Bị chơi nhũ hoa đến phun nước + dùng bút máy chơi hoa huyệt của cô + ôm cô đến bàn làm việc, dùng sức hút ɖâʍ thủy của cô.
|
Phía dưới của Tô Ánh Hàm càng ướt hơn. Lúc này cô chỉ hận không thể cởi sạch quần áo ngay lập tức, sau đó trực tiếp ngồi lên côn thịt to lớn của Tần Tu, nhưng ngoài miệng, Tô Ánh Hàm vẫn muốn quật cường một chút:
“Không… Tôi không cởi…”
Biểu tình thẹn thùng, giọng nói run rẩy, miệng nói không cởi, hai chân lại cứ cọ xát vào nhau.
Tần Tu híp mắt.
Ánh mắt nóng rực của Tần Tu quét qua người cô gái nhỏ, hai giây sau, người đàn ông nói: “Em muốn tôi cởi cho em?”
Tô Ánh Hàm đứng yên tại chỗ, trong chốc lát, cô thấy xấu hổ và giận dữ đan xen, nhưng cuối cùng, Tô Ánh Hàm vẫn cởi quần áo ra.
Đầu tiên là váy, sau đó là quần bảo hộ, cuối cùng khi chỉ còn lại quần lo̶t̶”̶ cùng nội y, cô gái nhỏ cắn môi, nước mắt lưng tròng hỏi: “Để như vậy thôi không được sao?”[1]
[1] ý Tô Ánh Hàm là không cởi đồ lót có được không
Tần Tu: “Không được, tiếp tục.”
Tô Ánh Hàm cắn răng nhắm mắt lại, sau đó duỗi tay ra phía sau cởi khóa nội y.
Đôi thỏ lớn trắng nõn mượt mà cứ như vậy đập vào mắt Tần Tu.
Tần Tu khàn giọng nói: “Lại đây.”
Tô Ánh Hàm: “Còn quần lo̶t̶”̶…”
Tần Tu: “Tôi sẽ cởi cho em.”
Tô Ánh Hàm bỏ áo ngực lên xấp quần áo mình mới cởi ra, sau đó bước từng bước nhỏ tới chỗ Tần Tu, còn chưa tới bên người Tần Tu, anh đã túm cổ tay cô kéo qua.
“A ~”
Tần Tu ôm lấy bầu ngực của Tô Ánh Hàm, vùi đầu ɭϊếʍ mυ"t̼ một bên nhũ hoa.
“Không, không được…”
Ngực bị ɭϊếʍ mυ"t̼, đầu lưỡi Tần Tu xoay một vòng quanh quầng nhũ hoa của cô, như có như không cắn lấy núm nhũ hoa, thỉnh thoảng còn ngậm cả một mảng thịt lớn vào trong miệng, mυ"t̼ ɭϊếʍ không ngừng.
“A ~ a ~”
Bị ăn nhũ hoa thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nha.
Tô Ánh Hàm không thể không ngồi ngồi lên đùi Tần Tu, phối hợp với anh lắc lắc thân thể, đưa nhũ hoa của mình vào trong miệng anh.
Một bên nhũ hoa bị Tần Tu ăn thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙, bên còn lại bị Tần Tu dùng tay vuốt ve cũng vậy.
Tay Tần Tu rất lớn, rất có lực đạo, tuy rằng Tần Tu không thể hoàn toàn bọc lấy bộ ngực to lớn của cô, nhưng anh lại biết cách đùa bỡn kϊƈɦ thích chúng.
“Ân ~ a ~”
Tần Tu cắn thật mạnh núm nhũ hoa của Tô Ánh Hàm, sau đó day day điểm đỏ hồng kia trong miệng, thô suyễn nói: “Rêи lên.”
Tô Ánh Hàm không quan tâm gì nữa, kêu lên: “A ~ nhũ hoa bị ăn ~ nhũ hoa của em thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙ a… Ô ô… Rất thích anh trai ăn nhũ hoa, bên này cũng muốn… Bên này ~ a, a ~”
Tần Tu thỏa mãn cô.
Anh liên tục đổi bên nhũ hoa mà ɭϊếʍ mυ"t̼. Lúc hút bên này sẽ dùng tay xoa nắn bên kia, lúc hút bên kia sẽ dùng tay xoa nắn bên này, tóm lại là mặc kệ lúc nào, hai bên nhũ hoa của Tô Ánh Hàm cũng bị anh đùa bỡn, không có lấy một khắc dừng lại.
“Ô… Anh trai hút thật giỏi… Anh trai làm Hàm Hàm thật s͙ư͙ớ͙n͙g͙ ~”
“Chịu không nổi nữa, chậm một chút nha ~”
“Không được ~ a ~ a!”
Tô Ánh Hàm không biết người khác có giống như cô không, chỉ là bị hút nhũ hoa, không hề có kϊƈɦ thích nào khác mà đã trực tiếp đạt cao trào.
Núm nhũ hoa cô cứng lên, bầu ngực vừa lớn vừa trắng run run trong không khí, lưng sụp xuống, cổ ngửa ra sau, hoa huyệt cao trào phun nước.
Tần Tu cũng có chút kinh ngạc.
Anh ngắm nhìn dáng vẻ thoải mái của Tô Ánh Hàm khi lên đỉnh, sau đó chạm vào núm nhũ hoa đỏ hồng của cô, hỏi: “Phun nước rồi?”
Tô Ánh Hàm tê liệt ngã vào trong ngực Tần Tu, trừ bỏ rêи rỉ ra thì không thể thốt lên bất kì lời nào.
Tần Tu cho cô thời gian thích ứng.
Chờ sau khi cô dần dần tỉnh táo, Tần Tu liền đẩy máy tính ra, ôm cô đặt trêи bàn làm việc.
Tô Ánh Hàm lại đỏ mặt.
Nơi này vốn là chỗ Tần Tu làm việc, thế nhưng hiện tại lại dùng để làm chuyện hoang đường ɖâʍ loạn cùng cô…
“Tự mình ôm chân đi. “
Tô Ánh Hàm ủy khuất đáng thương nói: “Tôi không…”
Tần Tu liền tự mình động tay bày ra tư thế cho Tô Ánh Hàm, để cô đối mặt với anh, hai tay ôm đùi, tách hoa huyệt ra cho anh xem.
Mặt Tô Ánh Hàm càng nóng hơn: “Đừng như vậy được không?”
Tư thế này có chút xấy hổ.
Tần Tu nói: “Không thể.”
Sau đó anh lại ngồi vào ghế, cầm lấy một cây bút máy, cách quần lo̶t̶”̶ dùng nắp bút chạm vào âm đế của Tô Ánh Hàm.
“Ân ~”
Tô Ánh Hàm không thể không phát ra tiếng thở dốc.
Tần Tu giương mắt nhìn về phía cô, đầu tiên cầm bút máy đảo quanh âm đế, sau đó theo hình dạng hoàn mỹ của hoa phụ quét một đường xuống phía dưới, trực tiếp thọc hơn một nửa cây bút máy vào tiểu huyệt của cô.
“A ~”
quần lo̶t̶”̶ của cô còn chưa cởi, Tần Tu thọc vào như thế, không thể nghi ngờ, anh cũng đem quần lo̶t̶”̶ của cô đâm vào luôn.
“Không, không cần…”
quần lo̶t̶”̶ của Tô Ánh Hàm vốn dĩ đã ướt nhẹp vì ɖâʍ thủy, lúc này cạ vào tiểu huyệt, cảm giác thật sự vô cùng kỳ quái.
Tần Tu hỏi cô: “Không thoải mái sao?”
Tô Ánh Hàm nước mắt lưng tròng mà cắn môi: “Không thoải mái, rất khó chịu…”
Tần Tu từ bên cạnh quần lo̶t̶”̶ vói bút máy vào, hướng lên trêи đâm một cái, đẩy ra quần lo̶t̶”̶ vốn đang được nhét vào tiểu huyệt.
Thế này càng khó chịu hơn…
Đồ vật vốn đang được kẹp chặt đột nhiên bị kéo ra ngoài, tiểu huyệt trở nên cực kỳ trống rỗng, cô thật sự chịu không nổi…
Vì vậy Tô Ánh Hàm lại kêu không cần.
“Không cần?” Tần Tu vẫn như cũ cách quần lo̶t̶”̶ dùng bút máy chơi tiểu huyệt của Tô Ánh Hàm, lúc sâu lúc nông đâm bút máy cùng quần lo̶t̶”̶ vào trong, sau đó lại nói: “Tiểu huyệt của em cơ khát đến mức đâm bút máy vào liền cắn chặt không bỏ, đây gọi là không cần?”
Cô chịu không nổi khi bị chơi như vậy, quả thực so với việc một đêm bị thao bảy lần còn tra tấn hơn.
“Ô ô ô…”
Tô Ánh Hàm bị bút máy chơi đến phát khóc. Tần Tu thấy cô khóc thật thì buông bút xuống, đứng dậy kéo quần lo̶t̶”̶ của cô ra.
Đều là ɖâʍ dịch.
Quả thực so với trong tưởng tượng của anh còn nhiều hơn, quần lo̶t̶”̶ bị kéo xuống, ɖâʍ dịch ngay lập tức dọc theo hoa huyệt đang co rút mấp máy chảy xuống bàn việc.
“Sao lại ɖâʍ thành thế này rồi?”
Tần Tu cười khẽ một tiếng, sau đó ôm môиɠ cô kéo ra bên ngoài bàn làm việc, cúi đầu ngậm lấy lỗ nhỏ chứa đầy mật dịch của cô.
“A ~”
Bị Tần Tu lôi kéo như vậy, nửa cái môиɠ của cô đều treo lơ lửng trêи không, sợ bị ngã xuống nên Tô Ánh Hàm không duy trì tư thế hai tay ôm chân được nữa, cô thuận thế gác đôi chân dài lên cổ Tần Tu.
Ngay lúc này, Tần Tu lại dán miệng vào hoa huyệt của cô hút mạnh một cái. Tô Ánh Hàm nháy mắt s͙ư͙ớ͙n͙g͙ tới mức hét thất thanh.
“A ~”
Thật thoải mái.
Bị một người đàn ông hút ɖâʍ thủy sao lại s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến vậy chứ.