Tuy rằng vẫn chưa hiểu rốt cuộc tại sao Khưu Dịch lại đột nhiên lạnh nhạt như thế, nhưng Biên Nam cũng không để ý lắm, cậu coi như Khưu Dịch bị bệnh vậy.
Dù sao hiện giờ hai người đã quay lại trạng thái như trước, ngồi dưới ánh mặt trời trò chuyện câu được câu mất, không cảm thấy lúng túng, vậy là được rồi.
Trước giờ Biên Nam chưa từng để ý mấy chuyện này, từ nhỏ đến lớn đã thành quen, nếu cậu cứ truy hỏi tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy, kết quả cuối cùng sẽ làm cậu thêm buồn mà thôi.
“Bây giờ được nghỉ, chắc cậu không bận rộn như bình thường đâu nhỉ?” Biên Nam nhìn Khưu Ngạn chạy tới chạy lui đập bóng ở trên sân.
“Cũng không kém là bao,” Khưu Dịch cười cười, “Nghỉ hè nhiều thời gian, vừa lúc tìm thêm chuyện để làm.”
“Ầy,” Biên Nam nhịn không được thở dài, “Cậu không thể nghỉ ngơi một chút sao?”
“Mỗi ngày huấn luyện cậu đều thấy mệt nhưng vẫn gánh được, nghỉ hè xong rồi bắt đầu huấn luyện trở lại, cậu có cảm giác gì?” Khưu Dịch hỏi.
“Muốn chết chứ gì.” Biên Nam nói.
“Tôi cũng vậy thôi.” Khưu Dịch nở nụ cười.
“… Ý cậu là cậu cứ quần quật như thế, quần quật đến chết thì thôi à,” Biên Nam tặc lưỡi, “Cậu cũng trâu bò thật, còn có sức quản chuyện lộn xộn của bên Vận tải đường thuỷ.”
“Không quản,” Khưu Dịch ngửa đầu tựa trên ghế, “Sau này ai muốn quản thì quản đi, học kỳ tới tôi phải thực tập rồi.”
“Vậy chắc lại um sùm một trận cho xem,” Biên Nam ngoắc tay gọi Khưu Ngạn qua đây, “Anh tìm một bạn dạy em phát bóng nha?”
“Được ạ!” Khưu Ngạn ôm vợt cố sức gật đầu.
“Làm huấn luyện viên như cậu dễ dàng thật.” Khưu Dịch cười nói.
Biên Nam đứng lên đi tới bên cạnh huấn luyện viên nói vài câu, huấn luyện viên gọi một bé trai đến, trông khoảng mười một mười hai tuổi.
Bé trai dẫn Khưu Ngạn đi vào sân, bắt đầu giải thích cho nhóc tư thế phát bóng và những điều cần lưu ý.
Khưu Ngạn mở to mắt chăm chú nhìn động tác của đối phương, trông nghiêm túc cực kỳ.
“Biên Nam,” Huấn luyện viên vỗ vỗ vai Biên Nam, “Qua giao bóng cho mấy nhóc kia giúp thầy đi, bọn nó đang luyện đánh trả.”
“Hả?” Biên Nam ngẩn người, lập tức tỏ vẻ không tình nguyện, “Mấy ngày nay em đang được nghỉ ngơi, thầy đừng để em sờ bóng chứ, bạn em còn ở đây này.”
“Ai bảo trò nghỉ ngơi mà còn chạy tới đây?” Huấn luyện viên đẩy cậu một cái.
Biên Nam đành phải kéo giỏ đựng bóng qua bên kia, quay đầu lại liếc nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch đang mỉm cười với cậu.
Giao bóng cũng không mệt, coi như đảm nhận vai trò của một máy phát bóng, Biên Nam cầm bóng lười biếng đánh qua, mấy bạn nhỏ ở đối diện luyện đánh trả.
“Đừng có đánh xoáy!” Huấn luyện viên hô to.
“… Ồ.” Biên Nam lười biếng đáp lại, tiếp tục cầm bóng đánh qua.
Khưu Dịch nhìn cậu, cầm viên sôcôla bỏ vào miệng.
Động tác của Biên Nam rất biếng nhác, trông như sẽ lăn đùng ra đất sau một giây vậy, tuy nhiên kỹ thuật vẫn rất đúng chuẩn, điểm bóng rơi liên tục thay đổi.
Nửa chết nửa sống giao bóng gần nửa tiếng, Biên Nam mới quay lại ngồi xuống ghế bên sân.
“Nhìn cậu giống như sáng sớm mới bị ai đánh ấy.” Khưu Dịch cho một lời nhận xét.
“Mẹ nó, cậu biết cái gì, tại tôi không muốn đổ mồ hôi thôi,” Biên Nam tặc lưỡi vài tiếng, lại hô to với Khưu Ngạn đang vùi đầu luyện phát bóng, “Nhị bảo! Nghỉ chút đi!”
“Không!” Khưu Ngạn dứt khoát lắc đầu.
“Tôi qua chơi với nhị bảo.” Biên Nam lại đứng lên.
Khưu Ngạn rất thông minh, năng lực mô phỏng và khả năng điều phối cơ thể cũng không tệ, chỉ trong thời gian ngắn nhóc đã phát bóng ra hình ra dáng, nhưng thỉnh thoảng vẫn đánh hụt.
Biên Nam nắm tay nhóc sửa tư thế cho nhóc, nhìn nhóc đổ đầy mồ hôi.
“Cục cưng à anh có để khăn lông trong túi đựng vợt của em, em lau mồ hôi đi.”
“Vâng ạ.” Khưu Ngạn chạy đến bên túi đựng vợt, lấy khăn lông ra, lau lung tung lên mặt và cổ vài cái, học theo Biên Nam đắp khăn lông trên đầu, lấy chai nước ra uống hai hớp.
Khưu Ngạn là một cậu nhóc tràn trề tinh lực, gần đến trưa Khưu Dịch bị phơi nắng chịu hết nổi, trực tiếp vào sân xách nhóc ra.
“Em xem, rám đen rồi này.” Biên Nam sờ mặt nhóc.
“Em không sợ đen nha.” Khưu Ngạn tỏ vẻ không cam lòng.
“Vậy em nhìn anh hai em đi,” Biên Nam đành phải chỉ chỉ Khưu Dịch, “Anh hai em đen thui rồi kìa.”
“Anh hai em phơi nắng không đen, bố em nói khi còn bé anh ấy lót chiếu nằm trong sân hai ngày cũng không đen…” Khưu Ngạn nói.
“Ầy,” Khưu Dịch có chút bất đắc dĩ, vén áo Khưu Ngạn lên, cầm khăn lông lau mồ hôi trên người nhóc, cất đồ đạc vào trong túi đựng vợt, “Vậy em nhìn đại hổ tử đi, cậu ấy đen thêm chút nữa là chỉ còn hàm răng.”
Khưu Ngạn quay sang nhìn Biên Nam chằm chằm.
“Vớ va vớ vẩn,” Biên Nam buồn cười, “Tôi đây là màu lúa mạch khỏe khoắn bảnh trai đầy sức sống, kém xa chỉ còn răng biết chưa!”
“Phối hợp chút đi.” Khưu Dịch nói.
“Đúng rồi đó, nhị bảo, em nhìn kỹ hàm răng của anh nha,” Biên Nam nhe răng với Khưu Ngạn, “Sau này em nhìn không rõ mặt anh thì nhớ nhìn răng.”
Khưu Ngạn ngẩn ra, bật cười thành tiếng.
Không phải ngày nào Khưu Dịch cũng có thời gian đưa Khưu Ngạn tới luyện bóng, cậu lại nhận dạy thêm cho hai học sinh lớp 9, sáng và chiều hôm sau đều bận.
Khi nào Khưu Dịch không thể đưa Khưu Ngạn, Biên Nam sẽ bắt xe qua đón, cậu dẫn Khưu Ngạn tới sân tập mỗi ngày, thỉnh thoảng nhờ huấn luyện viên giúp một tay.
Bố đưa cả gia đình đi biển nghỉ phép, trước khi đi còn cố gắng lần cuối, muốn đưa Biên Nam theo cùng, Biên Nam vẫn từ chối như cũ.
Chỉ có một mình mình ở nhà khiến Biên Nam thở phào nhẹ nhõm, cậu cho bảo mẫu nghỉ phép luôn, dẫn Khưu Ngạn đi luyện bóng rồi về nhà rốt cuộc không còn là chuyện giày vò nữa.
“Đại hổ tử,” Hôm nay Khưu Ngạn hiếm khi đang lúc luyện tập lại chủ động chạy đến bên sân nghỉ ngơi, ngồi cạnh Biên Nam lau mồ hôi, “30 đồng có thể mua gì vậy anh?”
“Hả?” Biên Nam đang chơi di động, nghe xong lời này quay đầu sang, “Em muốn mua gì?”
“Không biết,” Khưu Ngạn cúi đầu lắc lắc chân, “Em chỉ có 30 đồng.”
“Em mua đồ cho ai?” Biên Nam hỏi.
“Cho anh hai,” Khưu Ngạn ngượng ngùng cười nói, “Ngày mai sinh nhật anh ấy rồi, em muốn tặng quà cho anh ấy, nhưng mà em chưa mua quà bao giờ.”
“Sinh nhật anh hai em? Ngày mai?” Biên Nam sửng sốt.
“Vâng ạ, anh đi mua quà với em được không? Em không biết nên mua gì, 30 đồng có thể mua gì nha?” Khưu Ngạn có chút xoắn xuýt, “Mua đồ ăn vặt hả?”
“Đồ ăn vặt là mua cho em thì có,” Biên Nam buồn cười, “Vậy lát nữa luyện xong anh dẫn em đến trung tâm mua sắm.”
Ở phương diện mua quà, Biên Nam được xem là tay già đời, trước đây cậu mua quà cho con gái muôn hình vạn trạng mà chưa có cái nào trùng nhau.
Mua quà cho con trai cũng không ít, cậu mua quà cho Khưu Dịch thì dễ thôi, nhưng quà của Khưu Ngạn mức giá cao nhất là 30 đồng, cậu phải cân nhắc một chút.
Sau khi dẫn Khưu Ngạn vào trung tâm mua sắm dạo một vòng, hai người đến một con phố mua sắm, ở đây có không ít vật dụng giá cả phải chăng và chất lượng.
Khưu Ngạn nắm chặt 30 đồng nhìn chằm chằm đủ loại đồ vật suốt chặng đường, thế nhưng không chọn được cái nào muốn mua, cái này hay, cái kia cũng thú vị, Biên Nam cảm thấy chứng trở ngại lựa chọn của bạn nhỏ này đã đến thời kỳ cuối rồi.
Cuối cùng vẫn là cậu quyết định chọn một chiếc đèn đọc sách có thể đính ở đầu giường.
Đèn thiết kế rất đơn giản, ngay trên bệ đèn là một ống kim loại dẻo có thể điều chỉnh góc độ và một ống đèn hẹp dài.
Biên Nam phát huy hết mười năm công lực trả giá, chỉ là cậu mua đồ chưa trả giá bao giờ, cho nên toàn bộ công lực cộng lại cũng chẳng được bao nhiêu, cuối cùng ông chủ phất tay, 30 đồng có thể mua loại chiếu ánh đèn trắng….
Biên Nam vốn định trả thêm 20 đồng mua loại chiếu cả ánh đèn trắng lẫn ánh đèn vàng, nhưng suy xét một lát rồi bỏ qua, dù sao đây cũng là quà mà nhị bảo tặng anh hai.
“Anh hai có thích không?” Khưu Ngạn ôm hộp đi theo sau Biên Nam, “Cái đèn này nhìn y như ống nước vậy.”
“… Sao lại như ống nước chứ!” Biên Nam muốn cười.
“Giống cái ống ở phía trên vòi phun nhà em đó.” Khưu Ngạn nhìn ảnh trên hộp.
“Cái này gọi là đơn giản! Em thì biết gì!” Biên Nam tặc lưỡi, nhưng nói chứ đúng là giống thật, “Để em tự chọn chắc chọn tới sinh nhật anh hai em năm sau luôn quá.”
“Nhưng mà cái này có thể uốn tới uốn lui, cũng tốt lắm,” Khưu Ngạn lại nghiên cứu trong chốc lát, “Chơi vui thật.”
Lúc Biên Nam đưa Khưu Ngạn về nhà, Khưu Dịch đã ra ngoài dạy thêm, cậu giúp Khưu Ngạn giấu đèn trong tủ quần áo.
“Ngày mai hẵng lấy ra, biết không?” Biên Nam đóng kỹ cửa tủ, “Đây gọi là niềm vui bất ngờ.”
“Vâng ạ.” Khưu Ngạn gật đầu.
“Chuyện chiều mai anh qua đây phải giữ bí mật,” Biên Nam nói, “Để anh mua bánh kem qua, em thích ăn bánh kem hạt dẻ đúng không?”
“Đúng ạ.” Khưu Ngạn hớn hở trả lời.
“Vậy anh đặt một bánh hạt dẻ, đừng để anh hai em biết nha.” Biên Nam lại nhấn mạnh lần nữa.
“Em biết rồi!” Khưu Ngạn vỗ vai cậu.
Biên Nam không quan tâm sinh nhật mình sẽ ăn mừng thế nào, dù sao hằng năm đều là dì Lâm tổ chức ở nhà một lần, cậu rủ bạn ra ngoài ăn một lần.
Nhưng cậu lại thích mừng sinh nhật cho người khác, chọn quà, niềm vui bất ngờ, cậu cảm thấy rất thú vị, đặc biệt nếu đối phương là người không để ý đến sinh nhật, hôm đó tự nấu tô mì ăn cho xong việc như Khưu Dịch, vậy thì càng thú vị hơn.
Mỗi lần nhìn đối phương vui vẻ vì mình, cậu lại có cảm giác mình vẫn được cần.
Rời khỏi nhà Khưu Dịch, Biên Nam chạy tới trung tâm mua sắm, chuẩn bị mua quà tặng cậu ta.
Sau khi dạo quanh vài vòng, cậu ngồi xuống ghế nghỉ ngơi ở trung tâm, không biết nên mua gì cho Khưu Dịch mới hợp!
Trong lòng cậu, quà cho Khưu Dịch không thể mua tùy tiện được, nói sao cũng phải như Vạn Phi, mua gì đó liên quan đến sở thích của đối phương, cậu từng mua PSP, gamepad cho Vạn Phi, Vạn Phi mê chơi game.
Còn Khưu Dịch thì sao? Tên này ngoại trừ đi học thì chỉ đi làm thuê.
Biên Nam thậm chí không rõ Khưu Dịch có sở thích gì, Khưu Dịch hễ rảnh lại đi đánh một trận, nhưng cái này đâu thể tính là sở thích, cũng không thể tặng cậu ta bộ công cụ đánh nhau được, vả lại Khưu Dịch đã bày tỏ muốn rút khỏi giới đánh nhau.
Thích đọc sách? Nhưng mà thích đọc sách gì… ai biết đâu chứ, Biên Nam vẫn cảm thấy mình mắc chứng dị ứng với chữ viết, nhìn thấy chữ là cả người khó chịu, vậy nên cho tới bây giờ cậu vẫn chưa nhìn kỹ nguyên một ngăn tủ đầy sách của Khưu Dịch chứa sách gì.
Bách khoa toàn thư? Hai mươi bốn bộ sử của Trung Quốc?
… 100 nghìn câu hỏi vì sao?
Biên Nam mua một que kem ốc quế, ngồi trên ghế khuấy nửa tiếng, tập trung tinh thần suy nghĩ, sau đó cậu đến khu bán sản phẩm dưỡng da dạo một vòng, cuối cùng ra khỏi trung tâm mua sắm, đi vào một cửa hàng chuyên bán xe đạp.
Chiếc xe đạp xanh biếc nổi bật của Khưu Dịch chắc đã dùng khá lâu, cộng thêm lần trước cậu và Vạn Phi đánh lén xe bị văng ngã, cái hôm đạp xe chở Khưu Ngạn đi bơi, thỉnh thoảng cậu còn nghe xe kêu lạch cạch vài tiếng.
Đổi chiếc xe mới đi!
Biên Nam không rành về xe đạp, đành phải dựa theo hình dạng xe của Khưu Dịch chọn một chiếc, cậu đạp trên lề đường hai vòng, không cần dùng nhiều sức, đạp nhẹ một cái xe đã lủi vèo vèo giống như muốn cất cánh vậy.
“Tốt lắm,” Biên Nam nói, nhìn quanh cửa hàng mấy lần, “Còn màu nào khác không?”
“Còn, trắng hoặc đen, màu xanh biển cũng có, còn có loại hoa văn nữa,” Người bán chỉ vào mấy chiếc xe, “Ở đây chúng tôi không có đủ màu, cậu muốn chọn màu nào vừa ý, chúng tôi chuyển từ kho hàng qua là được.”
“Có…” Biên Nam vuốt vuốt tóc, “Có… xanh lục không?”
“Xanh lục? Không có,” Người bán sửng sốt, “Cậu muốn màu xanh lục nào, nếu cậu không gấp, chúng tôi có thể giúp cậu phun màu.”
Giải quyết xong vụ quà cáp, mua bánh kem dễ hơn nhiều, trong khu biệt thự có một tiệm cà phê chỉ bán riêng cho khách sống trong đó, trà chiều và món tráng miệng làm rất ngon, dì Lâm với Biên Hinh Ngữ thường hay tới ăn, tiệm đó cũng sẽ nhận đơn đặt hàng bánh ngọt của khách.
Biên Nam vào tiệm đặt một cái bánh kem hai tầng, dặn người ta nhớ viết “Khưu đại bảo sinh nhật vui vẻ” ở bên trên.
Hôm sau đạp xe mang bánh kem đến nhà Khưu Dịch, Biên Nam cảm thấy khổ hết chỗ nói.
Nhà cậu và Khưu Dịch cách nhau rất xa, đoạn đường này mà đạp xe cứ như trèo đèo lội suối vậy, kỹ thuật đạp xe của cậu cũng tàm tạm, từ nhỏ đến lớn chỉ đạp vài lần. Đợt trước chở Khưu Ngạn đi bơi, cậu còn sợ sẽ làm cho cả Khưu Ngạn lẫn xe đều lật, bây giờ một tay cầm lái, kẹt ở giữa một biển xe điện bình chẳng khác gì cực hình, vừa phải coi chừng xe, vừa phải đề phòng bánh kem trong tay bị người huých.
Lúc đạp đến đầu hẻm nhà Khưu Dịch, Biên Nam đã nhễ nhại mồ hôi.
May là vẫn canh đúng giờ, lúc này Khưu Dịch đã về nhà nhưng còn chưa bắt đầu nấu cơm.
Cậu đạp xe vào hẻm, cửa sân nhà Khưu Dịch đang mở, đứng ở ngoài cũng nghe được Khưu Ngạn ở bên trong hát líu lo, nghe không rõ lời bài hát, còn nghe điệu thì chẳng biết là bài gì.
“Nhị bảo.” Biên Nam ở ngoài cửa hạ giọng kêu nhóc một tiếng.
Tiếng hát của Khưu Ngạn dừng một chút, nhóc vừa hát vừa chạy đến cửa sân: “Quá mạnh mẽ quá mạnh mẽ quá mạnh mẽ quá mạnh mẽ! Cái ảo giác ban ngày này, yeah yeah yeah yeah…”
“Quá cuồng nhiệt quá cuồng nhiệt quá cuồng nhiệt quá cuồng nhiệt,” Cuối cùng Biên Nam cũng nghe rõ lời bài hát, cậu không ngờ Khưu Ngạn lại hát được mấy bài này, cậu nhỏ giọng hát bè một câu, muốn kéo Khưu Ngạn từ đỉnh vũ trụ trở về, nhưng mà không thành công, cậu véo véo mũi Khưu Ngạn, “Anh hai em về chưa?”
“Em đừng hát nữa,” Biên Nam thở dài, mặc dù cậu biết Khưu Ngạn rất thông minh, nhóc làm vậy là vì không muốn Khưu Dịch phát hiện có người đến, nhưng cậu thật sự đỡ không nổi, “Em nhích ra, anh đạp thẳng vào luôn.”
“Là mùi vị tình yêu!” Khưu Ngạn kiên trì hát xong câu này mới lùi ra sau cửa.
Biên Nam dắt xe qua cửa, leo lên xe kêu to một tiếng: “Khưu đại bảo!”
“Hả?” Khưu Dịch cầm ly nước đi ra từ trong nhà.
Biên Nam ở bên này cùng lúc đạp mạnh một cái, xe phóng nhanh đến dưới giàn nho, dừng lại trước mặt Khưu Dịch.
“Sinh nhật vui vẻ!” Biên Nam nhấc bánh kem lên hét một tiếng.
Khưu Dịch lùi về sau một bước, kinh ngạc nhìn cậu, miệng há to hồi lâu không nói nên lời.
“Này này mau nhận đi.” Biên Nam chìa hộp bánh kem ra phía trước.
Khưu Dịch nhận bánh kem, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, rồi lại nhìn Biên Nam chằm chằm, dường như còn chưa lấy lại tinh thần.
“Xe này tôi chọn, đạp thích hơn chiếc của cậu bây giờ,” Biên Nam leo xuống, dừng xe lại, “Cậu lên đạp thử xem, nhưng mà tôi đã quên mất một chuyện quan trọng, tôi quên mua khóa xe rồi…”
Cánh tay của Khưu Dịch đột nhiên duỗi ra sau lưng cậu, ghìm chặt vai cậu kéo về phía sau.
Biên Nam đứng chưa vững, lảo đảo tựa vào người Khưu Dịch: “Làm gì vậy!”
“Cảm ơn,” Khưu Dịch ghé vào tai cậu nói, “Cảm ơn cậu.”
“Ông nội cậu! Làm tôi sợ hết hồn! Cậu cảm ơn kiểu gì mà như uy hiếp người ta vậy?” Biên Nam vội vàng nắm lưng quần của mình, “Chắc không có trình tự tụt quần người ta đâu ha?”
Khưu Dịch mỉm cười thả Biên Nam ra, vỗ vỗ ghế xe: “Cậu cũng… hao tâm tổn trí quá.”
“Hao tâm tổn trí cái gì, vào tiệm mua rồi lái về là xong,” Biên Nam cười ha ha, “Nhưng mà nói thật tôi cũng ngại hỏi người ta có sơn màu xanh lục huỳnh quang không, màu đó cậu tự phun đi.”
“Không cần đâu, lúc mua là có màu này luôn hả.” Khưu Dịch nhảy lên xe.
“Lúc mua mà có màu này? Vậy cả thành phố chỉ bán một chiếc của cậu thôi đó…” Biên Nam buồn cười.
“Cậu bị cuồng màu xanh lục huỳnh quang à, chưa chịu để yên nữa.” Khưu Dịch bất đắc dĩ.
“Thử xem đạp ổn không?” Biên Nam nói.
Khưu Dịch quay đầu xe, đạp một vòng trong sân, dừng ở trước mặt Biên Nam: “Thoải mái lắm.”
“Kỹ thuật đạp xe của cậu không tệ,” Biên Nam giơ ngón cái, trong mảnh sân nhỏ chất đầy chậu hoa rương gỗ nồi vỡ, Khưu Dịch dạo một vòng mà không đụng trúng thứ gì, “Tôi đạp một đường tới đây mà mệt đến đổ đầy mồ hôi.”
“Cậu đạp xe còn không bằng nhị bảo.” Khưu Dịch cười cười.
“Biến đi,” Biên Nam mang bánh kem vào nhà, “Tủ lạnh có chỗ trống không? Ướp lạnh trước đi.”
Khưu Dịch theo vào mở tủ lạnh, xê dịch cả buổi mới dọn ra chỗ trống: “Sao lại mua bánh kem lớn như thế.”
“Tại nó đẹp, hôm nay ăn không hết có thể giữ lại ăn điểm tâm sáng mai,” Biên Nam nhìn Khưu Ngạn còn ở trong sân xoay quanh chiếc xe, “Nhị bảo thích ăn, tôi cố ý mua bánh vị hạt dẻ.”
“Cảm ơn cậu,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, “Thật sự rất bất ngờ.”
“Sinh nhật hai chúng ta cũng gần thật, còn nửa tháng nữa là tới sinh nhật tôi,” Biên Nam cười ha ha, “Đến lúc đó cậu nhớ tặng quà đấy.”