Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Những lời cuối cùng của Tôn Chu Minh thể hiện sự cay cú và lòng thù hận mà anh ta đã giữ trong lòng. Khi anh ta nhắc đến Lâm Ý Thanh và món nợ mà cô để lại, dường như anh đang đổ lỗi cho cô về những đau khổ mà anh phải chịu. Tuy nhiên, sự thật có thể không đơn giản như vậy.
Câu nói của Tôn Chu Minh, "Hà An Kỳ, cô nợ tôi, cả đời này cô đều nợ tôi," không chỉ là sự đổ lỗi mà còn là một hình thức đe dọa, một cách để anh ta tìm kiếm sự trả thù hoặc để trút bỏ gánh nặng tâm lý của mình lên người khác.
Tuy nhiên, có một sự mâu thuẫn sâu sắc trong tuyên bố của anh ta. Lâm Ý Thanh đã chết, và Hà An Kỳ, dù là con gái của bà, không thể hoàn toàn thay thế hay trả nợ cho những gì mẹ cô đã làm. Sự thật có thể là Tôn Chu Minh đang cố gắng chuyển trách nhiệm và cảm giác mắc nợ của chính mình lên Hà An Kỳ, để che đậy những lỗi lầm và sự thiếu sót của bản thân trong quá khứ.
Như vậy, câu hỏi về việc ai thực sự nợ ai không thể được giải quyết bằng cách đơn giản. Đôi khi, món nợ không phải là điều vật chất có thể trả được mà là những cảm xúc và sự hối hận mà mỗi người mang trong lòng.