Lưu Hằng nghe vậy mừng rỡ, vội la lên:
- Tướng Phụ, lời ấy là thật sao?
- Thật.
Bạch Mặc trịnh trọng gật đầu, nói:
- Tuy nhiên Sở Thái Tử không phải là kẻ tầm thường, mà tình thế hiện nay của thần không còn như ban đầu, cho nên đành phải để Đại vương chịu thiệt thòi ở Lạc Dương một thời gian, tuy nhiên Đại Vương yên tâm, chờ sau khi thế cục bình ổn lại, thần chắc chắn nghĩ cách đón đại vương quay về Quan Trung.
Tình thế hiện giờ quả thật rất khác biệt đối với dự tính của Bạch Mặc.
Bạch Mặc vốn định thông qua việc dâng binh quyền trong tay để chiếm được lòng tin tưởng của Hạng Chính, đợi Hạng Chính thả lỏng cảnh giác thì mới âm thầm phát động binh biến, đồng thời từ Hà Tây gọi gấp kỵ binh khinh kỵ của Chu Á Phu tiến đến, trong ngoài giáp công Hàm Dương,như vậy thì việc lớn sẽ thành.
Không ngờ Hạng Chính tuổi còn trẻ nhưng làm việc cực kỳ thận trọng, hắn chẳng những không nhận binh phù mà Bạch Mặc dâng lên, thậm chí còn phòng ngừa chu đáo muốn giải Hán vương tới Lạc Dương, hơn nữa cách làm việc không dề dà, ngày mai sẽ đi luôn. Việc này đã làm rối kế hoạch của Bạch Mặc, bây giờ căn bản không kịp điều binh Hà Tây.
Nếu là hai quân đối trận, Bạch Mặc còn cố gắng nghĩ được cách, nhưng lúc này Lưu Hằng đang là tù nhân, vận mệnh như cá trên thớt dù Bạch Mặc có khả năng thông thiên cũng rất khó lật ngược được cục diện trở lại.
Cho nên hiện tại điều duy nhất Bạch Mặc có thể làm là hoàn toàn "đầu hàng", hoàn toàn nghe lời Sở Vương, đợi khi được Sở Vương tín nhiệm thì mới ung dung mưu tính sau, nhưng Bạch Mặc không dám đảm bảo chắc chắn có cơ hội nghênh đón được Hán Vương, nói không chừng việc hàng Sở lại từ giả hóa thành thật, chỉ có điều khi đối mặt với Lưu Hằng, Bạch Mặc chỉ có thể an ủi như vậy.
Đương nhiên, Bạch Mặc cũng có thể trực tiếp trở mặt liều mạng với quân Sở nhưng phần thắng thật sự không lớn, hơn nữa hai quân Sở Hán khi đấu trận thì Lưu Hằng chắc chắn sẽ chết. Cho nên Bạch Mặc không dám mạo hiểm.
Lưu Hằng lại tin là thật, nói:
- Được, có lời của tướng phụ, quả nhân cũng yên lòng.
- Đại vương, để tránh người Sở nghi ngờ, thần cũng không thể ở lại đây lâu, xin cáo từ trước.
Dứt lời, Bạch Mặc liền cùng đám người Mai Quyên đứng dậy cáo từ, Lưu Hằng lưu luyến không rời tiễn ra tận cửa sảnh, tận đến khi không còn thấy bóng dáng đám người Bạch Mặc nữa thì mới ủ rũ quay vào.
***
Đồng Quan, hành dinh Quan Quân hầu.
Hạ Hầu Táo bước vào hành viên, chắp tay hành lễ với Chu Quan Phu:
- Quan Quân Hầu, Thừa tướng có tin tức chưa?
Chu Quan Phu yên lặng gật đầu, cầm trong tay một phong mật thư đưa cho Hạ Hầu Táo, Hạ Hầu Táo vội vàng xem xong thư, sắc mặt biến đổi lớn:
- Cái gì. Sai chúng ta thả quân Sở tiến vào quan? Còn trơ mắt nhìn quân Sở áp giải Đại vương đến Lạc Dương?
Chu Quan Phu thở dài:
- Thừa tướng nói vậy cũng không phải không có lý, quân Sở thế lớn, Đại vương lại biến thành tù nhân của quân Sở, chúng ta là những người yếu thế, sao không thể cúi đầu.
Dừng một chút, Chu Quan Phu lại nói:
- Chuyện cho tới bây giờ cũng không có biện pháp nào khác rồi, chỉ có thể chiếu theo lời thừa tướng, trước hết phải lấy được sự tín nhiệm quân Sở đã rồi bàn sau.
Hạ Hầu Táo buồn bực hừ một tiếng, bỗng nhiên nói:
- Quan Quân Hầu, không phải thừa tướng thật sự hàng rồi chứ?
- Tướng quân nói năng cẩn thận.
Quan Quân Hầu hơi hơi biến sắc, thấp giọng quát trách mắng:
- Thừa tướng không phải người như vậy.
- Không phải người như vậy? Điều này rất khó nói.
Hạ Hầu Táo nói:
- Phải biết rằng Thượng Tướng Quân nước Sở Tất Thư cùng Thừa tướng là sư huynh đệ môn hạ của Quỷ Cốc, chỉ cần có Tất Thư tiến cử, sao Sở Vương không trọng dụng thừa tướng chứ?
- Ngươi câm miệng!
Chu Quan Phu cả giận nói:
- Bản hầu nói rồi, Thừa tướng tuyệt đối sẽ không phản bội Hán!
Hạ Hầu Táo vội la lên:
- Quan Quân Hầu, không thể không đề phòng. Theo mạt tướng thấy, không bằng chuẩn bị tinh binh đợi sau khi quân Sở tiến vào quan thì ngăn đánh, như thế dù không những đoạt lại được Đại vương còn có hể nhân cơ hội đánh chết Thái Tử nước Sở. Khi đoạt lại được Đại vương rồi thì liên hợp với Phiêu Kỵ tướng quân, Lý lão tướng quân cùng đánh Hàm Dương, chưa chắc đã không thành công.
Chu Quan Phu trầm ngâm một lát nhưng vẫn lắc đầu, trầm giọng nói:
- Không, bản hầu tin tưởng Thừa tướng, nếu ở Đồng Quan hành động thiếu suy nghĩ, không những không thể giết được Sở Thái Tử, mà làm không tốt có thể ảnh hưởng đến tính mạng của Đại Vương, nếu như vậy, ta dù có chết trăm lần cũng không đủ đền tội.
Hạ Hầu Táo vội la lên:
- Quan Quân Hầu...
- Được rồi, ngươi không cần nhiều lời.
Chu Quan Phu lãnh đạm nói:
- Việc này quyết định như vậy đi.
***
Quan ngoại Đồng Quan, đại doanh quân Sở.
Cao Sơ vừa đón Chung Ly Muội vào lều lớn, vừa thân thiết hỏi han:
- Lão Chung ly, việc rút hết lưới sắt Trầm Giang và xích sắt Lan Giang ở đường sông đã thế nào rồi? Khi nào mới có thể tiến vào Vị Thủy?
Cao Sơ cũng có chút sốt ruột, đường thủy sông Vị Thủy ngày nào mà chưa khơi thông thì ngày đó quân Sở xâm nhập vào Quan Trung sẽ không nhận được tiếp tế tiếp viện đúng lúc thì rất dễ sinh biến sau này, nếu Lãng nhi mà có chuyện gì xảy ra, thể nào về nhà cũng bị bà vợ thiến cho? Lại nói hiện tại thái tử đã ở Hàm Dương rồi, nếu thái tử có mệnh hệ gì, thì nền tảng lập quốc của nước Sở cũng bị lung lay.
Trên mặt Chung Ly Muội lộ vẻ khó xử, cười khổ nói:
- Ngụy Quốc Công có điều không biết, xích sắt Lan giang đã xử lý xong xuôi rồi, nhưng lưới sắt Trầm Giang thì lại rất khó rút hết, tiến triển thật sự không lớn.
Cao Sơ cau mày nói:
- Nói như vậy chỉ có thể cường công Đồng Quan rồi.
Nhưng mà Đồng Quan đang có tám ngàn tinh nhuệ quân Hán đóng ở đó, những nơi gần đó cũng có mấy vạn quân Hán, lại có mãnh tướng tuyệt thế Chu Quan Phu lĩnh quân, nếu muốn cường công e rằng nói dễ hơn làm?
Chìa tay, Cao Sơ đang mời Chung Ly Muội ngồi vào vị trí thì phụ tá Từ Khương bỗng nhiên vội vàng đi đến, vui vẻ nói:
- Ngụy Quốc Công, Chu Quan Phu vừa mới phái sứ giả tiến đến, bọn họ hiến quan đầu hàng!
- Hả?
- Ổ?
Chung Ly Muội, Cao Sơ nghe vậy ngạc nhiên.
Lập tức Chung Ly Muội nói:
- Ngụy Quốc Công, trong đó chắc có lừa dối.
- Lừa dối?
Hai mắt Cao Sơ nheo lại, lập tức hung dữ nói:
- Không cần biết hắn lừa dối hay là thật, chỉ cần quân hán mở cửa quan ra, thì có muốn đóng lại cũng khó khăn, hắc!
Dừng một chút, Cao Sơ lại ngẩng đầu quát:
- Người tới, nổi trống tụ tướng!
Sau một lát, trong đại doanh quân Sở liền vang lên tiếng trống trận dồn dập. trong nhịp trống gấp gáp trào dâng, tướng tá các bộ phận các doanh đều tới rồi lều lớn trung quân của Cao Sơ.
Buổi chiều cùng ngày, Cao Sơ dẫn đại quân vào Đồng Quan.
Ngoài dự đoán của mọi người, Chu Quan Phu và tướng phòng giữ Lâm Tấn Hạ Hầu Táo không hề có yêu cầu gì lập tức dâng binh phù ra. Mà cũng không khiêm nhường như Hạng Chính, Cao Sơ không chút khách khí thu nhận binh phù, phái binh tướng tiến vào giao giới giữa Đồng Quan cùng với Lâm Tấn tập trung trấn áp quân Hán lại.
Gần như là đồng thời, Chu Á Phu đóng ở Hà Tây, Ly Thương đóng ở Thượng Quận và Cận Hấp đóng ở Bắc Địa cùng Lý Tả Xa dẫn quân ngăn ở Tử Ngọ Cốc cũng đều nhận được thư của Bạch Mặc.
Mấy ngày sau, Chu Á Phu, Ly Thương cùng với Cận Hấp đều phái người đem ấn tín cùng với binh phù của mình đưa đến Hàm Dương, Lý Tả Xa cũng lĩnh quân rút khỏi Tử Ngọ Cốc để đại quân Tất Thư tiến vào Quan Trung.
Tiếp mấy ngày, đại quân Tất Thư và đại quân Cao Sơ gần như đồng thời tiến đến Hàm Dương.
Ngay khi Hạng Trang suất lĩnh ba đại cấm quân đi đến Hàm Cốc Quan thì quân Hán Hà Tây đang giằng co với người Nguyệt Thị, người Hung Nô Cửu Nguyên đang giằng co với kỵ quân Bắc Điêu, thế cục Quan Trung đã định, Hạng Trang lập tức buông bỏ việc lĩnh quân tiến quan mà lệnh gấp cho Thái Tử Hạng Chính nhanh hơn hành trình tới Hàm Cốc Quan hội hợp cùng hắn.
***
Hàm Cốc Quan, hành dinh Hạng Trang.
Khuất Bất Tài giống âm hồn chợt ẩn chợt hiện tiến vào hành viên, vái chào thật sâu với Hạng Trang nói:
- Đại vương.
Hạng Trang buông tập sách về nhân khẩu và đồng ruộng Quan Trung trong tay xuống, trầm giọng nói:
- Đã điều tra xong chưa?
- Đã điều tra xong.
Khuất Bất Tài gật gật đầu, đáp:
- Vào ngày đó Thái tử cũng có mặt, ám chỉ Đậu Y Phòng chỉ là một cung nữ bình thường trong cung, cho nên thế tử không biết Đậu Y Phòng là Vương hậu của Lưu Hằng, còn nữa, thế tử còn phóng túng để mặc Khương binh ở trong thành gian dâm cướp bóc tàn sát khắp nơi cũng đã được xác thực.
Hạng Trang gật gật đầu, nói:
- Đã biết, ngươi đi xuống đi.
- Vâng.
Khuất Bất Tài lại hành lễ với Hạng Trang, khom người lui ra ngoài.
Trong phòng lập tức rơi vào trong yên lặng, ánh lửa u tịch, ánh mắt Hạng Trang vô cùng âm trầm, chợt nói ra ngoài:
- Tấn Tương, gọi Thái tử vào.
Tấn Tương giữ ngoài cửa đáp lời, lĩnh mệnh đi.
Chỉ chốc lát, Hạng Chính quần áo chỉnh tề lo sợ bước nhanh đến, quỳ hành lễ với Hạng Trang, cung kính nói:
- Con bái kiến phụ vương.
- Đứng lên đi.
Hạng Trang phất phất tay, lạnh nhạt nói:
- Hãy giải thích cho phụ vương, Nhị đệ con chết như nào?
Hạng Chính thầm giật mình, nhưng không chút hoang mang mà nói:
- Nhị đệ là bị loạn quân của Lưu Hằng giết chết, nguyên nhân gây ra là do nhị đệ đã gọi Đậu Y Phòng, vương hậu của Lưu Hằng để thị tẩm...
Không đợi Hạng Chính nói xong câu cuối, Hạng Trang bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Hạng Chính, thân hình Hạng Chính đang quỳ run lên kịch liệt, sắc mặt vốn đang bình thường chợt trắng bệch, hai hàm răng va lập cập, nhưng y vẫn gắng gượng chống đỡ nói ra từ "tẩm".
Hạng Trang cố ghìm lửa giận,lạnh lùng hỏi:
- Thật sự là vậy?
- Đúng...đúng là như vậy.
Hạng Chính run giọng nói:
- Ở đây... ở đây có rất nhiều tướng...tướng...sĩ...sĩ...có thể làm chứng, con...con...không dám...lừa....gạt....
- Ngươi còn nói dối?
Hạng Trang giận tím mặt, chỉ vào Hạng Chính mắng:
- Khuất Bất Tài đã điều tra xong, là ngươi cố ý nói dối, nói Đậu Y Phòng chỉ là cung nữ bình thường, vì vậy mới có chuyện Trị nhi gọi Đậu Y Phòng vào thị tẩm. Ngươi cho là thủ đoạn này của ngươi có thể giấu được người trong thiên hạ sao?
Sắc mặt Hạng Chính càng trở nên trắng bệch, cả người càng run rẩy, nhưng vẫn ngoan cố nói:
- Con...con...con không biết, không biết phụ vương đang nói cái gì...
- Nghịch tử, ngươi là nghịch tử!
Hạng Trang cả giận:
- Phụ vương đã nói với ngươi bao nhiêu lần, huynh đệ phải đoàn kết, phải yêu thương nhau, dù Trị nhi tính tình tàn bạo nhưng nó là người ngay thẳng, vốn nó có thể trở thành một cánh tay đắc lực hỗ trợ ngươi, nhưng ngươi lại vì bản thân mà bày kế hại chết nó, sao lòng ngươi lại ác độc như thế?
Hạng Chính còn đang muốn biện bạch, lại bị Hạng Trang cắt ngang:
- Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, là ngươi lo lắng thế lực sau lưng Trị đúng không? Ngươi lo lắng Trị nhi vì có thế lực đó ủng hộ mà sẽ uy hiếp đến Vương vị của ngươi, đúng không? Nhưng ngươi nào biết Trị nhi chỉ nghe theo sự an bài của phụ vương, chứ nào nghe sự sắp đặt của bọn họ?
Trong doanh phòng khác, Bách Lý Hiền, Tất Thư đang khêu đèn đêm chơi cờ.
Bách Lý Hiền khẽ nhón một quân cờ trắng đặt vào giỏ, cười nói:
- Thượng Tướng Quân, lúc này vẫn chưa được hai trăm nước mà cục diện đã sắp kết thúc rồi, dường như ngươi không có tinh thần thì phải? Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tất Thư "hử"một tiếng, đáp vội:
- Đó là bởi vì trình độ chơi cờ của Thái sư tăng cao.
Bách Lý Hiền khoát khoát tay, cười hỏi:
- Có phải Thượng Tướng Quân đang nghĩ muốn cởi giáp về quê không?
Tất Thư giật mình, phủ nhận:
- Thái sư nói đùa, hiện giờ mặc dù Trung Nguyên đã định nhưng Nguyệt Thị, Hung Nô, Đông Hồ và Man tộc chưa bình định, đang cần ta đại triển kế hoạch, sao dám có ý nghĩ cởi giáp về quê chứ?
- Thượng Tướng Quân, giữa ta và ngươi cần gì phải giấu diếm?
Bách Lý Hiền cười cười, lại nói:
- Nếu trước đó, dù ngươi chỉ có ý nghĩ cởi giáp về quê ở trong đầu thôi thì Đại Vương cũng sẽ không đồng ý, tuy nhiên hiện tại sư huynh của ngươi đã hàng Sở thì ngươi cũng có cơ hội. Các ngươi một người là quốc quân phụ tá trong triều, một người ở phe đối lập, chẳng phải là quá hoàn mỹ, đúng không?
Tất Thư cũng cười, thầm nghĩ Bách Lý Hiền cũng là người biết chuyện, biết rõ bí quyết trong đó.
Nếu Bạch Mặc không hàng Sở, thì việc Tất Thư muốn an toàn rút lui không phải là chuyện dễ dàng, nguyên nhân rất đơn giản, để một tuyệt thế binh gia như Tất Thư về quê, với tính cách của Hạng Trạng, sao hắn không nảy sinh lòng nghi ngờ? Làm không tốt cuối cùng sẽ phái người đi ám sát Tất Thư, bởi vì chỉ khi Tất Thư chết, Sở Vương mới thật sự yên tâm.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, chưa chắc Sở Vương đã tàn độc như thế.
Tuy nhiên sau khi Bạch Mặc hàng Sở thì tình hình sẽ lập tức có thay đổi lớn.
Không chỉ bởi vì Bạch Mặc cùng Tất Thư cùng là môn hạ Quỷ Cốc, cộng thêm năng lực của Bạch Mặc cũng không hề kém Tất Thư, có Bạch Mặc làm quan trong triều, còn Tất Thư lại không cầm quyền mà về hưu, có hai tuyệt thế thần binh này có thể giữ thế cân bằng, vì vậy Sở Vương có thể yên tâm để Tất Thư về quê.
Lập tức Tất Thư lắc đầu cười nói:
- Thái sư, thực sự là không gì có thể gạt được ngươi.
Bách Lý Hiền lắc lắc quạt lông, bỗng thở dài nói:
- Thượng Tướng Quân đã quyết định đi, tại hạ sẽ không khuyên, chắc chắn sau khi Đại Vương có được sư huynh của ngươi thì cũng sẽ không gây khó dễ gì, nhưng tại hạ thì không biết khi nào mới có thể rảnh rỗi đây, ôi!
Bách Lý Hiền cũng vô cùng bùi ngùi, Tất Thư đã tính toán hết đường lui cho mình, không hề lui tới giữa các phe phái nữa, vài lần lĩnh quân xuất chính cũng không hề kết giao thân thiết với các tướng lĩnh dưới trướng, thậm chí còn cố ý tạo nên một số việc khiến các tướng tá trong quân bất hòa với hắn, cho nên hiện tại hắn có thể nhẹ nhàng đặt mình ra ngoài cục diện.
Nhưng Bách Lý HIền thì không được, thứ nhất Bách Lý Hiền là người Tần, ông chưa bao giờ nghĩ sẽ sáng lập ra một hệ Tần, nhưng vấn đề là những tướng lĩnh như Bách Lý Mậu, Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt có xuát thân từ lão Tần đều tự nhiên tụ hợp bên cạnh ông, mặc kệ là Bách Lý Hiền bằng lòng hay không bằng lòng, hiện tại thế lực hệ Tần của ông đã vô cùng lớn mạnh.
Huống chi Bách Lý Hiền còn là đại ca của Vương phi Bách Lý Y Thủy, thân sinh ra Vương tử Hạng Thuật, Hạng Dũng, bất kể ông muốn hay không muốn thì ông cũng đã bị cuốn vào chuyện tranh giành trong hậu cung. Ví dụ như trên đường đến Hàm Dương, Đại vương từng nói với ông là muốn lập Hạng Thuật lên vị trí Thái Tử thay Hạng Chính, điều này khiến Bách Lý Hiền như bị mắc cục xương trong họng, thực khó nuốt xuống.
Tất Thư thấy tinh thần Bách Lý Hiền có chút không vui, liền cười hỏi:
- Có phải là lo nghĩ chuyện Đại vương phế lập thái tử không?
- Ôi, ai nói không phải?
Bách Lý Hiền thở dài nói:
- Tâm tư Đại vương càng ngày càng khó đoán. Thượng Tướng Quân, thật sự là hâm mộ ngươi sắp được rời xa mọi thị phi rồi.
Tất Thư cười khoát tay áo, hắn biết lời của Bách Lý Hiền chưa hẳn đã xuất phát tận đáy lòng, việc Bách Lý HIền ngưỡng mộ sự thanh tĩnh rời xa triều đình là không giả, nhưng để Bách Lý Hiền buông bỏ quyền lực trong tay ra thì chưa chắc đã bằng lòng, lập tức cười nói:
- Thái sư, không nói những chuyện phiền lòng này nữa, chúng ta tiếp tục chơi cờ, ha hả.
***
Hạng Trang nhìn chằm chằm Hạng Chính, lãnh đạm nói:
- Chính nhi, ngươi biết mình sai ở điểm nào không?
Mặc dù thân hình Hạng Chính vân run rẩy, nhưng vẫn là cắn chặt hàm răng nói:
- Con, con không biết.
- Ngươi sai ở chỗ không nên để huynh đệ tương tàn.
Hạng Trang chỉ vào trán Hạng Chính, nói:
- Huynh đệ đồng tâm mới có lợi đồng tâm,nhưng ngươi thì sao? Cũng chỉ vì Trị nhi không tuân lệnh, mạo phạm ngươi ở Trường Nhạc Cung thì ngươi liền có lòng giết người, khéo léo bố trí cạm bẫy ám hại Trị nhi, lòng dạ của ngươi quá hẹp hỏi, sao có thể làm thành việc lớn?
- Phụ vương.
Hạng Chính run giọng nói:
- Con thật sự không hại nhị đệ.
- Huyền Y Vệ cũng đã tra được rành mạch rồi, ngươi còn dám nói xạo?
Hạng Trang giận dữ nói:
- Ngươi cho là không thừa nhận thì phụ vương không tìm ra được chứng cứ sao? Ngươi cứ thề thốt phủ nhận, cho rằng việc này có thể bỏ qua sao? Phụ vương nói cho ngươi biết, không dễ dàng như vậy đâu, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm về cái chết của Trị nhi.
Hạng Chính rơi nước mắt, run giọng nói:
- Phụ vương, con oan uổng.
- Chết đến nơi rồi mà còn gàn bướng.
Hạng Trang không kiên nhẫn được nữa, vẫy tay phía bên ngoài, lạnh lùng quát:
- Tấn Tương đâu?
- Có mạt tướng!
Tấn Tương lên tiếng trả lời đi vào.
Hạng Chính tê liệt ngã xuống đất, buồn bã nói:
- Phụ vương?
Hạng Trang lạnh lùng nhìn Hạng Chính, điềm nhiên nói:
- Biết phụ vương định xử trí ngươi như nào sao?
- Phụ vương, phụ vương.
Hạng Chính bỗng nhiên nhất lê tới ôm lấy đùi Hạng Trang khóc không ra tiếng:
- Phụ vương, con không có gia hại Nhị đệ, thật là oan uổng, thật là oan uổng quá.
- Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn làm?
Hạng Trang dửng dưng.
Tấn Tương tiến lên giữ Hạng Chính, trầm giọng nói:
- Thái Tử, đắc tội.
Mặc dù Hạng Chính có võ nghệ nhưng sao bằng Tấn Tương, bởi vậy đã bị ghì chặt không động đậy được, đành phải nhìn Hạng Trang, rơi nước mắt:
- Phụ vương, con oan uổng, con oan uổng
Tận đến khi bị kéo ra khỏi cửa phòng Hạng Chính cũng chỉ kêu to "oan uổng", tuy rằng trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng không hề có câu nào xin tha thứ, càng không thừa nhận đã bày kế hãm hại Hạng Trị, thấy tình cảnh đó, ánh mắt Hạng Trang vốn sắc bén cuối cùng dịu đi, lập tức phất tay ra hiệu, Tấn Tương buông Hạng Chính khom người lui ra ngoài.
Hạng Chính như thoát ra khỏi hồ nước, quỳ bò đến dưới chân Hạng Trang.
Hạng Trang lại một lần nữa hỏi:
- Chính nhi, phụ vương hỏi con lần cuối, con có bày kế hãm hại Trị nhi không?
Hạng Chính lắc đầu như trống bỏi, luôn miệng nói:
- Phụ vương, con thật không có thiết kế hại Nhị đệ, thật sự không có.
- Đi, phụ vương đã biết, Trị nhi không phải con bày kế hãm hại.
Hạng Trang vỗ vỗ khuôn mặt Hạng Chính, mỉm cười nói:
- Đứng lên đi, ngồi nói chuyện cùng phụ vương.
- Vâng.
Hạng Chính cuống quít đứng dậy, nơm nớp lo sợ quỳ ngồi xuống phía bên sườn cánh tay Hạng Trang.
Hạng Trang nhẹ vỗ lên khuôn mặt Hạng Chính, ôn tồn hỏi:
- Chính nhi, con hãy nói thật cho phụ vương biết, có phải con rất muốn làm vương không?
- Không không không. Con tuyệt đối không có ý nghĩ xằng bậy đó.
Hạng Chính sợ tới mức lại quỳ rạp xuống đất, rung giọng nói:
- Con chỉ muốn là con ngoan của phụ vương, về việc làm Thái Tử hay không làm Thái Tử, làm Vương hay không làm Vương, con không hề để tâm, phụ vương muốn con làm thái tử, con tuân lệnh, phụ ương không cho con làm, con cũng không làm.
- Đứng lên. Đứng lên.
Hạng Trang dìu Hạng Chính lên, cười nói:
- Nếu lời này mà do Trị nhi nói thì phụ vương tin. Nhưng từ miệng con nói ra thì phụ vương lại không hề tin. Tuy nhiên con không cần chột dạ, lại càng không cần sợ hãi, không phải phụ vương đang đánh giá thấp con, mà là đang khen con, nói dối trắng trợn hơn nữa lại nói như thật, đây mới thực sự là Vương.
Hạng Chính nghe vậy ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nghi hoặc nhìn Hạng Trang, nói:
- Phụ vương, ý cha là...
- Ba năm, cho phụ vương thời gian ba năm.
Hạng Trang giơ tay phải lên lại duỗi ra ba ngón tay, nói:
- Đợi phụ vương làm xong vài chuyện lớn thì sẽ truyền vương vị lại cho con.
Nói xong, Hạng Trang lại vỗ vỗ bả vai Hạng Chính, nói:
- Chính nhi, con sẽ trở thành một vị quân vương vĩ đại, nước Sở sẽ càng trở nên cường mạnh hưng thịnh.
- Phụ vương, đây...đây...
Hạng Chính càng thêm nghi hoặc ngạc nhiên.
- Đi đi, hãy gọi Bạch Mặc đến đây.
Hạng Trang cười cười, lại nói:
- Dù Bạch Mặc là trá hàng, nhưng phụ vương có biện pháp khiến y giả hàng thành thật, hơn nữa, có người này, tương lai sẽ là cánh tay đắc lực cho con.
Hạng Chính lâng lâng đứng lên, lâng lâng nói:
- Phụ vương, vậy...vậy con đi.
***
Chốc lát sau, Hạng Chính lại dẫn Bạch Mặc đi vào hành dinh Hạng Trang.
Đáp lễ xong, Hạng Chính đang định lui ra lại bị Hạng Trang giữ lại:
- Chính nhi, con ở lại đi, dù sao qua ba năm nữa con sẽ kế vị Vương vị rồi, đây là cơ hội tốt để quan sát.
- Vâng.
Hạng Chính đáp lời, cung kính ngồi xuống.
Bạch Mặc nghe vậy lại có chút kinh ngạc, ba năm sau Hạng Chính kế vị, chẳng lẽ Hạng Trang muốn truyền ngôi?
- Tử Nghiễn không cần kinh ngạc.
Hạng Trang lạnh nhạt nói:
- Nói ra chắc ngươi không tin, cho tới bây giờ quả nhân làm Vương đều là thời thế bắt buộc, quả nhân chỉ muốn cuộc sống vui vẻ mà thôi, hiện nay thiên hạ đã định, cuộc sống không phải lo lắng,cũng có thể an tâm truyền vương vị cho Chính nhi, sau đó hưởng phúc, ha hả.
- Trí tuệ đại vương không thua hiền quân thượng cổ, thần khâm phục.
Hạng Trang cười cười, đột nhiên hỏi Bạch Mặc:
- Tử nghiễn, ngươi cảm thấy quả nhân có nên xưng đế không?
Bạch Mặc thầm thở dài, nhưng ngoài miệng nói:
- Đại vương võ công hiển hách, đăng cơ xưng đế là là chuyện phải làm.
- Tử Nghiễn, chỉ sợ đây không phải là lời nói thật lòng của ngươi?
Hạng Trang cười nói:
- Tuy nhiên cũng không sai, quả nhân cũng nói thật cho ngươi biết, có lẽ quả nhân không bằng hiền quân thượng cổ, càng không thể so sánh được với Tần Thủy Hoàng Đế, nhưng lại tuyệt đối thích hợp làm hoàng đế hơn Lưu Bang, không tới ba năm nữa, ngươi sẽ cam tâm tình nguyện hiệu lực cho Hạng gia ta.
Bạch Mặc im lặng không nói gì,mà cũng không biết nên nói gì.
Hạng Trang lại nói:
- Tử Nghiễn, sau khi xưng đế, ngươi đoán xem quả nhân sẽ làm việc gì đầu tiên?
- Việc đầu tiên Đại vương muốn làm tất nhiên là tước bỏ thuộc địa.
Bạch Mặc nói không cần nghĩ:
- Vương vị của Ngụy vương, Triệu vương, Yến Vương, Tề vương và Bắc Điêu vương chỉ khó bảo toàn được, tính mạng cũng khó giữ được.
- Ồ, Tử Nghiễn ngươi sai rồi.
Hạng Trang cười nói:
- Tước bỏ thuộc địa thì nhất định phải làm, quả nhân không thể áp dụng hình thức "nước trong nước", tuy nhiên cướp đoạt vương vị và mưu hại tính mạng các vương hầu thì không, chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn sống yên ổn ở Lạc Dương, quả nhân sẽ không giết bọn họ, cũng giữ lại vương vị của bọn họ, tuy nhiên, tuyệt đối sẽ không có chuyện cha truyền con nối.