Lát sau, ba người thu dọn sơ qua một chút, rồi cùng nắm tay nhau xuất phát.
Lục Phỉ mở cửa xe phía trước, Lục Hạo và Nhan Hạ ngồi ghế sau. Thấy được ra ngoài cùng ba mẹ lần nữa, Lục Hạo cảm thấy rất hưng phấn.
"Sao vậy?" Nhìn Lục Hạo ở trong lòng mình không ngừng ngọ nguậy, Nhan Hạ quan tâm hỏi, mặc dù bây giờ tâm tình chính cô cũng có chút khẩn trương.
Không biết có bị ký giả nào bắt gặp không? Hoặc bị những người hâm mộ bắt gặp, liệu có bất mãn hơn với cô không?
Nhưng cho dù có khẩn trương, suy nghĩ trong đầu Nhan Hạ vẫn rất kiên định.
Con đà điểu là cô đã đưa đầu mình ra, sao có thể tiếp tục rụt về được?
"Chính là cảm thấy được cùng ra ngoài với bố mẹ thật tốt.” Lục Hạo nói xong, lại dừng lại một chút, sau đó mới hỏi, “Mẹ, sau khi những chú kia tới nhà mình quay phim, về sau một nhà chúng ta có thể thường xuyên ra ngoài chơi đúng không?”
Lời nói của Lục Hạo làm Nhan Hạ hơi thất thần, cô không ngờ con trai lại nhạy cảm như vậy.
Đúng là sau khi những người quay phim chương trình “Siêu nhân trở lại” xuất hiện, con trai có thể cùng bọn họ công khai ra ngoài.
Chỉ là, cô là không biết phải trả lời bé ra sao.
Nhéo cái mũi nhỏ của Lục Hạo, Nhan Hạ cưng chiều cười một tiếng, nói: "Không phải là bởi vì các chú quay phim, mà là ba mẹ cảm thấy Hạo Hạo đã trưởng thành rồi, có thể tự bảo vệ được mình, cho nên mới dẫn con ra ngoài."
Nếu không phải bởi vì Lục Hạo lớn rồi, có lẽ cô cũng chưa có ý định công khai.
Về bản thân cô, cô chỉ muốn tận hưởng sự tự do trong thiên đường nhỏ của mình, chứ không phải thường xuyên xuất hiện trước ống kính truyền thông.
Nhưng đối với cô mà nói, Lục Phỉ và Lục Hạo so với sự tự do của cô lại càng quan trọng hơn.
"Ừm, con trưởng thành rồi." Lục Hạo nghe Nhan Hạ nói xong, cái miệng nhỏ nhắn lập tức cười tươi, sau đó vỗ vỗ ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói đầy tự hào: “Con còn có thể bảo vệ được mẹ nữa.”
"Tốt lắm." Nhan Hạ cười đồng ý.
Lục Hạo đáp một tiếng: “Vâng.” Gương mặt ửng hồng, còn đáng yêu hơn ngày thường mấy lần.
Mỗi lần thấy con trai như vậy, trong lòng Nhan Hạ lại không nhịn được mà tràn ngập yêu thương, con trai nhà mình, thật sự là quá đáng yêu.
Lúc này, Lục Phỉ đang lái xe, vẫn chú ý lắng nghe cuộc đối thoại ở ghế sau, sau khi nghe hết lời của vợ lại đến con trai, khóe môi lại cong lên.
Lát sau, cả nhà họ đã tới siêu thị.
Đậu xe xong, ba người cùng đi vào siêu thị.
"Hoan nghênh. . . . . ." Cô nhân viên bán hàng đứng ở quầy hàng theo thói quen nói câu chào thường ngày, chuẩn bị phát tờ rơi chương trình đặc biệt hôm nay cho khách hàng.
Nhưng khi cô nhìn thấy ba người nhà Lục Phỉ, đột nhiên đóng băng tại chỗ, những gì định nói cũng không cách nào nói lên lời nữa.
Cô nhìn thấy gì thế này?
Cô thực sự nhìn thấy cả nhà Lục nam thần đi cùng nhau ư?
"Đây là chương trình khuyến mại đặc biệt của chúng tôi ngày hôm nay…” Cố gắng kiềm chế lại tâm tình kích động, nhân viên bán hàng nói rồi đưa tờ rơi đến tay Lục Phỉ và Nhan Hạ.
"Cám ơn." Nhan Hạ nhận lấy, nhìn nhân viên bán hàng, nói rồi cúi đầu xem nội dung tờ rơi.
Giọng nói nhẹ nhàng của Nhan Hạ hoàn toàn thu hút sự chú ý của cô nhân viên.
Vợ nam thần thật hiền lành, dịu dàng, nhất là dáng vẻ đang chăm chú xem tờ rơi kia, thật làm người ta khó rời mắt.
Điều quan trọng hơn là gì?
Vợ nam thần quả nhiên như trong truyền thuyết, thực sự là một đại mỹ nữ.
Ở trên màn ảnh, nhờ ánh sáng và chỉnh sửa mà nhìn ai trong cũng đẹp hơn.
Nhưng lúc này, nhìn trực tiếp Nhan Hạ, cô nhân viên lại thấy so với trên tivi thì nhan sắc này của Nhan Hạ còn có phần xinh đẹp hơn, còn rất có phong cách nữa, rốt cuộc sao làn da lại có thể trắng noãn mịn màng đến vậy?
"Mẹ, con cũng muốn xem." Lúc này, Lục Hạo đang được Lục Phỉ dắt tay lập tức đưa tay về phía Nhan Hạ nói, trong mắt ánh lên vẻ gấp gáp và tò mò.
". . . . . ." Không biết con trai muốn xem làm gì, Nhan Hạ nhìn Lục Hạo một cái rồi đưa truyền đơn trong tay cho bé.
Lục Hạo nhận lấy rồi cứ cầm trên tay, tò mò nhìn tới nhìn lui như đang đọc tờ rơi.
Thấy thế, Nhan Hạ không nhịn được mà bật cười.
Con nhà cô quả thật là một tiểu quỷ.
Sau đó, Nhan Hạ thuận tay đẩy qua một chiếc xe để đồ, nhìn Lục Phỉ: “Ôm con lên đi anh.”
"Ừ." Lục Phỉ đáp, rồi nhấc bổng Lục Hạo lên để bé ngồi vào trong xe để đồ.
Lục Hạo cũng không nghịch ngợm, ngoan ngoãn ngồi trên xe, mắt vẫn chăm chú nhìn tờ rơi chương trình giảm giá đặc biệt trong tay.
Thấy dáng vẻ Lục Hạo, Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ đi bên cạnh: “Con trai anh giả bộ như thật vậy.”
Nghe vậy, Lục Phỉ nhíu mày, rồi bình tĩnh gật đầu một cái: "Cũng có chút chút."
Nghe Lục Phỉ nói, Nhan Hạ thấp giọng cười khẽ.
Đúng lúc này, người vốn còn xem tờ rơi – Lục Hạo như nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Lục Phỉ và Nhan Hạ: “Ba mẹ, thế nào là giả bộ ạ?”
Những lời này, không chỉ làm Nhan Hạ phì cười lần nữa, mà còn khiến khóe môi lạnh lùng của Lục Phỉ cong lên một nụ cười như có như không.
Sau đó, cứ như vậy một nhà ba người đẩy xe đi xa dần.
Giờ khắc này, cô nhân viên kia đứng ở quầy hàng nhìn theo bóng lưng ba người, chỉ có một cảm giác: gia đình Lục nam thần thật hạnh phúc! Còn nữa, quả nhiên là tiểu nam thần đáng yêu đến nổ tung luôn rồi!
Cảm khái một hồi, cô gái nhanh chóng cầm điện thoại lên chụp lại hình ảnh bóng lưng ba người.
Lúc này, ba người nhà Lục Phỉ đã đi sâu vào bên trong các kệ hàng trong siêu thị.
Lục Hạo đã sớm buông tờ rơi trong tay ra, giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm chỉ huy khắp nơi.
"Mẹ, con muốn cái này."
"Ba, lấy cho con cái kia."
"Đúng đúng, chính là cá."
". . . . . ." Ngồi trong xe đẩy, hiển nhiên Lục Hạo rất có hứng thú với những thức ăn xung quanh, hai mắt sáng rực như đuốc nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại lên tiếng, bé biết, trừ một số ít đồ không được ăn, còn lại ba mẹ chắc chắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của bé.
Đúng như bé nghĩ, Nhan Hạ và Lục Phỉ không ai nỡ cự tuyệt yêu cầu của Hạo Hạo, các đồ ăn theo sở thích của nhóc từ từ được chất đầy trong xe đẩy.
Thấy hành động của Nhan Hạ và Lục Phỉ, Lục Hạo thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại cái xe đầy ắp thức ăn, đôi mắt híp lại hạnh phúc.
Lát sau, cả nhà họ đã đi tới khu để đồ ăn vặt.
Vừa vào tới khu khoái khẩu, đôi mắt Lục Hạo nhất thời xoay không kịp.
Khoai tây chiên, kẹo, bánh mì. . . . . . Thịt khô. . . . . . Từng món ăn Lục Hạo thích nhất bắt đầu hiện lên trước mắt, Lục Hạo không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt thèm khát nhìn về phía. . . . . . Lục Phỉ.
Thật muốn ăn quá.
"Ba, con có thể mua một chút kẹo không?" Lục Hạo cẩn thận dò hỏi trước, trong ánh mắt mang theo sự thấp thỏm, theo bé nghĩ, ăn kẹo vẫn là một đề nghị có thể chấp nhận được chứ nhỉ?
Nghe được lời Lục Hạo, Lục Phỉ và Nhan Hạ cùng nhìn một kệ để đầy kẹo trước mặt, cuối cùng, Lục Phỉ cầm lên một bọc kẹo trong đó rồi hỏi: “Cái này?”
Lục Phỉ cầm lên loại kẹo mà Lục Hạo thích ăn nhất.
Vừa nhìn thấy, cái đầu nhỏ của Lục Hạo gật như gà mổ thóc, “Chính là cái này, chính là cái này. . . . . ."
Lấy được trả lời, Lục Phỉ trực tiếp ném gói kẹo vào trong xe đẩy.
Sau đó đi đến kệ để thịt khô, Lục Hạo cũng theo lẽ thường mà kêu lên, Lục Phỉ cũng rất phối hợp bỏ đồ vào xe.
Thấy Lục Phỉ nhất nhất chiều theo ý mình, Lục hạo cười rất vui vẻ.
Đến chỗ để khoai tây chiên, cậu nhóc cẩn thận nhìn Nhan Hạ và Lục Phỉ, “Ba mẹ, Hạo Hạo còn có thể ăn khoai tây chiên không?”
"Cái này không được." Nhìn ánh mắt thận trọng của Lục Hạo, Lục Phỉ vô tình cự tuyệt.
Nghe thế, cái đầu nhỏ của Lục Hạo lập tức gục xuống.
Lại không thể ăn khoai tây chiên. . . . . . Được rồi, coi như lần trước ăn nhiều như thế, lần này đành chấp nhận vậy.
Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn nhau một cái, rồi đẩy xe ra khỏi khu đồ ăn vặt.
Lục Hạo nhìn khoai tây chiên càng lúc càng xa dần, trong lòng có một loại “bi thương” đang lan tràn.
Chỉ là rất nhanh, Lục Hạo lại bị sức hấp dẫn của trái cây thu hút.
Mà từ khu đồ ăn vặt đến khu đồ ăn tươi sống, rất nhanh, cả nhà Lục Phỉ không ngừng bị nhận ra.
"Là Lục Phỉ." Trong đám đông, một giọng nói không chắc chắn vang lên, thu hút ánh mắt của những người khác cùng nhìn vê phía bên này, ai ai cũng mang vẻ mặt hết sức kích động.
"Thật sự là Lục nam thần!"
"Còn có cả Nhan thiết kế và Hạo Hạo."
"Ôi, thật hạnh phúc, tôi thật sự gặp được họ rồi."
". . . . . ."
Theo tiếng bàn luận không ngừng vang lên, ngày càng có nhiều người bắt đầu vây lại xem.
Không ngừng có người cầm máy chụp hình chụp lại hình ảnh một nhà ba người.
Sau khi chụp xong thì nhanh chóng up hình lên weibo, truyền những hình ảnh này lên mạng.
Hằng ngày nhìn thấy minh tinh và nhìn thấy minh tinh trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày là hoàn toàn khác nhau, nhưng kích động thì kích động, mọi người vẫn không hề tiến lên quấy rầy gia đình bọn họ.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là quần chúng bình thường.
Chụp được hình của họ đã là điều hiếm gặp lắm rồi.
Đúng lúc này, một bóng dáng đột nhiên từ đám đông lao ra.
Theo bản năng, Lục Phỉ lập tức đứng chắn trước mặt Nhan Hạ.
Tay người nọ cầm bút và giấy, nghiêng người qua nhìn về phía Nhan Hạ ở sau lưng Lục Phỉ, nói: “Nhan thiết kế, có thể ký tên giúp tôi được không?”
Là người hâm mộ của Nhan Hạ?
Trong đầu Lục Phỉ chợt nảy ra điều này.
Sau một khắc, anh nhận lấy giấy bút của đối phương, đưa cho Nhan Hạ ở sau lưng, nhẹ nhàng nói: “Tìm em.”
"Ừm." Nhan Hạ nhận lấy, nhanh chóng ký tên mình lên, sau đó chủ động đi lên trước, đưa tới tận tay người hâm mộ: "Cám ơn bạn, trước đây không có ký tên cho ai, thật ngại quá."
Nhận lấy quyển sổ của mình, nhìn thấy chữ kí rồng bay phượng múa trên đó, ngưởi này nhìn chăm chú Nhan Hạ bằng ánh mắt hâm mộ mà nói: “Nhan thiết kế, tôi rất thích, tôi là fan của cô, chúc cô hạnh phúc.”
Nói xong, anh ta nhanh chóng chạy lại vào đám người vây xem xung quanh, mà tay vẫn cầm chặt cuốn sổ có chữ kí của cô, xem ra cực kỳ cao hứng.
Nhìn theo bóng lưng đối phương, một lát sau Nhan Hạ mới từ từ hồi hồn, đáy lòng dần dâng lên một cảm giác ấm áp.
Thật ra thì, không phải tất cả mọi người đều không ủng hộ cô và Lục Phỉ, đúng không?