Mục tiêu ám sát lần này ôm ngực, trợn mắt chết không cam lòng, cả người trượt dài lên bàn rồi ngã xuống đất không động đậy. Bên cạnh hắn, một hỏa nhân cao to mở mắt trừng trừng nhìn hắn.
“Mày là ai, dám đến đây ám sát tao” Tên dị nhân mở miệng giận dữ. Không ngờ hôm nay có kẻ không biết sống chết cầm súng đến bắn hắn, quả là không muốn sống nữa rồi.
Khổ Ca lần đầu nhìn thấy một người bốc cháy mà còn mở miệng nói chuyện, hắn dụi mắt hai ba lần, miệng run run “quỷ, quỷ...”
“Quỷ cái đầu mày, ai sai mày đến giết tao?”
“Không phải tôi” Hét lên một tiếng, Khổ Ca cuống cuồng chạy ra ngoài, hắn chốt cửa lại rồi hốt hoảng chạy đi, tông bà già giúp việc ngả chổng vó. Dù gì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, việc xác minh cứ để cho tổ chức vậy, giữ mạng mới quan trọng. Hắn mở cổng nhà, chạy một mạch ra ngoài.
“Đứng lại đó” Phía sau hỏa nhân biến thành một luồng lửa, phá sập cánh cổng, mọc ra cặp cánh lửa nhỏ, vỗ phành phạch bay đuổi theo Khổ Ca.
Khổ Ca ba chân bốn cẳng chạy dưới bóng đêm, tranh thủ thay băng đạn còn lại trong túi áo.
Một băng đạn 15 viên hắn điều bắn hết. Vừa chạy vừa bắn nên độ chính xác cũng không cao. Hên làm sao có một viên bắn thẳng vào giữa trán hỏa nhân làm hắn ngã ngửa xuống, nắm im.
Khổ Ca cũng định bụng lại gần xem xét nhưng thoáng thấy người dân xung quanh la hét quá, có người còn gọi cảnh sát nên đành bỏ qua ý nghĩ đó, quay đầu chạy thẳng.
Phía sau lưng có người lại hét lên, quay đầu nhìn lại, tên hỏa nhân đang lấy một tư thế bất khả tư nghị, như một hình nhân được cột dây kéo dựng đứng dậy vậy. Mắt hắn mở ra, đen ngòm, nhìn trừng trừng Khổ Ca đang chạy xa xa phía trước.
Khổ Ca sợ quá, chân trái vấp chân phải té chỏng vó. Hắn lật đật bò dậy, thấy một ông xe máy nhiều chuyện tò mò dừng xe lại để hít “drama”, xô ngã ông ta, cướp lấy chiếc xe máy còn đang nổ. Hắn rồ ga chạy như điên. Trước đây có vài lần đi chơi với tụi du thủ du thực, cũng được bọn nó chỉ cho chạy xe máy. Từ đó đến nay cũng được hai năm, lần này được tiếp xúc trở lại nên hắn cảm thấy khá cứng tay. Còn mấy lần suýt mất lái đâm sầm vào nhà dân.
Hỏa Nhân vẫn đuổi theo, hắn bay lên cao hơn để truy đuổi. Tốc độ của hắn không quá nhanh nhưng vẫn đủ để không mất dấu Khổ Ca. Tên này tuy có thể biến hình thành người lửa nhưng lại thuộc loại hình cận chiến. Hắn truy theo phía sau mà phổi tức anh ách. Má, một thằng nhóc non choẹt cũng dám bắn vào đầu hắn rồi ung dung chạy đi. Ai nhịn được chứ hắn không chấp nhận như vậy. Giới giang hồ ở Sài Gòn ai không biết đại ca Hỏa Tửu hắn nổi tiếng là tên thù dai. Đắc tội hắn, mười năm cũng đừng mong hắn quên.
Khổ Ca cướp hết xe người này đến xe người khác, bỏ chạy điên cuồng. Đã hơn 11 tiếng bỏ chạy rồi. Hiện tại cũng chẳng còn biết Bản thân mình đang chạy về hướng nào, nhưng chắc chắn vẫn còn quanh quẩn ngoại ô thành phố Sài Gòn.
Việc một người lửa bay theo đuổi một người cũng sớm được đưa lên bản tin truyền hình sáng sớm.
Cảnh sát thành phố cũng đã cử trực thăng bay đi truy theo tin người dân báo về. tuy nhiên do Hỏa Tửu và Khổ Ca di chuyển đổi hướng liên tục, lại chạy ở ngoại ô đường phố không có kẹt xe nên chỉ truy được ở xa xa, vả lại họ cũng không dám tiếp cận tên Hỏa Tửu như một đống lửa bốc cháy rừng rừng như thế kia. Cảnh sát cũng đã bắn hắn nhưng không thấy có tác dụng gì, còn suýt bị hắn ôm lấy trực thăng định đốt chết bọn họ ngồi bên trong.
Cứ vậy từ hai bên đuổi bắt lại trở thành ba bên “chơi bùng binh”.
Mặt trời mọc, nắng ấm buổi sáng khiến người ta khoan khoái, thêm chút gió ban mai se lạnh làm con người ta thư thích rùng mình. Có người thức dậy đi làm sớm, có người thì chạy bổ buổi sáng, có tên lười lại lựa chọn ôm chăn mền ngủ tiếp. Khổ Ca lại thấy quá mệt mỏi. Thần kinh hắn căng cứng, bàn tay rồ ga đã cảm thấy tê dại, má, tên dị nhân phía sau là đĩa chứ không phải người, người thì không nên dai nhách như vậy? đã bao lâu rồi, hắn đuổi theo không biết mệt hay sao? mình chạy trốn đến sắp mờ mắt luôn rồi a.
Khổ Ca quay đầu xe, theo đường quốc lộ chạy thẳng rời xa Sài Gòn, vừa chạy khỏi khu phố thị sầm uất, qua khỏi bến xe lớn có tên An Sương không bao xa thì xe hết xăng. Cậu ta đành vứt xe chạy bộ. Chặn lại một chiếc xe Lead đang bon bon chạy của một cô gái khăn quất bích bùng như phụ nữ của một quốc gia nào đó. Cô ta la oai oái, bị hắn hất ngã chổng vó trên mặt đường.
Đáng tiếc lần này Hỏa Tửu đã học khôn rồi, hắn đã cướp một cây súng của cảnh sát trên trực thăng, lúc này liền bắn liên tục về phía Khổ Ca. Không biết chỗ nào đó bị bắn trúng mà xăng chảy ra đầy đất, thằng bé cũng từ trên xe té xuống, lăn cả xuống mương nước bên vệ đường.
Súng cũng hết đạn, Hỏa Tửu vứt nó đi, bay xà xuống thấp tiếp tục truy theo Khổ Ca. thằng nhóc lúc này đã trật chân, chạy cà nhắc về phía trước.
Hỏa Tửu đưa bàn tay đầy lửa ra nắm tóc Khổ Ca kéo giật ngược lại, tóc cậu ta cháy bừng bừng đứt hết, mất điểm tựa nên cậu cũng té nhào ra đất. Cậu bò dậy chạy tiếp thì bị hắn từ sau lưng đánh cho muốn long phổi. Cả người bay như diều đứt dây tông vào một cô gái vừa từ trong con đường mòn đầy cây xanh lá nối vào cánh cổng to lớn của một ngôi biệt thự xa hoa đi ra.
Huỳnh Ni đưa bàn tay trắng trẻo như búp măng non của mình lên, vững chắc đỡ được Khổ Ca. Làn da của cô ngày càng trắng trẻo lạ thường, loại có cảm giác hơi lạnh tỏa ra xung quanh. Hàn khí trên người cô thổi tới dập tắt luôn cả lửa trên tóc lẫn quần áo đang cháy sau lưng cậu nhóc.
Ánh nắng sớm chiếu lên da thịt bị phản chiếu khiên cô như một thần tiên nào đó đang đứng dưới một vòng hào quang rực rỡ. Khổ Ca từ tay Ni được thả rơi xuống đất. Cảm nhận cái mát lạnh từ cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô giống như tiên nữ trong các câu chuyện thần tiên, hắn quên mất luôn việc phải chạy trốn, cứ trố mắt ếch ra nhìn.
Hỏa Tửu cảnh giác đứng lại ở xa xa nhìn qua. Hắn có cảm giác như đang đối mặt một con mãnh sư đang nhìn mình vậy.
Huỳnh Ni lờm Hỏa Tửu một cái,lên tiếng trước, hỏi Khổ Ca “chuyện gì hả cậu nhóc?”
“Này, hỏi cậu đó? có nghe không?” Meow Meow cũng tham gia vào “thấy mỹ nhân đẹp quá quên hết trời đất rồi hả, hi hi, giữa chị ấy với chị ai đẹp hơn? Em nói đi”.
Khổ Ca hoàn hồn lại, xấu hổ nhìn xuống đất che dấu e thẹn trên mặt mình, nói “Quỷ, hắn là quỷ lửa, chạy mau”. Vừa nói hắn vừa lo sợ đứng lên, nhìn nhìn Hỏa Tửu một cái rồi lại co giò lên chạy tiếp. Cậu nhóc lôi kéo bàn tay lành lạnh mà mềm mại của Ni cùng chạy.
Khổ Ca khựng lại, hắn lôi không nổi Ni, nhìn nhỏ bé như vậy mà như cột sắt chôn xuống đất vậy, hắn chạy lôi theo cô mà cô cũng không nhúc nhích mảy may, thậm chí còn bị giật ngược trở lại xém chút đã té rồi. “Chạy mau, tên đó không phải là người, hắn là quỷ đó” Cậu lo sợ nói.
“Nhóc sợ thì cứ chạy đi, bọn chị không sợ” Meow Meow vỗ vỗ vai hắn nói. Ni rút tay về, mắt sắc lẹm nhìn hắn một cái khiến hắn rùng cả mình.
Huấn đứng im lặng bên cạnh, quan sát từ nãy giờ bỗng truyền âm linh hồn cho Ni và Meow Meow nói gì đó. Chốc lát đã thấy Ni gật đầu, Tốc Phong Dực như làm ảo thuật xuất hiện. Cánh trắng muốt có khí đỏ nhạt bao quanh. Cô như nữ thiên sứ mở rộng cặp cánh thiên thần bay lên từ dưới ngục sâu tăm tối. Ánh sáng đó chiếu rọi cõi lòng cậu nhóc, như gột rửa những nỗi tủi nhục suốt thời thơ ấu bôn ba cùng mẹ.
Khổ Ca ngơ ngác lạc vào cõi vô ngã, thất thần thật lâu, mắt hắn ứa lệ. Máu do bị Hỏa Tửu đánh thật mạnh vào lưng lúc nãy làm dập phổi chảy ra từ lỗ mũi vừa chảy ra mà hắn vẫn không phát hiện.
“Chuyện này không liên quan các cô, đừng liên lụy vào chuyện của người khác” Hỏa Tửu thủ thế, lửa trên người hắn bốc lên phừng phực. Da thịt hắn trở nên giống như nham thạch, có từng đường kẻ dọc ngang, lửa khắp người cơ hồ từ bên trong tỏa ra.
“Cút” Huỳnh Ni đứng trên mặt đất, đôi Tốc Phong Dực khép lại sau lưng, đầy khí phách quát.
“Con mẹ nó, tưởng tao sợ sao” hắn vỗ cánh lửa sau lưng bay khỏi mặt đất khoảng một mét, hai cái trảo lửa to như hai con chó “Husky” nóng hổi bốc khói còn thơm phức vồ tới người Ni.
Bụp. Ni không tránh không né, lại sử dụng tốc biến nhảy thẳng vào lòng ngực Hỏa Ca. Nhìn Cô bất thình lình xuất hiện đưa mặt sát vào mặt hắn mà hết hồn. Lửa nóng cùng khí lạnh va chạm nhau bốc lên khói xám nghi ngút, tiếng lèo xèo nghe như có ai đó đang đổ bánh xèo đâu đây vậy.
Nắm tay Huỳnh Ni được Thần khí trong hình dạng bao tay gia trì, mệnh lực cấp tốc quay một vòng trong không gian mệnh tâm rồi truyền qua cánh tay đi vào thần khí làm nó ánh lên màu đỏ nhàn nhạt. Tả thì lâu nhưng sự việc thì nhanh như chớp. Thân ảnh của cô vừa hiện lên thì Hỏa Ca cũng ăn một đấm trời giáng vào lòng ngực.
Không đầy ba giây Hỏa Tửu đã ăn gần hai chục đấm, lưng hắn cong lên như con tôm luộc. Hự một tiếng bị Ni lên gối bay vút lên cao như một con chó bị xe tải tông trúng vậy.
Cố gắng lắm hắn mới ghìm lại được bản thân dừng lại trên không trung, vừa vỗ cặp cánh lửa để lấy lại thân bằng đã thấy trước mặt hắn có một tảng băng lạnh như nước đá vỗ đôi cánh trắng.
Bốp. Lại một đấm trời giáng mà lạnh lẽo đập lên đầu hắn.
Bốp. Bốp. Bốp.
Hỏa Tửu bị đánh cho tối tăm mặt mũi. Còn may là cơ thể hắn phòng ngự không đến nổi nào, vẫn còn chịu được lực công kích của Ni. Khổ nỗi tốc độ của cô lại nhanh hơn hắn nên đành đau khổ chịu đòn.
Bỗng bên tai nghe tiếng lắc rắc như là băng vỡ, cảm nhận hơi nóng trên người mình cũng không thấy nóng nữa. Hắn bàng hoàng phát hiện ra không biết từ lúc nào da trên người hắn đã có vài nơi có băng mỏng dính lấy, lửa trên người cũng đã yếu hơn trước một nửa. Từ xa nhìn hắn giống như cái bếp ga đang bật lửa trong gió vậy, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Bị băng hóa khiến cho cơ thể Hỏa Tửu giảm linh hoạt hẳn, phòng ngự cũng bị kéo xuống. Cơ thể hắn bắt đầu thấy đau ở khắp nơi.
Thần khí “Khí bảy Màu” lại biến thành một cái giày chiến bao lấy chân phải Huỳnh Ni. Cô vỗ cánh một cái lập tức xuất hiện sau lưng hắn. Cả người xoay tròn một vòng, sút một cước cực mạnh làm Hỏa Tửu phun máu, cả người rơi ầm xuống mặt đường.
Huỳnh Ni liếc mắt chỉ tay vào chiếc trực thăng của cảnh sát đang tiếp cận, hét “Các ngươi, cút”. Phi công thấy vậy cũng có chút sợ đành lái trực thăng tránh ra xa xa trên bầu trời.
Hỏa Tửu gầm lên một tiếng. Cả người cong lại, lưng hướng lên mặt hướng xuống, từ thế nằm sấp chổng vó trên đường bất chợt búng người lên, vỗ cánh bay phiêu phù tại chỗ. Hắn to ra một vòng, lửa trong người phun ra liên tục đốt chảy sạch băng dính trên người. Lực lượng mạnh mẽ lần nữa bạo phát ra trên người hắn.
“Mẹ kiếp, lão tử không phát uy thì xem ta là mèo bệnh à” Hỏa Tửu rống giận, mặt đất dưới chân hắn bắt đầu nứt vỡ kêu lách tách. Hỏa thế trên người bạo phát hừng hực. Ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm cô gái đang bay trên cao kia.
Nhiệt độ chung quanh chợt nóng hẳn lên mấy lần. Meow Meow, Huấn và Khổ Ca cũng phải di chuyển ra xa xa, mồ hôi thấm ra quần áo.
Huỳnh Ni trên trời cao nheo mắt nhìn xuống. Hừ, giãy dụa vô vị. Cô quyết định tung ra tuyệt chiêu, dứt điểm tên dị nhân này cho nhanh còn về.
Thần khí “Khí Bảy Màu” biến thành một lớp màng được Ni điều khiển bay ra trùm lên người Hỏa Tửu khiến hắn ngạc nhiên. Cô ta chơi trò gì đây nhỉ?
Rất nhanh hắn liền cảm thấy hoảng sợ, sau khi bạo nộ, chấp nhận gánh nặng đau đớn từ bên trong để cường hóa Hỏa lực bên ngoài. Cảm thấy tự tin đánh trả đối thủ không ngờ chưa kịp bay lên làm gì người ta đã bị cái thứ kỳ lạ của đối thủ quăng ra trói lấy.
Hắn vùng vẫy thật mạnh mấy lần, Lửa phun ra đầy trời. Đáng tiếc nếu hắn không phải dị năng hỏa hệ thì còn đã có thể phá trói mà thoát ra.
Lửa nóng rực đốt dây trói thần khí “Khí Bảy Màu” đỏ lên, gần như sắp phá vỡ được nó thì Ni liền xuất hiện truyền mệnh lực hàn hệ vào duy trì cho nó. Cứ thế Hỏa Tửu cố hết sức để đối kháng. Hắn vỗ cánh không được nên lúc này đã nằm bệt trên mặt đất. Còn vì sao không đứng dậy, ha ha, đừng nói đùa. Ni còn đang xoay quanh người hắn quyền đấm cước đá loạn xạ kia kìa.
Meow Meow tấm tắc lấy làm sợ hãi, quay sang hỏi “anh Huấn, theo anh thấy có nên giết hắn để hắn bớt đau khổ không?”
Huấn liếc mắt nhìn Khổ Ca, giọng trầm trọng gây áp lực hỏi “Cậu nhóc, hắn ta là ai, cậu nên thành thật nói ra đi nếu không hôm nay tôi bắt cậu giao cho cảnh sát. Nói cho cậu biết cho dù chỉ con nít nhưng làm sát thủ cũng vẫn bị tử hình đó”.
“Cái gì?” Khổ Ca không rành luật pháp, bị hù sợ lùi ra sau mấy bước.
“Đừng chạy, nhóc không chạy thoát khỏi bọn tôi được đâu” Lục Hồng Huấn đứng trước mặt cậu nhóc, dùng bóng mình che khuất ánh mặt trời, gây áp lực tinh thần lên Khổ Ca.
“Con, con không biết, sao chú biết con làm sát thủ?” Khổ Ca e dè hỏi.
“Hừ, đa phần các tổ chức tội phạm đều có dấu hiệu để nhận biết, thường là hình xăm. Lúc trước cậu bị đánh té vào người cô ấy chú đã thấy trước ngực nhóc có một hình xăm. Ta biết đó là dấu hiệu của một tổ chức sát thủ tên là Bàn Tay Đen”
“Nhìn cậu trẻ như vậy, tâm lý lại bất ổn rõ ràng không thể nào là sát thủ có tay nghề được, dám chừng cậu chưa thật sự giết qua ai nữa là” Lục Hồng Huấn quan sát rất tỉ mỉ, lại tinh tế, nói gần như đúng hết.
Khổ Ca thật cảm thấy bội phục chú này, chỉ nhìn qua một chút mà như là quen biết hắn thân thiết vậy. Cậu đành kể sự thật, cũng nói đại khái hoàn cảnh của mình.
“A, nói như vậy tên người lửa này chắc cũng không phải thứ tốt đẹp gì, tuy nhiên cậu còn nhỏ, lý tưởng là đúng nhưng chỉ biết giết người như vậy là không được đ...”. Huấn chưa nói hết câu đã nghe đoàng một tiếng súng nổ vang trời.
Cả hai nhìn lại thì thấy không biết Meow Meow từ lúc nào đã đi đến bên kia, lấy ra khẩu shotgun Viễn Xạ Lục Nguyên Thần đút vào họng tên Hỏa Tửu bắn một phát khiến hắn chết tốt, viên đạn nổ nát cả đầu, không kịp ớ lên một tiếng.
Trán Huấn đen lại như đít nồi, cái bà cô này bình thường cười hi hi thiện lành lắm, lúc này nổi điên cái gì mà ra tay máu tanh như vậy?
Lúc trước Nhiễm Nam mượn Viễn Xạ Lục Nguyên Thần của cô để chiến đấu với Đa Diên, sau đó cậu ta bị tên lửa tạc nổ, cả người lẫn súng đều văng đi xa, sau khi Huỳnh Ni đưa cậu ta về, không lâu sau Meow Meow cũng đã ra ngoài tìm lại thần khí của mình. Tìm được cũng khá dễ dàng nhờ vào liên hệ thần giao giữa thần khí và chủ nhân, tuy nhiên hai cái thần khí của Nhiễm Nam thì cô tìm mãi không thấy đâu nên đành thôi.
Ni nhìn óc ác của Hỏa Tửu trây dài trên mặt đường mà sững sờ “Sao thế chị Meow?”
“Hừ mấy tên như thế cứ giết quách đi, làm ăn với bọn buôn bán đồ giả đồ lậu, nên giết” Meow Meow ngữ khí lạnh lùng nói.
Sao nhỉ? chị có thù với bọn buôn lậu, bán đồ dỏm à? Huỳnh Ni thu hồi Tốc Phong Dực và thần khí “Khí Bảy Màu” lại, khó hiểu dòm dòm Meow Meow.
“Dòm cái gì, giải quyết nhanh chúng ta đi thôi, bọn cảnh sát kéo đến bây giờ, còn đám Cục Phòng vệ gì đó cũng đến nữa không chừng” Meow Meow nói.
“Cậu nhóc, nhóc thật sự muốn làm sát thủ để giết kẻ đê tiện trên đời à?” Ni hỏi.
Mắt Khổ Ca sáng rực lên nhưng lại mắc cỡ không dám nhìn thẳng thần tượng trong lòng mình, “idol” quá xinh đẹp a, dù không còn cặp cánh thiên thần thì vẫn đẹp quá. Cậu lí nhí nói “phải ạ”.
“Hừ, làm sát thủ của tổ chức sát thủ chả có gì tốt đâu, cậu nên thoát ly đi, nếu vẫn muốn làm sát thủ giết người thế thiên hành đạo gì gì đó thì nên dẹp đi. Trừng phạt thì có thể nhưng cũng đừng giết người bất chấp quá” Ni khuyên một câu, lại liếc nhìn Meow Meow
“Thật ra lý tưởng của cậu cũng tốt, nhưng thay vì giết thì hãy buộc chúng đền bù lại tội lỗi vẫn tốt hơn. nếu cậu muốn tôi sẽ lập một tổ chức sát thủ đặc biệt cho cậu, vì cậu thực hiện lý tưởng này” Huỳnh Ni tiếp tục khuyên. Thật ra cô vốn không có cái ý định này, là Huấn gợi ý cho cô sau khi thấy hình xăm của tổ chức Bàn Tay Đen trên người Khổ Ca. Biết Huỳnh Ni thù hằn đám người Cục Phòng Vệ, lại không thể để nhân viên vệ sĩ của công ty Đầu Gấu thay mình đi báo thù, tự thân thực lực lại không đủ. Nên hắn lóe lên một sáng kiến đó là thành lập một tổ chức làm việc trong bóng tối cho nhóm, về sau có lẽ sẽ phát huy hiệu quả bất ngờ cũng không biết chừng. Chính Huấn có lẽ cũng không nhận ra hắn đã bắt đầu suy nghĩ vì nhóm rồi.
Mấy tháng nay không gặp được Nhiễm Nam, lại nghe Ni lẫn Meow Meow đều nói gạt hắn là Nhiễm Nam vẫn sống khỏe sau cuộc chiến, chỉ là cậu ta đi đâu đó tu luyện. Dù Hồng Huấn vẫn có lòng nghi ngờ nhưng hai cô gái không nói rõ hắn cũng không biết làm sao hơn.
Ni vốn muốn cho hắn biết nhưng được Meow Meow khuyên nhủ, làm như vậy để quan sát xem Huấn có phản bội hay không, cũng là để kéo dài thời gian cho hai người tu luyện nâng cao thực lực. Tóm lại một câu “cẩn tắc vô áy náy”.
Hắn chỉ gợi ý cho cô lập một tổ chức trong tối như vậy, không ngờ Ni đã quyết định luôn cả tôn chỉ hành động cho tổ chức sắp thành lập này, còn gọi nó là tổ chức sát thủ luôn rồi.