Ngày hôm sau, Tô Ánh Hàm bị đau đớn huyệt thịt gây ra làm tỉnh giấc.
Hôm qua Tần Tu như phát rồ mà thao cô đến bảy lần, còn không cho cô ngủ, tiểu huyệt cô sau đó đều bị khô xốp, không có cách nào ngậm lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙. Tần Tu ấy vậy mà còn bảo cô phải kẹp chặt hơn.
Nhưng vấn đề là cô kẹp chặt kiểu gì? Tần Tu thích thì cứ việc nếm thử một chút cảm giác bị làm năm sáu lượt, hoa huyệt cao trào không biết bao nhiêu lần, sau đó anh tự nhìn xem còn có thể kẹp chặt hay không?
Sau khi tỉnh lại cả người Tô Ánh Hàm đều không khỏe, đừng nói là tiểu huyệt bị làm sưng đỏ phát đau, ngay cả nhấc một ngón tay thôi cũng thấy thập phần khó chịu.
Tô Ánh Hàm vô cùng miễn cưỡng mà bò dậy, nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của chính mình trong gương, nước mắt không ngăn được rơi xuống.
Cô sai rồi.
Cô hối hận.
Cô từ lúc bắt đầu không nên trêu chọc Tần Tu mới phải.
Ai có thể nghĩ đến một người đàn ông như thế lại có thể làm cô đến không muốn sống nữa a.
Cô đã nói không cần rất nhiều lần rồi, còn khóc lóc cầu xin anh, chỉ thiếu mỗi việc quỳ xuống kêu ba ba nữa thôi, kết quả anh không thèm nghe, một hai phải làm, một hai phải bắn đầy bảy lần… Để làm gì, muốn đạt thành tựu một đêm bảy lần sao??
Ô ô ô ô.
Tô Ánh Hàm người đầy mệt mỏi mặc quần áo vào, ở trong lòng đau đớn mắng Tần Tu thật nhiều lần, mà ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Chuông cảnh báo của Tô Ánh Hàm không ngừng vang lên.
Cũng may người đang đứng bên ngoài là quản gia, không phải Tần Tu. Triệu quản gia đến để kêu cô xuống ăn cơm.
Tô Ánh Hàm bị lăn lộn cả một đêm, rất đói, lúc này nghe thấy lời quản gia, tất nhiên là muốn đi ăn cơm.
Cô rửa mặt sạch sẽ, lúc chuẩn bị xuống lầu, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm gọi điện thoại của Triệu quản gia.
Tô Ánh Hàm ngay lập tức nóng nảy: “Ông gọi điện thoại cho Tần Tu làm gì?”
Triệu quản gia hòa ái trả lời: “Là như thế này, thiếu gia có dặn chờ Tô tiểu thư tỉnh, ngay lập tức phải gọi điện thoại báo cho cậu ấy.”
Chuông cảnh báo của Tô Ánh Hàm lại lần nữa vang lên: “Báo cho anh ấy làm gì?”
Triệu quản gia vẫn vô cùng hiền hòa: “Tất nhiên là để về xem Tô tiểu thư.”
Tô Ánh Hàm cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà lạnh sống lưng.
Cô vội vàng chạy trêи lầu lấy túi xách, tiểu huyệt đau đớn cũng không rảnh mà lo lắng, bước đi như bay chạy xuống lầu, lúc đi ngang qua Triệu quản gia bị ông giơ tay giữ lại, Tô Ánh Hàm còn xua tay nói với ông: “Cáo từ!”
Cô chơi đủ rồi.
Cô không bao giờ muốn gặp Tần Tu nữa, càng không muốn bị Tần Tu thao, cứ tiếp tục như thế với anh, sớm hay muộn cô cũng bị thao hỏng mất!
Triệu quản gia muốn nói gì đó, nhưng cô lại vội vàng chạy đi, căn bản không cho ông một con đường sống.
Vì thế ông cũng chỉ có thể thở dài một hơi, báo cáo tình huống lại cho Tần Tu.
Thể lực của Tô Ánh Hàm lúc này chỉ đủ để cô chạy ra khỏi biệt thự, vừa đến cổng lớn, cô chạy không nổi nữa. Tô Ánh Hàm muốn gọi Tần Nhiên tới đón, nhưng lại sợ xung quanh biệt thự của Tần Tu có người theo dõi, đến lúc đó Tần Nhiên xuất hiện, việc cô cố ý câu dẫn Tần Tu liền có khả năng sẽ lộ tẩy.
Trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Tô Ánh Hàm chỉ có thể lục danh bạ điện thoại, tìm một người bạn khác đến đón. Cuối cùng cô gọi cho bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng tới.
“Ô ô ô, Tiểu Tuyết, cậu có thời gian không, đến đây đón tớ với.”
Tôn Tuyết bảo cô đừng khóc, sau đó hỏi địa chỉ hiện tại của cô, nói ngay lập tức sẽ tới.
Chờ đến khi Tôn Tuyết tới rồi, nhìn thấy bộ dáng của Tô Ánh Hàm, cô ấy thực sự bị dọa hoảng sợ: “Cậu làm sao vậy?”
Tô Ánh Hàm: “Bị cưỡng gian.”
Tôn Tuyết đại kinh thất sắc: “Cái gì?”
Tô Ánh Hàm xoa xoa mắt, nói với cô ấy: “Không có việc gì, tớ nói giỡn thôi, cậu đưa tớ về nhà đi.”
Tôn Tuyết cẩn thận quan sát cô nửa ngày, lại nhìn nhìn chỗ hai người đang đứng, một lời khó nói hết mà mở cửa xe cho Tô Ánh Hàm.
“Hàm Hàm, cậu đừng sợ, tớ nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu.
Tô Ánh Hàm không muốn nói chuyện.
…
Sau khi trở về nhà, Tần Nhiên cùng người đàn ông của hắn vẫn còn đang ở đây, hai người anh anh em em mà nằm trêи sô pha xem phim kinh dị, lúc này Tô Ánh Hàm xuất hiện, Tần Nhiên bắp rang cũng không thèm ăn nữa, ngay lập tức bước tới lo lắng hỏi: “Mắt sao lại sưng thành như vậy? Ai làm gì em a?”
Tô Ánh Hàm càng nghĩ càng ủy khuất: “Anh trai anh thao em thành như vậy chứ còn gì nữa!”
Tần Nhiên: “Đừng khóc đừng khóc.”
Tô Ánh Hàm bổ nhào vào trong ngực hắn, khóc càng dữ hơn: “Em sai rồi, em không nên coi trọng anh trai anh, cũng không nên đi câu dẫn anh ấy, anh ấy quá hung dữ, cũng quá có khả năng huhuuu…”
Vừa dứt lời, điện thoại của Tần Tu liền gọi tới.
Thanh âm của người đàn ông trầm thấp, vẫn như cũ lời ít mà ý nhiều: “Em đang ở đâu, tôi đến đón em.”
Tô Ánh Hàm tức giận đến nỗi diễn cũng lười diễn, trực tiếp rống lên với anh: “Tôi không cần! Tạm biệt! “
Tần Nhiên thấy vậy thì ngốc luôn.
Tô Ánh Hàm khóc đủ rồi, mới nhớ đến ở đây còn có người đàn ông của Tần Nhiên nữa, cô nói: “Thực xin lỗi, tẩu tử, em vừa rồi hơi bối rối, nên mượn vợ anh ôm một cái…”
Lời này vừa nói xong không bao lâu, âm báo nhắc nhở Wechat của Tô Ánh Hàm liền vang lên.
Là Tần Tu.
Anh không nói gì mà gửi đến hai tấm ảnh.
Đó là ảnh chụp Tô Ánh Hàm bị bắn vào trong đến cao trào, tiểu huyệt chứa đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙.
Sau đó điện thoại của Tần Tu lại gọi đến một lần nữa: “Còn muốn tôi đến đón em nữa hay không?”