Vấn đề tình cảm giải quyết xong, Phong Vô Thanh đi ma giáo muốn đoạt trở về vị trí giáo chủ của mình. Hai người Triệu Mục không yên tâm để cho Phong Vô Thanh mang thai một mình đi báo thù, nên phải cùng hắn trở về, cảm giác được người quan tâm rất tốt, Phong Vô Thanh cảm thấy trong lòng ngọt ngào, hai người lại đều có năng lực tự vệ, cũng không có từ chối sự quan tâm của bọn họ.
Ma giáo rốt cuộc là dựa vào võ công nói chuyện, Phong Vô Thanh võ công cái thế, cho dù mang thai cũng là cường giả vô địch thiên hạ, tùy tiện liền đánh bại địch nhân, đoạt lại vị trí giáo chủ vốn thuộc về mình. Dạ Vị Minh phản bội sủng ái của hắn, Nguyệt Vô Ảnh giết chết hài tử của hắn, hắn tất nhiên sẽ không để cho hai người tùy tiện chết đi. Hắn phế võ công của hai người, nhốt bọn họ ở trong địa lao từ từ hành hạ.
Đoạt lại vị trí giáo chủ xong, Phong Vô Thanh vui vẻ ha ha cười to, ôm hai người yeu trở về phòng hoan ái một phen. Chơi mấy ngày, tâm tình không tệ Phong Vô Thanh mới đi địa lao thưởng thức thảm trạng của kẻ thù. Nguyệt Vô Ảnh đã bị đánh không còn hình người, hấp hối treo ở trên giá hình. Phong Vô Thanh nhìn hắn nhẫn nhịn không kêu cảm thấy trong lòng không thoải mái, tự mình cầm roi lên quất mạnh hắn không ngừng. Tình cảnh máu tanh như vậy để cho Triệu Kiếm Hành đi theo Phong Vô Thanh đến nhà lao cảm thấy khó mà tiếp nhận, hắn tiến lên hai bước muốn mở miệng ngăn cản, lại bị Mục Như Khuynh ngăn lại. Mục Như Khuynh khoát khoát tay với hắn, tỏ ý hắn không cần để ý chuyện trong nhà của ma giáo. Roi mang theo nội lực đánh vào người lập tức trầy da sứt thịt, Nguyệt Vô Ảnh yếu ớt hét thảm hai tiếng, sau đó đau ngất đi.
Nhìn tình nhân chịu khổ Dạ Vị Minh bám thanh gỗ nhà tù, đau lòng hô: “Không cần giày vò hắn! Ta van cầu ngươi, giáo chủ, ngươi cho hắn một thống khoái đi!”
Phong Vô Thanh nghe giọng của hắn từ từ quay đầu lại, cười nhạt nói: “Ngươi không lên tiếng ta ngược lại là quên ngươi!”
Nói xong sai người đổi vị trí của hắn và Nguyệt Vô Ảnh, kéo ra cửa lao cột vào trên giá hình. Bụng của Dạ Vị Minh đã bảy tháng, vừa bị trói ở trên giá, bụng tròn vo trở nên hết sức rõ ràng. Phong Vô Thanh nâng lên tay vuốt ve bụng của hắn, biểu tình trên mặt quỷ bí khó lường.
Dạ Vị Minh bị hành động này làm cho sợ run lẩy bẩy, liều mạng cầu khẩn nói: “Giáo chủ, van cầu ngươi, tha hài tử của ta đi!”
Phong Vô Thanh cười lạnh một tiếng, cầm lên roi quất mạnh vào bụng của hắn. Tâm địa Triệu Kiếm Hành hiền lành, sao có thể nhìn hắn hành hạ một dựng phu, vội vàng túm roi ngăn ở giữa hai người.
Phong Vô Thanh không vui hỏi: “Ngươi cản ta làm cái gì!”
Triệu Kiếm Hành mở miệng thay Dạ Vị Minh cầu tha thứ: “Tiểu Phong, ngươi đừng đánh hắn nữa!”
“Ngươi xin tha cho hắn? Ngươi biết trước hắn đối với ta thế nào sao!” Thấy Triệu Kiếm Hành cầu tha thứ thay kẻ thù củam ình, Phong Vô Thanh giận tím mặt.
“Ta… Nhưng nà… Oan oan tương báo khi nào, tiểu Phong ngươi nếu đã thắng, cần gì phải hành hạ bọn họ như vậy đâu!”
“Triệu Kiếm Hành!”
Như Khuynh thấy hai người làm căng, vội vàng giúp Triệu Kiếm Hành khuyên nhủ: “Giáo chủ, sát nghiệt quá nặng, là sẽ họa vào con cháu… Mời ngươi nhìn ở việc giúp chúng ta mai mối, tha cho bọn hắn một mạng đi!”
Lời của Mục Như Khuynh vừa vặn chạm đến xương sườn mềm của Phong giáo chủ, những đứa trẻ lúc trước hắn sinh ra tất cả đều bị người giết chết, mặc dù hắn không hề để ý những đứa trẻ kia thế nào, nhưng mà đứa trong bụng này hắn vẫn rất bảo bối, không hy vọng hắn bị một chút tổn thương. Hắn vừa lo lắng lại trìu mến sờ bụng hơi nhô ra, quyết định nghe theo lời của Mục Như Khuynh vì hài tử tích điểm đức. Cuối cùng Phong Vô Thanh tha tính mạng của phu Nguyệt Vô Ảnh, phế bỏ võ công bọn họ đuổi ra ma giáo.
Thấy Phong Vô Thanh nghe của của Mục Như Khuynh thả hai người, Triệu Kiếm Hành âm thầm dựng một ngón tay với hắn, đối với hắn bội phục phục sát đất. Mục Như Khuynh bất đắc dĩ liếc hắn một cái, đối với tật xấu hắn thích xen vào việc của người khác hoàn toàn không có cách nào.
Hậu cung của Phong Vô Thanh sớm bị Nguyệt Vô Ảnh phân phát, cho nên bây giờ bên trong chỉ có hai người Mục Như Khuynh và Triệu Kiếm Hành. Mục Như Khuynh không có dọn về sân trước kia, mà là cùng Triệu Kiếm Hành một trái một phải phân ở hai bên phòng của Phong Vô Thanh.
Phong Vô Thanh trải qua một loạt tàn phá, thân thể trở nên kém rất nhiều, hơn nữa hắn lại không bỏ được hút tinh khí của hai người, nhiên là hoan ái không được mấy lần thì sẽ cảm thấy mệt nhọc. Cuộc sống một đêm ngự mười nam đã cách hắn đi xa, thật may võ công của hắn đã là đệ nhất thiên hạ, cho dù bây giờ tăng tiến chậm chậm một chút cũng không có cái gì, hơn nữa hắn bây giờ cũng không có cố chấp với luyện công như trước kia, hắn đã tìm được chuyện càng thú vị so với luyện công, đó chính là cùng người yêu nói chuyện yêu đương. Bây giờ mỗi một ngày hắn trôi qua rất vui vẻ, càng vui vẻ so với hai mươi năm cộng lại.