Tâm trí hoàn toàn phủ bởi sự kinh ngạc, Trần Mặc nhịn không được ngẩng đầu trông. Giờ phút này, bộ xương trắng kia đang chậm rãi đi tới, tư thế quái dị khiến người ta không khỏi lông tóc dựng ngược.
Vài giây sau, Trần Mặc nhất thời nhận ra bộ xương này:
- Khoan, mi là bộ xương thích tự tháo rời ở viện bảo tàng đúng không? Không phải, mi là Mộc Vân?
Giờ phút này, Trần Mặc chỉ cảm thấy không thể tin nổi, nhưng đến khi hắn nhớ lại đủ loại tình huống phát sinh mấy tháng qua thì cũng chấp nhận xuống chuyện này.
Hiện hắn rốt cục hiểu được vì sao Mộc Vân lại không hề có chút cảm xúc nào, vì sao Mộc Vân quen thuộc viện bảo tàng như vậy. Hóa ra, nàng chính là một bộ xương trong đó, cũng không biết thế nào mà trở thành có được da thịt…
- Họa Bì phiên bản hiện thực?
Xem bộ phim kia tuy rằng rất khoái trá, thế nhưng thấy một màn tương tự ở trong đời thực, Trần Mặc cũng khó mà không cảm thấy lông tóc dựng ngược.
Nhớ lại ngọc dung thường ngày của Mộc Vân, tuy rằng lạnh lùng nhưng thật sự đáng thưởng thức, rồi lại nhìn bộ xương trắng hếu trước mắt, đi lại trên đường cư nhiên còn lắc lư kêu lách cách…
Nói đùa sao! Nhưng ít nhất có thể xác định một việc, đó là Huân Nhi tuyệt đối không phải là con gái của nàng!
- Ma ma, ôm!
Thế nhưng ngoài dự kiến của Trần Mặc, nhìn Mộc Vân đã thành bộ xương, Huân Nhi lại vẫn không hề do dự mà giang tay lao tới, theo thói quen biến thành bạch tuộc dùng cả chân lẫn tay cuốn chặt lấy.
Trần Mặc nhất thời ngạc nhiên không nói gì, thầm nghĩ trở về phải dạy thật tốt cho Huân Nhi về kiến thức tự nhiên. Còn cái gì nữa, không cần biết là bộ xương có thể sinh con hay không, chỉ riêng việc bộ xương thành tinh cũng đã rất đáng được thảo luận!
- Rất nhiều việc anh không rõ!
Lấy cánh tay xương nhẹ nhàng ôm lấy Huân Nhi, Mộc Vân hơi nhấc nhấc hộp sọ cho nó về đúng vị trí, tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy thật khủng bố.
Trần Mặc không biết nói gì mắt trợn trừng, nhịn không được hỏi:
- Như vậy có phải là cô chính là một bộ xương trong viện bảo tàng, bởi vì trải qua rất lâu mà có được sinh mệnh nguyên vẹn?
- Đúng vậy! Điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và đám Quan Tam là tôi có được sinh mệnh nguyên vẹn! (Tức là không bị phụ thuộc nhiều vào mảnh ngọc trong viện bảo tàng nữa, không cần đêm mới hoạt động được)
Mộc Vân bẻ bẻ khớp xương, đem chuyện cũ nhiều năm trước kể lại:
- Bởi vì khi đó có được ý thức của riêng mình, cho nên tôi lựa chọn rời khỏi viện bảo tàng, muốn đi xem thế giới bên ngoài, học tập tình cảm cùng cách sống của con người.
- Sau đó?
Trần Mặc quay đầu nhìn nhìn cự xà kia, mơ hồ đoán được vài phần nội tình.
- Sau đó, tôi từ Nam thành lên một con tàu hàng viễn dương, bất tri bất giác đã tới nước Mỹ.
Mà đúng như hắn dự đoán, Mộc Vân tiếp tục kể:
- Sinh sống tại đất nước kia một thời gian, tôi ngẫu nhiên gặp được một người đàn ông thần bí. Ông ta biết rõ thân phận của tôi, đồng thời mời tôi gia nhập tổ chức.
- Cái gọi là tổ chức, chẳng lẽ chính là…
Trần Mặc ngẩn ra, nhịn không được hỏi.
- Đúng, mọi người vẫn gọi nó là phòng thí nghiệm.
Mộc Vân nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh hồi đáp:
- Người thủ lĩnh kia hứa hẹn sẽ bằng vào thành quả nghiên cứu để cho tôi trở thành nhân loại chân chính. Cho nên tôi liền trở thành thuộc hạ của ông ta, cũng phụ trách mấy hạng mục thực nghiệm. Sau đó tôi lại bị phái đến vùng núi phía Tây Trung Quốc để xây dựng phòng thí nghiệm phân bộ.
- A! Khó trách Trư Đầu Tam trông thấy cô cũng rất sợ hãi!
Trần Mặc tỉnh ngộ, mà lại như có suy nghĩ gì hỏi:
- Như vậy, trận hỏa hoạn ở phòng thí nghiệm kia, chẳng lẽ là cô…
- Đúng thế, là tôi đốt!
Mộc Vân không chút cảm xúc gật đầu, thật giống như nàng vừa thừa nhận mình đơn giản chỉ là đốt một que diêm.
- Tôi không có cảm xúc, nhưng tôi cũng không ngu! Khi tôi phát hiện kế hoạch quỷ dị của người kia, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp mượn cơ hội thoát thân, cho nên tạo ra sự cố chính là một phương pháp tốt.
Đúng như Mộc Vân nói, sau khi hỏa hoạn thiêu trụi phòng thí nghiệm, nàng âm thầm trở về Nam thành, hơn nữa còn quay lại viện bảo tàng.
Mấy tháng sau, nàng lại dưới sự an bài của Lý Vân quán trưởng, mượn dùng thân phận cảnh sát nhân dân bắt đầu dung nhập xã hội loài người.
Mà lúc sau Thomas xuất hiện lại làm cho nàng ý thức được rằng cái tổ chức kia vẫn còn tiếp tục kế hoạch thần bí, hơn nữa đã đem thế lực mở rộng đến Trung Quốc.
- Thì ra là thế, khó trách cô đối với Thomas cùng đám dị năng giả rõ như lòng bàn tay!
Trần Mặc xoa xoa cằm, lại không nói thêm gì nữa, chỉ tại chỗ đi thong thả vài vòng rồi lần nữa hỏi:
- Tôi còn hai vấn đề. Thứ nhất, người đàn ông kia có lai lịch gì? Thứ hai, mục đích của hắn ta là gì?
- Tôi chưa từng thấy hắn, chỉ biết hắn có biệt hiệu là Nguyên Thông.
Mộc Vân tựa hồ sớm dự liệu được vấn đề này, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tôi kà bị người giải đến một căn phòng tối om, sau đó nói chuyện với hắn trong bóng tối. Còn mục đích của hắn kỳ thật không phải là cải tạo thực nghiệm cái gì, mà chính là vì chế tạo Nguyên Linh Ngọc Phách!
- Cái gì?
Trần Mặc ngẩn ra, khó có thể tin ngạc nhiên hỏi.
Mộc Vân thản nhiên nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, đám Thomas còn tưởng rằng mục đích của sản xuất ngọc giả là để chế tạo dị năng giả… Có điều bọn hắn không biết mục đích thật sự của Nguyên Thông là nghiên cứu chế tạo ngọc giả, thông qua liên tục nghiên cứu để chế tạo ra ngọc chính phẩm, cũng chính là Nguyên Linh Ngọc Phách theo lời các anh nói.
- Khó trách, khó trách hắn cũng thu thập ngọc vỡ, chắc là vì muốn nghiên cứu chúng!
Trần Mặc nghe đến đó, mới xem như tỉnh ngộ, nhưng bí ẩn lại lập tức sản sinh.
Liếc mắt nhìn Mộc Vân một cái, hắn nhịn không được hỏi:
- Nhưng mà Nguyên Thông là làm sao biết Nguyên Linh Ngọc Phách, hơn nữa hắn còn biết cả Ngu mỹ nhân, tôi thậm chí hoài nghi hắn biết Thuần Dương Tử.
- Duy nhất có thể khẳng định là hắn và Thuần Dương Tử nhất định có liên hệ nào đó, thậm chí có thể là…
Dùng ánh mắt như đang suy tính nhìn Ngu mỹ nhân, thấy nàng đang từ từ tỉnh lại, Mộc Vân cũng không nói tiếp.
Trần Mặc ngẩn ra, vẻ mặt như vừa tỉnh ngộ, nhưng cũng lập tức hơi trầm ngâm gật đầu.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên bước nhanh đến thân thể của cự xà, lục lọi xung quanh một lát để tìm được mảng ngọc vỡ kia.
Dưới ánh mặt trời, ngọc vỡ tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Trần Mặc đem nó nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, cảm thụ lực lượng mãnh liệt mênh mông trong đó.
Một khắc này, hắn nhịn không được sinh ra tâm tư muốn rút ra loại năng lượng này, thế nhưng vẫn miễn cưỡng dừng lại được, rồi như có suy nghĩ gì nhìn phía Ngu mỹ nhân.
Giống như biết hắn muốn hỏi cái gì, Ngu mỹ nhân bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Cầm lấy đi! Vốn là em đáp ứng anh tìm được một mảnh ngọc vỡ mà, mảnh này coi như là lễ vật của em đi!
Nghe được câu trả lời của nàng, Trần Mặc tự nhiên là vui mừng quá đỗi, tay cầm mảnh ngọc khẽ dùng sức, nhất thời loại năng lượng kia tràn vào cơ thể hắn.
Trong chớp mắt, hào quang tím nhất thời tỏa ra mãnh liệt, bao phủ trọn cả người Trần Mặc.
Chỉ một chốc lát, hắn cảm thấy bản thân dường như vừa trải qua một lễ rửa tội, năng lượng tràn trề chạy khắp thân thể làm hắn không khỏi có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời thét dài…
- Mảnh thứ ba!
Khẽ thở phào một cái, đem mảnh ngọc nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, sau đó khi Trần Mặc lần nữa xòe tay ra thì đã nửa miếng Nguyên Linh Ngọc Phách đã thành hình. (6 mảnh, Trần Mặc cầm trong tay 3 ghép thành 1/2; 1 mảnh nữa ở viện bảo tàng; còn 2 mảnh vẫn chưa xuất hiện)
Mấy đồ điện đã sớm vây quanh lại, tò mò chỉ trỏ nói:
- Lão đại, hiện năng lượng của anh tăng lên rồi sao? Nếu không giờ chúng ta thử một lần đi, xem bọn em có thể tiến hóa không?
Lại nói tiếp, ngoại trừ Oa Oa cùng Bản Bản, Nặc Nặc và Xa Xa hiện cũng đã đều sát tới lần tiến hóa tiếp theo, gặp cơ hội như thế đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Trần Mặc đương nhiên biết ý nghĩ của bọn nó, cười hì hì nói:
- Không thành vấn đề! Nhưng ai tới trước, tụi mày có định oằn tù tì không đấy?
Nặc Nặc cùng Xa Xa đối mắt nhìn nhau, tựa hồ dự tính chiến một trận ngay tại đương trường. Có điều sau một thoáng mùi thuốc súng nồng nặc, Nặc Nặc vẫn miễn cưỡng nhượng bộ nói:
- Quên đi, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của em cũng không phải đánh nhau, để cho Xa Xa tới trước tốt hơn!
- Cảm ơn!
Xa Xa nhất thời mở cờ, vội vàng phát động động cơ chạy đi lên.
Trần Mặc kỳ thật cũng có chút hiếu kỳ muốn biết Xa Xa sẽ tiến hóa thành cái gì, ngay lập tức vận khởi thanh mang nhẹ nhàng điểm ra.
Chỉ nghe từng tiếng ‘xẹt xẹt’, nguồn năng lượng cuồn cuộn mênh mông hắn vừa mới hấp thu nhất thời dũng mãnh tuôn tới cơ thể Xa Xa với tốc độ nhanh đến kinh người…
- Thoải mái! Thật là thoải mái!
Cảm thụ được cơ thể kịch liệt chấn động, Xa Xa lại run rẩy thốt lên mấy tiếng rên cổ quái, khiến đám Nặc Nặc nghe được không rét mà run.
Sau một lát, Trần Mặc rốt cục buông tay lui về phía sau, đầu đầy mồ hôi quát:
- Tốt rồi! Nhìn xem mày có biến hóa gì?
- Tốt rồi? Thế thôi ạ?
Xoay xoay gương chiếu hậu tự xem bản thân, Xa Xa soi trái phải cả nửa ngày cũng không có phát hiện mình biến hóa cái gì.
Giật mình tìm đến toát mồ hôi, thế nhưng mấy phút sau, nó đột nhiên nhảy thật cao lên trời, gấp gáp quát:
Trên thực tế, đừng nói là biến thành phi cơ, ngay cả biến thành máy cày cũng không có.
Nương theo sau một tiếng ‘rầm’ thật lớn, Xa Xa từ trong giấc mộng đập trở về mặt đất, thực ấm ức than thở nói:
- Sao lại thế này? Rõ ràng em cảm giác mình đã tiến hóa mà?
- Cái này…
Giữa không khí yên tĩnh quỷ dị, Nặc Nặc nhịn không được khẽ nhắc:
- Xa Xa, mục tiêu của mày có phải là cao quá không? Một hơi liền từ Dodge Tomahawk tiến hóa thành phi cơ, như vậy nếu mày tiếp tục tiến hóa một lần nữa thì chẳng phải sẽ thành tên lửa sao?
- Vậy ý của chú là ca phải hạ thấp yêu cầu sao?
Xa Xa quay đầu lườm một cái, tức giận phản bác nói:
- Được rồi! Ca sẽ hạ, từ Dodge Tomahawk biến thành Rolls-Royce, hay là biến thành xe tăng…
Lời còn chưa dứt, nó đột nhiên ngừng lại một chút, không hề có báo trước cứ thế mà run rẩy lên.
Vài giây sau, từng làn ánh sáng màu xanh đột nhiên từ những kẽ hở kim loại trên người nó mà lóe ra, sau đó hoàn toàn bao phủ lấy nó trong luồng hào quang chói mắt.
Mọi người căn bản không thể mở mắt nhìn, chỉ nghe tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên, giống như là Xa Xa đang tiến hành biến hình.
Trần Mặc cùng Gia Địch đối mắt nhìn nhau một cái, nhịn không được than thở nói:
- Sẽ không thật sự biến thành xe tăng chứ…
Trong phút chốc, chỉ nghe tiếng rít chợt vang lên, ánh sáng cũng yếu dần rồi tắt hẳn.
Trần Mặc lấy tay che mắt lùi về sau vài bước, rồi lại nhịn không được trợn mắt nhìn lại… Thế nhưng ngay khi trông thấy vật thể trước mắt kia, hắn đột nhiên ngẩn người, bàng hoàng thốt: