Chiếc xe màu xanh lá dừng lại trước cổng 1 ngôi biệt thự cổ kính như 1 tòa lâu đài thời xưa .
Ánh nắng yếu ớt xuyên wa những tán cây , góp phần tô vẽ nên bức tranh cổ kính đầy bí ẩn ….
Yamada bước xuống xe , đứng ngắm nhìn tòa lâu đài này trong chốc lát , khẽ buộc miệng nói một câu gì đấy …
- Cũng lâu quá rồi nhỉ ?
Hiro quay sang nhìn cậu bạn của mình , gương mặt nghiêm túc và đôi mắt màu vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh năng mặt trời . Khẽ chớp mắt , câu nói kia … có lẽ cũng có người có cùng cảm nhận với hắn . “Uh , lâu quá rồi “
- Yamada , chúng ta vào thôi .
- Uhm .
Gió thổi nhẹ , len lỏi qua khe cửa sổ , 1 căn phòng sang trọng và cổ kính ….
Người đàn ông lớn tuổi khẽ nhấp 1 ngụm trà , tay chỉnh lại đôi kính lão trên khuôn mặt thể hiện vẻ mệt mỏi của tuổi già , những sóng gió đã trải qua , vầng trán in hằn dấu vết của thời gian , chỉ riêng đôi mắt thì không , đôi mắt màu nâu sáng như ánh mặt trời ấm áp ….
Đôi mắt màu nâu … quen thuộc ? Giống với 1 người … vậy , người đó là ai ? ….
- Đến rồi thì vào đi !
Amy bước chầm chậm trên những bậc cầu thang dẫn đến sân thượng ….
Một ngày nắng đẹp , một ngày yên bình , một ngày thiếu vắng hình bóng ai kia . Trống trãi quá ….
Ko , ko phải đâu . Hình bong ai kia đã in đậm trong kí ức và trong trái tim mất rồi …
Cô bé ngốc nghếch ấy , mỗi sáng sớm thức dậy điều đầu tiên nghĩ đến là về hắn …
Cô bé ngốc nghếch ấy , mỗi khi nhắm mắt là lại nhớ đến nụ cười của ai kia ….
Cô bé ngốc nghếch ấy , cô bé và cậu bé trong quá khứ - anh trai và em gái luôn yêu thương nhau ….
Chỉ là anh em thôy àh ? Ko phải đâu , chắc chắn là ko phải , ít nhất là đối với nó …
Tất cả những thứ đó đối với nó đều là những thứ quý giá nhất , những thứ nó luôn trân trọng và gìn giữ …
“Mình … yêu anh ấy rồi sao ?”
Ngốc nghếch , câu trả lời đã có rồi còn gì ….
Câu trả lời luôn hiện diện khi cô bé cười , nụ cười thật tươi vì có anh ở đó .
Câu trả lời luôn hiện diện khi cô bé nhìn anh , đôi mắt to tròn màu hổ phách long lanh màu sắc của tình yêu .
Câu trả lời luôn hiện diện trong từng hành động nhỏ bé nhất của cô bé , nhắn 1 tin nhắn lúc 12h đêm để chúc anh ngủ ngon , 6h sáng gọi điện qua để gọi anh dậy đi học , lo lắng xem trông mình có xinh ko , tóc có rối ko , …. Ngay cả cái cách cô bé lè lưỡi , phùng má lên trêu chọc anh cũng đã thể hiện tình yêu của cô bé ….
Câu trả lời ư ? Cô bé đã yêu anh từ lâu rồi , chỉ là ko chịu thừa nhận đó thôy …. Cô bé trở nên khác lạ và ngốc nghếch , chỉ vì cô bé yêu anh .
Khi yêu , con người ta ai cũng ngốc nghếch như vậy sao ? Uh , có lẽ vậy … ngốc nghếch đáng yêu …
“Nhưng anh ấy … liệu anh ấy có yêu mình không ?”
Ngốc nghếch …
Nếu ko yêu , sao anh ấy lại bảo vệ cô bé ?
Nếu ko yêu , sao anh ấy luôn mỉm cười với cô bé ?
Nếu ko yêu , sao anh ấy lại luôn chia sẽ với cô bé mọi chuyện vui buồn , lắng nghe những tâm sự ngốc nghếch của cô bé ?
Chỉ là anh em thôi ư ? Có thể ko nhỉ ?
Anh ấy là thế , từ trước đến nay luôn là thế , đối xử tốt với cô bé , như anh trai đối với em gái . Anh ấy thường gọi cô bé là em gái ngoan và cứ đùa vu vơ rằng người cô bé yêu nhất định phải vượt qua “cửa” của anh …
Liệu có thể , đối với anh ấy , cô bé chỉ là một đứa em gái ko hơn ko kém ???
Một nỗi sợ vu vơ , trái tim đập liên hồi , lo lắng …
“ Ko đâu , ko phải thế đâu mà ….”
Uh , có lẽ là vậy . Cô bé tự trấn an mình nhưng trái tim vẫn đang khiêu vũ trong lồng ngực .
Cô bé cần một cái gì đó chắc chắn . Phải rồi , cô bé cần 1 lời khẳng định , để biết đc anh có yêu cô bé ko . Đúng vậy , câu trả lời …
Đc rồi , cô bé sẽ hỏi anh ấy , tuy rất lo sợ về kết quả nhưng … nhất định cô bé sẽ làm đc .
Cô bé cần biết câu trả lời . Một happy-ending cho giấc mơ màu hồng này ?
Cố gắng lên !
Nó nhắm mắt lại và tận hưởng cái cảm giác mái tóc mình đang bay nhẹ trong gió , gió lướt qua khuôn mặt thật nhẹ nhàng …
Nó chợt mỉm cười vu vơ , nụ cười của ai kia đang hiện lên trong tâm trí , nỗi sợ ban nãy đã bay theo cùng gió , chỉ còn lại trong trái tim niềm tin vào hạnh phúc , tin vào giấc mơ màu hồng , tin vào câu nói :”Someday my prince will come” ….
Liệu cuộc sống chỉ toàn là một giấc mơ màu hồng ?
Yamada và Hiro ngồi xuống theo lời mời của người đàn ông kia – chủ nhân của ngôi biệt thự cổ kính này ….
- Đã lâu rồi chúng ta ko gặp lại nhau , phải ko ? – người đàn ông ấy nhìn sang Yamada , miệng khẽ mỉm cười thân thiện .
- Vâng ạ , kể từ ngày đó , đây là lần đầu chúng ta gặp lại nhau , thưa ông . – Hiro trả lời thay cho Yamada vì đã nhận ra vẻ khó chịu và chán nản trên gương mặt thằng bạn thân .
- Vậy sao , thời gian trôi nhanh quá … Cũng lâu rồi cháu gái ta ko về thăm , nó vẫn sống tốt chứ , Yamada ?
Ông ta nhấn mạnh tên của hắn , ông muốn hắn phải trả lời ông , chứ ko phải là Hiro .
- Vâng , chị Rika vẫn sống tốt !
Yamada ngước nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình , vẻ mặt kiên quyết …
- Sao lại gọi = chị ? Chẳng phải hai đứa yêu nhau sao ?
Ông ta hỏi , gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên .
- Ông nhầm rồi . Cháu ko yêu chị Rika , người yêu chị Rika là Touya – anh họ của cháu và anh Touya cũng chính là người chị Rika yêu .
Hiro khẽ huých tay thằng bạn làm ám hiệu , nhưng ko kịp nữa rồi . Những điều hắn giữ kín bấy lâu , đến giới hạn chịu đựng rồi ….
- Cháu nói thật với ông , cháu ko hề yêu chị Rika , đối với chị ấy đó chỉ là tình cảm chị em thôi . Cháu và chị Rika đã phải giả vờ yêu nhau , vì ông ko chấp nhận chị Rika và anh Touya . Anh Touya – anh ấy có gì ko tốt chứ ? Ông ko chấp nhận họ chỉ vì anh Touya ko phải là người thừa kế ư ?
Người đàn ông ấy cười khẩy trước những điều rất nghiêm túc mà Yamada vừa nói ra . Hắn bây giờ ko phải là hắn của mọi khi nữa , hắn ko còn giữ đc bình tĩnh của mình …
- Nếu thật như thế thì đã sao ? Nó là cháu gái duy nhất của ta , ta ko muốn nó lập lại sai lầm như mẹ nó . Mẹ nó đã yêu một nghệ sĩ đàn dương cầm tài ba và đi khắp nơi trên thế giới cùng người đó . Kết cục thì sao ? Hắn ta để mẹ con nó ở lại Nhật rồi ra đi . Mấy chục năm rồi ko them quay lại nhìn đứa con lấy 1 lần . Mẹ nó đã qua đời rồi . Trên đời này chỉ còn ta là người thân của nó , ta lo lắng cho tương lai của nó , liệu việc ta làm là sai hay sao ?
Yamada ko nói đc gì , chỉ biết đứng nhìn , nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu quen thuộc ấy …
Ko , điều ông ta nói là ko sai , nhưng …
Không gian trong căn phòng im ắng lạ thường , chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa sổ và tiếng lá cây xáo xạc ngoài vườn …..
Người đàn ông ấy thôi nhìn Yamada , đưa tách trà đã nguội lên nhấp 1 ngụm
- Ta cảm thấy mệt , muốn nghỉ ngơi .
Hiro hiểu ý , cúi chào ông ấy rồi kéo tay Yamada ra về ….
Đôi mắt màu nâu sáng lên , người đàn ông thở dài mệt mỏi ….
Trên đời này , ông chỉ còn mỗi cô cháu gái là người thân , ông không muốn ngay cả nó cũng rời xa ông , nếu kết hôn với Yamada như hôn ước , ông sẽ giữ đc nó ở bên cạnh mình , mãi mãi …
Ông biết , cháu gái của ông – Rika , yêu một nghệ sĩ đàn tài ba – giống mẹ nó . Nhưng ông lại ko dám mạo hiểm 1 lần nữa , mạo hiểm để người ông yêu quý rời xa ông ….
Con người là một sinh vật ích kỹ .
Sao ông ko chịu hiểu , hạnh phúc của cháu gái ông là đc ở bên cạnh người mà cháu gái ông yêu quý ?
- Amy !
Nó quay lưng lại nhìn người vừa mới gọi mình , khá ngạc nhiên khi người đó chính là … chinen .
- Sao anh lại ở đây ? Àh ko , sao cậu lại ở đây ? – nó lỡ lời và vội vàng sửa lại cách xưng hô của mình …
- Anh ko thể ở đây đc sao ?! – Chinen dường như ko đế ý đến vẻ lúng túng của nó , cứ thản nhiên như ko
- Ko , ko phải vậy .
Nó nói rồi quay lưng lại với hắn , lo sợ một điều gì đó ….
Nó im lặng ko nói đc gì , cũng ko dám nhìn thẳng vào đôi mắt của ai kia….
- Em còn nợ anh một thứ : Câu trả lời .
Nó sửng sốt quay sang nhìn hắn . Chinen tỏ vẻ bình thản , ngước mặt nhìn lên trời , gương mặt bình thản còn trong lòng thì nóng như lửa đốt .
Amy nhắm mắt lại , hít một hơi thật sâu . Nó biết ngày này rồi cũng sẽ đến , nó biết dù sớm hay muộn nó cũng phải nói rõ tình cảm của mình cho Chinen biết . Điều duy nhất nó lo sợ là Chinen sẽ buồn , nó sẽ mất đi một người bạn – một thiên thần hộ mệnh tốt bụng …
Nó là một đứa con gái tham lam ….
- Em xin …
Hắn lấy tay bịt miệng nó lại , ko cho nó thốt ra thêm bất kì lời nào nữa .
Chinen mỉm cười , một nụ cười buồn .
- Anh hiểu , em ko cần phải nói nữa . Anh biết câu trả lời của em từ lâu rồi , anh chấp nhận điều đó , dù nó rất khó khăn và đau khổ . Em phải hạnh phúc nhé , lúc cần thì hãy gọi anh , anh sẽ luôn ở bên em và làm tất cả để bảo vệ em . Em coi anh là gì ko wan trọng , em chỉ cần biết là anh yêu em .
Chinen quay lưng bước đi , cái dáng ấy sao mà … cô đơn và lẻ loi đến thế . Hắn đã buông tay , đã từ bỏ thứ ko thuộc về mình ….. Nhưng tình cảm ấy lại ko buông tha hắn , liệu hắn sẽ có đc hạnh phúc cho riêng mình ? ….
Amy nhìn theo cái dáng ấy , một nổi buồn khiến trái tim nó khẽ nhói đau , cảm giác tội lỗi đè nặn trong lòng nó …
Chợt tiếng chuông hết giờ học vang lên , một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó :” Phải rồi , anh Yamada sẽ đến đón mình !!!”
Nó mỉm cười thật tươi và chạy vội đi , nó muốn có đc câu trả lời , ngay bây giờ . Dù việc làm này có thể là hơi tàn nhẫn với Chinen nhưng … nó ko thể nào đợi thêm đc nữa .
Dường như nó đang nhìnt hấy trước mặt mình , vị thần của hạnh phúc đang vẫy tay với nó ….
“Hạnh phúc ơy , chờ ta nhé ! “
Yamada nhắm mắt lại và thở dài mệt mỏi , hắn ngồi tựa vào gốc cây hoa anh đào , lòng rối bời những suy nghĩ ….
- Yamada , em ổn chứ ?
Hắn mở mắt ra , là chị Rika với đôi mắt sưng húp . Hắn chớp chớp mắt như muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra ….
- Chị nghe Hiro nói hết mọi chuyện rồy … Cảm ơn em vì đã có ý tốt ….
Rika ko nói đc gì nữa , những giọt nước mắt đã át đi tiếng nói , chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào .
Yamada ôm chặt Rika vào lòng và an ủi ….
-Rika , chị đính hôn với em nhé ?!
Trái tim ai đó vỡ tan thành từng mảnh , trái tim thủy tinh … Đã nói là sẽ ko yêu ai nữa mà , trái tim phản chủ , nó đã lỡ yêu anh mất rồi ….
Hàng ngàn mảnh thủy tinh tan vỡ hòa chung cùng nước mắt ….
Cô bé chạy đi , ko muốn nhìn cảnh tượng ấy thêm 1 giây , 1 phút nào nữa ….
Gió thổi lướt qua khuôn mặt , mái tóc ai đó bay nhẹ trong gió ….
Gió thổi làm khô đi những giọt nước mắt , nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi , trái tim vẫn tan vở và nụ cười đã ko còn ….
Cuộc đời ko chỉ toàn một màu hồng ….
- Amy , em sao vậy ?
Ko có tiếng trả lời đáp lại , chỉ có tiếng khóc và tiếng gió thổi xào xạc ….
- Đừng khóc nữa , anh sẽ lun yêu em và ở bên cạnh em .
Nước mắt vẫn rơi , vòng tay ai đó ôm nó vào lòng , thật chặt , thật ấm áp , ko phải là vòng tay của ai kia , cảm giác ko giống . Nhưgn bây giờ nó chẳng còn thiết gì nữa , nó chỉ cảm thấy đau khổ và nước mắt đang lăn dài trên má ….. vòng tay ai đó vẫn ôm nó vào lòng và dịu dàng an ủi nó ….