm là khó tìm nhất, hãy để tình nghĩa chi giao này, giữ vững đoạn tình cảm tốt đẹp nhất của chúng ta không tốt sao? La Chẩn lén ra ngoài dạo chơi đã hơn nửa ngày, cũng nên trở về làm nữ thương gia hơi tiền khắp người rồi, La Chẩn cáo từ.”
Nữ tử hành lễ, cương quyết bước xuống bậc thang. Nha hoàn đang hầu bên cạnh, vội vã ôm cầm đuổi theo chủ nhân.
“Chẩn nhi!” Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp gọi với theo. La Chẩn khẽ xoay người, mỉm cười nhìn hắn, “Vẫn là câu nói kia, khi nào nàng nghĩ thông suốt, lúc đó hãy đến tìm ta. Vị trí đó, vĩnh viễn dành cho nàng.”
“Tạ ơn Tấn Vương.” Khẽ nghiêng đầu, bóng dáng mảnh mai đã hòa mình vào ánh dương ấm áp của tháng ba, dần dần khuất bóng.
Ngọc Thiên Diệp đưa mắt nhìn theo, cho đến khi hoàn toàn không thấy, mới phát ra một tiếng thở dài, “Bắc Hồng huynh, huynh đã nghe được?”
Rừng trúc phía sau đình, một bóng dáng nam nhân cao ngất bước ra, trên khuôn mặt tuấn lãng đã bị vẻ lạnh lùng che khuất.
“Huynh đã bảo, nàng hôm nay thân bại danh liệt, huynh nhờ ta cứu nàng, nhưng người ta không hề đón nhận, cũng không hề cảm thấy hổ thẹn với hoàn cảnh hiện nay. Tấm lòng áy náy này của huynh đã bị người ta cô phụ rồi.”
“Tấn Vương, ngài đang trách tại hạ sao?” Nam tử cao ngất hừ nhẹ, “Năm đó, ngài giúp ta đến gần nàng, giúp ta hoàn thành kế hoạch, cũng không phải là muốn chờ nàng sau khi thân bại danh liệt, yên phận làm sườn phi của ngài sao? Hay nói đúng hơn, ta và ngài kẻ tám lạng người nửa cân thôi?”
Lời ấy vừa xong, thân ảnh cao ngất khẽ di chuyển, biến mất trong rừng trúc.
“Tỷ tỷ, tỷ về rồi!”
Mới vào cửa hiệu, La Chẩn đã bị La Đoạn đứng trước quầy níu lấy. La Chẩn xếp dù lại, nhìn Nhị muội xinh đẹp nóng tính của mình khẽ lắc đầu, “Đã mười tám tuổi rồi, tính tình còn náo nhiệt như vậy, phụ thân nhìn thấy sẽ mắng muội cho xem.”
La Đoạn bĩu cái miệng nhỏ nhắn, “Aiz—, không còn cách nào, muốn ta dưỡng thành lãnh đạm như tỷ tỷ vậy, trừ phi trở lại bụng mẹ, đầu thai lại thôi.”
“Miệng nói không thèm suy nghĩ phải không?” La Chẩn khẽ búng vào trán của nàng một cái. Người sau le lưỡi, làm cái mặt quỷ.
Bước ra chỗ nghỉ ngơi phía sau quầy hàng, La Chẩn mới hỏi: “Nói cho tỷ nghe, lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?”
“Chính là số lụa tơ tằm bên Phong Hà đó, đến kiểm tra hàng, bên ấy nói hoa văn có vấn đề. Muội có để cho chưởng quỷ đem giấy khế ước ban đầu bọn họ đưa tới, nhưng chưởng quỹ đã tìm hai canh giờ, lật tung cả hiệu đã nửa ngày cũng tìm không thấy. Mà lúc này hai người đến kiểm tra hàng, đều là người mới, nên chẳng thèm quan tâm đến giao tình của hai bên.”
La Chẩn khẽ cau mày, người bên Phong Hà đều là người hay soi mói bắt bẻ, mấy lần kiềm tra hàng trước đó đều cố bới móc chuyện nhỏ để bắt bẻ, mục đích đương nhiên tìm cách để ép giá mà thôi. Nếu giấy khế ước đó không thể tìm thấy, đúng là khó giải quyết…
“Người Phong Hà hôm nay ở đâu?”
“Ở phía sau nhà nhỏ bằng gỗ.”
“Tỷ đi trước ứng phó, muội trở về phủ một chuyến, đến trong phòng của tỷ lấy miếng tơ tằm tỷ mới thêu hôm qua. Sau nửa canh giờ, nếu chưởng quỹ vẫn không tìm được tờ khế ước ấy, muội hãy cầm miếng tơ tằm kia đến bên đó tìm ta thỉnh giáo màu sắc hoa văn trên đó nhé.”
Đôi mắt to tròn của La Đoạn bất chợt sáng lấp lánh, vươn tay ôm choàng thân thể mềm mại của tỷ tỷ. “Tỷ tỷ, muội biết ngay mà, không có chuyện gì có thể làm khó được tỷ.”
“Được rồi, dùng sức lớn như vậy, muội muốn tỷ bị thương à?”
“Ai nha…” La Đoạn dụi đầu nũng nịu vào người của tỷ tỷ, “Ai bảo ôm tỷ tỷ thoải mái như vậy chứ, người ta thích ôm tỷ tỷ nhất mà.”
“Còn không mau đi. Nếu gặp phải Khởi nhi, cũng bảo muội ấy đến đây để tỷ hỏi chuyện Điền gia đặt hàng hôm qua.”
“Vâng ạ, Đại tiểu thư, nô tỳ đi ngay!” La Đoạn nghiêng người thi lễ, vẫy vẫy khăn rời đi.
“Đi chậm một chút….” Aizz—, La Chẩn khẽ lắc đầu, Đoạn nhi này, sợ là cả đời như thế. Mặc con bé vậy, vui vẻ là tốt rồi.
“Tiểu thư.” Nha hoàn thi lễ xong ôm cầm bước đến, “Cầm để ở chỗ này, hay là đưa về trong phủ?”
“Để lại ở chỗ này đi, em đi theo ta, nhìn mắt ta mà làm việc.”
“Nô tỳ hiểu.” Trên mặt Hoàn Tố hiện lên nụ cười vui vẻ. Mỗi lần nhìn tiểu thư cùng người khác đấu nhau, quả thực rất vui.
……
“Nếu như thế, xem ra các vị không thể dàn xếp được rồi.” La Chẩn buông chén trà, khẽ cụp mắt xuống. Trên gương mặt thanh tú nhã nhặn kia không hề che giấu thất vọng, “Hoàn Tố, đi nói choVương chưởng quỹ, theo khế ước, lấy bạc bồi thường lại cho nhị vị này gấp đôi đi.”
“Vâng, tiểu thư, vậy còn những thước lụa này…”
“Bảo Vương chưởng quỹ bày bán trong cửa hàng đi. Sắp đến mùa mọi người lập gia đình rồi, cũng sẽ không tổn thất quá nhiều.”
“Tiểu thư, hai ngày trước Đại quản gia của Phùng đại tài chủ tới mua một trăm khối tơ lụa, bởi vì lúc ấy hàng trong tiệm không đủ, Vương chưởng quỹ còn cảm thấy áy náy với vị khách quen này. Hay là nô tỳ xin Đại quản gia tới một chuyến, xem thử ngài ấy có vừa lòng với mặt hàng lần này không?”
“Cũng tốt, đi một chuyến đi, đừng ngại, làm hết sức.”
“Nô tỳ đi ngay…”
“Aizz….”
Người bên Phong Hà thấy bước chân của tiểu nha hoàn vội vã muốn rời đi, lập tức đứng dậy, giơ tay lên kêu: “La đại tiểu thư, đều là giao tình lâu năm, chúng tôi cũng không muốn tiểu thư phải chịu tổn thất quá nhiều, đúng không? Hay là như vậy đi, mấy khối tơ lụa này chúng tôi nhận, nhưng ngài hãy chiết khấu chút đỉnh, lấy sáu phần giá ban đầu được không? Đây là chúng tôi đã nể mặt mũi của La đại tiểu thư, mạo hiểm một lần, dù có bị đại chưởng quỷ cách chức cũng cam lòng…”
La Chẩn thở dài một hơi, khẽ cười nói: “La Chẩn làm sao có thể để hai vị phải khó xử chứ? Thay vì như thế, La Chẩn tình nguyện nhận lấy mọi trách nhiệm, sẽ tốt hơn để hai vị gánh một mình. Hoàn Tố, bảo Vương chưởng quỹ mau đem bạc đến đây.”
“Vâng.” Hoàn Tố cười thật tươi, “Nô tỳ hiểu, La gia buôn bán cho dù có bị thua thiệt, cũng nhất quyết không để cho khách hàng bị thua thiệt, đây là quy định từ trước đến nay của La gia ta…”
Hai vị khách Phong Hà âm thầm trao đổi ánh mắt, người có vóc người hơi cao cười nói:
“Danh dự của La gia trên thương trường chúng tôi tin tưởng, nếu không cũng sẽ không hợp tác lâu đến như vậy. Xảy ra chuyện thế này, nếu có tổn thất thì phải hai bên cùng chịu mới đúng, chúng tôi ra giá sáu phần rưỡi giá ban đầu thu mua số tơ lụa này cho La gia được không? Tin rằng đại chưởng quỹ của chúng tôi nghĩ tình giao hảo nhiều năm của lão gia, sẽ có thể thông cảm cách làm của chúng tôi.”
“Đa tạ hai vị trượng nghĩa…” La Chẩn vừa nói đến đây, chợt nghe ngoài cửa tiếng bước chân dồn dập, người chưa đến, tiếng đã vào trước rồi, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…”
Hoàn Tố vội vã tránh ra, một bóng dáng nhỏ nhắn mặc bộ y phục màu vàng nhạt xông thẳng vào, “Tỷ tỷ nhìn nè, màu hoa hôm qua tỷ dạy muội, muội đã thêu xong rồi nè, nhưng bên dưới nên dùng chỉ gì mới tốt đây?”
La Chẩn đối với tình tình nóng nảy xúc động này của Nhị muội bất đắc dĩ lắc đầu, “Đoạn nhi, có khách đang ở đây.”
La Đoạn im bặt dừng bước, gò má phấn thẹn thùng, kéo tay áo lên che mặt lại, “Người ta đang cao hứng mà… Để cho các vị chê cười.”
Nữ nhi của La gia đều xuất sắc tuyệt vời, Đại tiểu thư thanh tú nhã nhặn, Nhị tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, còn tam tiểu thư thì khả ái động lòng người. Ai ai cũng sáng rực rỡ trong mắt mọi người. Nhưng đối với hai vị thương khách Phong Hà mà nói, vẻ xinh xắn đó không thể nào so sánh được với màu sắc của tấm lụa thêu trên tay của Nhị tiểu thư La gia.
“Tỷ tỷ, tiểu muội hỏi xong câu này sẽ đi ngay, tỷ nói thử xem, phía dưới này nên dùng màu gì mới đẹp đây? Màu đỏ cỏ xuyến? Hay đỏ thẫm? Nếu dùng chút màu hồng nhạt ở chỗ này, tỷ nghĩ có thể làm tăng thêm màu sắc của đóa hoa này hay không?”
La Chẩn nhận lấy, ngắm nghía đóa Mẫu Đơn đó cẩn thận một lúc lâu, đầu đẹp khẽ lắc, “Đóa Mẫu Đơn này có tên là Cách Tục, là giống Mẫu Đơn hiếm có, đặc điểm là tươi đẹp mà không tục, yêu mà không mị, cho nên không thể dùng quá nhiều vẻ diễm lệ. Trên này em đã dùng nhiều màu đỏ thẫm rồi, nên phía dưới em nên dùng chút màu vàng nhạt, chỗ này nên thêu chút bóng mờ, thử xem có tăng thêm vẻ sống động cho đóa hoa đó hay không?”
“Ừm, ừm, ừm….” La Đoạn cười lúm đồng tiền như hoa, “Tỷ tỷ đúng là tỷ tỷ, Đoạn nhi tâm phục khẩu phục, để muội về thử một chút…”
“La nhị tiểu thư xin dừng bước!” Thương hộ Phong Hà theo dõi đã lâu, thật vất vả đợi đến hai tỷ muội dứt lời, hào hứng hỏi: “Nhị tiểu thư cầm trong tay là mẫu tơ tằm thêu mới của quý tiệm sao?”
La Đoạn khổ sở thở dài, “Đương nhiên rồi. Là hôm trước tỷ tỷ đi ngắm hoa Mẫu Đơn về vẽ mẫu cho ta. Ta đã tốn thời gian mấy ngày mới có thể làm được chút ít thế này…”
Khách thương dáng dấp nhỏ bé của Phong Hà nhanh nhẹn tươi cười nói: “Rất đẹp, màu sắc cùng thủ công rất xuất sắc, tuyệt đối là cực phẩm mà không có cửa hiệu nào có thể so sánh được. Xin hỏi, tấm tơ lụa này một khi được thêu xong, sẽ đem bày bàn ở quý tiệm sao?”
La Đoạn bật cười, “Vị khách thương này thật khôi hài, lụa đã thêu ra nếu không bán, chẳng lẽ giữ lại để ăn sao? Chẳng qua là, loại mặt hàng này tiêu tốn không ít công sức của mấy tỷ muội ta, nên số lượng bán ra sẽ rất hạn chế. Nếu có đông người đến đặt hàng, chúng tôi sẽ chỉ ưu tiên cho những khách hàng lâu năm…”
“Ta đặt trước năm trăm tấm!” Người có vóc người hơi cao đột nhiên hô lên.
La Chẩn mím môi, nhìn không nói.
La Đoạn che miệng cười, “Chuyện này, tiểu nữ tử cũng không dám làm chủ. Chuyện đặt hàng trước thế này chỉ có tỷ tỷ ta mới có quyền định đoạt.”
“La đại tiểu thư…” Người có vóc người hơi cao quay đầu, nhìn về phía chủ sự thanh tú nhã lệ của La gia, “Lấy giao tình lui tới của hai nhà chúng ta, có phải nên suy nghĩ lại ưu tiên cho chúng ta hay không?”
La Đoạn cùng Hoàn Tố ăn ý liếc mắt nhìn nhau: La gia Đại tiểu thư các nàng, lại thắng.
Tiễn hai vị khách hàng bên Phong Hà về xong thì trời đã sụp tối, mà số vàng cũng trở về tay đúng như ý nguyện. La Chẩn khẽ khàng phân tích lợi hại với vị Vương chưởng quỷ đã lỡ làm mất bản khế ước. Dù sao người này cũng là lão tướng nhiều năm trên chốn thương trường, đối với sơ sót lần này của mình đã hối hận không thôi, nên thẹn đỏ mặt cúi đầu vâng dạ.
Xong việc, La Chẩn cùng Nhị muội và nha hoàn cùng lên xe trở về phủ. Dọc theo đường đi, La Đoạn cười khanh khách sung sướng, miêu tả lại điệu bộ bối rối quẫn bách của hai vị khách thương bên Phong Hà.
Nhìn vẻ vô tư thoải mái của tiểu muội, La Chẩn mím môi, nín cười, “Đã mười tám tuổi rồi, sao vẫn còn bốc đồng trẻ con thế này?”
“Tỷ tỷ, sao tỷ biết người cao to đó có quyền quyết định nhất? Theo muội thấy, cách ăn mặc cùng khí chất của ông ta không thể nào làm người ta tin phục bằng người thấp bé.” Cười đủ, đùa đủ, La Đoạn không quên thỉnh giáo cách nhìn người của tỷ.
“Dù cách ăn mặc cùng khí chất của người thấp bé đều không tầm thường, thế nhưng giữa mi tâm của người cao gầy ấy mơ hồ có nét trầm ổn vững vàng, nghiêm nghị. Khi người thấp bé nói chuyên, thỉnh thoảng len lén đưa mắt nhìn về phía người cao gầy, mới nhìn làm như hai người ở trong tối nháy mắt, kì thực là hắn đang dò xét sắc mặt người kia.
“Ừ. Cho nên khi người cao ấy nói đặt năm trăm tấm vải lụa, tiểu thư liền nắm chắc phần thắng.” Hoàn Tố vỗ vỗ tay nhỏ bé, ngây ngô cười ngọt ngào nói.
La Đoạn khẽ hếch mũi lên, bĩu đôi môi đỏ mọng nói: “Hừ, những người đó cho là La gia chúng ta chỉ có nữ nhân quản lí, nên sẽ dễ dàng bị khi dễ, nhưng không nghĩ gặp phải tỷ tỷ.”
La Chẩn liếc mắt xem thường, “Nếu nói người khác thừa cơ mà vào, đó cũng là do mình sơ xuất tạo cơ hội cho người khác. Vương chưởng quỹ cho rằng giao tình lâu nay của chúng ta với Phong Hà nên sơ sót trong việc giữ gìn bản khế ước mới có chuyện ngày hôm nay. Đây là một bài học lớn cho các muội sau này đó.”
“Vâng, vâng, tỷ tỷ nói rất đúng, tiểu muội xin thụ giáo.” La Đoạn ôm quyền hài hước đáp trả, dáng dấp sinh động linh hoạt làm mọi người trong xe đều bật cười.
Trở về tới cửa nhà, hai người lại thấy cha mẹ đang bên trong phòng khách tương đối ảm đạm, mẫu thân còn đang gạt lệ nén khóc, hai người lúc này thu lại nụ cười.
Làm trưởng nữ, La Chẩn gánh trách nhiệm bước đến phía trước thăm hỏi. Ai ngờ nàng không hỏi thì thôi, mới vừa mở miệng, mẫu thân liền ôm lấy nàng cất tiếng khóc lớn. “Tội nghiệp con tôi…”
……
Lương gia? La Chẩn nhăn mày, trong đầu đối với hàng xóm sát vách này không hề có chút ấn tượng nào.
“Năm đó con chỉ mới vừa tròn hai tuổi, làm sao có thể nhớ được chứ?” La mẫu Thích thị khóc thút thít. “Lương Đức thúc thúc cùng cha con giao tình sâu nặng. Lúc ấy phu nhân nhà thúc ấy vừa sinh hạ được một đứa con trai, vừa đúng lúc mẫu thân cũng mang thai con. Rượu vào, lời ra, nên bảo rằng nếu ta sinh ra là một nữ nhi thì sẽ đính ước hôn nhân. Sau đó sinh con, hai nhà cũng cao hứng cực kỳ, vì thế còn trao đổi tín vật. Nhưng ai có thể ngờ được chứ? Ai biết được một cậu bé xinh xắn khôi ngô lại là một…. Ngốc nhi!”
Ngốc nhi? La Chẩn nhướng mày, “Làm sao biết hài tử kia của Lương gia là ngốc nhi?”
“Năm hắn ba tuổi, con vừa tròn hai tuổi, hai đứa con thường ở chung một chỗ chơi đùa, vật đặt ở trên cao không thể lấy tới, con còn biết kiễng chân với lấy, nó chỉ đừng ở một bên ngơ ngác nhìn, cái gì cũng không biết. Nhiều lần, chúng ta cũng có chút hoài nghi. Sau đó có một đạo sĩ qua đường thấy hắn, nói rằng, đứa bé kia trời sanh trí năng chưa đủ…”
La Tử Kiêm ở bên cạnh thở dài, “Đáng tiếc, một đứa bé thích cười, xinh xắn như thế lại là một đứa ngốc. Lão thiên gia khéo trêu chọc người mà…”
“Là một tên ngốc, con nói đi, ta và cha con làm sao có thể đem nữ nhi bảo bối của mình gả cho một kẻ ngốc chứ. Cho nên, đã lên tiếng giải trừ hôn ước, ai ngờ Lương gia mắng chúng ta bội bạc. Nửa năm sau, Lương gia dọn đi, cha ngươi cố ý tới cửa bày tỏ, cũng bị cự ra ngoài… Vốn tưởng rằng, mười mấy năm giao tình cùng Lương gia, cứ cắt ngang như vậy… Không nghĩ tới, hôm nay lại…. lại… hu hu hu…” Thích thị buồn bã òa khóc.
Sắc mặt La Tử Kiêm nặng nề nói tiếp theo, “Thì ra là, Lương gia đến Hàng Hạ quốc, lấy dược liệu lập nghiệp, trở thành hoàng thương Hàng Hạ quốc…”
Cha mẹ thay phiên nhau kể, khiến cho La Chẩn dần dần nắm bắt được nội đung đại khái:
Lương gia năm đó bất mãn việc giải trừ hôn ước, nên chuyển tới Hàng Hạ quốc, thành hoàng thương Hàng Hạ quốc. Lương gia thỉnh Quốc quân Hàng Hạ quốc gửi thư đến Quốc quân Ngọc Hạ quốc, giúp trưởng tử ngốc của mình tác thành mối Lương duyên, yêu cầu thực hiện hôn ước…
Vốn chỉ là mối Lương duyên của bình dân dân chúng nay trở thành chuyện liên quan đến bang giao của hai nước, sự thể lớn đây. Khó trách làm cho mẫu thân khóc than buồn bã.
“Lương gia này thật không biết xấu hổ, cho nên sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy!” La Đoạn tức giận thét lên. “Đừng nói một tên ngốc như thế, nam nhân trên thế gian này không ai có thể xứng đôi với tỷ tỷ được!”
Tam tiểu thư La Khởi liên tiếp gật đầu, “Nhị tỷ nói rất đúng. Cha, mẹ, vô luận như thế nào, cũng không thể đem tỷ tỷ gả cho một kẻ ngốc như vậy.”
Gương mặt của La Tứ Kiêm ảm đạm, “Nếu đồng ý, năm đó cha cũng sẽ không thà bị người mắng một tiếng là hạng người thất tín, còn mất đi một người bạn già lâu năm, cũng muốn giải trừ hôn ước này. Aizz—, nhưng có ý chỉ của Quốc quân ở phía trên đè ép, chuyện này… Khó khăn quá.”
“Hu hu hu… Chẩn nhi số khổ của mẹ…. Mẹ dẫu có chết cũng không thể đem con đẩy vào trong hố lửa… Hu hu hu…” Thích thị khóc òa lên.
“Cùng lắm thì con đi!” La Đoạn bướng bỉnh hung ác nói, “Trước đem tên tiểu tử ngốc đó bóp chết là xong.”
“Đừng nói bậy.” La Chẩn khẽ mắng, “Chuyện vẫn chưa tới nước hỏng bét như thế.”
La Tử Kiêm nhìn trưởng nữ mà ông ta luôn luôn tự hào, “Chẩn nhi có kế sách?”
La Chẩn mỉm cười, “Không có. Tuy nhiên, biết người biết ta, luôn luôn không sai. Lương gia có thể cậy nhờ Quốc quân ra hôn ước, nói vậy thì ở Hàng Hạ quốc đã rất có danh vọng. Chúng ta muốn tìm cách đối phó, phải tìm hiểu rõ đối thủ mới được.”
La Tử Kiêm thích nhất nhìn bộ dáng bình tĩnh tự nhiên này của nữ nhi, nếp nhăn trên mặt di động khi cười, vuốt râu hỏi: “Làm sao có thể hiểu rõ?”
“Lương gia định khi nào thì rước dâu?”
“Bên ấy không thích hợp đón dâu vào tháng Tư, khoảng tháng Năm năm nay.”
“Thật tốt quá. Tháng năm cũng là tháng không thích hợp để đón dâu ở Ngọc Hạ quốc ta. Cha thưa lại với Quốc quân, chiếu theo phong tục của Ngọc Hạ quốc, dời đến tháng Sáu. Chuyện này liên quan đến quốc uy của Ngọc Hạ quốc, tin tưởng Quốc quân tất nhiên sẽ đồng ý.”
“Vậy…” Hai vợ chồng La gia, nhìn trưởng nữ khôn khéo của mình, chăm chú lắng nghe.
“Thừa dịp khoảng thời gian này, chúng ta tra nền tảng của Lương gia một chút, dĩ nhiên sẽ có biện pháp đối phó.” La Chẩn vỗ vỗ tay vào hai tay của cha mẹ mình, ôn nhu an ủi, “Xe tới trước núi tất có đường, cũng không phải là ngày mai cưới vợ, vẫn chưa tới thời điểm tuyệt vọng mà.”
La Tử Kiêm thầm tán dương con gái này của mình, lúc nào cũng là như thế, có phong độ của một đại tướng.
“Nhưng tỷ tỷ à, tỷ chuẩn bị điều tra như thế nào?” La Đoạn chớp nhanh đôi mắt to tròn, “Đừng quên phần của muội nhé.”
“Đó là đương nhiên.” La Chẩn xinh xắn khẽ gật đầu, vui vẻ nói, “Sau khi tỷ rời khỏi, dĩ nhiên cần muội đến chủ trì đại cục.”
“Rời khỏi?” Toàn bộ người của La gia giật mình kinh ngạc.
“Muốn biết lai lịch của địch, có hai phương pháp tốt nhất, một là nằm vùng bên trong của địch, hai một mình thăm dò lực lượng của địch. Cho dù là chọn cách nào ngồi ở trong nhà cũng không thể làm được. Vừa đúng dịp, Phùng gia của Hàng Hạ quốc cùng chúng ta có một mối làm ăn tơ lụa hơn trăm vạn lượng bạc, bởi vì là lần đầu hợp tác, ta vốn là muốn tự mình áp tải. Hiện tại…”
“Đầu tiên là coi trọng người hợp tác với mình, thứ hai có thể điều tra tình hình quân địch.” La Đoạn giơ cánh tay hoan hô, “Nhất cử lưỡng tiện!”
Nhưng Thích thị vẫn không thể yên tâm.
Tuy nói trưởng nữ vì việc kinh doanh của mình, trong vòng một năm thường có mấy lần xa nhà, nhưng phần nhiều chỉ đi trong nước. Lần này, lại đi xa đến thế, dù khôn khéo như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn chỉ là một nữ nhi. Vì vậy, dặn dò không ngớt, miệng nói không ngừng. Mỗi khi đến lúc này, La Đoạn, La Khởi đều bịt chặt tai lại để chạy trốn La Chẩn luôn không biết nên khóc hay cười, im lặng lắng nghe dạy bảo.
Năm đó, có thể chịu đựng được sự nhục nhã mà Giang Bắc Hồng đã mang đến cho nàng, đều là đo công sức của những người thân yêu của nàng. Mà mẫu thân vừa nói, lệ lại không ngừng tuôn rơi, nàng không những kiên nhẫn mười phần, sẽ vui vẻ chịu đựng.
Chẳng qua là, nước mắt của mẫu thân, aizz…
Ngày khởi hành, nước mắt La mẫu càng thêm ràn rụa. Vì để dễ dàng đi đường nên La Chẩn đổi nam trang, thầm trợn mắt nhìn hai muội tử nghịch ngợm một cái, không tiếng động ra hiệu cho người kia vây quanh mẫu thân làm nũngđể làm loãng không khí, mình leo lên ngựa khởi hành, bước vào cuộc hành trình.
Bởi vì La gia tự mình đưa hàng, nên Long tiêu cục, bảo tiêu lớn của các quốc gia khác hối hả tranh thủ bảo hộ. Riêng phần La Chẩn cũng mang theo mười hộ vệ cường tráng lực lượng đi theo, còn có nha đầu Hoàn Tố như hình với bóng.
“Công tử.” Giả trang thành thư đồng, Hoàn Tố thúc ngựa, “Ngài lúc này ra ngoài, thật sự vì tìm hiểu Lương gia?”
“Nếu không thì sao?” “La Chẩn liếc mắt cười nhẹ.
“Theo nô tỳ thấy, ngài muốn nhân dịp này ra ngoài giải sầu. Phải nói rằng, chuyện của Lương gia lần này, ngài chỉ cần nói một tiếng Ngọc Thiều công chúa bạn của ngài, nàng là tiểu công chúa mà Quốc quân cưng chìu nhất, một câu nói, bảo đảm đám mây đầy trời đó lập tức giải tán.”
La Chẩn khẽ nhướng hàng mày liễu, ôn nhu hỏi, “Là thế sao?”
“Nhất định là như thế, công tử, ngài thật là…” Hoàn Tố lập tức cúi người tới, nhỏ giọng nói:
“Tiểu thư, ngài thật gian nha. Ngài lừa lão gia phu nhân rơi nhiều nước mắt, lừa Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư ngoan ngoãn thay ngài lo liệu gia nghiệp, ngài lại ra ngoài ngắm sông ngắm núi, ngài thực sư gian xảo nha.”
“Nhưng ta xác thực cũng muốn đi gặp người đó mà.”
“A? Ngài thật sự muốn đến gặp vị công tử ngốc Lương gia đó sao?”
“Đến đó xem sao.” Hoặc là, có thể vì vậy mà giải đi món nợ luôn treo trong lòng của phụ thân cũng không chừng.
Công tử ngốc của Lương gia, chờ ta nhé.
“Chi Hành, Chi Hành, đệ còn tức giận sao? Chi Tâm lần sau sẽ nói với Tùng gia gia, Quế di di, xé bức họa của người ta là không tốt, Chi Tâm sẽ không xé…” Lương Chi Tâm nhìn trộm gương mặt sa sầm của Chi Hành, nhỏ giọng nói.
Lương Chi Hành dừng chân, hít một hơi, nhìn vẻ mặt thật thà của huynh trưởng, “Đại ca, huynh thế này làm sao Chi Hành có thể an tâm? Hai ngày trước, phụ thân còn nói muốn phái Chi Hành đến chi nhánh ở Giang Hoài…”
“Chi Hành Chi Hành, đệ sắp đi? Không muốn, Chi Tâm không muốn Chi Hành đi, Chi Tâm muốn ở chung một chỗ cùng Chi Hành, không muốn không muốn…” Thế gian này, chỉ có Chi Hành là bằng hữu của Chi Tâm, chỉ có Chi Hành đối xử tốt với Chi Tâm giống như cha mẹ.
Nhưng hắn sẽ không giống cha cùng mẹ, mỗi lần nhìn Chi Tâm đều thở dài thật dài, dáng vẻ giống như là vô cùng sầu khổ để cho lòng của Chi Tâm cũng buồn thật là buồn, Chi Tâm không muốn Chi Hành đi, không muốn Chi Hành đi đâu… Hu hu hu…
“Được rồi, đại ca, huynh đừng khóc mà, huynh yên tâm, Chi Hành sẽ không bỏ huynh lại một mình…”
Lúc này Lương Nhị công tử Lương Chi Hành cho là, đại ca tính nết như trẻ sơ sinh cần hắn dùng cả đời thủ hộ. Không biết rằng, chốn U Minh vốn đã sếp đặt sẵn, vì duyên số của mỗi người, và người bảo vệ Lương Chi Tâm, đã đến gần…
***
“Lương Chi Tâm, muốn cùng ta làm bằng hữu không?”
“Muốn muốn, Chi Tâm rất muốn rất muốn!”
“Ngươi có biết, bằng hữu là làm thế nào không?”
“Biết, biết, biết, tựa như Chi Hành đối với Chi Tâm…”
“… Ngu ngốc.” Người kia lầu bầu trong lòng. “Bằng hữu phải chia sẻ tiền bạc, nghe nói qua chưa?”
“Chia sẻ tiền bạc? Là cái gì?”
“Là tiền của ngươi chính là tiền của ta, mọi người thật cao hứng làm bằng hữu, thật cao hứng cùng nhau tiêu tiền uống rượu, có được hay không?”
“Được, được, được, Chi Tâm muốn cùng ngươi thật cao hứng làm bằng hữu, thật cao hứng cùng nhau tốn tiền uống rượu.”
“Vậy còn không đưa ra!”
“Đưa ra? Đưa cái gì?”
“…Túi tiền!” Tên ngu ngốc này, thằng ngu!
“Túi tiền? A…”
Chi Tâm đưa tay vào bên trong túi, lấy ra túi bằng gấm. “Đây là Chi Hành cho Chi Tâm hôm nay, Phạm Phạm có dặn Chi Tâm không được để người khác nhìn thấy…”
“Ngươi đưa đây đii… A, ngươi làm gì?” Mắt thấy túi tiền sắp tới tay bị tay người thứ ba đoạt đi, khuôn mặt tham lam muốn chảy nước miếng chuyển sang giận dữ, “Ngươi…”
Vốn nghĩ rằng mọi việc không thể chỉ lấy mặt ngoài định luận. Hàng Hạ quốc này nổi tiếng là quốc gia phong nhã nổi tiếng gần xa, tại con hẻm nhỏ vắng vẻ này, lại cũng không thiếu thủ đoạn lừa gạt sao?
Ngón tay trắng thuần của La Chẩn thưởng thức thủ công tinh xảo của túi gấm, “Vị nhân huynh này, hiện tại hắn thuộc bổn công tử bảo bọc trông nom, nếu muốn tìm kim chủ, xin hãy đi nơi khác.”
Vị kia cho là hôm nay sẽ lừa được túi tiền nặng trịch từ tay vị công tử ngốc nghếch này, nên đâu chịu bỏ qua? “Tiểu tử ngu ngốc này, đã được bổn đại gia coi trọng, nếu ngươi muốn ăn một mình…”
Bên cạnh chợt có người tức giận kêu to, “Chi Tâm không phải ngu ngốc, Chi Hành đã nói, Chi Tâm không phải ngu ngốc! Chi Hành nói, bạn tốt sẽ không nói Chi Tâm ngu ngốc.”
“Ngươi là tên ngây ngô ngu si, ngươi tưởng bổn đại gia thật sự muốn làm bằng hữu cùng kẻ ngu sao? Ngươi tưởng rằng bổn đại gia có não heo giống như ngươi sao…”
“Vị nhân huynh này.” La Chẩn mở chiết phiến trong tay ra, đem nước miếng của người này, cùng gương mặt đầy nước mắt kia tách ra. “Ngươi nhìn bên kia, Lương Nhị công tử tới rồi kìa, ngươi xác định ngươi muốn ở chỗ này dây dưa sao?”
Lương Nhị công tử? Vị kia y thuật rất cao, quả đấm rất cứng, công tử mặt lạnh? Người nọ không kịp quay đầu xác định, trợn mắt nhìn La Chẩn phá nát tài lộ của hắn một lần nữa, co chân bỏ chạy.
“Tiểu… Công tử, nô tài đi giáo huấn hắn một trận nhé?” Hoàn Tố bình sinh chán ghét nhất là những tên ỷ thế hiếp người như thế, phẫn nộ hỏi chủ tử.
La Chẩn khoát tay, “Ngươi đang tha hương, ít gây chuyện đi.”
“Hừ, tiện nghi cho hắn, những loại người thế này, nên đánh cho thành đầu heo, sau đó đem hầm cho rục xương!”
La Chẩn cười, vừa định khuyên giải nha đầu tính tình như lửa của mình, tay áo chợt bị người khẽ động.
Hửm? Nàng đưa mắt liếc nhìn, dọc theo góc tay áo lay động, là một bàn tay trắng như ngọc, chậm rãi di chuyển lên trên một chút, ừm… Y phục thủ công thuộc hàng thượng đẳng, đường may sắc sảo… Chỗ hoa văn này đúng ra không nên chọn màu đỏ thắm này… Ừm, gương mặt này, xinh đẹp đây… Mặt?
“Cái đó…” Chủ nhân của gương mặt, mở to đôi mắt, đôi môi mỏng khẽ cong lên, “Hi hi, ngươi thật là đẹp nha…”
Bị một người xinh đẹp hơn mình rất nhiều lại khen mình đẹp tựa hồ là một chuyện đáng giá mừng rỡ đây, “Ngươi, cũng rất đẹp.” Đâu chỉ ‘Đẹp mắt’, gương mặt này, thân hình này, phải nói là họa thủy thì đúng hơn.
Tóc như nước chảy, tóc mai được cắt tỉa khéo léo, mày đen như mực, mắt sáng tựa như ngọc quý, mũi cao thẳng, cằm đầy đặn, cả người tựa như được điêu khắc ra từ ngọc quý, trong sáng rực rỡ.
Lương gia đại công tử, tuy ngốc nhưng rất xinh đẹp động lòng người.
Nhưng, vì sao từ miệng của dân chúng trong cả Vạn Uyển Thành này, chỉ lưu truyền vẻ si ngốc của hắn, mà không nhắc gì đến vẻ tuấn tú hiếm có này? Chẳng lẽ khát vọng của mọi người đối với xinh đẹp không thể bù đắp cho sự thiếu sót trời ban kia ư?
“Hi hi, Chi Tâm trước kia chưa từng gặp qua ngươi nha.”
Nếu hắn không lên tiếng, cũng sẽ không ai đem tuyệt phẩm như vậy xếp loại với sự “Si ngốc”. Nhưng chỉ cười một tiếng, đã thể hiện rõ sự bất đồng so với người khác. Một thiếu niên thân cao thước tám bình thường, ai lại có thể có nụ cười tinh khiết ngây thơ như thế chứ? Một khi phát ra tiếng nói, càng thêm rõ ràng, làm sao có chất giọng thánh khiết như ngọc không lẫn chút tạp chất nào như thế chứ?
7
“Đúng vậy, ta cũng chưa từng thấy ngươi.” La Chẩn nở nụ cười đáp lại, đưa túi tiền trong tay trả về trong tay hắn. “Ngươi hãy nhớ, túi tiền của mình, không thể tùy tiện giao cho người khác.”
“A, được, ngươi đối với Chi Tâm thật tốt nha.”
“Ta tốt với ngươi?” La Chẩn không biết nên khóc hay cười, “Từ đâu nhìn ra, ta tốt với ngươi thế?”
“Ngươi nói chuyện với Chi Tâm, tựa như Chi Hành đối với Chi Tâm, dáng vẻ thật ấm áp, thật ấm áp. Khi ngươi cười, thật đẹp thật đẹp, mi cũng không có nhăn, giống như người khác khi cực kỳ chán ghét Chi Tâm…”
La Chẩn ngẩn ra, “Nếu ngươi biết những người đó đối với ngươi không tốt, vì sao còn phải cùng bọn họ làm bằng hữu? Ngoan ngoãn lấy tiền cho bọn họ?”
“Ưm…” Công tử xinh đẹp cúi mặt gần đến ngực, hai tay xoắn vặn với nhau, mím môi nói: “Chi Tâm muốn có bằng hữu, Chi Tâm chỉ có một mình Chi Hành là bằng hữu, nhưng Chi Hành rất bận rất bận, thúc thúc thẩm thẩm không để cho Chi Tâm quấn Chi Hành… Chi Tâm thật sự rất muốn kết giao bằng hữu…”
“Kết giao bằng hữu, cũng phải tìm bằng hữu tốt mới được, mới vừa rồi người nọ…” Theo dõi đôi mắt đen tinh khiết như ngọc của hắn, La Chẩn im bặt, lấy quạt vỗ nhẹ vai hắn, “Tóm lại, ngươi phải cẩn thận.”
“A?” Đôi mắt to của Lương Chi Tâm sáng lấp lánh, “Ngươi làm bằng hữu của Chi Tâm có được không? Có được không? Có được không?”
“Tại sao?”
“Ngươi đối với Chi Tâm rất tốt nha.”
La Chẩn lắc đầu bật cười. Vị Lương công tử này, ngược lại kiên trì muốn làm quen với nàng rồi đây.
“Chi Tâm thích ngươi, Chi Tâm thích ngươi nha!”
A? La Chẩn đương nhiên sẽ không bởi vì những lời trẻ con này mà đỏ mặt thẹn thùng rồi, “Ngươi mới gặp mặt ta lần đầu tiên, liền kết luận ta đối với ngươi tốt, lại còn nói ngươi thích ta, ngươi chắc chắn sao?”
“Chắc chắn, chắc chắn, Chi Tâm thích ngươi, ngươi cùng Chi Tâm làm bằng hữu, có được hay không? Có được hay không? Có được hay không?”
La Chẩn cười một tiếng nữa, “Lương công tử, thật ra từ ‘cùng ngươi làm bằng hữu’, ‘có được hay không’ này, chỉ cần hỏi một tiếng là được.”
“Ồ, sao ngươi biết Chi Tâm họ Lương? Ngươi thật thông minh nha. Nhưng, Chi Hành nói, bạn tốt có thể kêu tên nha, ngươi gọi tên của Chi Tâm là được rồi… Aaa, Chi Tâm còn chưa biết tên của ngươi.”
Vị công tử Lương Chi Tâm xinh đẹp này, thật đúng là… Kích thích thói hư tật xấu của người khác mà, làm người ta ngứa ngáy muốn khi dễ một lần. Cũng may, bắt nạt kẻ yếu không phải là phong cách của La đại tiểu thư. “Ta tên là Trân nhi, trân của ‘trân bảo, trân quý’.”
“Trân nhi, rất hay, rất hay, Trân nhi cùng Chi Tâm là bằng hữu, có phải không?”
“… Cũng được.” Cũng tốt thôi, nếu chuyến đi này có một nửa nguyên nhân là vì hắn mà đến, làm bằng hữu một chút thì có ngại gì? Có một người bạn như vậy, tất nhiên là một đoạn thể nghiệm thật tốt.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Lương Chi Tâm nhảy nhót, nắm tay La Chẩn lên. “Đi, đi!”
“Đi đâu?” Không kịp đề phòng nam nữ cách biệt, La Chẩn kinh ngạc hỏi.
“Tiêu tiền! Uống rượu! Thật cao hứng làm bằng hữu, tiêu tiền uống rượu! Chi Tâm có tiền, không có tiền cũng không sợ, Chi Tâm chỉ cần đi một vòng, là có thể mời bằng hữu uống rượu nha…”
“Đứng lại!” La Chẩn quát.
“A?” Gương mặt xinh đẹp đang cao hứng bất chợt suy sụp xuống, lông mi thật dài khép lại, “Thế nào, Trân nhi? Ngươi không muốn có người bạn này như Chi Tâm sao? Không muốn, không muốn nữa sao, Trân nhi, Chi Tâm thích ngươi mà…”