https://truyensachay.net

Song Phi Yến

Chương 5 - Chương 5

Trước Sau

đầu dòng
Trước khi Tiết Tri Thâm vào cung, Tiết Tri Thiển lôi kéo hắn, tha thiết nói: “Tri Thâm à, dựa vào quan hệ giữa đệ và Thái tử, à không, là giao tình, bất luận thế nào cũng phải khuyên hắn ta bỏ đi ý định cưới tỷ nhé.”

Tiết Tri Thâm: “… Vậy còn Khinh Ly phải làm sao bây giờ?”

Tiết Tri Thiển nhếch miệng nói: “Nói không chừng Hoắc cô nương người ta cầu còn không được nữa là? Thái tử phi ấy hả, thân phận tôn quý biết bao nhiêu.”

Tiết Tri Thâm nghe nàng nói thế, lập tức làm bộ phất tay áo rời đi.

Tiết Tri Thiển đành phải đầu hàng nói: “Được rồi được rồi cùng lắm thì đệ khuyên Thái tử không cưới cả hai người là được chứ gì.”

Tiết Tri Thâm nói: “Cũng thế cả thôi.”

Tiết Tri Thiển lại không kìm được giội cho hắn một gáo nước lạnh: “Ngươi nói xem ngươi lớn lên tuấn tú lịch sự thế này, cô nương theo đuổi ngươi đều đếm không xuể, cần gì suốt ngày đeo đuổi Hoắc Khinh Ly? Mấy năm nay, nếu như ả chịu thích ngươi thì đã thích từ lâu rồi, ta nói cho ngươi biết trái tim ả ta làm bằng đá, cực kỳ vô tình đấy.”

Tiết Tri Thâm thở dài nói: “Tình cảm không thể cứ nói bỏ là bỏ, nếu ta có thể buông tay, thì đã buông từ sớm rồi.”

Tiết Tri Thiển không chịu nổi hắn đường đường một đại nam nhân lại ủ dột vì tình, đẩy bả vai hắn nói: “Ngươi, đi nhanh đi.”

Tiết Tri Thâm đi hai bước thì quay đầu lại: “Bằng không tỷ giúp ta thăm dò ý tứ của Hoắc cô nương đi.” Giống như đưa ra quyết định quan trọng, bi thiết nói: “Nếu như lòng nàng thật sự muốn gả cho Thái tử, thì ta, ta sẽ giúp cho nàng.”

Tiết Tri Thiển có chút im lặng nhìn hắn: “Ngươi nói ta nên khen ngươi si tình, hay là nên mắng ngươi ngu muội đây!”

Tiết Tri Thâm thở dài một cái, bước đi.

Tiết Tri Thiển nhìn thấy bóng lưng hắn cô đơn, lắc đầu cảm thán: “Tại sao ta lại có một tên đệ đệ không tiền đồ như vậy chứ, thật là đáng thương mà.”

Vừa chuẩn bị trở về phòng, Bao đại nương tìm đến nói: “Tiểu thư, Tiền công tử phái người tới đón tiểu thư này.”

Nhiều chuyện rối rắm xảy ra như vậy, Tiết Tri Thiển làm sao còn có tâm tư cùng người không liên quan đi thưởng hoa ngắm trăng, u sầu nói: “Ta không có hứng, đến phòng thu chi lấy bạc trả lại cho Tiền công tử đi.”

Bao Uyển Dung làm theo lời nàng sai bảo, làm xong xuôi ổn thỏa, khi trở lại, chỉ thấy Tiết Tri Thiển ngồi gần cửa sổ, nâng má, nhìn chằm chằm gấm hoa đọat lại được từ tay Hoắc Khinh Ly đến ngẩn người.

Nhũ nương cả kinh nói: “Tiểu thư, người cũng đừng nói cho ta biết là người muốn làm xiêm y tặng cho Thủy công tử đấy nhé.”

Tiết Tri Thiển liếc bà ta một cái: “Không được sao?”

Nhũ nương xem thường nói: “Thật không đấy?” Tiểu thư nhà bà là do một tay bà nuôi lớn, cân lượng bao nhiêu, bà là người rõ ràng nhất, nếu để cho tiểu thư làm thơ vẽ tranh thì còn có thể, chứ còn nữ công, thì thật ép buộc làm khó tiểu thư nhà bà rồi.

Có lần tiểu thư giận dỗi với tiểu thư Hoắc gia, Hoắc đại tiểu thư nhà người ta không những một bụng kiếm thuật, mà đến tài may vá đan thêu cũng tinh thông không ngờ, thêu được cái túi thơm hệt như ngoài tiệm, mà tiểu thư nhà bà, chỉ có thể dùng từ “vô cùng thê thảm” để hình dung, từ uyên ương thêu thành vịt bầu đã không nói, mười đầu ngón tay còn bị kim châm đến bật máu, ăn cơm ngay cả đũa cũng cầm không được, may sao Hoắc đại tiểu thư nhà người ta không hề ghét bỏ cũng chẳng cười nhạo, chẳng những đem túi thơm xinh đẹp tự mình thêu đưa cho tiểu thư nhà bà, mà còn nhận lấy khăn tay thêu hình vịt bầu xấu miễn bàn = = …

“Ta không làm, không phải đã có bà rồi sao?” Tiết Tri Thiển không nói lời nào cầm tơ lụa thả lên tay nhũ nương, lại mô tả qua hình dáng Thủy công tử mà hôm trước nàng đã quan sát: “Hôm sau đi gặp Thủy công tử, ta muốn bà phải làm xong xiêm y.”

Nhũ nương thấy nàng đi ra ngoài mới hỏi: “Tiểu thư, người đi đâu vậy?”

Tiết Tri Thiển vẻ mặt mất hứng nói: “Tri Thâm bảo ta đi dọ ý họ Hoắc kia, hỏi xem nàng ta có muốn gả cho Thái tử không.”

“Có cần ta đi theo không?”

“Không cần, bà cứ chuyên tâm giúp ta may xiêm y là được rồi.”

Bao Uyển Dung lo lắng hỏi: “Ngộ nhỡ người đánh nhau với tiểu thư Hoắc gia thì phải làm sao bây giờ?”

Tiết Tri Thiển cắn răng một cái: “Cùng lắm thì ta nhịn nàng ta một lần.” Lại nhéo nhéo má nhũ nương nói: “Uyển Dung này, chuyện y phục liền nhờ cả vào bà đấy, yên tâm đi, như cũ, mười lượng bạc nhé.”

Bao Uyển Dung mặt mày hớn hở nói: “Ai da, tiểu thư à, sao lại nói vậy chứ, nhắc đến tiền bạc dễ làm mất tình cảm lắm đấy nhé, hai mươi lượng đi, ta nhất định làm còn đẹp hơn Vương tú nương ở thành Tây nữa kìa.”

Tiết Tri Thiển vỗ vai bà ta nói: “Đồng ý.”

Hoắc Khinh Ly đang ở trong sân luyện kiếm, chợt nghe thấy giọng Thường Tứ Hỉ hô to gọi nhỏ từ xa vọng đến.

“Tiểu thư ơi, có chuyện lớn rồi, Tiết đại tiểu thư đến phủ chúng ta ạ!”

Hoắc Khinh Ly vung một đường kiếm, từ trên đỉnh cây cao hơn một trượng chém đứt vài miếng lá cây, mới nhẹ nhàng phi thân xuống.

(*) 1 trượng Trung Hoa: khỏang 3.33 mét

Bên này Thường Tứ Hỉ cũng đến, vừa thở vừa nói: “Đến một mình, trên mặt không thấy sát khí.”

Hoắc Khinh Ly hời hợt nói: “Ngươi đi bảo Tiết cô nương chờ cho một lát, ta đi thay y phục rồi sẽ tới sau.”

Thường Tứ Hỉ bẩm lại với Tiết Tri Thiển.

Kết quả Hoắc Khinh Ly một lần thay y phục lại đến nửa canh giờ, Tiết Tri Thiển sớm đoán được nàng ta sẽ làm như vậy, thấy Hoắc Khinh Ly tới, cố gắng đè nén nổi giận trong lòng, giả vờ như không thèm để ý chút nào, cười nói: “Ta còn tưởng rằng Hoắc cô nương chuẩn bị giữ ta lại quý phủ dùng cơm cơ đấy.”

Hoắc Khinh Ly cũng cười: “Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng Tiết cô nương sớm đã có hẹn cùng Tiền công tử, cho nên lần này ta e là không có cơ hội rồi.”

Tiết Tri Thiển ngắt lời nàng: “Hoắc cô nương nói thật ư? Tiền công tử hẹn, ta đã chối từ rồi, nếu Hoắc cô nương đã thật lòng mời ta, vậy thì ta cũng không khách khí.” Nàng mới không tin Hoắc Khinh Ly sẽ hảo tâm giữ nàng lại ăn cơm.

Quả nhiên Hoắc Khinh Ly cự tuyệt: “Sợ là thức ăn phủ ta không hợp khẩu vị của Tiết cô nương.”

Tiết Tri Thiển lại nói: “Nếu như Hoắc đại tiểu thư tự mình xuống bếp, dù khó ăn cỡ nào ta cũng có thể nuốt trôi.”

“Vậy sao.” Hoắc Khinh Ly ra vẻ do dự, sau đó nói: “Nếu như Tiết cô nương không chê, ta xuống bếp cũng không hề gì.”

Lần này Tiết Tri Thiển có thể xác định, hôm nay Hoắc Khinh Ly đúng là uống lộn thuốc rồi, đầu tiên là tặng lại tơ lụa cho nàng, bây giờ lại tự mình xuống bếp mời nàng ăn cơm, cử chỉ không những khác thường mà còn quỷ dị, lập tức hoài nghi nàng ta không biết đang có âm mưu gì đây, chẳng lẽ vì chuyện Thái tử chọn phi ư? Nghĩ vậy, liền nói: “Hoắc cô nương đã có lòng như thế, Tri Thiển liền cung kính không bằng tuân mệnh, đương nhiên, ta cũng sẽ không phụ phần ân tình này.” Quay đầu nói với Thường Tứ Hỉ, “Tứ Hỉ cô nương, phiền cô đi phủ Thừa Tướng một chuyến, bảo quản gia mang rượu được ban thưởng ở trong cung đến cho ta.”

Hoắc Khinh Ly nói: “Trúc diệp tửu ba năm, một khúc đàn, Tiết cô nương chi bằng để cho Tứ Hỉ mang đàn tới đây, dùng đàn cầm giúp rượu đi vậy?”

(**)Trúc diệp tửu: Loại rượu cung đình

Tiết Tri Thiển nói: “Khó thấy được Hoắc cô nương có nhã hứng như vậy, nếu như không chê Tri Thiển kỹ năng kém cỏi thì đương nhiên có thể.”

Hai người ngoài mặt khách khí như vậy, kì thực trong lòng đều nghĩ, xem ai qua mặt được ai.

Hoắc Khinh Ly nói với Tiết Tri Thiển: “Vậy mời Tiết cô nương chờ thêm một lát, mặt trời đã lặn, ta đây đi chuẩn bị cơm.”

Tiết Tri Thiển nói: “Vậy làm phiền Hoắc cô nương.”

Thường Tứ Hỉ tự nãy giờ đứng phía sau, nghe hai nàng khách sáo đối thoại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại liên hồi, hôm nay hai vị tiểu thư này sao đều đột nhiên đổi tính rồi, thấy tiểu thư nhà mình đồng ý, liền bước nhanh về hướng phủ Thừa tướng.

Trăng đã lên cao, Tiết Tri Thiển rốt cục nghe thấy tiếng truyền cơm, cũng biết trước là Hoắc Khinh Ly không có ý tốt lành gì, làm cơm cũng kéo dài lâu như vậy, nàng đói bụng đến mức ngực muốn dán vào lưng luôn rồi, ngay đến đi lại cũng không nổi nữa.

Bàn ăn được bày trong tiểu viện trước khuê phòng của Hoắc Khinh Ly, đàn cầm bị Tiết Tri Thiển gác sang một bên, trên mặt bàn đầy thức ăn, đúng là sắc-hương-vị đều đủ, khiến cho Tiết Tri Thiển quả thực phải lau mắt mà nhìn một hồi, không ngờ rằng một thiên kim đại tiểu thư như Hoắc Khinh Ly, lại lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, múa được trường kiếm, thêu được túi thơm…

Tiết Tri Thiển sau khi ngồi xuống, hỏi: “Hoắc tướng quân không cùng dùng cơm sao?”

Hoắc Khinh Ly múc một ít canh vào chén đặt trước mặt Tiết Tri Thiển, nói: “Cha ta đến phủ Tần đại nhân, vẫn chưa về.” Sau khi Thường Tứ Hỉ giúp các nàng rót rượu xong, Hoắc Khinh Ly vung tay lên: “Tứ Hỉ, ta cùng Tiết cô nương có chuyện quan trọng muốn nói, ngươi lui xuống trước đi.”

Tiết Tri Thiển cũng không khách khí với nàng nữa, uống xong canh trước mặt, lại nếm thử món ăn mỗi loại một ít, bao nhiêu uất ức trong bụng đều để xuống, nói: “Trước kia đã đánh giá thấp ngươi, không ngờ rằng ngay cả xuống bếp mà ngươi cũng biết.”

Hoắc Khinh Ly cười nhạt một tiếng: “Mẫu thân ta không có ở đây, nếu như ta cũng không làm những điều này, chỉ e nhà này sẽ không còn giống cái nhà nữa.”

Chuyện duy nhất mà Tiết Tri Thiển không cãi nhau với Hoắc Khinh Ly, chính là về mẫu thân của Hoắc Khinh Ly, có khi nghĩ đến Hoắc Khinh Ly là đứa trẻ không có mẹ, đôi khi sẽ tỏ ra chút đồng cảm, đổi chủ đề, nói: “Chuyện Thái tử chọn phi, ngươi cũng nghe nói rồi phải không?”

Hoắc Khinh Ly gật đầu.

Tiết Tri Thiển hỏi nàng: “Ngươi tính thế nào?”

Hoắc Khinh Ly không đáp, chỉ giơ ly rượu lên: “Khó có cơ hội cùng ngươi tâm bình khí hòa ngồi ăn chung một bữa cơm, chuyện đó như thế nào thì tính sau, uống xong chén rượu này, ta muốn nghe ngươi khảy một khúc đàn.”

Tiết Tri Thiển không nề hà nói: “Được, dù sao vẫn còn sớm.” Cạn chén rượu, liền đi đến cạnh đàn cổ, đầu ngón tay lướt qua dây đàn: “Ta đã lâu không đàn, không biết đàn có bị sai không nữa.”

Hoắc Khinh Ly vuốt vuốt chén rượu trên tay nói: “Tiết cô nương tinh thông cầm kỳ thư họa, cần gì phải khiêm tốn, hơn nữa ta đối với luật đàn cầm một chữ cũng không biết, nếu như có đàn sai đi nữa, ta nghe cũng không hiểu đâu.”

Tiết Tri Thiển cũng không trông cậy từ miệng nàng ta có thể nói ra lời tốt đẹp gì, không trả lời, trực tiếp ngồi xuống, nổi hứng lên, đàn ra một khúc bình sa lạc nhạn nước chảy mây trôi.

Hoắc Khinh Ly cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn nàng.

Tiết Tri Thiển mặc một bộ sa y màu đỏ, vẫn cách ăn mặc diễm lệ như thế, gió nhẹ thỏang qua, tay áo bồng bềnh, sau lưng là cảnh mây khói mông lung mơ hồ, hình bóng nàng hiện lên càng thần tiên hơn nữa, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người làm cho trăng sáng trên cao cũng thất sắc, khóe miệng ôm lấy nụ cười yếu ớt, so với trước kia, lại xuất hiện vài phần dịu dàng đằm thắm, giữa tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo của nàng, phảng phất như nhạn đang thực sự vờn quanh.

Đương nhiên, nếu như là chim nhạn thực sự, nghe thấy tiếng đàn của một tuyệt sắc giai nhân như nàng, nhất định sẽ rơi ngay xuống đất.

Một khúc kết thúc, Tiết Tri Thiển giương mắt hỏi: “Thấy thế nào?”

Hoắc Khinh Ly từ trong tiếng đàn cũng đã định thần lại, ôn hoà nói: “Trợ hứng đúng lúc.”

Hiếm khi nàng dụng tâm đánh đàn như vậy, kết quả lại đổi lấy một câu đánh giá không mặn không nhạt, Tiết Tri Thiển chợt cảm thấy thật vô nghĩa, trở lại bàn, lời gì cũng không nói, chỉ cắm cúi ăn, dùng sức mà ăn, chắc phải tức giận không hề nhẹ.

Hoắc Khinh Ly giống như không hiểu nàng đang tức giận, lại châm chọc khiêu khích vài câu, Tiết Tri Thiển đương nhiên cũng không cam chịu yếu thế, miệng lưỡi sắc sảo đáp trả lại, uống đến một vò rượu cũng muốn thấy đáy nhưng vẫn chưa nói đến chuyện chính là Thái tử chọn phi, Tiết Tri Thiển càng quên lời Tiết Tri Thâm nhắc nhở, hỏi Hoắc Khinh Ly có muốn gả cho Thái tử hay không.

Tiết Tri Thiển tửu lượng kém, trước còn mạnh miệng, ai nói không có người yêu thích ta? Sau một khắc liền say gục xuống bàn, hoàn toàn ngủ quên trời quên đất, chỉ lẩm bẩm một tiếng: “Thủy công tử…”

Hoắc Khinh Ly nhìn nàng, dần dần thu hồi nụ cười trên mặt, thật lâu ngâm khẽ ra một câu:”Trường tương tư, thiển tình nhân bất tri.”

alt
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc