"Lòng kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Giờ cô muốn ăn cháo cá hay là cháo lưỡi?"
Trước lời đe dọa của Cố Hàn, một con đường đen tối ập thẳng tới trong trí tưởng tượng của người con gái, cô cũng có dự cảm chẳng lành khi thừa biết quá rõ về con người bá đạo kia, chỉ cần hắn ta dám nói dĩ nhiên là dám làm, cho nên ngay lập tức cô đã bật người ngồi dậy.
"Cho tôi."
Cô ngại ngùng đưa tay tới hướng bát cháo trên tay Cố Hàn, môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt long lanh như pha lê nhìn hắn chớp chớp, hệt như một đứa trẻ đang nũng nịu đòi kẹo, biểu cảm đáng yêu này của cô bỗng chốc khiến tâm can người đàn ông chợt trở nên nao núng, nhịp tim vô thức nhanh hơn một nhịp.
"Tôi muốn ăn cháo cá, anh cho tôi đi."
Đã là lần thứ hai Sở Nhu lên tiếng, nhưng người đàn ông vẫn đứng ngẩn ra đó như người mất hồn, làm đôi mày thanh mảnh của cô gái khẽ nhíu lại, cô hơi nghiêng đầu nhìn hắn, miệng nhỏ lại nói tiếp thêm một câu:
"Anh lại muốn lật lọng à? Hay là không muốn cho tôi ăn nữa?"
Đến lần này thì người đàn ông mới hoàn hồn trở lại, hắn không nhanh không chậm giao lại bát cháo cho cô rồi quay về sô pha, tự rót cho mình một ly nước lọc, đưa lên nốc cạn như thói quen uống rượu, cho đến khi nhận thấy mùi vị nhạt nhẽo từ ly nước thì hơi nhăn mày tỏ vẻ bất mãn.
Nhìn trạng thái lúng ta lúng túng của một con người luôn luôn cao ngạo, lúc này Sở Nhu lại không thể nén cười mà cong môi bật cười khúc khích.
"Thèm rượu à?"
"Liên quan gì đến cô, nhiều chuyện."
Cố Hàn chẳng buồn liếc mắt nhìn cô lấy một cái, sau đó lại rót thêm một ly nước và lần nữa uống cạn cả ly.
Gương mặt cứng nhắc, chẳng có tí cảm xúc nào của Cố Hàn làm Sở Nhu cảm thấy nhàm chán vô cùng, cô thôi nói chuyện với hắn nữa mà thong thả thưởng thức bát cháo trên tay mình.
Một tay cô cầm bát cháo, tay còn lại đang truyền nước thì cầm muỗng, múc từng thìa đưa vào miệng, tuy có hơi vướng víu một chút, hơi đau một chút nhưng cô vẫn không hề tỏ vẻ khó chịu, khi nào đau chỗ ghim kim tiêm quá thì dừng lại một tí, chờ đến khi giảm đau thì mới tiếp tục ăn.
Cô chăm chú thưởng thức món ăn của mình mà chẳng hề hay biết từ lâu đã có một ánh mắt luôn len lén dõi theo, mọi nhất cử nhất động của cô đều nằm trọn trong tầm quan sát của hắn.
"Đưa đây tôi bón cho."
Nghe nghe thấy câu nói trầm thấp của ai đó chợt vang lên thì Sở Nhu mới ngẩng mặt lên, vẫn là nét mặt ngây ngơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiêu sái của người đàn ông đang đứng đó.
"Tôi tự ăn được rồi, cũng tự lo cho mình được. Anh về nhà nghỉ ngơi đi."
"Tôi nói là đưa đây tôi bón cho nhanh. Cô không thể ngoan ngoãn nghe lời được hay sao?"
"Ờ...thì...tại...tôi..."
"Tại tôi lắm chuyện."
Sở Nhu ngập ngừng mãi cũng nói không xong, chưa gì thì Cố Hàn đã chen ngang, sau đó tùy ý ngồi xuống giường, trực tiếp giành lấy bát cháo trong tay cô, bắt đầu múc lên muỗng đầu tiên, đưa đến khuôn miệng nhỏ nhắn của cô gái, thấy cô vẫn không chịu há miệng, hắn liền buông lời đe dọa.
"Hay tôi bón bằng miệng cho nhanh nhỉ?"
"Đừng đừng! Tôi ăn ngay mà."
Vội vàng phản bác xong, Sở Nhu không dám chần chừ mà há miệng đón lấy muỗng cháo ngay lập tức.
Cứ thế, kẻ bón người ăn mãi cho đến khi hết sạch bát cháo thì công việc của Cố Hàn mới dừng lại.
"Ăn nữa không?"
Sở Nhu mím môi, lắc lắc đầu thay cho câu trả lời.
"Đồ ăn ở căn tin không được ngon, để ngày mai tôi nhờ người tự nấu ở nhà rồi mang vào cho cô dùng."
Cố Hàn đem bát dơ đi, sau đó lại mang tới cho cô khăn giấy và một ly nước lọc.
"Sáng mai tôi ra viện rồi, không cần phiền phức vậy đâu."
Sở Nhu nhận lấy hai món đồ trong tay Cố Hàn, tuyến giọng thản nhiên thốt ra câu trả lời như thể đúng rồi, khiến người đàn ông bất giác nghệch mặt ra.
"Ai nói sáng mai cô có thể về nhà?"
"Ở đây chỉ có tôi với anh, anh không nói tôi không nói thì ma nói chắc."
"Ý tôi là sao cô biết sáng mai được xuất viện. Bác sĩ còn chưa thông báo mà?"
Bộ mặt ngây ngốc không hiểu chuyện gì của Cố Hàn lần nữa lại khiến Sở Nhu bật cười, nhưng thái độ này của cô lại làm người đàn ông không được hài lòng, vì hắn không hề thích bản thân là trò cười của người khác.
"Cười cái gì?"
"Cười anh chứ cười cái gì nữa. Từ nãy giờ anh lạ quá, suýt nữa tôi còn tưởng anh không phải là Cố Hàn nữa rồi đấy."
"Lạ chỗ nào?"
Cố Hàn lại nhíu chặt đôi mày kiếm sắc lạnh của mình, hắn đang tập trung cao độ để lắng nghe câu trả lời của cô.
"Thì bình thường anh đâu có tốt thế này. Nếu không phải kiếm chuyện gây sự rồi hành hạ tôi thì cũng đâu có để tôi trong mắt anh. Tự nhiên bùm một cái từ sư tử biến thành cọp con, đối với tôi ôn hòa nhiều hơn thế này thì còn không lạ sao?"
"Ờ thì... Tôi lỡ hứa với ông Thành là chăm sóc cho cô rồi, nếu không hắn ta lại chạy tới chỗ bà nội ăn nói linh tinh. Tôi là vì bản thân nên mới cố gắng hạ mình với cô thôi, nên cô đừng có tưởng bở."
Hắn nói mà chẳng dám đối mặt với cô, lúc mở miệng trả lời thì đã quay lưng đi trở về sô pha, và lại dùng nước lọc để giúp tâm tình ổn định hơn.
"Vậy à..." Sở Nhu gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, sau đó cô lại cong cười cười nhẹ rồi mới tiếp lời:
"Dù như thế nào thì tôi vẫn nên cảm ơn anh một tiếng mới phải phép. Cố Hàn, cảm ơn anh nha!"
Cố Hàn bất chợt đứng hình mất ba giây sau lời cảm ơn của Sở Nhu. Hắn đang nghĩ rằng đầu óc của cô gái này có vấn đề rồi chăng?
Người khiến cô nhập viện là hắn, vậy mà giờ hắn lại nhận được lời cảm ơn đầy cảm kích của cô, rốt cuộc cố gái này đang nghĩ điều gì trong đầu cơ chứ?
Hắn vẫn không tin mà cho rằng mình đã nghe lầm nên đã giơ ngón trỏ tự chỉ vào mặt mình, sau đó nhìn cô mà hỏi lại lần nữa.
"Cảm ơn tôi?"
"Vâng! Không anh thì là ai?"
"Vì điều gì?"
"Vì bát cháo! Con người tôi rất sòng phẳng có ơn sẽ trả có thù sẽ báo. Tuy anh gián tiếp làm tôi ngất xỉu phải vào đây, nhưng dù sao anh cũng có lòng đi mua thức ăn cho tôi. Vậy cho nên, cảm ơn anh một tiếng là chuyện cần làm mà."
Sở Nhu thẳng thắn nói ra những suy nghĩ của mình, và con người của cô chính là như thế, ai tốt với cô, cô sẽ hết lòng đền đáp mà chẳng nghĩ ngợi điều gì.
"Tôi ngủ nha, anh không muốn thì đừng có miễn cưỡng ở lại. Tôi tự lo cho mình được, anh cũng đừng sợ tôi mách bà nội, tôi không muốn bà phải lo lắng vì những chuyện không đáng như này đâu, nên anh cứ yên tâm đi."
Cô gái lại hồn nhiên nói, sau đó nằm xuống giường, tự đắp chăn cho mình rồi nhắm mắt lại, bắt đầu đi vào giấc mộng đẹp.
Chỉ còn Cố Hàn ngồi đó, hướng mắt nhìn theo cô, trong đầu dâng lên thật nhiều suy nghĩ...