- Nếu nhiệm vụ chưa hoàn thành mà Tiểu Tinh lại chính miệng tự thú nhận tình cảm với một ai đó dưới nhân gian thì ngay lập tức, mọi sức mạnh của cô nhóc sẽ biến mất. Và trong khoảng thời gian nửa tiếng sau, sẽ không còn tồn tại người có tên Tiểu Tinh nữa.
Nói như một kẻ vô hồn, Vũ Phong vẫn lặng lẽ ngắm nhìn nền trời tối thẳm. Dường như anh đang đắm chìm trong mớ ngổn ngang của chính mình, rằng có một thứ gì đó khiến anh lưu luyến. Tuy nhiên, Vũ Phong vẫn không hề hối hận vì những gì anh đã và đang làm. Chỉ cần Tiểu Tinh được an toàn, anh bằng lòng chấp nhận tất cả. Cho dù, có thể sẽ chẳng bao giờ có dịp được gặp lại cô nhóc đáng yêu mà anh vẫn ngày đêm trao trọn yêu thương.
Ngẩng người một lúc lâu, Lam Phong bần thần cất giọng, phá tan không gian ngột ngạt giữa hai người.
- Nghĩa là… tan biến? Không tồn tại? Sẽ chết, đúng không?
- Ừm.
Tốt.
Rất tốt.
Nếu là ngăn chặn không cho Tiểu Tinh thốt lên ba từ quan trọng nào đó thì cô nhóc vẫn sẽ an toàn tuyệt đối. Nếu chỉ có như thế thì Lam Phong tin chắc anh sẽ làm được. Vệt nắng nhỏ vừa dấy lên trong tâm hồn anh, anh có thể tự thiêu trụi nó bằng cách riêng của mình. Anh chỉ việc cất giấu thứ cảm tình vừa được dệt nên trong mớ xúc cảm của mình thì mọi chuyện sẽ vẫn như bình thường. Chịu đau một mình, đổi lại, cô nhóc an toàn. Hà cớ gì anh không chịu thực hiện!
Anh đã thay đổi rồi. Thực sự đã thay đổi rồi. Thay đổi chính là nhờ sự xuất hiện vô tình của một con bé ngây ngô.
Lam Phong thừa nhận, anh yêu Tiểu Tinh. Vì yêu cô nên dạo gần đây anh mới lãng tránh việc tiếp xúc quá nhiều với cô. Vì khi tiếp xúc với cô, anh có thể sẽ không tự chủ được mà để cho tình cảm vừa chóm nở ấy ngày một lớn dần và hủy hoại mọi thứ tốt đẹp bấy lâu.
Mong sao Tiểu Tinh có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ và trở về với thế giới vốn dành cho cô trước khi tình cảm trong lòng Lam Phong dần lớn theo ngày tháng. Anh sợ, sợ một lúc nào đó sẽ chẳng còn đủ can đảm để rời xa cô nữa. Thế nên, hãy nhanh lên trước khi mọi chuyện quá muộn màng.
Vèo.
Một cơn gió lạ thổi qua không gian yên tĩnh. Gió làm Vũ Phong bừng tỉnh trong dòng suy nghĩ. Anh đã nhận ra được cơn gió mang mùi hương lạ lẫm này.
Là cô gái của mưa – Tiểu Thủy. Cũng là cô gái đã giúp Vũ Phong trốn xuống trần lần này. Nhờ sự giúp đỡ của cô mà anh mới có thể thuận tiện tìm được Tiểu Tinh trong thời gian nhanh nhất có thể.
Lần này, bỏ trốn đã là phạm vào quy điều. Hơn nữa, hình phạt anh đang nhận vẫn chưa mãn hạn. Đã là phúc thì không phải họa. Đã là họa thì khó lòng tránh khỏi. Vũ Phong chấp nhận đối diện với sự thật ấy, chỉ mong đừng liên lụy gì đến người đã cố giúp anh lần này.
Vừa xuất hiện, Tiểu Thủy đã lo sợ nhìn Vũ Phong, nói nhanh như sợ điều gì đó :
- Anh mau đi đi, Người đã phát hiện ra rồi. Em xin lỗi, xin lỗi vì không ngăn được Người…
Vũ Phong thừa biết được Tiểu Thủy tìm anh nhanh như vậy là vì lý do gì. Anh chấp nhận. Anh không hề sợ.
Im lặng, Lam Phong đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo từng bước đi chậm rãi của Vũ Phong. Vì Tiểu Tinh, Vũ Phong có thể bỏ đi sức mạnh của mình và cam chịu sống suốt đời trong bóng đêm một cách cô độc? Hóa ra, tình yêu Vũ Phong dành cho Tiểu Tinh là vô cùng to lớn.
Chợt, một ý nghĩ điên rồ lóe bỗng lên trong đầu Lam Phong. Chẳng chần chừ hay do dự, anh liền đanh giọng hỏi cô gái vẫn đang đứng cạnh mình, mắt ánh lên tia hi vọng nhỏ nhoi :
- Có cách nào giúp Vũ Phong không?
- Không – Khẽ lắc đầu, Tiểu Thủy cụp mắt buồn bã. Bất giác, cô như nhớ ra chuyện gì đó, vội đưa mắt nhìn Lam Phong, nói nhanh – Có một cách, nhưng chỉ giúp anh ấy hồi phục lại sức mạnh của mình. Sức mạnh ấy sẽ giúp Vũ Phong duy trì vệt sáng bạc trên người trong bóng đêm.
Vẫn chưa hết hoang mang, Tiểu Tinh bất lực buông cánh tay Vũ Phong ra. Nhìn theo bóng anh mà lòng cô chợt thắt lại. Trong thâm tâm, Tiểu Tinh đã chóng nhận biết được có chuyện gì đang xảy ra với Vũ Phong. Anh thực sự đang chịu đựng vì cái gì chứ? Có liên quan đến nhiệm vụ của cô không?
Vũ Phong là người đầu tiên đối tốt và quan tâm cô vô điều kiện, Tiểu Tinh quý anh không gì sánh bằng. Bởi thế, cô mong anh luôn an toàn và luôn vui vẻ. Có như vậy thì Tiểu Tinh mới yên tâm được.
Bỏ qua nghi vấn về Vũ Phong, Tiểu Tinh chợt nhớ đến mưu đồ của mình khi nhìn thấy Lam Phong đang đứng trước tầm mắt mình. Cô cười lén rồi nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay đang buông thỏng trong không trung của Lam Phong, khiến anh bất giác giật mình.
- Làm gì hả?
- Anh yên lặng chút đi. Trò này vui lắm.
Nghe theo lời dạy của Vũ Phong, Tiểu Tinh tập trung cao độ, tay giữ chặt lấy tay Lam Phong.