Ngụy Thành Tuấn biết Hạ Ngữ Hàm ở khu nhà đó, nhưng địa chỉ cụ thể thì anh không biết, nên anh mở đèn trong xe lên, hỏi cô lúc này đang ngồi ở ghế phụ lái.
“Thư ký Hạ, cô tỉnh lại đi, nhà cô ở đâu vậy?”
Anh thật sự không ngờ sẽ tình cờ gặp cô ở quán bar, vừa nhìn thấy thì cô đã say mèm, anh lập tức quay lại bàn mình xin lỗi chiến hữu, lần khác lại mời anh ta uống rượu, sau đó dắt cô rời khỏi quán bar.
“Đau quá……” Hạ Ngữ Hàm vừa say vừa nói.
“Thư ký Hạ, cô đau ở đâu vậy?” Ngụy Thành Tuấn khẩn trương hỏi. Có phải là lúc nãy khi đỡ cô ngồi vào xe, đã đụng phải chỗ nào không?
“Tay…… đau quá.” Say không chịu nổi, cô dựa sát vào cửa kính xe.
Anh cầm tay cô lên, thấy tay phải cô bị trầy, vết thương lớn chiếm khoảng nửa lòng bàn tay. “Cô sao lại bị thương vậy, thư ký Hạ?” nhìn Hạ Ngữ Hàm đang nhắm mắt, biết là cô say quá nên ngủ mất rồi.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn đang ngủ, đây là lần đầu tiên anh thấy bộ dạng mượn rượu giải sầu này của thư ký Hạ, một người lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào như cô, sao bây giờ lại có thể đi uống rượu……
Anh nhìn thấy khóe mắt cô còn vương một giọt nước mắt, trái tim như bị níu chặt, làm cho trong lòng anh thấy đau không dứt.
Ngụy Thành Tuấn với tay tới, đầu ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt long lanh đó, anh cởi áo vest ngoài ra, đắp lên thân người nhỏ bé đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn để lộ ra nét mặt vẻ thương tâm đau khổ như trước.
Nhìn lại thân người đang nhắm mắt ngủ, anh tắt đèn, lái xe rời đi.
————–
Trưa hôm sau…
Nằm trên chiếc giường lớn, Hạ Ngữ Hàm từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, cô đưa tay định lấy đồng hồ báo thức trên chiếc kệ bên giường xem giờ, lại chỉ thấy tay quờ quạng trong không khí. Kệ của mình đâu rồi?
Không thể không mở to đôi mí mắt nặng trĩu, cô mới phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, vả lại đây cũng không phải nhà mình.
Hạ Ngữ Hàm kinh ngạc ngồi dậy, cảm thấy đầu không khỏe lắm. Tối hôm qua cô uống hơi nhiều, nhưng mà không phải cô cùng Tư Giai và Nhu Ân cùng nhau uống rượu sao? Mà đây cũng không phải nhà bọn họ, thoạt nhìn cũng không giống như phòng khách sạn.
Cô tự xem lại thấy mình vẫn mặc đầy đủ bộ quần áo trước đó. Tối hôm qua, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại có thể nằm ở một nơi xa lạ như thế này?
Cố gắng nghĩ lại chuyện tối hôm qua, cô nhớ là mình cùng Tư Giai đều uống khá nhiều rượu, rồi sau đó thì sao nhỉ? Cô hầu như hoàn toàn không có ấn tượng.
Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, nhìn thấy người đàn ông đi vào, cô ngây cả người.
“Tổng, tổng giám đốc?” Cô chớp mắt, đúng là tổng giám đốc.
“Tôi đang nghĩ là cô cũng sắp tỉnh lại.” Ngụy Thành Tuấn cầm trên tay khăn mặt và bàn chải đánh răng. “Đây là khăn mặt và bàn chải đánh răng mới.”
“Tổng giám đốc, tại sao ngài lại ở đây?” Hạ Ngữ Hàm vẻ mặt ngạc nhiên. Không hiểu vì sao sau khi cô vừa tỉnh lại, lại có thể gặp tổng giám đốc, anh còn lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng mới cho cô.
“Bởi vì đây là phòng dành cho khách ở nhà tôi.” Anh không phải không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt cô, xem ra cô không nhớ chuyện hôm qua rồi.
“Sao cơ? Đây là phòng dành cho khách ở nhà tổng giám đốc?” Cô hốt hoảng tìm thấy chiếc bao da của mình trên cái ghế bên cạnh, móc di động ra gọi cho cô bạn thân.
Cô muốn biết đã xảy ra chuyện gì, tối hôm qua không phải họ cùng nhau uống rượu sao, tại sao cô vừa tỉnh lại đã ngủ ở nhà tổng giám đốc?
Điện thoại reo ba tiếng, Hứa Nhu Ân mới nghe máy.
“Ngữ Hàm, tớ mới định gọi điện thoại cho cậu, tối hôm qua mọi chuyện ok chứ hả?” Cô hỏi. Đêm qua sau khi cô về nhà có gọi điện cho Ngữ Hàm một lần, nhưng Ngữ Hàm không nghe máy, cô đoán chắc là Ngữ Hàm ngủ rồi.
“Nhu Ân, đêm qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao tớ lại có thể ngủ ở nhà tổng giám đốc?”
“Cậu nói tối hôm qua cậu ngủ ở nhà tổng giám đốc của các cậu?” Hứa Nhu Ân cũng rất kinh ngạc.
“Uh, rốt cuộc là chuyện gì vậy”
Hạ Ngữ Hàm nghe cô bạn thân thuật lại chuyện tối hôm qua, mới từ từ nhớ lại ngày hôm qua hình như có gặp tổng giám đốc ở quán bar, hơn nữa còn lên tiếng chào hỏi anh ta……
Không nhớ ra chuyện tối hôm qua làm cô đau đầu, nhưng mà nhớ ra rồi, cũng làm cô đau đầu y như vậy. Hôm qua lẽ ra cô không nên uống nhiều như vậy, Nhu Ân nói đúng ra tổng giám đốc có lẽ là định đưa cô về nhà, có thể là vì cô đang ngủ, lại không biết nhà cô ở đâu, bởi vậy nên đành phải chở cô về nhà mình.
Nói thực ra, cô nhớ mang máng hình như mình có lên tiếng chào hỏi tổng giám đốc, nhưng mà chuyện sau đó, bao gồm cả chuyện tổng giám đốc dắt cô rời khỏi quán bar, cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
“Ngữ Hàm, tớ cảm thấy tổng giám đốc công ty cậu rất đẹp trai, rất nam tính.” Tuy là thái độ có hơi ngang ngược cưỡng ép một chút, nhưng lại có sức hấp dẫn lạ thường, làm cho người khác cảm nhận được sự tồn tại của anh ta một cách mãnh liệt, không thể làm ngơ được.
Hạ Ngữ Hàm cười gượng trong lòng, bây giờ có phải lúc bàn tán về ngoại hình tổng giám đốc đâu, mà là…… cô nên trốn đi như thế nào, không, là nên rời khỏi đây như thế nào mới đúng, nhưng mà cho dù là rời khỏi đây, cũng không có cách nào xoá bỏ sự thật là tối hôm qua cô uống say nên qua đêm ở nhà tổng giám đốc.
“Ngữ Hàm, cậu không sao chứ? Không lẽ tổng giám đốc các cậu đang nổi giận?”
“Tớ cũng không biết anh ta có giận hay không.” Lúc nãy bởi vì cô nhìn thấy tổng giám đốc lòng cảm thấy rất kinh ngạc, nên cô không dám khẳng định anh ta có giận hay không. “À đúng rồi, Tư Giai sao rồi? Tớ uống say, chỉ một mình cậu làm sao đưa cậu ấy về?” Nếu cô say, Tư Giai khẳng định cũng say, bởi vì so với cô Tư Giai uống còn nhiều hơn.
“Không phải tớ đưa cậu ấy về, là bạn trai cậu ấy đến vác về.” Bởi vì Tư Giai không chịu đi với anh ta, bạn trai Tư Giai đành phải cứng rắn bế cô về nhà.
“Vậy là tốt rồi.”
“Ngữ Hàm, xem ra tổng giám đốc các cậu cũng là người biết quan tâm nhân viên. Ít ra anh ta cũng không tùy tiện bỏ cậu lại trong ô tô, nhà nghỉ hay khách sạn.”
Tổng giám đốc là người biết quan tâm? Cô không biết, cô chỉ biết là mình đang trong tình huống thật khó xử. Nhớ tới tổng giám đốc còn ở bên ngoài phòng khách chờ mình, Hạ Ngữ Hàm liền vội vàng ngừng trò chuyện.
Khi cô đưa tay định lấy khăn mặt và bàn chải đánh răng chuẩn bị đánh răng rửa mặt, nhìn thấy lòng bàn tay phải có vết cồn i-ốt.
Hôm qua lúc cô đi quán bar uống rượu, cũng không có nói cho Nhu Ân và Tư Giai biết tay cô bị thương……
Chẳng lẽ là tổng giám đốc bôi thuốc giúp cô?
Hạ Ngữ Hàm đi ra phòng khách, liền nhìn thấy Ngụy Thành Tuấn ngồi ở phòng khách lý xem tivi, cả người mặc quần áo màu trắng giản dị, trông có vẻ tương đối thoải mái, thấy cô xuất hiện, anh liền tắt tivi.
Mặc dù không mặc bộ đồ vest tạo cảm giác áp đảo cho người khác như thường ngày, vẻ mặt cũng không nghiêm túc như khi ở văn phòng, nhưng tổng giám đốc vẫn là tổng giám đốc, vừa nhớ lại tối hôm qua anh ta thấy bộ dạng uống say thất thố của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền ửng đỏ, cảm thấy thật ngại ngùng.
“Tổng giám đốc, thực xin lỗi, đêm qua tôi uống rượu say, làm phiền đến ngài, tôi thật sự rất có lỗi.” Hạ Ngữ Hàm cúi đầu, ngượng ngùng giải thích.
Nếu anh ta vì vậy mà tức giận, muốn cô thứ hai tuần tới không cần đi làm, cô cũng không có gì để nói.
Ngụy Thành Tuấn nhìn cô đang ra sức giải thích, nhẹ nhàng nói: “Thư ký Hạ.”
“Vâng.” Cô khẩn trương lên tiếng trả lời.
“Tôi nghĩ bữa trưa chúng ta nấu mì Ý ăn, cô không phản đối chứ?”
“Sao cơ? Bữa trưa à?” Hạ Ngữ Hàm sững người.
“Có vấn đề gì sao, cô không thích ăn mì Ý à?”
“Ơ, không phải đâu, tôi rất thích ăn mì Ý, chỉ là tôi còn tưởng ngài định nói……” Đối với việc tổng giám đốc nhắc tới bữa trưa mà không phải là tức giận mắng người, tiếp theo sẽ nói muốn đuổi việc cô, cô bị sốc nặng.
“Cô tưởng tôi định nói gì?” Ngụy Thành Tuấn tò mò hỏi.
“Không có gì.” Hạ Ngữ Hàm xấu hổ cười. “Tổng giám đốc, thật ngại quá, tôi không biết nấu mì Ý, nhưng tôi biết nấu các món mì khác, cũng biết làm món cơm chiên.” Nghỉ phép về quê ở Gia Nghĩa, thỉnh thoảng cô cũng cùng mẹ nấu ăn, nhưng đều là những món ăn thường ngày, nhà cô chưa từng nấu mì Ý.
Thân hình cao lớn của anh đứng lên. “Tôi có nói là kêu cô nấu sao?”
Uhm? Nếu không phải tôi nấu, chẳng lẽ là anh nấu? Hạ Ngữ Hàm thấy anh đang mở cửa đi vào nhà bếp, cô cũng đi theo sau, trợn tròn hai mắt. Tổng giám đốc cũng biết nấu ăn?
Ngụy Thành Tuấn lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong chiếc tủ lạnh bốn cửa, sau đó xoay người lại, “Tôi định nấu Spaghetti bơ cá hồi, hay là cô muốn ăn món khác?”
“Không, ăn Spaghetti bơ cá hồi là được rồi.” Tổng giám đốc thật sự biết nấu Spaghetti?
Hạ Ngữ Hàm đứng bên cạnh bồn rửa chén. Thấy động tác làm thức ăn của tổng giám đốc vừa thuần thục vừa nhanh nhẹn, cô cảm thấy không thực cho lắm, không lẽ vẫn còn đang say rượu sao?
Bởi vì thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, cho dù tận mắt nhìn thấy, vẫn là cảm thấy rất là phi thường, thì ra một tổng giám đốc lúc nào cũng uy nghiêm lạnh nhạt, cũng có bộ mặt bình thường như thế này khi ở nhà.
Anh ta không chỉ biết nấu ăn, hơn nữa xem ra còn rất thuần thục.
Cô đứng ngây người, nhìn nhà bếp xung quanh toàn màu trắng, cộng thêm người đang nấu cơm cũng mặc quần áo màu trắng, vô cùng chói mắt, cảm giác giống như đang nhìn một đầu bếp kiêm người mẫu nam nào đó đang nấu cơm. Bề ngoài đẹp trai khoáng đạt, động tác nấu ăn vừa nhanh nhẹn vừa tao nhã, làm cho người khác nhìn vào cũng thấy hoa mắt choáng váng.
Hai mươi phút sau, lúc Hạ Ngữ Hàm cùng Ngụy Thành Tuấn ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, vẻ mặt cô lại bị mê hoặc như lúc nãy, cho đến khi nhét một họng đầy Spaghetti, vị ngon trong miệng mới lôi tinh thần của cô quay trở lại, kinh ngạc cảm thấy tất cả đều là sự thật.
“Ăn thấy thế nào?”
“Ngon lắm đó.” Cô không thể không ca ngợi, hương vị này tuyệt đối không thua gì đầu bếp nhà hàng, không, tổng giám đốc nấu ngon hơn, có vài nhà hàng Spaghetti nấu quá nhừ, nhưng Spaghetti tổng giám đốc nấu vẫn giữ lại được mùi vị của sợi mì, hương vị rất tuyệt.
“Cô không cần bởi vì là do tôi nấu mà nịnh như vậy đâu.” Ngụy Thành Tuấn vừa ăn vừa nói.
“Không phải đâu, là thật đó, rất ngon, hơn nữa còn là món Spaghetti ngon nhất mà tôi từng ăn đó.” Cô thực sự cảm thấy cực kỳ ngon. “Tổng giám đốc, ngài học nấu ăn ở đâu vậy?”
“Chuyện này cần gì phải học ai, đọc sách là được rồi.” Anh nói rất đơn giản.
“Đọc sách?”
“Lúc tôi du học ở Mỹ, có lẽ là năm hai đại học, đột nhiên có một ngày rất thèm ăn cơm chiên, nhưng mà món cơm chiên nhà hàng Trung Quốc gần nhà tôi bán rất khó ăn, bởi vậy tôi liền mua một sách dạy nấu ăn về nhà nghiên cứu, sau đó tự mình ra tay nấu thử xem sao, không ngờ mùi vị cũng không tệ lắm, từ đó về sau tôi thường xuyên tự mình nấu cơm.”
Chỉ vì không được ăn món cơm chiên ngon liền tự mình ra tay làm? Quả là giống với tác phong cầu toàn đối với mọi việc của tổng giám đốc. Nhưng mà chỉ cần đọc sách dạy nấu ăn mà đã nấu được món cơm chiên, xem ra tổng giám đốc đúng là thiên tài, thảo nào bất kể là làm chuyện gì cũng đều rất lợi hại, không làm khó được anh ta.
Hạ Ngữ Hàm đột nhiên nhớ tới chuyện Phương Khải Nhi nói anh ta không hề lãng mạn. “Tổng giám đốc, cho hỏi ngài có từng nấu cho bạn gái ăn chưa?”
“Không có, sao cô lại hỏi chuyện này?” Lúc anh qua lại với Khải Nhi, hai người đều dùng cơm ở nhà hàng cao cấp, bởi vì Khải Nhi rất để ý chuyện người khác nhìn cô ấy như thế nào, bởi vậy ngay cả địa điểm ăn uống cũng rất chú ý, cho dù ở nhà đi nữa, cũng là gọi thức ăn nhà hàng đến.
“Tổng giám đốc, xin ngài đừng giận, tôi chỉ là cảm thấy một người đàn ông nếu biết nấu ăn sẽ làm cho người ta có cảm giác rất lãng mạn, tôi nghĩ sau này nếu ngài nấu cơm cho bạn gái ăn, người đó nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.” Nói xong, cô phát hiện đôi mắt đen sáng ngời hữu thần đang nhìn mình chằm chằm, làm cho cô căng thẳng nhìn xuống. “Tổng giám đốc, xin lỗi, hình như tôi quá nhiều lời rồi.”
Ngụy Thành Tuấn nhìn khuôn mặt cô khi không trang điểm càng lộ vẻ thanh tú, “Không sao, cứ coi như là bạn bè đang tán gẫu với nhau, cô không cần phải quá gò bó.”
“Bạn, bạn bè ư?”
“Đúng vậy, bạn bè.” Anh nhìn cô. “Thư ký Hạ, tôi hy vọng chúng ta ngoài chuyện là cấp trên và cấp dưới, còn có thể là bạn bè, ok?”
Ý của tổng giám đốc bây giờ là, anh ta và cô là bạn bè? Vì sao anh ta lại muốn làm bạn với một người vô cùng bình thường như cô? Là hứng khởi nhất thời, hay là có nguyên nhân khác?
Hạ Ngữ Hàm do dự làm cho Ngụy Thành Tuấn hơi nhíu mày. “Thư ký Hạ, sao cô không trả lời? Thế nào, cô không muốn làm bạn với tôi sao?”
“Không phải đâu, tổng giám đốc, chỉ là tôi có chút kinh ngạc.” Cô cũng không phải là muốn cự tuyệt, đối với cô mà nói, tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, chính là cấp trên, chính là ông chủ, hiện tại đột nhiên nói là làm bạn bè, làm cho cô có chút không thể thích ứng được.
Nhưng mà theo như Nhu Ân nói, tổng giám đốc là người biết quan tâm, nếu không anh cũng không cần chiếu cố một thư ký uống rượu say mèm như cô, sau đó còn giúp cô bôi thuốc, thậm chí tự tay nấu bữa trưa cho cô ăn…… Đột nhiên cô cảm thấy, tổng giám đốc lúc này không hề ở tận trên cao, ngược lại thật sự giống như bạn bè.
Có lẽ tổng giám đốc thực sự xem cô như bạn bè, cho nên mới có thể làm như vậy, bởi vậy cô mỉm cười. “Tổng giám đốc, có được người bạn như ngài tôi rất vui, à còn nữa, tôi quên cám ơn ngài đã bôi thuốc cho tôi.”
“Nếu chúng ta đã là bạn bè, cô có thể không cần xưng hô quá kính trọng, tôi nghĩ tôi không già tới mức phải dùng từ ‘Ngài’ để xưng hô. Đúng rồi, tay cô làm sao lại bị thương vậy?”
“Đây là do……” Tim Hạ Ngữ Hàm đau nhói, nắm chặt lòng bàn tay bị thương. “Là tự tôi không cẩn thận té ngã bị trầy.”
“Đúng thế không? Sau này đi đứng cẩn thận một chút.”
“Tôi biết rồi.”
“Tôi nghe nói sở dĩ tối hôm qua cô đi uống rượu, là vì bạn trai cô bắt cá hai tay?”
Không thể ngờ được anh ta có thể đột nhiên nhắc tới nguyên nhân mình uống say, Hạ Ngữ Hàm đờ cả người, ngẩng mặt lên, gật đầu trả lời, “Đúng vậy.” Nếu tổng giám đốc đã biết, vậy cô cũng không cần phải giấu diếm.
“Tôi tưởng là tình cảm giữa cô và bạn trai rất tốt.” Anh thường xuyên thấy cô gọi điện thoại cho bạn trai, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào hạnh phúc.
“Tôi cũng tưởng như vậy, nhưng mà……” Nhớ tới tối hôm qua nhìn thấy Trạch Nguyên cùng bạn gái mới thân mật với nhau, lòng cô hơi nhói đau.
“Vậy cô định làm thế nào?”
Hạ Ngữ Hàm cố đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, chua xót cười cười, ánh mắt hoe đỏ. “Còn có thể làm gì, chỉ có thể chia tay. Thực tế là, đêm qua chúng tôi đã chia tay rồi.” Cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cô cúi đầu, sợ bản thân mình có thể bật khóc trước mặt tổng giám đốc.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cúi xuống, giọng nói Ngụy Thành Tuấn dịu dàng hiếm thấy, “Thư ký Hạ, tôi sẽ không hỏi nữa, cô cũng đừng suy nghĩ nữa, cô ăn nhanh đi, kẻo mì lạnh, mùi vị lại không ngon.”
“Vâng.” cô hít hít nhẹ mũi, tiếp tục ăn mì.
Thực cảm ơn anh ta không hề truy hỏi, để cô cũng không phải quá khó xử, thì ra tổng giám đốc cũng có lúc quan tâm người khác như vậy.
Làm việc bên tổng giám đốc hai năm, dường như họ không hề có tiếp xúc riêng tư với nhau, đây là lần đầu tiên cô ăn cơm với tổng giám đốc ngoài thời gian làm việc và tiệc tùng xã giao, cô còn tưởng sẽ rất lúng túng, nhưng kết quả lại thoải mái dễ chịu ngoài dự định của mình.
Sau khi chia tay bạn trai, cô lại có thêm một người bạn.
———————-
Thứ Hai là ngày Hạ Ngữ Hàm bận nhất trong cả tuần, ngoài việc phải sắp xếp lịch trình cả tuần của tổng giám đốc, còn phải xử lý, phân loại và gửi rất nhiều công văn đến các bộ phận khác nhau, cô bận ngập mặt cho đến gần giữa trưa mới có thời gian tạm nghỉ xả hơi.
“Thư ký Hạ, lấy bản ghi chép hội nghị nghiệp vụ lần trước cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Hạ Ngữ Hàm tìm lấy bản ghi chép hội nghị thứ Tư tuần trước, sau đó đem vào văn phòng.
“Để đó trước đi, cô có thể ra ngoài.” Ngụy Thành Tuấn lật xem một báo cáo khác.
“Vâng.”
Vốn nghĩ thứ Sáu tuần trước cô uống rượu say lại qua đêm ở nhà tổng giám đốc, thứ Hai đi làm, lúc đối mặt với tổng giám đốc, có thể sẽ có chút không được tự nhiên, may mắn là thái độ của tổng giám đốc không có chút khác biệt, giờ mới có thể khiến cô thở ra nhẹ nhõm.
Hai ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều, quyết định tạm thời quên đi chuyện đau khổ, dù sao chia tay cũng đã là sự thật, chỉ là cô không biết nên nói với ba mẹ như thế nào, cô biết họ rất muốn biết mặt bạn trai của cô.
Hiện tại, cô quyết định là trước mắt không nghĩ ngợi gì hết, trong lòng cũng sẽ không cảm thấy quá khó chịu nữa.
Cô khởi động lại tinh thần, chuyên tâm làm việc, hơn nữa tuần này cô còn bận hơn so với bình thường, vì phải chuẩn bị cho chuyến đi công tác ở Mỹ vào tuần sau.
Mỗi năm cô sẽ cùng tổng giám đốc đi công tác ở Mỹ cố định bốn lần, đều là đi chủ trì tổng hội nghị hằng quý của chi nhánh, có lẽ chờ sau khi đi công tác trở về, cô sẽ nói rõ với người nhà về chuyện chia tay.
Buổi trưa, Ngụy Thành Tuấn từ trong văn phòng đi ra, anh có một buổi hẹn ăn cơm.
Hạ Ngữ Hàm đứng dậy. “Tổng giám đốc, đi đường cẩn thận.” Sau khi thấy anh bước vào thang máy, cô mới thả lỏng thở hắt ra thật to. Sau đó quay lại ngồi vào ghế.
Giờ đã là buổi trưa, tuy rằng bữa sáng cô còn chưa ăn, nhưng cô cũng không cảm thấy muốn ăn gì. Có thể là buổi sáng bận quá, làm cho cô cảm thấy hơi mệt, không muốn đi xuống lầu mua cơm trưa, nhớ tới trong ngăn kéo có bịch bánh quy nhỏ, cô lấy ra, mới ăn được hai miếng, liền nhìn thấy Ngụy Thành Tuấn vừa mới đi khỏi đã quay trở lại.
Cô bỏ bánh quy trong tay xuống. “Tổng giám đốc, anh quên đồ gì sao?”
“Đúng vậy, có một tài liệu quên bỏ vào.” Ngụy Thành Tuấn bước nhanh vào văn phòng, lập tức đi ra, nhưng anh lại không đi khỏi ngay, mà lại đứng bên bàn làm việc của cô, nhíu mày nhìn bánh quy trên bàn. “Thư ký Hạ, đây là bữa trưa của cô?”
Hạ Ngữ Hàm ngại ngùng trả lời, “Bởi vì thời tiết nóng quá, tôi không muốn ăn gì cả.”
Ngụy Thành Tuấn nhìn cô một cái, đi về hướng thang máy không nói gì thêm.
Sau khi ăn hai miếng bánh quy, bởi vì thật sự không thèm ăn, Ngữ Hàm lại cất bánh quy vào ngăn kéo, mặc dù hơi mệt một chút, cô cũng không muốn nghỉ ngơi, sợ bản thân suy nghĩ lan man, do đó tiếp tục chỉnh sửa lại tài liệu.
Nếu đã quyết định không thèm nghĩ đến chuyện làm mình đau khổ nữa, vậy cô cũng nên tập trung làm việc.
Khoảng 2 giờ, Ngụy Thành Tuấn từ bên ngoài trở về, trên tay còn cầm một hộp bánh ngọt, đặt lên bàn làm việc của cô.
Vẻ mặt cô bối rối. “Tổng giám đốc, đây là ….?”
“Bên cạnh nhà hàng có một cửa hàng bánh ngọt, tôi không biết cô thích ăn loại nào, cho nên mua hết, cô ăn đi.”
Hạ Ngữ Hàm mở hộp giấy, bên trong tổng cộng có tám loại bánh ngọt khác nhau, cho dù bây giờ cô không thèm ăn gì đi nữa, thì cũng vô thức bị mấy loại bánh ngọt đẹp mắt này hấp dẫn. “Tổng giám đốc, vì sao đột nhiên anh lại mua bánh ngọt cho tôi? Không lẽ hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?”
“Bạn bè mua bánh ngọt cho cô ăn điểm tâm, phải có lý do gì sao?”
Bạn bè? Hạ Ngữ Hàm ngây người ra. Tổng giám đốc nói như vậy cũng đúng, thỉnh thoảng Nhu Ân hoặc Tư Giai đến căn hộ nhỏ của cô chơi, cũng đều tiện tay mua một món ăn mặn hoặc một cái bánh ngọt nhỏ của tiệm 85 độ C.
<85 độ C là thương hiệu nổi tiếng ở Đài Loan, Trung Quốc, Mỹ và Úc, jống như High Land hay NYDC, The Coffee Bean and Tea Leaf bên mình ý, bên bà có ko ES, VN ko có>
“Tổng giám đốc, cám ơn anh, nhưng mà bây giờ đang là giờ làm việc……”
“Tôi cho cô nghỉ nửa tiếng, ăn hết bánh ngọt đi rồi làm việc tiếp.”
“Cám ơn anh. Nhân tiện, tổng giám đốc, anh thích ăn loại bánh ngọt nào, lát nữa tôi mang vào cho anh.”
“Không cần đâu, tôi không thích ăn đồ ngọt.” Nói xong, Ngụy Thành Tuấn đi vào phòng.
Hạ Ngữ Hàm cúi xuống nhìn mớ bánh ngọt, một mình cô làm sao có thể ăn được nhiều như vậy, nhưng nếu đem cho đồng nghiệp nữ phòng khác, chỉ sợ lại sẽ có tin đồn scandal tình ái kỳ lạ phát tán khắp nơi, xem ra chỉ có thể đem cho vào tủ lạnh ở phòng pha trà, hết giờ lại mang về nhà ăn tiếp.
Cô đoán sở dĩ tổng giám đốc mua bánh ngọt cho mình, có lẽ là vì buổi trưa thấy cô chỉ ăn bánh quy, cô còn tưởng tổng giám đốc không chú ý đến việc nhỏ như thế, không ngờ anh lại đặc biệt mua bánh ngọt cho cô, sự quan tâm của anh làm cô rất cảm động.
Đầu tiên cô lấy một miếng bánh loại Black Forest cô thích ăn nhất, dùng nĩa nhỏ ăn một miếng, vừa ngon vừa không quá ngọt, hơn nữa sôcôla rất thơm, đột nhiên cảm thấy thật ra mọi việc cũng không đến nỗi tệ, tâm trạng cũng dần dần thoải mái hơn.
Nhớ tới hai chữ bạn bè tổng giám đốc vừa nói, anh ta đối với bạn đều tốt như vậy sao?
Nếu vậy cô quả là rất may mắn có thể làm bạn của tổng giám đốc.
———————
Sáng hôm sau, Hạ Ngữ Hàm đặc biệt đến công ty sớm, hôm qua tuy cô mang một ít bánh ngọt về nhà, nhưng vẫn còn dư vừa đủ để làm bữa sáng, hai miếng bánh ngọt cộng thêm một ly cà phê nóng, bữa sáng của cô thật tuyệt vời, làm cho cô tràn đầy sức sống, những điều này đều là nhờ có tổng giám đốc.
Hết giờ làm việc, cô sửa soạn đồ đạc chuẩn bị đi về, lấy di động, theo thói quen muốn kiểm tra tin nhắn, trước kia cô và bạn trai thường xuyên nhắn tin với nhau, một ngày rất nhiều tin, thậm chí có lúc khi anh đang dự một cuộc họp cảm thấy nhàm chán, còn kêu cô gửi cho anh một vài truyện cười……
Mặc dù cô muốn mình đừng nghĩ tới nữa, nhưng kéo dài vài năm cũng đã tạo thành thói quen, cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể sửa được, ngay cả nỗi đau trong lòng cũng vậy, cô vẫn cần thời gian để điều chỉnh.
“Thư ký Hạ.”
Nghe tiếng tổng giám đốc, Hạ Ngữ Hàm giật mình, vội vàng buông điện thoại di động xuống. “Vâng, tổng giám đốc.” Không biết anh đã đứng bên bàn cô từ khi nào, sao cô không cảm thấy gì cả?
Ngụy Thành Tuấn vừa đi ra khỏi phòng, lại thấy cô ngồi tại chỗ nhìn di động đến ngây người, còn lộ ra khuôn mặt buồn bã, nhất định là đang nhớ đến bạn trai cũ, xem ra có vẻ là cô cố gắng lấy lại tinh thần, cũng miễn cưỡng cười rất vui vẻ, nhưng cô như vậy càng làm cho người khác cảm thấy đau lòng.
“Thư ký Hạ, lát nữa tôi mời cô ăn tối.”
“Hả? Ăn tối?” Trưa hôm qua mời cô ăn bánh ngọt, hôm nay lại mời cô ăn tối? Cô hơi kinh ngạc, cũng có một chút bối rối. “Nhưng không phải anh còn công việc sao?” Ngoài chuyện tổng giám đốc còn bận công việc, cô muốn nói, thật ra cô không đói lắm, vả lại cô cũng không có tâm trạng ăn cơm, cô muốn về nhà nghỉ ngơi hơn.
“Chuyện đó không quan trọng, ý cô là, cô không muốn đi ăn tối với người bạn như tôi?”
Hạ Ngữ Hàm xấu hổ cười. “Tổng giám đốc, anh đừng hiểu lầm, thôi được, chúng ta cùng đi ăn tối. Nhưng mà tổng giám đốc, nên để tôi mời anh mới đúng, để cám ơn bánh ngọt của anh hôm qua, cả Spaghetti tuần trước nữa.”
“Được rồi, thì để cô mời, tôi vào trong sắp xếp một chút, một lát nữa thì đi được.”
“Vâng.”
Ngụy Thành Tuấn quay lại văn phòng, lúc đi ra trên tay cầm theo cặp tài liệu, hai người cùng đi thang máy xuống.
Ngồi trong xe tổng giám đốc, thắt dây an toàn xong Hạ Ngữ Hàm hỏi: “Tổng giám đốc, anh muốn ăn món gì?”
Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đã là do cô mời, thì đi tiệm nào cô thường đến nhất đi.”
Tiệm cô thường đến nhất?
“Nhưng mà tiệm tôi thường ăn nhất là tiệm mì hoành thánh.” Bởi vì cô thích ăn mì hoành thánh. “Tổng giám đốc, anh có muốn chọn nhà hàng nào anh thích không?” Tổng giám đốc nếu có hẹn ăn cơm với khách hàng, đều là do cô gọi điện đến nhà hàng đặt bàn trước, đều là những nhà hàng rất cao cấp, nhà hàng phong cách Tây hay Trung đều có, nhưng cho dù là nhà hàng nào thì cũng tốn không ít tiền, nhưng tóm lại không thể mời tổng giám đốc ăn những món quá tầm thường.
“Chúng ta đi ăn mì hoành thánh đi.” Anh không nhận lời đề nghị của cô, trực tiếp quyết định luôn.