Những người khác đều là thủ hạ của Trương Duệ Bá, tự nhiên cũng ăn ý với nhau mà xa lánh bọn người Mộ Lê Thần, để bọn họ ở ngoài.
Ở bên ngoài, áp lực lớn như vậy. Tang thi chuột mênh mông vô bờ. Nhìn cả một trời ngập trong đàn chuột, Mộ Lê Dật sắc mặt tái nhợt hô lớn: “Tôi muốn lên xe! Mau để tôi lên xe!”
Thế nhưng hắn lại bị một binh sĩ ngăn lại: “Trưởng quan có lệnh, dị năng giả đều phải nghênh chiến.”
Mộ Lê Dật nghe âm thanh xe khởi động, liều mạng giãy dụa muốn chen lên: “Để cho bổn thiếu gia đi! Bổn thiếu gia là Không gian dị năng giả, làm sao đánh tang thi được?”
Mà binh lính kia cũng chỉ là một người thường, không rõ dị năng của Mộ Lê Dật là cái gì, có chút do dự.
Thời điểm hắn do dự, một con tang thi chuột đã tránh thoát được phòng tuyến của dị năng giả mà vọt tới, mục tiêu chính là Mộ Lê Dật.
Chỉ là không gian dị năng giả, Mộ Lê Dật không có năng lực tấn công chỉ biết nhìn con chuột toàn thân hư thối phóng tới chỗ mình, quá hoảng sợ liền theo bản năng đem binh lính đứng bên cạnh kéo qua làm lá chắn.
Binh lính kia bị Mộ Lê Dật xem như tấm mộc còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, cổ đã bị một bộ móng vuốt màu đen cắm vào, tiếng kêu la thảm thiết cũng không kêu ra được, chỉ có thể gắt gao trừng lớn mắt nhìn về phía Mộ Lê Dật, chính mình bị máu tươi bắn tung tóe đầy mặt, miệng nhấp nhấp tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng rất nhanh, đầu đã bị tang thi chuột cắn rớt.
Nhìn một màn đáng sợ ngay trước mắt, hơn nữa người chết còn là do mình hại, Mộ Lê Dật cứ ngây ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng, những con tang thi chuột xung quanh đều quên béng.
Thấy Mộ Lê Dật sắp trở thành kẻ thứ hai chết dưới vuốt nhọn của tang thi chuột, đột nhiên con tang thi đó cả người đóng băng, binh lính bị nó giết cũng đông lạnh thành một khối băng.
Tại hoàn cảnh sống chết trước mắt, An Dương vốn đang chống chọi với bầy tang thi chuột bên ngoài quay đầu tìm kiếm bóng dáng Mộ Lê Thần, vô tình nhìn thấy Mộ Lê Dật lúc nguy khốn, thuận tay cứu hắn một phen. Thời khắc An Dương cứu Mộ Lê Dật, lại không nhìn thấy hành vi đem người làm lá chắn của hắn lúc nãy.
Vốn chỉ nghĩ đến là em trai của Mộ Lê Thần nên cũng không đắn đo mà cứu giúp. Nhưng An Dương hắn không có nghĩ tới chỉ vì một chuyện mình thuận tay làm mà sau này phải thực hối hận…
.
Xe quân dụng khởi động, chậm rãi hướng phía trước chạy đi, các dị năng giả cũng một bên chiến đấu một bên chạy theo chiếc xe.
Dị năng giả cấp thấp cạn kiệt tinh thần lực đều được lên xe trước, nhưng Mộ Lê Thần và An Dương là ‘người ngoài’, cho dù đã muốn cạn tinh thần lực cũng phải lên xe sau cùng.
Mộ Lê Dật sau khi được cứu, thấy bản thân lại bị xa lánh, không có biện pháp lên xe trước, nhìn đám người xung quanh một chút, khẽ cắn môi rồi hướng An Dương chạy đến.
An Dương phóng ra hai đạo băng tiễn giết chết một con tang thi chuột, thấy Mộ Lê Dật chạy lại, giọng điệu khó chịu: “Cậu chạy ra đây làm cái gì? Còn không mau lên xe!”
Mộ Lê Dật sợ hãi nhìn đàn tang thi, âm giọng mang theo nức nở nói: “Anh A Dương, bọn họ không cho em lên xe…”
An Dương nhìn hắn như vậy, trong lòng đối với Trương Duệ Bá dâng lên một cỗ nộ khí.
Không phải hắn quan tâm thương tiếc gì Mộ Lê Dật, mà là xem hành vi của Trương Duệ Bá như vậy, rõ ràng không đem hắn và Mộ Lê Thần để vào mắt.
Nhất là khi thủ hạ của Trương Duệ Bá đã lên xe hết, mà còn muốn hắn cùng Mộ Lê Thần và Tống Nghị ở phía sau tiếp tục đánh, rõ ràng muốn đem bọn họ trở thành mấy cái tấm mộc.
An Dương liếc mắt nhìn Mộ Lê Dật, chỉ bỏ lại một câu: “Theo sát, đừng làm tôi vướng tay!”
Dị năng trên tay không ngừng công kích tang thi chuột, từng chút di chuyển về phía Mộ Lê Thần đứng bên kia.
Mộ Lê Thần một bên không chế tang thi chuột đối phó với đám người Trương Duệ Bá, một bên giả bộ giết tang thi chuột, vì để giảm bớt số lượng tang thi chuột tử thương, việc hắn lo làm chỉ là đi cứu vài dị năng giả yếu kém suýt bị đàn chuột giết. Bất quá, số dị năng giả hắn cứu, cũng không trốn khỏi cái chết dưới miệng tang thi chuột.
Lúc An Dương đến gần, Mộ Lê Thần cũng chú ý đến.
Bởi vì hắn bây giờ đang bận rộn dùng tinh thần lực khống chế đàn tang thi, không có tiêu hao tinh thần lực để nhìn xung quanh, cho nên việc tại sao Mộ Lê Dật lại đi theo phía sau An Dương hắn cũng không rõ, trong lòng rất nghi hoặc.
Mộ Lê Dật là Không gian dị năng giả không có sức chiến đấu, tại sao không lên xe? Còn đi theo phía sau An Dương làm cản trở chứ?
Không sai, chính là cản trở.
Nhìn bộ dáng Mộ Lê Dật khi ở gần đám tang thi liền sợ tới mức oa oa kêu to, nước mắt giàn dụa. Mộ Lê Thần chắc phải không có não mới cho rằng Mộ Lê Dật chạy tới đây là giúp An Dương giết tang thi.
Thấy ánh mắt Mộ Lê Thần nhìn đến trên người Mộ Lê Dật, An Dương theo bản năng có chút chột dạ giải thích: “Trương Duệ Bá không cho cậu ta lên xe, cho nên tôi mới để cậu ta đi theo.”
Mộ Lê Thần nghe, trong lòng vẫn hồ nghi như trước, bởi vì Trương Duệ Bá cho Mộ Lê Dật có không gian chứa bao nhiêu vật tư, làm sao sẽ không để lên xe?
Bất quá, hắn nhìn qua cũng biết Mộ Lê Dật có điểm giấu diếm An Dương, trầm mặc một lúc. Mộ Lê Thần xoay người thả một đạo phong nhận cắt tang thi chuột thành hai nửa, quay lưng lại với An Dương nói: “Chúng ta cần phải chuẩn bị xe.”
An Dương gật gật đầu, sau đó quay lưng lại với Mộ Lê Thần, bắt đầu giết tang thi. Hai người cứ như vậy tựa lưng vào nhau, bắt đầu mở đường máu. Bọn họ giao phó phía sau lưng mình cho người kia, giữa bọn họ là một loại tín nhiệm sâu đậm.
Mộ Lê Thần tuy không đem thân phận tang thi hoàng của mình nói cho An Dương, nhưng hắn đối với An Dương vẫn là thập phần tín nhiệm. Yên tâm đem phía sau lưng mình giao cho An Dương.
Chỉ là Mộ Lê Thần quên, hắn quên mất bên cạnh An Dương còn có một Mộ Lê Dật mà hắn hận thấu xương…….
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật nhân vật chính không đem Mộ Lê Dật để vào mắt, cho nên mới lọt vào ám toán của hắn, tuy rằng ám toán này không làm rụng nổi một cọng tóc của nhân vật chính nhưng mà lại cho nhân vật chính có cơ hội thứ hai hắc hóa