https://truyensachay.net

Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 5: Lần đầu gặp mặt trong phủ Tứ A Ca

Trước Sau

đầu dòng
Điền Văn Viễn nhìn mấy người Sở Sở một cái, gật gật đầu nói:

“Vậy thì cùng nhau vào đi.”

Vừa nói vừa kêu gã sai vặt khuân đồ, vừa sai người đi thông báo Cao Vô Dung, phụ tử Sở Sở và Đại Nữu Nhị Nữu đi theo vào phủ. Bên trong hoàn toàn không thấy được bộ dạng tường đỏ ngói vàng của Ung Hòa cung ở hiện đại, từ cửa nách đi vào, qua một cái sân chính là hành lang quanh co, dọc theo hành lang đi vào có hai cái cổng mới tới một tiểu viện.

Cửa viện mở rộng, gã sai vặt khuân đồ qua lại ra vào như nước chảy, mặc dù là một mảnh cảnh tượng náo nhiệt, lại tuyệt không ồn ào, rất ngay ngắn trật tự, xuyên qua cửa viện đi vào có một gian phòng, gã sai vặt để đồ xuống rồi đi ra ngoài, Sở Sở tò mò quét mắt một vòng.

Thấy nơi này hiển nhiên không phải nhà kho, nhìn bố trí giống như là phòng nô tài ở, đoán chừng tám chín phần mười là chỗ ở của vị Điền quản gia này. Điển hình là hình thức nghiêm trang, hai mặt cũng để rèm không thấy được tình huống trong phòng, bọn họ tiến vào phòng giữa, đại khái là nơi làm việc hay chỗ ở của Điền quản gia, không phải rất lớn lại sạch sẽ thoải mái.

Chạm mặt là một bàn dài to lớn, bày vài cái ghế bành, phía sau dựa vào tường là một giá sách, mỗi ô vuông cũng treo mành vải xanh chống bụi, trên bàn để văn phòng tứ bảo. Trong phòng rất ấm, cũng không nhìn thấy có chậu than, đoán chừng hun hương địa long. Điền Văn Viễn đi tới đây, phân phó gã sai vặt tùy thân đem mấy thứ trên bàn dài thu thập mới nói:

“Phòng bọn họ quá lạnh, hoa của các ngươi lại yếu ớt, hay là để mấy bồn ở phòng của ta đi.”

Vừa nói vừa an vị ở trên ghế bên phải nhìn, mấy người Sở Sở vội vàng mang rương ra, đặt lên, đợi đến khi làm thỏa đáng, cũng đến thời điểm thắp đèn, Điền Văn Viễn sai người thắp trong phòng hai ngọn đèn cung đình, phòng nhất thời sáng lên.

Điền Văn Viễn tỉ mỉ quan sát Sở Sở âm thầm kinh ngạc, thầm nghĩ xem ra nha đầu mặc y phục toái hoa lan (hình hoa lan in nhỏ, xếp lung tung- meoconlunar) mới là chính chủ, Đông lão đầu nói là khuê nữ nhà hắn kia mà, nhìn cũng không giống lắm, tuy nói ăn mặc tiểu hộ dân bình thường, diện mạo cũng bình thường, còn không bằng hai người bên cạnh, nhưng toàn thân lại mang một dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti, rất bình tĩnh thong dong, ngay như tất cả cách cách trong phủ chỉ sợ cũng không có bằng, khí chất như vậy hiển nhiên không phải loại người nhà như Đông lão đầu bồi dưỡng ra được.

Sở Sở chỉ huy Đông lão đầu cùng hai nha đầu kia, đem bồn thủy tiên chia ra hai loại, mình đem từng cái kết trung quốc đỏ đỏ giắt phía trên, Điền Văn Viễn cầm lên để sát ánh đèn cẩn thận nhìn chốc lát, thầm nói:

“Cái đồ vật này rất mới mẻ, thế nhưng mình chưa từng thấy qua, có thật nhiều sắc hoa khác nhau, nhưng đều là ngụ ý cát tường, các loại hình dáng đáy bồn, lá thủy tiên xanh biếc, nhìn xem thật nhiều hỉ hứng, nha đầu này thật là có chút tài năng.”

Nơi này Điền Văn Viễn đang thất thần, nghe bên ngoài có âm thanh “thỉnh an gia” truyền đến, chợt phục hồi tinh thần lại, biết đại khái là Tứ gia tới, vội vàng đi nhanh vài bước, đi ra ngoài thỉnh an, thân hình vừa tới cạnh cửa, đã thấy Cao Vô Dung vén rèm Tứ gia cất bước đi vào.

Hắn vội vàng cúi chào thỉnh an, Tứ a ca giơ giơ tay lên, nhìn coi thủy tiên tràn đầy trên bàn dài cùng chất đống dưới đất, mỉm cười chậm rãi đi tới nhìn kỹ từng bồn một, thấy những thứ này cùng bốn bồn lần trước lại không giống nhau, cũng có một nửa thanh hoa nhã trí, nhưng một nửa kia lại làm thành rất nhiều mới lạ đa dạng, các loại tạo hình hoa tươi động vật, linh hoạt xinh đẹp, hợp với túi lưới đỏ đỏ ngược lại rất đặc sắc.

络子 – túi lưới – nhiều khi nó cũng chỉ đồng tâm kết

Túi lưới này đáng yêu hết sức, có ngụ ý cũng ứng với không khí lễ mừng năm mới, nhìn một vòng xong, mỉm cười phân phó Điền Văn Viễn lập tức chọn bồn tốt nhất đưa vào trong cung, còn dư lại an trí ở các nơi, Điền Văn Viễn cúi đầu đáp lời, mắt thấy Tứ gia vừa muốn đi ra, có lòng cho Đông lão hán đòi chút phần thưởng vội vàng nói:

“Đây đều là Đông lão hán cùng khuê nữ hiện chỉnh bồn, Đông lão hán kia vẫn còn chờ đợi ở đây.”

Tứ a ca lúc này mới theo ánh mắt Điền Văn Viễn nhìn thấy đám người Sở Sở quỳ gối ở góc, Sở Sở lúc này buồn bực đã lâu, ngay từ lúc vị gia này mới vừa vào tới, mình và Đại Nữu Nhị Nữu liền bị Đông lão hán lôi xuống quỳ gối trong xó xỉnh này, hơn nữa nhỏ giọng dặn dò không cần ngẩng đầu tránh cho thất nghi.

Sở Sở vốn định len lén nhìn một chút, Ung Chính rốt cuộc là dáng vẻ gì, trong tiểu thuyết xuyên việt miêu tả giống như tiểu thư sinh lại còn đẹp trai, nhưng mà mình nhìn bức họa trong cố cung cảm thấy quá trừu tượng rồi, thấy tất cả hoàng đế Thanh triều đều một bộ dáng, hơn nữa đều là thời kỳ già nua, dù sao mình không nhìn ra một chỗ nào đẹp trai cả.

Thật dễ dàng có cơ hội quan sát hiện trường, a mã còn gắt gao lôi nàng, không cho nàng nhìn, có thể không buồn bực ư, lúc này nghe được Điền quản gia nói vậy. Trong nội tâm mừng thầm thầm nghĩ:

“Điền quản gia này là một người cơ trí, đây rõ ràng thay mình đòi phần thưởng kia mà, đợi nếu được phần thưởng hậu hĩnh nói a mã cho hắn chút hoa hồng.”

Thời điểm Sở Sở đang vui thích YY, a mã đã cẩn thận thỉnh an, mình cũng chỉ có thể dập đầu theo, trong lòng Tứ a ca hiểu những chuyện này là gì, những thứ nô tài bần tiện này có cơ hội thấy mình không nhiều lắm, nếu may mắn đụng phải, mình cũng sẽ hào phóng thưởng thêm chút tiền bạc, thường ngày mình cũng chỉ thuận miệng phân phó thôi mà.

Hôm nay nghe nha đầu nhà Đông lão hán kia cũng tới, nghĩ mình ở thư phòng lật sách mấy ngày, cơ hồ đem tất cả thơ tả thủy tiên đều nhìn một lần, tìm không có bài thơ trên bồn kia, điều này cũng tốt, nguyên chủ tới, lại nói hôm nay nhìn ý định trên bồn này lại không giống nhau, đến tột cùng là nha đầu cơ trí như thế nào cũng gợi lên tò mò của mình.

Nghĩ tới mỉm cười gọi đứng lên, thuận thế ngồi trên ghế, Cao Vô Dung dâng trà, hắn khẽ nhấp một miếng, khóe mắt quan sát mấy người trong chốc lát. Đông lão hán đã từng gặp, ông ta đứng bên cạnh ba nữ tử, phía ngoài chính là một lớn một nhỏ, cả hai cũng rất câu nệ, vô cùng giữ quy củ không dám ngẩng đầu, cùng nha đầu gia đình nông dân bình thường không có khác biệt, bên cạnh lão hán, là một nha đầu mặc y phục toái hoa lan cũng rất không tầm thường.

Đang ngẩng đầu tò mò nhìn mình, ngũ quan phải nói là bình thường, lỗ mũi có chút nhỏ, đôi môi có chút dày, nhưng đôi con ngươi lại sáng ngời có hồn, lúc lưu chuyển giống như mang theo châu quang, da trắng nõn không có chút tỳ vết nào, làm Tứ a ca không khỏi nghĩ muốn chạm tới một chút, có hay không so với dương chi bạch ngọc còn nhẵn nhụi mềm mại hơn, cả người tựa như thủy tiên mình nhìn trên thư án mỗi ngày, trong suốt linh lung mang mùi thơm sâu kín, ý vị mông lung. Tứ a ca đột nhiên có một loại cảm giác bao lần tìm kiếm trăm phương ngàn hướng, bỗng nhiên quay đầu gặp được người nọ đang ở dưới ngọn đèn tàn.

Lại nói Sở Sở thật dễ dàng bắt được cơ hội có thể nhìn thấy vua tương lai, sớm quên mất lúc này nữ hài tử không thể nhìn thẳng nam tử, chớ đừng nói chi là nam tử này còn là chủ tử địa vị tôn quý, mỉm cười thẳng tắp nhìn chằm chằm Tứ a ca Dận Chân trước mắt, thấy trên người hắn mặc một trường sam ở nhà màu đen, thêu chữ vạn phúc, hoàng đái tử (dây lưng màu vàng, con cháu vua chúa mới được mang) vây ở bên hông, bên vạt áo đeo một ngọc bội màu xanh.

Thanh thản ngồi xuống, trong tay bưng một tách trà thanh hoa có nắp, mặt hình chữ điền, mũi cao môi mỏng, hai đạo mày kiếm đen đặc khẽ nhíu lại, một đôi mắt cơ trí sắc bén, con ngươi giống như một hồ nước trong đêm tối trầm tĩnh xa xa, ánh mắt nhìn chăm chú vào Sở Sở, làm nàng cảm giác có chút quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào, toàn thân có một loại khí chất kín kẽ lạnh như băng, khiến cho cả người nghiêm trang uy nghiêm.

Sở Sở đang nhìn chăm chú, đột nhiên nam tử mặt trắng phía sau Tứ gia nhẹ nhàng tằng hắng một cái, mỉm cười hiểu được, chính mình đang quan sát Tứ gia là phạm thượng, thầm nghĩ không để cho nhìn thì ta không nhìn, dù sao ta cũng không phải loại người hoa si, âm thầm cúi đầu nhìn giày vải bông của mình không ngẩng đầu nữa.

Bên tai lại nghe được tiếng cười truyền đến, trầm thấp từ tính, dùng dư quang khóe mắt quét một cái, nhìn thấy trong mắt Tứ a ca đầy ý cười, vội vàng dời đi ánh mắt. Khóe miệng Tứ a ca lại nhếch lên, mắt quét sang bên cạnh Đông lão hán một cái, hỏi:

“Lão Đông đầu, nhớ ngươi nói chỉ có một khuê nữ, thế nào mấy ngày liền có thêm hai vậy?”

Đông lão hán chỉ chỉ Sở Sở khom người nói:

“Đây mới là khuê nữ nhà lão nô, khuê danh gọi là Sở Sở”

Lại chỉ vào hai người kia nói:

“Hai nha đầu này là Đại Nữu Nhị Nữu, từ Sơn Đông chạy nạn tới, lão nô vội tìm tới làm bạn với Sở Sở.”

Tứ a ca yên lặng đọc hai lần, Sở Sở, Sở Sở, mỉm cười nhìn Sở Sở một vòng, ánh mắt ở ngực cao vút cùng lưng ong của nàng, gật đầu một cái, nói:

“U tư Sở Sở nghi tư vũ, quả nhiên đẹp đẽ động lòng người.”

Sở Sở không khỏi bật thốt lên nói tiếp: “Làm mặt yêu kiều tựa như cùng nói”

Tiếp xong âm thầm ảo não mình sao nhanh miệng quá vậy, đây cũng không phải là trong lớp đại học, Tứ a ca lại cười nhẹ một hồi mới nói:

“Lão Đông đầu, nhìn nha đầu này rất là lanh lợi hợp ý, không bằng vào phủ phục vụ phúc tấn đi.”

Đông lão hán còn chưa có phản ứng kịp, Sở Sở không khỏi hít vào một hơi, vội vàng nói: “Không được.”

“Càn rỡ”

Cao Vô Dung lớn tiếng quát lớn, thầm nghĩ:

“Nha đầu này nhìn khôn khéo thì không phải là đứa ngu, phất lên như vậy – chuyện tốt, nữ nhân khác đợi đến chết cũng chờ không tới, nàng lại giống như cho nàng vào hố lửa. Vị Tứ gia này từ nhỏ liền cố chấp, cơ hồ rất ít thích cái gì, chớ nói chi là nữ nhân, thê thiếp trong phủ đều do trúng ý mình, không phải đều là vạn tuế gia cùng nương nương làm chủ, nhưng nếu ngài ấy thích gì, đó là nhất định phải thu vào tay, vị này nhìn như một Phật gia, thủ đoạn người khác không biết được, mình lại hiểu rõ thực sự, so Thập Điện Diêm La cũng hung ác gấp mười lần.”

Trong nháy mắt Tứ a ca giận tái mặt, hai mắt khóa Sở Sở lại thật chặt, giọng nói rất nhẹ rất thấp nói: “Thế nào không muốn.”

Đông lão hán phục hồi tinh thần lại, bận rộn lo lắng tiến lên lôi Sở Sở quỳ xuống run run rẩy rẩy mà nói:

“Hồi Tứ gia…”

“Để cho nàng tự mình nói”

Đông lão hán còn chưa nói hết, liền bị Tứ a ca a trụ lại , Sở Sở cắn chặt môi tự nói với mình:

“Tỉnh táo, tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, đây là Thanh triều không có nhân quyền, không phải là thế kỷ hai mươi mốt, không thể dùng tư tưởng này so với Tứ a ca ở ba trăm năm trước, suy nghĩ một chút tìm chiêu đỡ, đúng rồi, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, sẽ dùng cái này, chính là không dùng được, cũng có thể kéo dài một chút.”

Nghĩ đến chỗ này, ngẩng đầu đón con ngươi sắc bén của Tứ a ca nói:

“Nô tỳ muốn cùng Tứ gia đơn độc nói chuyện một chút, như thế nào?”

Đông lão hán cùng Đại Nữu Nhị Nữu đã sớm sợ tới mức quỳ chết trân trên đất, lúc này nghe được Sở Sở yêu cầu to gan như vậy, càng thêm cả người không tự chủ được run lên. Tứ a ca ngược lại khẽ cười rồi đứng dậy đi tới trước mặt Sở Sở, đưa tay đỡ bả vai của nàng đem cả người nàng kéo dậy kéo đến trước mặt mình, trong nháy mắt khoảng cách hai người gần hơn, cơ hồ dính sát vào nhau.

Sở Sở cảm giác đầu vai mình bị một đôi bàn tay bắt rất chặt, chặt đến nỗi không thể cử động thân thể được, trước mắt bỗng nhiên phóng đại mặt của nàng, một đôi mắt thâm thúy hắc ám, bén nhọn bắn vào đôi mắt mình, chạm tới chỗ sâu trong đáy lòng, cũng truyền đạt một ý tứ:

“Ngươi là của ta”

Sở Sở không tự chủ được nhắm hai mắt lại, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Một lát sau, Tứ a ca thở dài thật thấp nói:

“Được, ngươi đi theo ta”

Vừa nói buông nàng ra rồi xoay người đi ra ngoài.

Đột nhiên mất đi lực đỡ của Tứ a ca, Sở Sở thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, lảo đảo lui một bước, Cao Vô Dung tiến lên nhẹ nhàng vịn thân thể của nàng nói:

“Đông cô nương, xin mời.”

Sở Sở định thần, kêu Đại Nữu Nhị Nữu đỡ a mã dậy, dặn dò:

“A mã yên tâm đi, nữ nhi tự có chủ ý.”

Nói xong xoay người theo Cao Vô Dung đi. Lúc này Đông lão hán mới coi là có chút linh động, nha đầu này là một người có chủ ý, vả lại lanh lợi vô cùng, đoán chừng sẽ không có chuyện gì, nhìn qua Tứ gia đây là coi trọng Sở Sở rồi, lui vạn bước nghĩ, chính là vào phủ không tồi, nhưng tính tình của con bé này phải kiềm chế mới được. Nghĩ xong cùng Đại Nữu Nhị Nữu thu thập đồ mang tới, Điền Văn Viễn là một người cơ trí, đã sớm sai người chuẩn bị trà nóng điểm tâm tới kêu ba người Đông lão hán lấp bao tử.

JJJ

Nơi này đè xuống không nhắc tới, lại nói Sở Sở đi theo Cao Vô Dung ra cửa, thấy ngoài cửa có hai gã sai vặt đang cầm đèn, Cao Vô Dung phân phó một tiếng, hai gã sai vặt kia mỉm cười xách theo đèn dẫn đường phía trước, Sở Sở và Cao Vô Dung đi theo ở phía sau, ra khỏi tiểu viện vẫn là một hành lang dài, lúc này đèn cung đình được thắp sáng khắp phủ, mấy bước một chiếc, dưới ánh đèn mờ mịt, cả phủ đệ có vẻ hết sức sâu và xa xôi.

Cứ đi cứ đi cũng không biết mình đi chỗ nào, mới đi vào một viện bên trái rất rộng rãi, so với tiểu viện lúc trước hoàn toàn bất đồng, lớn hơn gấp hai, trong viện không có thực vật khác, chỉ có rất nhiều trúc xanh um tùm, chỉ chừa ở giữa là đường mòn đá xanh để ra vào như là lối nhỏ vào chốn thanh vắng.

Mặc dù đang là mùa đông, một trận gió thổi qua, còn vang sào sạt, gió thổi xuống tới đầu cành tuyết đọng, tăng thêm một loại ý vị không nói nên lời, xuyên qua đường mòn thì nhìn thấy một gian phòng rất lớn, cửa chính treo mành vải bông, ánh đèn từ cửa sổ bên trái hắt ra ngoài.

Cái bóng của Tứ a ca in lên trên, cúi đầu giống như đang xem sách, theo ngọn đèn dầu chập chờn, cả không khí giống như ấm áp. Sở Sở âm thầm đem tính toán của mình mới vừa rồi nhẩm lại, trong đầu lược sơ qua một lần mỉm cười lấy dũng khí đi vào.
alt
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc