Mộ Lê Dật sau khi thức tỉnh dị năng, tuy rằng tiếc nuối mình không có được dị năng lợi hại như Mộ Lê Thần, nhưng như vậy còn đỡ hơn không.
Chung quy, tại mạt thế khi vật tư khuyết thiếu, không gian dị năng vẫn được hoan nghênh.
Hơn nữa, đâu có ai nói hắn không thể thức tỉnh nhiều hệ dị năng giống Mộ Lê Thần!
Cứ như vậy suy nghĩ, Mộ Lê Dật càng cảm thấy lâng lâng , nhất là bên cạnh còn có An Như, người suốt ngày xem hắn như bảo bối mà nâng niu.
Mộ Lê Thần lạnh nhạt nhìn Mộ Lê Dật cùng An Như đến làm thân với Trương Duệ Bá.
Trương Duệ Bá biết Mộ Lê Dật là không gian dị năng giả, trong lòng cực kỳ vui sướng, tuy không gian dị năng không có khả năng chiến đấu, thế nhưng có thể chứa đựng vật tư a!
Mỗi lần chiến đấu, vũ khí đều là do hắn cùng thủ hạ của mình khuân, trên đường dù nhìn thấy vật tư nhìu cỡ nào cũng chỉ có thể cắn răng vứt bỏ, bọn họ bây giờ là chạy nạn, không phải đi dạo phố.
Nếu có không gian dị năng giả, mấy chuyện phiền phức cũng giảm đi một ít, muốn mang vật tư đi? Hoàn toàn có thể để trong không gian mà mang đi.
Nghĩ đến đây, vốn còn không thích Mộ Lê Dật, Trương Duệ Bá đối với hắn thay đổi, ôn hòa nở nụ cười, nói: “Không gian của cậu rộng bao nhiêu?”
Mộ Lê Dật thấy Trương Duệ Bá tuy là quan quân nhưng đối với mình lại ôn hòa, cơ bản hắn chỉ mới vị thành niên, trong lòng không nhịn được nhảy nhót: “Đại khái rộng khoảng hơn mười mét vuông.”
Chỉ có một phòng nhỏ như vậy………
Trương Duệ Bá không khỏi thất vọng, bất quá, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, không gian này cũng không hẳn là quá nhỏ, có thể chứa vật tư là tốt rồi, dù sao không gian dị năng giả nếu thăng cấp, diện tích sẽ được mở rộng thêm.
Trương Duệ Bá cười với Mộ Lê Dật nói: “Tiểu Dật này, cậu có không gian dị năng, vậy lát nữa cậu đi với ta vào trong siêu thị lấy một chút vật tư trở về đi.”
Mộ Lê Dật vốn mong muốn được thể hiện chính mình trước mặt Trương Duệ Bá, không chút do dự gật đầu, thậm chí hắn còn nhịn không được đắc ý liếc nhìn Mộ Lê Thần.
Thính giác Mộ Lê Thần nhạy bén, huống chi Trương Duệ Bá cũng không có ý định giấu diếm gì hắn, nên mọi chuyện hắn đều nghe rõ, còn thấy được Mộ Lê Dật kia ném ánh mắt khoe khoang thị uy với mình.
Mộ Lê Thần trong lòng cười lạnh, thực sự là dốt nát và nông cạn.
Bản thân bị lợi dụng còn làm ra bộ dạng kiêu ngạo đó… Chậc.
Theo như quan sát, Mộ Lê Thần phỏng đoán, cái vị Trương Duệ Bá quan quân cao cấp kia lòng dạ thực hẹp hòi. Mạt thế, dị năng giả ít, bọn hắn chính là muốn mượn người mượn sức.
Nhưng mà Trương Duệ Bá này vẫn chưa ý thức được tình hình ác liệt như thế nào. Hắn dường như cho rằng mấy cái vũ khí công nghệ cao kia còn có vai trò quan trọng. Bằng không, tại sao thủ hạ mang dị năng của ông ta lại ít như vậy mà súng ống đạn dược thì sung túc, đầy đủ.
Chỉ sợ Trương Duệ Bá kia đối với vấn đề dị năng giả mới thức tỉnh còn không có cường đại không để trong lòng, thời điểm đối phó tang thi, hơn phân nửa là yêu cầu dị năng giả sử dụng dị năng, tiết kiệm đạn dược. Bởi vậy mới khiến dị năng giả tiêu hao tinh thần lực quá độ, thể lực cùng lúc xuống dốc, phần lớn đều tử vong.
Sở dĩ Mộ Lê Thần đi cùng với đám người Trương Duệ Bá, vì muốn thừa dịp không ai chú ý đến lấy dị đan của Văn Ngang. Có Lôi hệ dị năng, thực lực của hắn lại tiến thêm một bước.
Hắn căn bản không có ý định đi căn cứ H tỉnh, tự nhiên cũng sẽ không giống Mộ Lê Dật mặt dày mày dạn đi lấy lòng Trương Duệ Bá.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Lúc này, hai anh em Tống Nghị Tống Vũ cũng nhận ra Mộ Lê Thần, hướng hắn đi đến.
Mộ Lê Thần nhìn về phía hai người hỏi: “Các người sao lại ở chỗ này?”
Vốn hai người có chút do dự, nghe Mộ Lê Thần nói vậy, Tống Vũ vui mừng trả lời: “Thật là anh sao!?”
An Dương vừa hỏi chuyện từ Mộ Thanh Loan đi tới, đúng lúc nghe được Tống Vũ nói, hắn đứng bên cạnh Mộ Lê Thần hỏi: “Ba người biết nhau?”
Mộ Lê Thần chỉ bâng quơ nhẹ đáp một câu: “Mới gặp qua một lần.”
Tống Vũ không cam tâm, cô rất cảm kích ân nhân của mình liền đem công trạng của Mộ Lê Thần kể lại: “Không phải, là anh ấy lúc trước ở bệnh viện đã cứu tôi cùng với anh hai.”
An Dương nhìn ánh mắt sáng ngời của Tống Vũ cứ chăm chăm về phía Mộ Lê Thần, trong mắt tình ý ngập tràn, trong lòng chợt cảm thấy rất phiền muộn: “Sao cậu không nói cho tôi biết?”
Mộ Lê Thần hơi hơi quay đầu đi, nhìn về phía An Dương đang có chút nôn nóng, thản nhiên nói: “Chuyện này không có gì quan trọng cả.”
Ngữ khí hắn thập phần bình thản, bất cứ ai nghe qua cũng thấy rằng hắn không có chút nào để ý.
An Dương thấy thái độ của Mộ Lê Thần liền nhẹ nhõm, thế nhưng Tống Vũ lại cảm thấy buồn.
Vốn còn là một nữ sinh trung học, lại còn trong giai đoạn yêu đương, tại thời điểm nguy cấp liền có một thanh niên tuấn mỹ đến cứu, như thế nào không rung động?
Nhìn đến phản ứng lạnh lùng của Mộ Lê Thần, Tống Vũ liền biết tình cảm thầm mến của mình chưa đơm hoa đã chết.
Tống Nghị tuy rằng cảm thấy đau lòng thay cho em gái mình, nhưng loại chuyện tình cảm này, hắn là nam nhân, không nên nhúng tay vào, hơn nữa nhìn qua đã biết Mộ Lê Thần này xuất thân không tầm thường, không phải một thiếu nữ gia đình bình dị như Tống Vũ có thể so được.
Tống Vũ không thức tỉnh dị năng, mà người thức tỉnh là Tống Nghị.
Tống Nghị cảm nhận rõ ràng được Mộ Lê Thần là một kẻ nguy hiểm, không muốn bản thân và em gái cùng một chỗ với hắn.
Mộ Lê Thần cũng có chú ý tới Tống Nghị, giọng điệu bình thản hỏi bọn họ một ít vấn đề.
Mà lúc này Trương Duệ Bá từ chỗ An Như biết Tống Nghị cũng là dị năng giả, liền bảo người qua kêu bọn họ.
Tống Nghị cười với Mộ Lê Thần nói: “Được rồi, không nói chuyện nữa, tôi qua bên trưởng quan!”
Nói xong còn kéo Tống Vũ đang lưu luyến không rời đi về phía Trương Duệ Bá.
An Dương nhìn theo bóng dáng Tống Nghị, không vui nói: “Hắn thật đúng là…”
Mộ Lê Thần trong lòng biết rõ.
Tống Nghị thấy Trương Duệ Bá có quân hàm, nghĩ muốn trèo cao, đối với hắn mà nói vị ân nhân cứu mạng không có thế lực này không đáng để thân thiết.
Mà chỉ sợ Trương Duệ Bá không đem dị năng giả để vào mắt, bằng không hôm nay Mộ Lê Thần cũng không ngang nhiên đem cái danh ‘tam hệ dị năng giả’ chói mắt ra trưng bày.
Bất quá, hắn cũng không thấy phiền gì, trong lòng hắn đã sớm nghĩ kỹ, chờ đến khi hắn lấy được Lôi hệ dị đan, khiến cho đám tang thi bao vây bọn họ, bất cứ ai cũng không để thoát. Bằng không, một người có năng lực không phải bình thường như Văn Ngang cứ vậy mà chết, chỉ sợ gặp phải phiền toái không nhỏ.
Mộ Lê Thần mặt không biểu tình quay đầu nhìn An Dương hỏi: “Hỏi ra sự tình như thế nào rồi?”
Hắn chính là gọi An Dương đi hỏi Mộ Thanh Loan, lúc bọn họ vào trong siêu thị rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì Mộ Lê Dật mới thức tỉnh không gian dị năng.
Kiếp trước, Mộ Lê Dật không phải như hiện tại thức tỉnh dị năng, cũng không phải thức tỉnh không gian dị năng.
An Dương thấy thần sắc Mộ Lê Thần ngày càng khó nhìn, vội vàng kể lại sự tình.
Nguyên lai, Mộ Lê Thần mỗi lần bỏ bọn họ mang theo An Dương đi tìm vật tư, chính là muốn cho An Dương có cơ hội đem không gian trên sợi dây chuyền tồn trữ vật tư, thuận tiện chỉ cho An Dương cách tự bảo vệ mình.
Mà những người Mộ gia khác, Mộ Lê Thần sẽ không mặc kệ, sẽ không khoanh tay xem bọn họ chết, thù của hắn còn chưa trả!
Vì thế, mỗi lần hắn rời đi, đều sẽ dò xét xung quanh có người hay không, lưu lại khí tức trên xe, chỉ cần những người đó không ra khỏi xe thì không có tang thi nào dám động đến.
Không ngờ được, bọn họ lúc trước còn nơm nớp lo sợ trốn trên xe, bởi vì sau này thấy không có tang thi nào dám tới gần, dần dần lá gan lớn lên, lần này càng là to gan mới dám xuống xe.
Mộ Lê Thần đối với bọn họ cẩn thận cỡ nào, so với kiếp trước chu đáo chiếu cố là một trời một vực.
Trên xe, đói? Chưa tới giờ ăn thì chịu đựng.
Mệt mỏi? Chưa đến lúc cần nghỉ ngơi thì chịu đựng!
Những ngày gần đây, bọn người Mộ gia thời thời khắc khắc đều ngồi trên xe. Sau khi Mộ Lê Thần và An Dương rời đi, nhịn không được mới xuống xe hít thở cho thông.
Không bao lâu, kết quả là dẫn tới một đám tang thi du đãng.
Bọn họ được Mộ Lê Thần chiều chuộng đến hư, còn có thể mong đợi bọn họ sẽ cầm vũ khí lên cận chiến với tang thi sao?
Trừ mẹ con Mộ Thanh Loan vẫn nhớ kỹ lời Mộ Lê Thần nói không được ra khỏi xe, những người khác đều chạy loạn khắp nơi kêu cha gọi mẹ.
Mộ Lê Dật tương đối xui xẻo, lúc bị một tang thi đuổi, chạy vài bước liền quẹo phải đường cùng, sợ đến mức một chút khí cũng không có, chỉ có thể xụi lơ trên mặt đất, tuyệt vọng chờ chết.
May mắn sao lại thức tỉnh dị năng, mà lại còn là loại dị năng không có tý năng lực công kích, không gian dị năng này cũng không phải như không gian trong ngọc dây chuyền có thể cho người bước vào, thứ không gian này chỉ là vật chết.
Bất quá, Mộ Lê Dật coi như không quá xui xẻo, đúng lúc gặp được hai anh em Tống Nghị cùng Tống Vũ.
Mộ Lê Thần nghe xong, nhìn thoáng qua Trương Duệ Bá tựa hồ như đang trò chuyện rất vui với Tống Nghị, hơi trầm ngâm: “A Dương này, cậu nói dị năng của Tống Nghị đến tột cùng là cái gì?”
Mộ Thanh Loan không nhìn thấy Tống Nghị làm sao cứu được Mộ Lê Dật, nếu muốn biết dị năng của hắn, cũng chỉ có thể trực tiếp hỏi hắn hoặc hỏi Tống Vũ và Mộ Lê Dật.
An Dương lắc lắc đầu, nói: “Thanh Loan chỉ nhìn thấy một đạo hắc quang, tang thi liền ngã xuống đất.”
Hắn nhìn bộ dáng trầm tư của Mộ Lê Thần: “Có muốn tôi đi hỏi Mộ Lê Dật không?”
Nếu không hỏi Mộ Lê Dật, thì đi hỏi anh em Tống Nghị Tống Vũ. Tống Nghị khẳng định sẽ không nói, còn nếu Mộ Lê Thần muốn đi hỏi Tống Vũ, hắn lại không thích.
Mộ Lê Thần lắc đầu, nói: “Không cần, tôi nghĩ tôi biết dị năng của hắn là cái gì.”
Thời điểm Tống Nghị tới gần, Mộ Lê Thần liền cảm nhận được năng lượng trên người hắn có chút kỳ quái, lúc cùng hắn nói chuyện vài câu đã dùng tinh thần lực tra xét một chút, phát hiện năng lượng trong cơ thể của hắn cùng cơ thể mình có chút tương tự.
Là loại bản chất tương tự, Mộ Lê Thần là tang thi Hoàng!
Hơn nữa, An Dương nói, Mộ Thanh Loan từng nhìn thấy một đạo hắc quang lóe lên….
Mộ Lê Thần tin tưởng, nếu hắn đoán không lầm, Tống Nghị hẳn không phải là một dị năng giả thông thường. Như vậy, thái độ muốn lánh xa của hắn cũng dễ hiểu thôi!