Sau khi cánh cửa gỗ đóng lại, Ngô Bảo Tú cúi đầu nhìn đống lương thực bên chân và túi xách chứa đầy đường với muối trên tay. Thật lâu không lấy lại tinh thần.
Nàng vừa rồi đã gặp được thần tiên. Tiên nữ tỷ tỷ không chỉ cho nàng thức ăn mà trước kia nàng chưa từng thấy qua, mà còn cho nàng rất nhiều lương thực và muối với đường. Có những thứ này, nàng có thể chuộc thân cho mình, còn có thể để cho người nhà không bị đói bụng, và sống một cuộc sống tốt….
Tất cả những điều này quá không thực tế.
Nàng véo mạnh cánh tay của mình, đau đớn khiến cho nàng hiểu rõ tất cả đều không phải ảo giác của nàng, là thật….
Ngô Bảo Tú đột nhiên ngồi xuống, nhìn chằm chằm năm túi gạo trên mặt đất, che miệng lại và bắt đầu khóc thầm. Càng khóc càng lớn tiếng, cuối cùng nàng dứt khoát ngồi trên túi gạo, thống thống khoái khoái khóc một trận. Những giọt nước mắt đã cuốn trôi sự lang bạt kỳ hồ trong khoảng thời gian này, cũng hòa tan nỗi lòng chua xót bị bán làm nô.
Chờ sau khi khóc đủ, Ngô Bảo Tú nâng tay áo lau mặt, lại ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, thời gian đã không còn sớm. Hít sâu một hơi bình phục cảm xúc, Ngô Bảo Tú đứng dậy đi bẻ một cành cây thô, sau đó xoay người đào hố.
Đợi khi bình minh, Ngô Bảo Tú chuẩn bị đi tới cổng thành tìm cha nương. Nhiều lương thực như vậy, nàng không thể di chuyển cũng không dám di chuyển, cho nên phải đem lương thực lưu lại đây. Đợi sau khi tìm được cha và ca ca, lại để họ cùng nhau di chuyển.
Mấy túi lương thực này chính là cọng rơm cứu mạng của Ngô Bảo Tú, nàng không dám sơ sẩy, vùi đầu đào một cái hố thật sâu mới chịu dừng lại. Đẩy tất cả lương thực xuống hố, Ngô Bảo Tú lại cẩn thận ở phía trên đắp đất. Để che đậy càng thêm kín kẽ, nàng còn cẩn thận trải một lớp lá rụng trên đất. Đợi làm xong tất cả thì cách hừng đông chỉ còn một đoạn thời gian.
Sau khi liên tục xác nhận kiểm tra chỗ giấu đồ, Ngô Bảo Tú liền thu thập quần áo rồi trực tiếp ngồi tại nơi chôn lương thực, ôm đầu gối và chuẩn bị chợp mắt. Một đêm thăng trầm cảm xúc thực sự khiến Ngô Bảo Tú cạn kiệt năng lượng, nàng mới ngồi không bao lâu liền ngủ mất.
Bởi vì trong lòng có tâm sự, Ngô Bảo Tú ngủ cũng không thoải mái. Trời vừa sáng, nàng liền tỉnh. Sau khi ở tại chỗ chôn lương thực dạo hai vòng, Ngô Bảo Tú chạm vào gói đường cố tình lưu lại ở trong ngực áo, sau đó nhấc chân hướng về chỗ nạn dân tụ tập ở ngoài thành.
……..
Nạn dân tụ tập ngoài thành dường như nhiều hơn so với ngày hôm qua, họ tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ. Bởi vì mấy ngày nay bôn ba, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo mỏi mệt, tang thương cùng tuyệt vọng. Hai tay Ngô Bảo Tú che ngực, ở bên trong đống người cẩn thận tìm kiếm người nhà của mình.
Trên đường đi, Ngô Bảo Tú che chở gói đường trong ngực. Chỉ cần có ánh mắt của người khác dừng lại trên người nàng nhiều một giây, nàng sẽ vô thức căng thẳng thần kinh. Cũng may, vận khí của Ngô Bao Tú tốt, nàng không mất nhiều thời gian liền nhìn thấy chiếc xe đẩy quen thuộc của nhà mình. Lúc chạy nạn, đồ trong nhà có thể mang đều mang theo, vì thế ca ca của Ngô Bảo Tú làm nghề thợ mộc, đã hủy chiếc cửa gỗ trong nhà để làm một cái xe đẩy nhỏ.
Người đầu tiên phát hiện ra Ngô Bảo Tú là đệ đệ nàng, Ngô Bảo Vân.
Đứa nhỏ là bị đói. Mặc dù lương thực của người nhà đều nhường cho hắn, nhưng với tình hình hiện giờ khó khăn. Ngay cả khi có lương thực của nữ nhi bán thân lưu lại, Ngô mẫu mỗi ngày cũng chỉ lấy một nhúm lương thực cho vào nồi.
Một nắm lương thực hòa với nước cháo, phân lượng cũng chỉ đủ cho một nhà năm miệng ăn cảm thấy có gì đó trong bụng, sẽ không bị đói tới choáng váng.
Ngô Bảo Vân thực sự bị đói tới ngủ không được, bởi vậy là người dậy sớm nhất trong nhà. Nhìn thấy tỷ tỷ, Ngô Bảo Vân hưng phấn kêu lên: "Nhị tỷ!".
Sau đó, hắn xoay người lay lay mẫu thân: "Nương, nương. Nhị tỷ trở về. Nhị tỷ trở về".
Ngô Bảo Vân năm nay sáu tuổi, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu. Hom qua Nhị tỷ bị người mang đi, trong nhà liền có lương thực. Trong mười ngày qua, Ngô Bảo Vân nghe không ít người chạy nạn nói chuyện bán hài tử để đổi lấy lương thực.
Hôm qua nhị tỷ biến mất, mẫu thân lại khóc suốt một ngày. Ngô Bảo Vân cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu, Nhị tỷ hắn là bị người mua. Vốn cho rằng từ nay về sau sẽ không được gặp Nhị tỷ nữa, không ngờ lại thấy nàng đột nhiên xuất hiện, Ngô Bảo Vân vô cùng vui mừng. Nếu không phải hắn quá đói và không còn sức, hắn chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên thể hiện sự phấn khích của mình.
Mẫu thân của Ngô Bảo Tú, Ngô Tề thị nghe được con trai gọi vội vàng mở to mắt, những người khác cũng tỉnh lại.
Sau khi nhìn thấy nữ nhi, Ngô Tề thị vừa mừng vừa sợ: "Tú Nhi, tại sao ngươi lại quay lại?".
Sau khi hỏi, nàng cũng thấy dáng vẻ thận trọng của nữ nhi. Theo bản năng liền kéo nữ nhi qua, để Ngô Bảo Tú trốn ở phía sau mình.
Ngô Tề thị cúi đầu nhìn nữ nhi, mở miệng lúng túng hỏi: "Ngươi trộm trở về sao?".
Thấy nữ nhi gật đầu, nước mắt của Ngô Tề thị nhịn đã lâu lại rơi xuống, nàng ôm lấy Ngô Bảo Tú bắt đầu khóc: "Tú Nhi đáng thương của ta…".
Thấy Ngô mẫu khóc tới thở không ra hơi, Ngô lão cha vội vã nhỏ giống nhắc nở nàng: "Ngươi còn khóc sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác".
Khắc trước họ vừa nhận lương thực, khắc sau nữ nhi đã trộm trở về, nói thế nào cũng đều không chiếm được lý. Nếu như người mua tìm tới, nữ nhi khôngg chết cũng sẽ bị lột một tầng da.
Đại ca của Ngô Bảo Tú là Ngô Bảo Mộc ở bên cạnh lau mặt, hai mày nhuốm đầy sầu muộn, nhưng ánh mắt lại kiên quyết: "Tiểu muội đã trở lại, vậy chúng ta đem lương thực trả đi".
Làm huynh trưởng trong nhà, sau khi tiểu muội bị người dẫn đi, Ngô Bảo Mộc vừa hối hận vừa khổ sở, trong lòng cảm giác rất khó chịu. Bọn hắn không nên đem tiểu muội bán để đổi lương thực. Bọn hắn là người một nhà. Dù sao lão thiên gia không cho người ta đường sống, vậy người một nhà còn không bằng cùng nhau cùng chết một chỗ.
Ngô lão cha nghe vậy thở dài: "Điều này sợ không được. Chúng ta hôm qua đã ăn một ít".
"Vậy làm sao bây giờ?".
Ngô Bảo Mộc không muốn tiểu muội lại bị người ta bắt trở về. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nha đầu bị chủ nhà bắt trở về, không cần nghĩ cũng biết.
Ngô Bảo Mộc vắt óc suy nhĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe: "Cha, nếu không chúng ta chạy đi? Chúng ta trốn xa một chút, người mua khẳng định sẽ tìm không thấy chúng ta".
Ngô lão cha nhìn thê tử và nữ nhi, nghẹn đỏ mắt, cuối cùng cắn răng: "Đi, thu dọn đồ đạc. Chúng ta lập tức rời đi".
Hiện tại sắc trời còn chưa sáng hẳn. Bọn hắn hiện tại khởi hành lại đi con đường nhỏ, người bán cho dù muốn bắt người, nhất thời cũng đuổi không kịp bọn hắn.
Ngô lão cha chính là trụ cột trong nhà, hắn vừa ra quyết định, những người khác lập tức động thủ thu dọn đồ đạc. Nhìn mọi người trong nhà bận rộn, Ngô Bảo Tú cuối cùng cũng từ trong vui sướng khi tìm thấy người thân tỉnh táo lại, tranh tỷ thời gian mở miệng: "Đợi đã, cha nương, chúng ta không cần chạy. Chỉ cần đem lương thực trả lại cho người mua là được".
Ngô Tề thị nhìn nữ nhi, hai mắt đỏ hồng lắc đầu nói: "Ban nãy không phải đã nói rồi sao? Lương thực chúng ta đã ăn một ít, chỗ còn lại không đủ trả cho người ta".
Ngô Bảo Tú cẩn thận quan sát xung quanh, vừa rồi nhà mình náo ra động tĩnh, sớm đã có người chú ý tới bọn hắn, ánh mắt đều đang nhìn bên này. Ngô Bảo Tú nghiêng người ngăn trở ánh mắt dò xét của người khác, che che đậy đậy từ trong ngực lấy đồ ra, nhỏ giọng mở miệng: "Cha nương, ta có lương thực…".
Mọi người trong Ngô gia thấy Ngô Bảo Tú lấy ra một túi đường trắng từ trong ngực, tất cả mọi người đều bối rối không hiểu.
Ngô lão cha cau mày: "Cái gì đây?".
"Đó là đường". Lo sợ mọi người trong nhà không tin điều đó, Ngô Bảo Tú xé chiếc túi ra một lỗ nhỏ và đổ vào lòng bàn tay.
Ngô Bảo Tú chỉ nghe Vân Sơ nói rằng bên trong đều là đường, nàng cũng không mở ra để nhìn. Hiện giờ nàng nhìn thấy đường trắng mịn trong tay mình, chính nàng cũng không nhịn được kinh hô: "Hóa ra lại là đường thượng hạng!".
Ngô Bảo Tú tuyệt không ngờ rằng, một bao đường định giá mấy văn tiền lại là loại đường thượng hạng. Đường này tốt hơn nhiều so với loại đường tốt nhất và đắt nhất mà nàng từng thấy ở cửa hàng ngũ cốc.
Người nhà họ Ngô chưa bao giờ thấy đường tốt như vậy, nhìn đường cát mịn trong lòng bàn tay của nàng mà nghi ngờ.
Thật mỏng, thật trắng, đây thật là đường?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chậm chạp không ai đi thử xem có phải là đường hay không. Ngô Bảo Vân, người nhỏ tuổi thứ hai trong nhà, nghe thấy tỷ tỷ nói là đường. Trong lòng mặc dù không tin, nhưng do dự một lát, cuối cùng hắn không cưỡng lại được sự cám dỗ của đường, liền duỗi tay dính một chút hạt đường cho vào trong miệng.
Một giây sau, hương vị ngọt ngào trong miệng khiến Ngô Bảo Vân mỉm cười, hai mắt sáng lên: "Thật ngọt! nó thực sự là đường".
Nghe Ngô Bảo Vân nói, những người khác trong Ngô gia liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng tiến lên nếm thử một chút.
Hạt đường vừa vào miệng, Ngô lão cha liền trầm mặt, hỏi Ngô Bảo Tú: "Đường này ngươi lấy từ đâu?".
Đường cát phẩm chất tốt như vậy, cho dù là trước khi gặp nạn, nhà bọn hắn đừng nói là mua, thấy cũng chưa thấy qua, huống chi là hiện tại. Quan trọng hơn là, tiền nhà bọn họ đều đã đổi thành lương thực ở trên đường đi, Ngô lão cha cũng biết rõ trên người nữ nhi không có tiền.
Chẳng lẽ….
Thấy Ngô lão cha trầm mặt, Ngô Bảo Tú nhanh chóng mở miệng giải thích: "Cha, ngươi đừng giận, đường này không phải ta trộm. Đây là người khác cho ta".
Nghe nữ ni nói, Ngô Tề thị bất đắc dĩ nhìn nàng: "Chỉ bằng cái cơ thể nhỏ bé này của ngươi, ngươi muốn trộm, ngươi có thể lấy nó từ ai? Cha ngươi là lo lắng ngươi đi lầm đường".
Không có gì đáng trách khi mấy người Ngô lão cha nghĩ như vậy. Ngô Bảo Tú nói rằng đường là người khác cho nàng ấy, nhưng tại sao người ta lại cho nàng thứ quý giá như vậy?
Sống mấy chục năm, mấy người Ngô lão cha biết rõ sẽ không có miếng bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống. Người ta bỏ được đường quý giá như vậy, thì họ phải yêu cầu thứ còn đắt hơn đường. Mà nữ nhi nhà mình có thể để người khác mưu đồ...cũng chỉ có bản thân nàng mà thôi.
Nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Ngô lão cha, Ngô Bảo Tú vừa bất lực lại vừa buồn cười: "Một chốc một lát ta cũng không thể nói rõ hết được. Nhưng đợi lát nữa đoán chừng người mua ta sẽ tới đây. Cha và đại ca trước theo ta tới một chỗ, sau khi đi, chúng ta cũng có lương thực trả cho người mua".
Đại ca Ngô Bảo Mộc nhìn đường trong tay muội muội, lại nhìn lão cha, nhất thời không biết phải làm sao.
Mà Ngô lão cha nghe Ngô Bảo Tú nói, trầm tư mấy giây, giọng điệu có chút không tin: "Ngươi có lương thực trả cho người ta?".
Ngô Bảo Tú gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng thế!".
Ngô lão cha hiểu rõ tĩnh tình nữ nhi nhà mình, sẽ không đem chuyện lớn như vậy lừa bọn họ. Vì vậy sau khi lấy được đáp án khẳng định, Ngô lão cha quay người hướng Đại nhi tử nói: "Vậy chúng ta đi qua xem chút".
Ngô Bảo Mộc gật đầu: "Dạ".
Ngô lão cha lại xoay người nói với Ngô Tề thị: "Ngươi cùng Tưởng thị dẫn theo Bảo Vân ở đây làm cơm sáng".
Tưởng thị là tẩu tử của Ngô Bảo Tú, nghe cha chồng dặn dò, nàng liền ôm lấy con. Lại nhìn nam nhân nhà mình một chút, Tưởng thị có lòng muốn dặn dò Ngô Bảo Mộc mấy câu, nhưng lại sợ cha mẹ chồng không thích. Do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lấy tất cả hành lý chất đầy trên xe gỗ xuống. Trước khi rời đi, Ngô Bảo Tú không quên nhắc nhở mẫu thân: "Nương, ngươi nấu cơm sáng nhiều chút, để tất cả mọi người ăn một bữa no, không cần lo lắng về lương thực".
Nhiều nạn dân như vậy, ba người Ngô Bảo Tú rời đi, cũng không thu hút nhiều sự chú ý của người khác. Ngay cả khi có ai đó nhìn thấy, cũng chỉ nghĩ rằng bọn họ đói nên rời đi đi tìm đồ ăn. Ngô Bảo Tú dẫn cha và ca ca cẩn thận tránh mọi người, đi lòng vòng mấy vòng cuối cùng mới thuận lợi trở lại rừng cây nhỏ.
Bị sự cẩn thận của nàng làm ảnh hưởng, Ngô lão cha và Ngô Bảo Mộc cũng cẩn thận từng li từng tí đi theo sau nàng, toàn bộ hành trình không dám lên tiếng.
Cuối cùng tìm được nơi đánh dấu, Ngô Bảo Tú chỉ xuống đất nói với hai người: "Ta chôn lương thực ở đây, chúng ta phải nhanh chóng đào nó ra".
Nếu là động tác chậm, đợi lát nữa có người tới róc vỏ cây để ăn, vạn nhất bị phát hiện thì nguy. Dứt lời, Ngô Bảo Tú dẫn đầu đào.
Ngô Bảo Mộc cũng đi theo muội muội đào, trong lòng lại thì thầm --- Không phải tiểu muội đang đùa bọn họ chứ? Họ có thể đào được lương thực theo cách này sao?
Nhưng tất cả không xác định và hoài nghi của Ngô Bảo Mộc đều biến mất trong nháy mắt khi nhìn thấy mấy cái túi.
"Thật sự có đồ!".
Ngô lão cha cũng sững sờ.
Ngô Bảo Tú ngẩng đầu nhìn ca ca mình, vô cùng nghiêm túc nói: "Đương nhiên có đồ, đây là tối hôm qua ta mới chôn xuống".
Lúc nói chuyện, ba người đã đem mấy túi gạo bới ra. Ngô lão cha nhìn mấy chiếc túi kỳ lạ mà ông đào ra, giọng điệu có chút không chắc chắn: "Trong này thực sự là lương thực?".
Ngô Bảo Mộc cũng gật đầu đồng ý: "Chiếc túi này trông rất lạ, sờ sờ không có cảm giác giống vải…".
Ngô Bảo Tú sắc mặt đương nhiên trả lời: "Đây là đồ tiên nữ tỷ tỷ cho, đương nhiên không giống đồ của chúng ta".
Nghe thấy mấy chữ tiên nữ tỷ tỷ, Ngô Bảo Mộc bối rối giơ tay ngăn lại: "Chờ đã, tiểu muội, rốt cuộc là chuyện thế nào? Tiên nữ tỷ tỷ gì?".
Ngô lão cha cũng nhíu mày nhìn nàng, chờ một câu giải thích. Ngô Bảo Tú ban đầu cũng không muốn dấu giếm chuyện tối qua, nhưng bên ngoài thành rất nhiều người, thực sự không phải nơi tốt để nói chuyện. Hiện tại chung quanh không có người khác, Ngô Bảo Tú liền đem chuyện tối qua phát sinh kể lại một lần.
Nghe nàng nói, sắc mặt Ngô Bảo Mộc thật không thể tin được: "Ý ngươi là...ngươi đã thấy một cánh cửa ở đây đêm qua. Sau khi ngươi đi vào, ngươi liền gặp được tiên nữ. Tiên nữ đã cho ngươi lương thực và số đường muối này?".
Ngô Bảo Tú gật đầu: "Đúng thế".
Ngô lão cha và Ngô Bảo Mộc: "...".
Ngô lão cha và Ngô Bảo Mộc liếc nhìn nhau, và cả hai thấy được sự kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt đối phương. Mọi thứ thực sự không thể tin được, nhưng lương thực và đường muối hiện tại đang đặt trước mặt họ, khiến họ không tin không được.
Thấy biểu tình của hai người, Ngô Bảo Tú nói: "Ta biết các ngươi cảm thấy không chân thực. Trên thực tế, ta tới bây giờ vẫn còn choáng váng".
"Nhưng chuyện này là thứ yếu. Chúng ta bây giờ nên nghĩ xem làm sao để đem đám lương thực này trở về".
Nhiều lương thực như vậy, cứ vậy xách đi khẳng định không được. Túi đựng lương thực của tiên nữ tỷ tỷ rất đặc thù, rất dễ khiến người chú ý. Sau khi Ngô Bảo Tú trải hành lý lên đất, cô ngồi xổm nghiên cứu cách mở túi gạo.
Khom người ở trên mặt đất sờ sờ mấy cái túi, Ngô Bảo Tú tự lẩm bẩm: "Tiên nữ tỷ tỷ hôm qua đã nói với ta, muốn bắt đầu từ một bên chỉ kéo ra…".
Ngô Bảo Tú đem từng câu nói của Vân Sơ coi như "Thánh chỉ" mà nhớ kỹ. Chẳng mấy chốc, nàng chạm vào chỉ niêm phong đem túi đan dệt mở ra. Mà Ngô lão cha và Ngô Bảo Mộc chỉ thấy Ngô Bảo Tú nắm một sợi dây giật một chút, chiếc túi ban đầu đóng kín liền được kéo và mở ra.
Không chờ họ kinh ngạc với thủ pháp tựa như làm ảo thuật này, Ngô lão cha sau khi thấy rõ thứ bên trong túi, nhịn không được kinh hô thốt lên: "Đây là...gạo trắng!!!".