Buổi sáng ngày hôm sau Tiểu Hoa cứ theo ngày thường mang theo tiểu Hổ chạy bộ, sau đó đánh quyền với thầy, trở về sắc thuốc cho ba Giang. Ba Giang cũng làm bữa sáng, sau khi ăn xong thì Tiểu Hoa học sách thuốc luyện chữ bút lông, tiểu Hổ cũng ở một bên học viết chữ. Lý Hướng Dương đang ở một bên nhìn, nghĩ đến con trai trong nhà vừa đến ngày nghỉ thì chơi đến điên khùng, lại nhìn thấy Tiểu Hoa lật cuốn Bản thảo cương mục thật dày trước mặt mình học đến vui vẻ không ngừng. Từ điển trong tay căn bản không có dùng, tuổi còn nhỏ mà đã biết nhiều chữ như vậy, thật sự làm cho người ta phải giật mình.
Vừa rồi ở trong phòng Tiểu Hoa, cũng nhìn thấy vài quyển sách trên bàn, cái gì <> , <> , <> , <> , <> , <> , <> , <>... Người lớn nhìn thấy những quyển sách này còn chán nản lại bị đặt thật ngay ngắn ở trên bàn. Phòng không lớn, trên tường đã có vài tấm giấy khen, quần áo nào cũng được xếp ngay ngắn. Trong phòng mặc dù có chút u ám nhưng là thật yên lặng, không có mẹ ở bên cạnh nhưng có thể quản lý trong nhà thành bộ dạng như vậy thật sự rất tốt.
Lúc này Tiểu Hoa ghi nhớ nội dung trong hôm nay vừa đủ thì bắt đầu dạy cho tiểu Hổ học Tam Tự Kinh*, nghe tiểu Hổ dùng giọng nói non nớt đọc lên: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên….”**
(*Tam Tự Kinh là: một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới đi học. Ở Việt Nam trước đây cũng dùng sách này. Nội dung cuốn sách hơn 1000 chữ, bố trí ba chữ một câu có vần. Hiện nay những người học chữ Hán cũng học nó để có số vốn 600 chữ để rồi tiếp tục học lên cao.
**Người ta lúc đầu vốn có tính tốt lành. Tính ấy gần như giống nhau nhưng do thói quen mà khác nhau. Nếu không dạy thì cái tính ấy thay đổi.)
Lý Hướng Dương nhìn Tiểu Hoa càng không ngừng vừa lòng gật đầu, trong mắt tiểu Hổ biến thành bộ dáng con trai của mình. Tiểu Hoa ngồi trên ghế ở trong sân, con trai Lý Minh Ngọc ngồi ở trước mặt Tiểu Hoa nghiêm túc đọc thơ nhà Đường của Tống Từ, đó là một bức tranh xinh đẹp cỡ nào chứ...
Bốp bốp bốp... Một hồi tiếng vỗ tay làm cho Lý Hướng Dương từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, nghe Tiểu Hoa nói: Tiểu Hổ thật giỏi, học thật tốt, hôm nay chúng ta lại học tiếp 9 chữ trong Tam Tự Kinh là 'Giảng đạo - đức, nói nhân - nghĩa, làm Trung - dung', chờ thêm 1 năm nữa thì em cũng sẽ biết hết toàn bộ chữ trong Tam Tự Kinh rồi, cũng học thuộc toàn bộ, đây chính là 1140 chữ cái nha! Quá tuyệt vời! Đến lúc đó chị nói ba mua cho em thật nhiều món ngon, còn có quần áo mới. Hôm nay chúng ta học 9 chữ này có ý là...
Được chị khích lệ tiểu Hổ ưỡn ngực thật cao, đôi mắt sáng như ngôi sao... Nhìn đến đây Lý Hướng Dương có chút buồn rầu xoa xoa tóc của mình rồi thở dài một hơi, gọi Trương Kiến Quân đến dặn dò hắn một hồi. Trương Kiến Quân gật đầu rồi lái xe đi.
Tiểu Hổ học viết chữ nửa tiếng, sau đó Tiểu Hoa cùng nó đánh quyền, còn cầm một quyển sách âm nhạc dạy nó ca hát, cứ như vậy cho đến khi hơi 10 giờ có người bạn nhỏ ở bên ngoài kêu tiểu Hổ. Tiểu Hoa liền cười để cho nó đi chơi, sau khi tiểu Hổ đi thì Tiểu Hoa lại luyện viết chữ gần 1 tiếng thì thu dọn đồ dùng lại.
Sau khi thu dọn xong Tiểu Hoa bắt đầu tắm rửa sạch sẽ, đi đến trước mặt Lý Hướng Dương lễ phép hỏi: Cha, buổi trưa hôm nay ăn mỳ lạnh có được không?
Lý Hướng Dương gật đầu khen gợi. Sau đó lại nhìn thấy gương mặt thân thiện của Tiểu Hoa nấu nước nóng chần giá sống, cắt dưa chuột, chần rau xanh, cắt cà rốt, sau đó cán mì, kế tiếp thả mì vào trong nước lạnh... Nhìn Tiểu Hoa đâu vào đấy bắt tay vào làm công việc, Lý Hướng Dương lẳng lặng ngồi ở trong sân, giống như ở trong trí nhớ, vợ trước cũng có thể làm như vậy...
Bé Hoa à, sao mì của ba lại nóng vậy? Giữa trưa nhìn mọi người đều bưng mỳ lạnh ăn đến vui vẻ không biết gì thì ba Giang nhìn chén mì trước mặt có trứng ốp lết đang bốc hơi nóng có chút rầu rỉ.
Tiểu Hoa nuốt thức ăn trong miệng xuống sau đó mới thản nhiên nói: Ba có thể ăn lạnh à? Ăn nhanh đi! Một hồi thì đặc lại đó...
Lý Hướng Dương nhìn ánh mắt buồn rầu của Giang Đại Sơn bật cười, đắc ý nhìn hắn ăn cảm thấy thơm ngon...
* * *
Ăn xong cơm trưa, Lý Hướng Dương lại hỏi ý kiến của Tiểu Hoa một lần nữa. Sau khi nghe được từ chối thì quay lưng lại đứng trong chốc lát, lúc xoay người lại ánh mắt có chút đỏ lên. Tiểu Hoa cũng có chút thương cảm, nếu như không liên lụy đến người trong nhà ông thì ông đối xử với mình rất tốt, cũng làm tròn trách nhiệm của người cha, chẳng qua là tình yêu của ông đối với mình khó có thể so sánh được với ba.
Lý Hướng Dương còn có công việc nên lúc đi nhận một cái túi giấy từ trong tay Trương Kiến Quân đưa cho Tiểu Hoa nói: Con giống như đứa nhỏ đã trưởng thành nên cha sẽ xem con như người lớn, tiền này là cha đưa cho con làm