"Ba, Hạo Hạo cũng muốn đứng trên đài cao cùng ba mẹ, nhìn rất đẹp mắt!" Giọng nói của Lục Hạo kéo suy nghĩ của Lục Phỉ trở lại, anh nhìn chằm chằm bóng dáng đơn độc trên tấm poster, khóe môi hơi nhếch lên.
Một mình ở trên cao, xác thật có chút cô đơn lạnh lẽo.
Chỉ là, anh không chỉ có một mình.
Tiếp tục ôm Lục Hạo đi về phía thang máy.
Sau khi nhìn thấy Lục Phỉ bước vào thang máy, tất cả nhân viên công tác mới thu hồi ánh mắt của mình, sau đó chia sẻ những tấm hình mới chụp được cho đồng nghiệp bên cạnh
Mà lúc này, nhóm người của Lục Phỉ đã vào thang máy đi đến tầng lầu thuộc bộ phận quản lý nghệ sĩ.
Đây là nơi huấn luyện nghệ sĩ mới của giải trí Chí Tôn, chỉ khi trải qua tất cả các hạng mục ở chỗ này mới có thể ra mắt chính thức, Lục Phỉ cũng đã từng là một thành viên trong đó. Dieen Đaan Lee Quyy Đoon
Khi Lục Phỉ đến, nhân viên cũng nhất thời kinh ngạc nhường đường đi qua, phải biết rằng Lục ảnh đế ở công ty này chính là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù gặp được, cũng chưa bao giờ thấy xuất hiện ở tầng này.
Cuối cùng, giám đốc Diệp Liễu quản lý bộ phận nghệ sĩ nhận được tin vội vội vàng vàng chạy tới.
"Lục Phỉ, anh đã đến rồi." Diệp Liễu hướng về phía Lục Phỉ chào hỏi, giọng nói mang theo sự quen thuộc, không lâu sau khi Lục Phỉ tiến vào công ty thì hai người quen biết nhau, hiện tại, Lục Phỉ trở thành trụ cột của giải trí Chí Tôn, mà anh cũng đã trở thành giám đốc một ngành.
"Đúng lúc đang quay hình 《 siêu nhân trở lại 》, tôi đi tới cùng với bọn họ." Lục Phỉ khẽ gật đầu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng trước sau như một, làm cho người nghe bao giờ cũng không nhịn được giác ngộ.
"Tổng giám đốc Mục từng đề cập với tôi, khi đó biết anh kết hôn sinh con cũng làm cho tôi giật cả mình, không thể nghĩ đến là thật." Diệp Liễu xúc động, sau đó đưa ánh mắt về phía Lục Hạo được Lục Phỉ ôm ở trong ngực, "Đây chính là Hạo Hạo nhà anh có phải không? Quả nhiên rất đáng yêu."
"Cám ơn bác." Lục Hạo nghe được đối phương khen ngợi, lập tức cười híp mắt trả lời.
Bác? Bị gọi như vậy, Diệp Liễu như bị sét đánh, rõ ràng anh so với Lục Phỉ còn nhỏ hơn một tuổi đấy.
Nhìn ra người này giống như đang giận dỗi, Lục Phỉ nhàn nhạt nhắc nhở một câu: "Hạo Hạo, con gọi người này là chú."
"Nhưng không phải gọi chú là phải nhỏ hơn ba sao?" Lục Hạo nghi ngờ hỏi, nhưng lời nói phát ra lại càng khiến người đối diện một lần nữa chịu phải đả kích nghiêm trọng.
Anh thật già như vậy sao?
Đối với sự xấu xa của con trai, Lục Phỉ cũng không nói gì nữa, anh nhìn về phía Diệp Liễu nói sang chuyện khác: "Tôi giúp Vưu Khánh quay MV, còn cần một vai phụ, trong tay anh có chọn được người thích hợp không?"
"Có, chúng tôi chọn được người này mới vừa huấn luyện xong." Diệp Liễu vui mừng trả lời, làm việc với Lục Phỉ và Vưu Khánh, dù là ai trong hai người thì đều là chuyện mà người nào nằm mơ cũng muốn có cơ hội một lần, bây giờ tập hợp lại một chỗ, điều này tuyệt đối sẽ giúp tỉ suất người xem đạt kỉ lục.
Thậm chí, vị tân nghệ sĩ được chọn trong lần này, khởi đầu sự nghiệp may mắn suôn sẻ là chắc chắn không thành vấn đề!
Lục Phỉ vì công ty, cũng đã tận đủ tâm sức.
Nghĩ tới, Diệp Liễu ở phía trước dẫn đường, sau đó dẫn Lục Phỉ tới sân huấn luyện nghệ sĩ mới.
Lúc bọn họ đi vào, người bên trong đang tập một kịch bản, đây là tác phẩm kết thúc khóa học của bọn họ, những người huấn luyện xung quanh căn cứ biểu hiện của mỗi người mà chấm điểm, điểm số sẽ ảnh hưởng đến vị trí trình diện, cùng khả năng phân chia tài nguyên sau này, cho nên hôm nay tất cả mọi người đều là dùng hết sức để biểu diễn.
Cho dù biết có người đi vào, cũng không ai dám lơ là.
Cho nên, lúc đám Lục Phỉ đi vào, cũng không có bao nhiêu người chú ý tới sự hiện diện của bọn họ.
Lục Phỉ liền mang theo Lục Hạo đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn diễn biến của vở kịch.
Lúc này, đang diễn đến đoạn bi kịch, đột nhiên, một tiếng khóc lớn tê tâm liệt phế vang lên trong phòng.
Lục Hạo ở trong ngực Lục Phỉ đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó đáy mắt không khỏi mang theo một chút đáng thương: "Ba, người này khóc thật thê thảm, lúc Hạo Hạo chích thuốc cũng không khóc thảm như vậy."
Lời nói của cậu nhỏ khiến nhân viên chung quanh và nhà quay phim đứng bên ngoài cũng không nhịn được buồn cười lên.
Cho tới bây giờ sự chú ý của đứa bé và người lớn đều không giống nhau.
Nhưng ánh mắt Lục Phỉ ôm Lục Hạo lại có chút buồn bã.
Hình như anh chỉ có vài lần đi theo Nhan Hạ đi bệnh viện, mấy lần kia cũng chỉ là đứng chờ ở bên ngoài bệnh viện.
Mỗi một lần nhìn Lục Hạo mệt mỏi từ bệnh viện ra ngoài, anh còn tưởng rằng là không thoải mái, bây giờ nhìn lời nói, có lẽ Hạo Hạo đã từng bởi vì chích thuốc mà lớn tiếng khóc thút thít, nhưng khi đó, chỉ có Nhan Hạ một mình mang theo con, ôm con, an ủi con......
Ôm chặt Lục Hạo, Lục Phỉ cảm giác mình hình như còn chưa đạt tiêu chuẩn của một người làm cha.
"Ba, ba ôm con ôm chặt quá." Lục Hạo đang hứng thú nhìn vở kịch, lại phát hiện mình bị ôm thật chặt, vội vàng mở miệng nói.
"Thật xin lỗi, ba đang suy nghĩ một việc." Hồi hồn, Lục Phỉ nói xin lỗi.
"Không sao, thật ra thì cũng không đau." Lục Hạo cười với anh rồi tiếp tục nhìn lên sân khấu.
Nhìn Lục Hạo ngoan ngoãn như vậy, lòng của Lục Phỉ nhất thời lại dịu dàng hơn phân nửa, bà xã và con trai nhà anh, luôn có thể chạm đến sâu thẳm con tim anh.
*
Một lát sau, khi người trong sân diễn xong, lại phát hiện ở trong phòng có thêm không ít người, khi thấy rõ còn có Diệp Liễu cùng với Lục Phỉ thì đoàn người trong lòng lập tức căng thẳng, tại sao giám đốc Diệp và Lục ảnh đế lại ở chỗ này?
"Hôm nay kịch bản này diễn rất tốt, bên cạnh tôi là người nào các bạn có thể cũng biết, hôm nay Lục ảnh đế tới đây chính là hi vọng từ trong các bạn chọn lựa một người tham gia MV mới nhất của Vưu thiên vương, ~ Tuyen83- ddd~ đợi lát nữa hi vọng các bạn có thể biểu hiện thật tốt." Diệp Liễu nhìn ánh mắt nghi ngờ của nhóm người mới này, cười ha hả giải thích.
Vừa nói xong, trái tim nhỏ của những người này lập tức bùm bùm nhảy lên.
Lục Phỉ và Vưu Khánh, hai người này là anh cả của giới ca sĩ và giới phim ảnh, vô luận là phát triển theo hướng nào, chỉ cần được đi theo hai người kia, sau này sống trong Làng Giải Trí, đường đi cũng sẽ thuận lợi hơn một chút, lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Lục Phỉ cũng nóng rực vô cùng.
Lúc này, Lục Phỉ nhìn về phía Diệp Liễu bên cạnh, nói thẳng: "Chờ có kết quả chấm điểm rồi chọn."
Mà những lời này Lục Phỉ nói xong, ánh mắt của những người này lại quét tới rơi vào trên người những vị giám khảo kia, lần này, những vị giám khảo kia mới chân chính nắm giữ sống chết của bọn họ!
Các vị giám khảo nghe Lục Phỉ nói, mấy người này vội vàng bắt đầu soàn soạt phân chia chấm điểm, trong lòng của bọn họ vốn chính là đã có cơ sở, phân chia chọn lựa diễn ra cũng khá nhanh.
Không bao lâu, kết quả danh sách số điểm hiện ra.
Diệp Liễu mang danh sách đưa tới trong tay Lục Phỉ.
Lục Phỉ lướt nhanh, sau khi đọc tên 3 người đứng đầu danh sách, có ba người từ bên trong đứng dậy.
Hai nam một nữ.
Có thể đi vào giải trí Chí Tôn, dáng vẻ bên ngoài đã hoàn toàn vượt qua kiểm tra.
Lúc này ba người đứng chung một chỗ, làm cho người ta một loại cảm giác hai mắt tỏa sáng .
Lục Hạo nhìn baba đang nghiêm túc nhìn mấy người này, lập tức cũng đem hai mắt của mình trừng thật to, ánh mắt không ngừng tiếp xúc với ba người.
Ba người bị ánh mắt nóng rực của Lục Hạo nhìn chằm chằm, mỗi người cũng đưa mắt nhìn đứa trẻ đang nổi tiếng dạo gần đây này, cuối cùng họ chỉ muốn nói một câu, quả thật là rất đáng yêu!
Trong lúc hai bên đang quan sát lẫn nhau, Lục Phỉ nhìn Lục Hạo ở trong lòng mình: "Hạo Hạo, con thích ai hợp tác với ba?"
Lục Phỉ nói câu hỏi này ra, tất cả ánh mắt quét tới rơi vào trên người của Lục Hạo.
Mà ánh mắt của Lục Hạo vẫn như cũ di chuyển qua lại trên người ba người, sau đó, đưa ra ngón trỏ của mình chỉ về một người thí sinh nam: "Hạo Hạo chọn anh ấy!"
"Tại sao?" Lục Phỉ nhíu mày, nếu anh nhớ không lầm, cho dù người này mới vừa......
"Bởi vì con cảm thấy anh ấy khóc rất đáng thương, nhất định là khó chịu mới khóc thảm như vậy." Lục Hạo nếu có chuyện lạ nói, vì tăng thêm sự thuyết phục của mình, còn cố ý gật đầu một cái.
"vậy thì chính là cậu ấy." Lục Phỉ cứ quyết định như vậy.
Diệp Liễu bên cạnh giựt giựt khóe miệng, ảnh đế Lục, anh có thể không cần tùy hứng như vậy hay không?
Sau khi Lục Hạo nghe Lục Phỉ tiếp thu ý kiến của mình, mặt mày lập tức cong cong nở nụ cười, một cái bộ dáng rất kiêu ngạo.
Nhìn con trai vui vẻ, Lục Phỉ không thèm để ý người xung quanh có ý kiến gì hay không, dù sao ba người trước mặt, tài nghệ cũng không kém, đã như vậy, để cho con trai mình vui vẻ một chút thì như thế nào?
Mà đi theo sau là nhà quay phim, rất nhanh bắt được ánh mắt Lục Phỉ nhìn về phía con trai, trong nháy mắt, bọn họ đã bị ánh mắt ấy làm cho tan chảy.
Trong lòng không khỏi cảm động một chút chương trình của hai cha con kì này có thể đặt tên khác là "Mỗi ngày hạnh phúc" rồi.
*
Sau khi quyết định người được chọn, Lục Phỉ lại dẫn Lục Hạo đi dạo các nơi trong công ty một chút, ở phòng ăn công ty ăn xong bữa trưa, sau khi ống kính quay toàn bộ giải trí Chí Tôn, Lục Phỉ và Lục Hạo mới trở về nhà.
Sau khi để Lục Hạo xuống, Lục Phỉ lấy điện thoại di động ra đi tới ban công gọi cho Vưu Khánh .
Mà Lục Hạo nhìn bóng lưng của ba mình, mím mím môi, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon, tự mình cầm ra hộp điều khiển mở TV.
TV vừa bật chính là quảng cáo, Lục Hạo cũng không để ý, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm.
Không đến mấy phần, chương trình quảng cáo đột nhiên biến đổi, quảng cáo xuất hiện một rương quà.
Nhìn rương quà, ánh mắt của Lục Hạo sáng lên, ngay sau đó, cậu chạy trở về gian phòng nhỏ của mình, nghĩ tới việc mà mình có thể làm.
Mà Lục Hạo vừa đi, nhà quay phim vội vàng đi theo.
Bên trong phòng Lục Hạo.
Lục Hạo từ một cái góc nhỏ lôi ra rương hành lý của mình, trở lại giường, kéo ra khóa kéo, sau đó mở tủ quần áo, đứng trước tủ nghiêm túc nhìn nhìn.
Qua một lúc lâu, đầu tiên chỉ thấy cậu nhỏ chọn một cái áo khoác bông màu trắng, sau đó cẩn thận từng li từng tí xếp tốt, sau đó bỏ vào trong rương hành lý, từng món từng món, Lục Hạo đang lựa chọn theo sở thích của mình.
Lúc này biên đạo ở một bên có chút ngạc nhiên nhìn Lục Hạo hỏi: "Hạo Hạo, con sắp xếp quần áo làm cái gì đấy?"
"Đi tìm mẹ, buổi sáng ba có nói đến, Hạo Hạo vừa sực nhớ ra." Lục Hạo tiếp tục vừa sắp xếp vừa nói, trong lúc nói chuyện, cậu lại đưa tay lấy vài món đồ nhét vào rương, mà khi phát hiện không bỏ được, thì lập tức bắt đầu rối rắm đứng nhìn hành lí, trong miệng lẩm bẩm nói: "Mang cái nào mới tốt đây? Hay là món này?"
Biên đạo lập tức nổi lên suy nghĩ mơ hồ, rốt cuộc tiểu Hạo Hạo lúc nào thì biết bọn họ phải xuất ngoại quay phim?
"Con trai, con đang làm gì?" Chờ Lục Phỉ lúc đi vào, lập tức thấy được tủ treo quần áo vàquần áo sắp xếp có chút lộn xộn trên rương hành lý của Lục Hạo.
"Không phải buổi sáng ba nói chúng ta muốn cùng mẹ tụ họp sao?" Lục Hạo ngẹo đầu hỏi, ánh mắt thấp thỏm nhìn chằm chằm Lục Phỉ.
Nghe vậy, Lục Phỉ cũng im lặng một chút, buổi sáng anh vẫn chỉ là thuận miệng nói ra một câu, không ngờ Lục Hạo nhớ như vậy.
Nhìn lại ánh mắt của con trai, tiếp tục nói: "Ngày mai chúng ta mới có thể đi."
"Dù sao có thể đi được là được, Hạo Hạo muốn nhìn thấy mẹ nhanh lên một chút, ba cũng mau trở về sắp xếp đi!" Lấy được đáp án mình muốn, Lục Hạo nghiêng đầu tiếp tục vùi đầu vào sự nghiệp lựa chọn quần áo của mình. Diễn- Đàn- Lê- Quý-Đôn
Lục Phỉ bị con trai thúc giục nhất thời có chút bất đắc dĩ, cho dù Lục Hạo sắp xếp xong, cũng không thể nhanh như vậy có thể thấy mẹ được.
Nhưng mà nói thật, anh cũng có chút nhớ!
Vừa nghĩ, ngay sau đó, điện thoại Lục Phỉ liền vang lên, phía trên biểu hiện hai chữ chính là"Bà xã".
Ánh mắt Lục Phỉ nhu hòa trong chốc lát, lập tức nhận điện thoại nói: "Bà xã."
Mà hai chữ này mới vừa rơi xuống, Lục Hạo đứng bên cạnh lập tức xoay người chạy tới, đưa tay về phía Lục Phỉ nói: "Ba, là mẹ sao? Cho con điện thoại di động, nhanh lên một chút."
Lục Phỉ chỉ nói với Nhan Hạ hai chữ đành phải đưa di động cho con.
Mà Lục Hạo cầm điện thoại di động xoay người chạy đến bên giường mình, sau đó, vui thích hướng về phía đầu bên kia gọi một tiếng"Mẹ."
Sau lại, thằng bé ríu ra ríu rít đem chuyện hôm nay xảy ra ở công ty từng việc mà nói ra cho Nhan Hạ.
Lục Phỉ bị Lục Hạo quên mất đành lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn chằm chằm điện thoại của cậu, khi nhà quay phim quay hai người, đối lập với sự vui vẻ của Lục Hạo,có vẻ như Lục nam thần hơi bi thống một chút có phải hay không?