Những cơn mưa mùa đông đổ xuống, từng cơn gió kéo rít lên đưa những hạt mưa nặng hạt uốn mình theo từng nhịp gió. Trên sân thượng của trung học Đại Uy, một cô gái mặc một bộ trang phục bị xé rách, trên người chi chít vết thương vẫn còn ướm máu, cô vẫn nằm đó không nhúc nhích… những hạt mưa rơi xuống làm vết thương kia rát buốt hơn, toàn thân ướt như một con chuột bị lũ mèo rượt đuổi trong mưa. Cô nhếch môi cười, duỗi bàn tay ra hứng những giọt mưa đang rơi xuống…
Uy Phong theo dõi camera trong trường liền nhìn thấy bóng dáng Ngọc Hân đang đi về phía sân thượng. Khi anh chạy đến sân thượng thì bên trong đã khóa lại, trong lòng hiện tại lo lắng như lửa đốt anh dùng một chân đạp mạnh cánh cửa sân thượng.
- Ầm. – Cánh cửa tung ra.
Ngọc Hân nghe tiếng động quay lại nhìn về phía cánh cửa, Uy Phong đang từ bên trong bước ra… Cô khẽ nhắm mắt lại cố gắng tự bản thân mình đứng lên khi toàn cơ thể đau nhức.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Uy Phong hết sức kinh ngạc… vì sao Ngọc Hân vừa chuyển đến Đại Uy đã có người ức hiếp, lại ra tay nặng như vậy… Là vì anh mang cô đến, nhưng lại không thể bảo vệ cô.
- Hân,… tôi đưa cô về. – Uy Phong chạy đến đỡ cô. Trời mưa rả rít cũng làm ướt đẫm chiếc áo của anh.
- Cút đi. – Ngọc Hân hất tay Uy Phong ra.
- Nói cho tôi biết, ai đã khiến cô ra nông nỗi này chứ. – Uy Phong nắm lấy bàn tay cô, nhìn vết thương trên cơ thể mà đau xót.
- Uy Phong… tránh xa tôi ra. – Một lần nữa cô cố gắng hất tay anh ra, từ từ bước vào đến cửa sân thượng…
Uy Vũ cũng vừa chạy đến, nhìn thấy Uy Phong đang đứng ngoài mưa còn Ngọc Hân trên người đầy vết thương cô gắng bước từng bước đi. Chưa kịp phản ứng thế nào thì Ngọc Hân đã té ngã xuống nền đất.
Cả hai chàng trai cùng chạy đến đỡ cô…
- Buông cô ấy ra. – Uy Phong nhìn Uy Vũ mà nói.
- Vũ, làm ơn… giúp tôi rời khỏi nơi này. – Ngọc Hân bám lấy tay Uy Vũ… hất tay Uy Phong ra.
- Là cô ấy chọn tôi. – Uy Vũ bế Ngọc Hân lên tay, nhếch môi cười nhìn Uy Phong đầy thách thức.
Uy Phong tức giận nắm chặt hai bàn tay mình tạo thành hình một cú đấm, cô ta là cái quái gì chứ. Không nhìn thấy cô ta anh đã cuống cuồng chạy khắp nơi, đến khi tìm gặp nhìn thấy cô ta bị thương vì sao trong lòng anh lại khó chịu và xót xa như vậy… Cô đẩy anh ra xa, mắng anh cút đi nhưng lại chịu dựa vào Uy Vũ, trong lòng Uy Phong bừng lên một ngọn lửa nóng. Trời mưa rơi không ngơt, mưa làm ướt mái tóc anh phủ xuống gương mặt sắc lạnh, Uy Phong bước đi về phía xe của mình lái thằng về biệt thự Uy gia.
Đặt Ngọc Hân vào bên trong chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, Uy Vũ nhìn thấy những vết thương trên người cô trong lòng có chút hối hận… nếu lúc nãy anh không bỏ về mà chạy lên cứu cô có lẽ đã không ra đến nông nỗi này. Nhưng thật ra chuyện này đâu liên quan gì đến anh, anh chỉ muốn chọc giận Uy Phong một chút… ai ngờ người lãnh hậu quả lại là Ngọc Hân.
- Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về. – Uy Vũ lay người Ngọc Hân mà hỏi.
Cô không đáp, trạng thái rơi vào tình trạng mê man, toàn thân nóng hực.
- Này, tỉnh lại đi… nhà cô ở đâu hả? – Uy Vũ hoảng hốt đưa tay sờ lên trán cô… nhìn bộ đồng phục bị xé rách liền lấy chiếc áo khoác mà choàng qua người cô.
Ngọc Hân rung lên trong lạnh buốc, đôi môi cô thâm tím lại vì cơn lạnh xuyên qua người… Bên ngoài thì nóng như lửa, bên trong thì lạnh như băng… toàn thân cô lã ra mê man không còn một chút sức sống.
Không còn cách nào khác, Uy Vũ phải mang cô về biệt thự Uy gia… chẳng còn cách nào khác vì anh nào biết nhà cô ở đâu.
Nhị thiếu gia nhà họ Uy vừa về nước không lâu lại mang phụ nữ về nhà, cô gái lại đang trong tình trang bất tỉnh khiến người trong nhà đều không khỏi nghi ngại. Là Uy lão gia là một người rất khó tính… không phải hai thiếu gia muốn đưa phụ nữ về là đưa, căn nhà này lệnh cũa lão gia mới có tính quyết định.
Uy Vũ chẳng màn đến việc bọn người làm nhìn anh soi mói, anh bế Ngọc Hân trên tay ôm thẳng về phòng mình. Đặt cô xuống giường lớn, Uy Vũ đưa tay lên trán Ngọc Hân thăm dò.
- Sao nóng thế này nhỉ, nóng như vậy phải làm cách nào đây.
Anh bước ra ngoài, nhìn thấy một cô gái trẻ đi ngang qua liền đưa tay vẫy cô ta vào phòng mình.
- Cô giúp tôi thay trang phục ướt trên người cô ta ra. – Uy Vũ nói.
- Dạ, nhị thiếu gia.
Uy Vũ đắp chiếc khăn ướt lên trán cô đã hạ sốt, anh ngồi bên cạnh Ngọc Hân… anh đưa mắt nhìn cô đầy tình cảm, đôi bàn tay đưa lên bờ má Ngọc Hân khẽ nói:” Minh Minh, có phải em quay về hay không?”
Khi quay về lại biệt thự, Uy Phong cũng bắt đầu phát sốt… anh nằm trên giường toàn thân đổ mồ hôi ướt cả ga giường. Uy lão gia lo lắng ngồi bên cạnh anh, bàn tay già nua của ông lão lau đi những giọt mồ hôi trên trán đứa cháu trai mà ông vô cùng yêu thương.
Uy Phong từ nhỏ đã mất đi cha mẹ trong một vụ tai nạn xe hơi, thằng bé cũng vì thế mà bị trầm cảm hơn một năm phải ở trong bệnh viện để triều trị, năm đó Uy Phong chỉ mới 8 tuổi, rất may năm đó Uy Vũ không đi theo ba mẹ trong chuyến đi đó nên an toàn. Hai anh em trước kia vô cùng yêu thương nhau, Uy Phong đặc biệt sau khi khỏi bệnh đều quan tâm và nhường nhịn Uy Vũ. Cho đến một ngày nọ, cả hai anh em đều học cùng một lớp và để mắt đến một cô bé tên là Minh Minh trong lớp. Cô bé kia lại thích Uy Phong, nhưng sau đó vì biết mình mắc căn bệnh ung thư… không muốn Uy Phong đau lòng nên quyết định rời xa Uy Phong… đến bên cạnh Uy Vũ.
Từ đó hai anh em bắt đầu trở mặt, ngay cả khi Minh Minh không thể qua khỏi căn bệnh quái ác kia thì Uy Vũ vẫn không thèm giải thích cho Uy Phong lấy một câu. Tang lễ của cô bé, mọi người nói với Uy Phong rằng Minh Minh bị tai nạn qua đời…trong tang lễ đó, người ta nhìn thấy bóng dáng Uy Phong u buồn đứng trước di ảnh Minh Minh rất lâu. Sau khi chôn cất Minh Minh, Uy Vũ cũng bay sang nước ngoài du học… nhưng chưa đầy hai năm sau, nghe tìn Uy Phong mang phụ nữ khác về nhà liền tức giận, Minh Minh mất chưa bao lâu… anh ta đã để mắt đến cô gái khác ư.
- Lão gia, nhị thiếu gia mang một cô gái về nhà… cô ấy lại trong tình trạng bất tỉnh. – Quản gia bước vào trong phòng Uy Phong khẽ nói nhỏ.
- Mặc kệ nó đi, đúng là suốt ngày chỉ biết lêu lỏng. – Uy lão gia lắc đầu, nhìn về phía Uy Phong lại nói. – Không biết đã có chuyện gì xảy ra, Tiểu Phong từ rất lâu rồi chưa hề ngã bệnh.
Uy Phong đang trong cơn mê man, nghe quản gia nói rằng Uy Vũ mang một cô gái về liền mở mắt bừng tỉnh lại. Thằng nhóc đó đưa Ngọc Hân về nhà ư, cô ấy đã bất tỉnh sao… để Ngọc Hân ở phòng Uy Vũ chẳng khác nào giao trứng cho ác. Uy Phong tuy trong người rất mệt nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy mà rời khỏi giường.
- Phong, con muốn đi đâu, con còn rất yếu. – Uy lão gia ngạc nhiên hỏi.
- Ông, con muốn tìm Vũ… không để cho nó làm chuyện sằn bậy với cô ấy.
- Người đâu, mau đỡ thiếu gia đi. – Quản gia gọi người đến đỡ Uy Phong… hiện tại anh còn không đứng vững nỗi.
Cánh cửa căn phòng Uy Vũ bật ra vì Uy Phong cố gắng hết sức mà đẩy mạnh… nhìn thấy bàn tay Uy Vũ đang đặt trên bờ mà Ngọc Hân đang hôn mê trên giường của cậu ta. Uy Phong tức giận, anh hất hai người đang đỡ mình ra mà bước tới phía Uy Vũ…anh nắm cổ áo em trai mình mà nói:” Cô ấy là của tôi, cậu không được phép chạm vào.”
Uy lão gia hiểu chuyện gì đang xảy ra… chẳng lẽ một lần nữa hai anh em nhà họ Uy… lại vì một cô gái mà trở mặt ư.
Chỉ có duy nhất Ngọc Hân là không hay không biết… Uy Vũ cho cô uống thước hạ sốt nên cô đã chìm sâu vào trong giấc ngủ quên hết bao nhiêu nỗi đau thể xác và tinh thần.
Người làm đưa Ngọc Hân sang phòng khác dành cho khác đến nhà, vì sức khõe của Uy Phong không tốt nên phải làm như vậy để anh an tâm về nghĩ ngơi, nếu không anh nhất định không rời khỏi phòng của Uy Vũ.
Uy Vũ đi lên sân thượng căn biệt thự vào lúc nữa đêm… trời mưa đã tạnh, trên bàn một chai rượu mạnh cùng một chiếc ly thủy tinh… anh rót từng ly mà đưa hết vào trong cơ thể.
- Nhị thiếu gia, hôm nay vì sao lại cao hứng mà uống rượu một mình như vậy. – Uy lão gia ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mà nói.
- Ông, ông không chăm sóc cho anh ta sao?
- Anh trai con ngủ rồi, còn con… vì sao giờ này chưa đi ngủ.
- Ông à, con đã sai rồi thì phải. – Uy Vũ đưa ly rượu lên mọi uống cạn.
- Có việc gì, nói ông nghe. – Uy lão gia là người rất thương yêu những đứa cháu của mình, đặc biệt là hai anh em Phong Vũ.
- Minh Minh… cô ấy ra đi thật là sớm, đến chết cô ấy cũng vẫn còn nhắc đến tên anh ta, trên tay vẫn nắm chặt chiếc kẹp tóc mà anh ta tặng… Vậy mà, cô ấy vừa mất đi hơn một năm… anh ta đã yêu cô gái khác rồi ư. – Uy Vũ lặng lẽ uống thêm một ly nữa. – Cô gái kia nhất định không được thay thế vị trí của Minh Minh…
- Con đã là gì cô gái kia?
- Con… chính con là người chụp bức ảnh cô ta và Phong hôn nhau… đưa lên trang mạng của trường. – Uy Vũ đáp. – Nhưng đến khi nhìn thấy cô gái kia như một ngọn cỏ dại phất phơ trong mưa gió, cháu lại cảm thấy như mình là một kẻ vô cùng tệ hại… một kẽ vô cùng độc ác.
Uy lão gia đưa bàn tay vỗ vào vai Uy Vũ, sau đó vuốt mái tóc màu vàng bù tù trên đầu anh. Ông hơi mỉm cười, giọng nói êm dịu mà nói:” Tiểu Vũ của ông, cháu nhận ra mình sai là tốt rồi… đừng buồn bã vì những việc đã qua nữa.”
Uy Vũ mệt mỏi tựa đầu vào lòng người ông đáng kính, từ bé đã nhận được sự thương yêu và chăm sóc của ông, mọi quyết định của ông đều kính trọng nghe theo.
Sáng hôm sau, khi Ngọc Hân tỉnh lại thì giật mình khi nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Trên người đau nhức vì vết thương hôm qua, cô nhớ ra mình đã bị bọn chúng đánh rất tàn nhẫn, lại nhốt cô ở ngoài sân thượng trong trường học. Mưa rất lớn, và cô rất đau cho đến khi cô nhìn thấy Uy Phong bước đến gần và sau đó là Uy Vũ. Cuối cùng là không thể nhớ vì sao mình lại nằm ở một nơi xa lạ như thế này.
- Con gái, đã tỉnh lại rồi sao? – Uy lão gia bước vào, phía dưới là một người cũng có mái tóc điểm bạc đi theo phía sau, trên tay đang cầm thứ gì đó.
- Ông… cháu đang ở biệt thự nhà họ Uy ạ. – Cô nhận ra ông lão làm vườn mà ngày xưa thường giao báo.
- Đúng vậy, còn ta chính là chủ căn biệt thự này. – Uy lão gia nói.
Cô kinh ngạc, trước nay đều không nghĩ ra như vậy… thì ra người ông thường hay trò chuyện với cô chính là người đứng đầu tập đoàn Phong Vũ và chính là chủ nhân căn biệt thự sang trọng này ư.
- Đây là đồng phục của con. – Uy lão gia ra hiệu cho vị quản gia mang bộ đồng phục mới tinh đặt lên chiếc bàn rồi lại nói. – Con thay đổi trang phục đi, ta có việc muốn nói với con.
Ngọc Hân mặc lại bộ đồng phục trường Đại Uy, nhớ lại bộ đồng phục cũ hôm qua đã bị xé rách… hiện tại lại ở nhà họ Uy, không biết ai đã thay đổi trang phục giúp cô chứ.
- Dạ, thưa ông. – Ngọc Hân bước đến phía Uy lão gia đang ngồi đợi cô.
- Con ngồi xuống đây đi. – Uy lão gia nói.
Cô ngồi xuống đối diện ông, nếu như ngáy trước thì cô đa rất tự nhiên mà cười nói, tuy nhiên nay cô đã biết thân phận thật sự của ông… cô liền e dè không dám nói ra bất cứ câu nào.
- Ngọc Hân, ta có một việc muốn nhờ con. – Uy lão gia lại nói.
- Ông muốn nhờ con ư? – Ngọc Hân hỏi.
- Đúng vậy, ta muốn nhờ con hàn gắn lại mối quan hệ giữa Uy Phong và Uy Vũ… bọn chúng là anh em ruột, chỉ vì một chút hiểu nhầm nên tình cảm đã trở nên cực kì tệ.
- Ông… không phải con không muốn giúp ông, nhưng con thì có thể làm gì được chứ… Bọn họ và con không có chút gì liên quan. – Ngọc Hân liền đáp.
- Ta đứng trên thương trường rất lâu, tất nhiên con mắt nhìn của ta cũng rất tận tường… Vả lại, là ta cũng đã già rồi, không biết ngày nào sẽ đi về nơi chính suối… hai đứa cháu lại không muốn nhìn mặt nhau… Nguyện ước cuối đời của một lão già như ta, chỉ là con cháu hòa thuận – Uy lão gia nói.
- Nhưng… - Ngọc Hân lưỡng lự.
- Tiểu thư, xin cô giúp đỡ lão gia… bác sĩ bảo lão gia… - Vị quản gia lắc đầu… ánh mắt vô cùng buồn bã.
- Ông, con rất quý ông… dạ được rồi, con sẽ cố gắng giúp ông nhưng con không thể hứa trước rằng mình có thể làm được hay không. – Ngọc Hân nhận lời… nhưng thật tâm cô chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
- Ta biết, con là một cô bé tốt bụng mà.
Hai người đưa Ngọc Hân rời khỏi biệt thự Uy gia trong khi Uy Phong vẫn còn sốt nằm trên giường còn Uy Vũ do đêm quá uống quá nhiều vẫn chưa tỉnh lại.
- Lão gia, ông muốn cô bé ấy sẽ ở bên cạnh đại thiếu gia hay nhị thiếu gia. - Vị quản gia hỏi khi Ngọc Hân đã bước đi.
- Không phải ta muốn là được... lần này là muốn cho hai thằng bé đấu nhau trong công bằng... haha con bé Ngọc Hân này không phải là loại người có thể dùng uy quyền mà ép buộc.
- Tôi hiểu ý ông rồi.
- Vả lại, ta tin con bé có thể đưa anh em bọn chúng lại gần nhau hơn... cô bé tê Minh Minh kia nên xếp vào quá khứ không nên nghĩ tới nữa.
**********************
Cô bước ra khỏi biệt thự Uy gia thì toan lo lắng, cả đêm không về… Ngọc Diệp có lẽ đã rất lo lắng… còn công việc làm thêm của cô nữa… có lẽ sẽ bị đuổi việc mất thôi.
Cô đến trường như bao nhiêu ngày bình thường, mọi ánh mắt vẫn nhìn cô như vật thể lại… bọn người đó muốn đánh thì cũng đã đánh… còn muốn làm gì cô nữa ư.
- Hân, nghe nói hôm qua bạn bị đánh ở sân thượng ư? – Vân Du chạy nhanh về phía cô mà hỏi.
Cô không đáp… cùng vờ như không nghe.
- Cậu đừng lo nữa, anh Phong đã cho người điều tra và đuổi học bọn chúng rồi… tên bọn chúng được dán ở bảng thông báo. – Vân Du nói tiếp. – Trường Đại Uy nội quy rất nghiêm, đánh bạn học sẽ bị tống ra khỏi trường ngay.
- Cũng không cần phải làm lớn như vậy, mình cũng không bị sao? – Ngọc Hân đáp.
- Cậu xem, gương mặt vẫn còn vết bầm nè. – Vân Du lấy một miếng dán ra dán lên mặt Ngọc Hân. – Sắp tới sẽ có lễ hội, cậu phải nhanh chóng lành lặn để tham gia chứ.
- Cảm ơn cậu, mình về lớp đây.- Cô rẽ về hướng lớp mình.
Vân Du nhìn về phía Ngọc Hân mà khẽ nói:” Vì sao cậu ấy luôn tạo ra khoảng cách như vậy nhỉ.”
Cô đi về lớp, nhìn về chỗ ngồi của Uy Vũ… chợt nghĩ vì sao hai người nhà họ Uy biết được cô bị nhốt ở sân thượng mà đến… Còn việc hai anh em họ bất đồng, là vì lí do gì… ông lại không nói ra thì biết đường nào mà giúp… Cô ôm đầu suy nghĩ, đúng là tự mình mang phiền phức cho mình.
- Ầm. – Chiếc cặp xách quen thuộc quăng vào đầu cô.
Cô nhìn lên thì thấy cái đầu màu vàng ló vào lớp học… và đó chính là thủ phạm. Cô đưa mắt nhìn hắn… còn hắn ta nhe răng cười đi về phía cô.