Tiếng cười cuồng vọng của Bùi Vũ Phu truyền tới, lòng Nạp Lan Trường Sinh thắt lại, cảm giác sợ hãi tràn ngập cõi lòng hắn.
- Nạp Lan Trường Sinh, công phu của ngươi do cha ta dạy, vốn trước khi cha ta chết có dặn, tuy ngươi tâm thuật bất chính nhưng cũng là đồ đệ của ông, còn dặn ta chiếu cố ngươi.
Bùi Vũ Phu nói tới đây, giọng nói cực kì lạnh lẽo tựa như tuyên án Nạp Lan Trường Sinh tội chết:
- Vốn ta muốn làm vậy, nhưng lúc này ta thay đổi chủ ý!
"Bá!"
Sát khí từ bùi Vũ Phu tỏa ra, chưa đợi Nạp Lan Trường Sinh đáp lời, A Cửu đã bước tới chĩa súng vào Bùi Vũ Phu.
Thấy hành vi của Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai cũng bất ngờ, theo bản năng hắn muốn bước tới đồng sinh cộng tử với cha mình.
- Giao cho cha!
Bùi Vũ Phu quay lại trao cho Bùi Vũ Phu nụ cười ngây ngô suốt mười tám năm, chưa đợi hắn đáp lời đã nhìn A Cửu mỉm cười nói:
- Hỏi chủ nhân của ngươi, trên thế giới này kẻ nào có thể dùng súng giết ta trong vòng mười thước không?
Trong vòng mười thước dùng súng không thể giết chết sao?
A Cửu chấn động, theo bản năng nhìn về phía Nạp Lan Trường Sinh, thấy đối phương thầm ra hiệu cho hắn không nên làm liều.
"Bá!"
Phát hiện này khiến A Cửu khiếp sợ, bàn tay cầm súng không ngừng run rẩy.
Hắn đã sợ đến vỡ mật.
Không chỉ A Cửu, đám thành viên Nạp Lan gia cũng vậy.
Ngay cả Nạp Lan Minh Châu và Lâm Phong cũng chết đứng.
- Hôm nay con ta ở đây nên ta không muốn giết người!
Bùi Vũ Phu nhìn A Cửu lạnh lùng nói:
- Ta cho ngươi một cơ hội sống!
Lời Bùi Vũ Phu nói vang vọng trong đầu A Cửu, hai chân hắn vẫn không ngừng run rẩy.
- Bắn hắn.
Bùi Vũ Phu nhìn về phía Lâm Phong.
- Ta muốn phế hai chân hắn.
Bắn Lâm Phong?
Nghe Bùi Vũ Phu nói vậy, A Cửu run rẩy thiếu chút nữa đã làm rơi súng tựa như trên tay hắn đang cầm bom hẹn giờ vậy!
Vô cùng hoảng sợ, A Cửu chỉ biết nhìn về phía Nạp Lan Trường Sinh.