Đến chiều hai người tính thời gian rồi đến một bệnh viện tư nhân để kiểm tra.
Sau hai giờ chờ đợi, Lục Phỉ và Nhan Hạ lấy được kết quả kiểm tra HCG* cơ bản nhất.
*:hCG là chữ viết tắt của Human chorionic gonadotropin, một loại hormone thai kỳ được tiết ra bởi nhau thai. hCG có thể được phát hiện trong huyết tương hoặc nước tiểu của người mẹ 8- 9 ngày sau rụng trứng. hCG đạt đến mức cao điểm vào khoảng tuần thứ 8 – 10 sau đó giảm dần.
Từ kết quả kiểm tra có thể biết được Nhan Hạ đã mang thai hai tuần lễ.
Nhan Hạ nhìn tờ kết quả rồi lại nhìn Lục Phỉ ở bên cạnh, bọn họ chỉ không sử dụng biện pháp tránh thai mấy lần mà đã mang bầu đúng là đủ nhanh.
Nhan Hạ cũng chưa chuẩn bị tốt để có thai một lần nữa, nhưng khi cô thực sự có bầu cả hai người cũng không hề có chút áp lực nào.
Sau khi lấy được chẩn đoán chính xác, sắc mặt Lục Phỉ cũng trở nên dịu dàng hơn, anh thấy Nhan Hạ vẫn còn đang ngơ ngác ngồi đó thì lấy thay véo nhẹ lên má cô.
Nhan Hạ cảm thấy cơn đau nhói truyền từ má đến thì giật mình tỉnh lại, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lục Phỉ ngay gần đó thì hỏi: "Thế nào?"
"Nếu em còn ngẩn người thì bên Hạo Hạo. . . . . ." Lục Phỉ nhắc nhở.
Nhan Hạ nghe thấy vậy nhanh chóng lấy điện thoại ra xem giờ, sau khi thấy giờ đang hiển thị trên màn hình cô vội vàng nhét tờ kết quả kiểm tra vào trong túi của mình rồi kéo tay Lục Phỉ ra ngoài: "Chúng ta phải đi rồi."
Lục Phỉ cảm nhận được lực trên cánh tay của mình bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi Lục Phỉ và Nhan Hạ đến vườn trẻ thì Hạo Hạo vẫn chưa tan học.
Hai người ngồi yên trong xe im lặng chờ đợi, Lục Phỉ chống cằm nhìn Nhan Hạ, còn Nhan Hạ thì đang suy nghĩ đến đứa trẻ còn chưa thành hình trong bụng.
"Anh nói xem nếu như sinh một đứa con trai nữa thì sao?" không biết qua bao lâu Nhan Hạ lại nói một câu như vậy, sau khí được xác nhận rằng mình đang mang thai cô không ngừng suy nghĩ xem đứa trẻ trong bụng mình là trai hay gái. . . . . .
Nghe vậy, Lục Phỉ nhíu mày, sau đó nói: "Chỉ cần là con của chúng ta anh đều thích."
Lúc tạo người Lục Phỉ nói muốn con gái, nhưng hiện giờ Nhan Hạ đã mang thai tuy hắn vẫn muốn có một đứa con gái nhưng mà con trai hay con gái đều không quan trọng nữa, quan trong nó là con của họ.
"Ừ." Nghe được câu trả lời Nhan Hạ gật đầu, đúng vậy chỉ cần là con của mình thì dù là con trai hay con gái đều được.
Lục Phỉ lại nói tiếp: "Nhưng nếu em sinh một đứa em trai cho Hạo Hạo thì phải nghĩ cách dỗ nó tại sao em gái lại biến thành em trai rồi?"
Lục Phỉ vừa nói xong Nhan Hạ lập tức ngây người, vậy cô nên nói thế nào với Hạo Hạo đây?
Cảnh Lục Hạo nhìn chằm chằm vào bụng của cô nói là muốn em gái còn sờ sờ trước mắt đây?
Cô còn phải khuyên Lục Hạo rằng em trai em gái đều giống nhau sao?
Hai người đang suy nghĩ thì tiếng chuông báo hết giờ trong nhà trẻ vang lên tạm thời cắt đứt suy nghĩ của hai người.
Hai người cùng nhau bước xuống xe giống như các cặp cha mẹ khác yên lặng chờ đợi con cái của mình.
Nhưng khác biệt duy nhất là không ngừng có ánh mắt chú ý đến hai người, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng bàn tán.
Một lúc sau Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn thấy lớp hạo hạo tan học.
Từng cặp bố mẹ lần lượt đi đến đón con mình đi.
Từng người đều nở nụ cười sáng lạn.
Thấy cảnh tượng như vậy Nhan Hạ cảm thấy đứa nhỏ nào cũng rất đáng yêu, cô nghĩ đến trong nhà sắp có thêm một tiểu bảo bối nữa thì cảm thấy trong lòng đều trở nên mềm mại.
Rất nhanh Nhan Hạ nhìn thấy bóng dáng của Lục Hạo trong đám đông.
Lục Hạo vừa nhìn thấy Nhan Hạ thì nhanh chóng vui vẻ chạy tới, đã một ngày nó không được nhìn thấy mẹ rồi.
Lúc nó sắp chạm tới mẹ thì có một bàn tay khác nhanh tay ôm nó vào lòng trước.
"Ba, ba làm gì vậy!" Lục Hạo lập tức hỏi ba ba của mình, nó lại bị ba ba chặn lại rồi, nó muốn ôm mẹ mềm mềm thơm thơm chứ không phải ba.
"Ba muốn ôm con." Lục Phỉ không đổi sắc nói, bây giờ trong bụng Nhan Hạ có một đứa nhỏ không thể để Lục Hạo lao vào như trước nữa.
"Nhưng mà con muốn được mẹ ôm." Nghe thấy Lục Phỉ nói muốn có ôm nó, Lục Hạo tức khí thế ngẩng cao nói, trong lòng nó vẫn cảm thấy rất vui vẻ, nó biết ba ba không phải không thích nó nhưng bình thường ba ba ngại nói đúng không?
Nghe vậy, Lục Phỉ không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Lục Hạo.
Lúc đầu Lục Hạo cũng nhìn lại nhưng trơn mắt lâu như vậy cũng phải thua Lục Phỉ, khí thế cũng dần yếu xuống, nó lập tức quay sang nhìn Nhan Hạ nói: "Mẹ, mẹ có muốn ôm con không?"
Nói xong, nó còn dùng ánh mắt bày tỏ sự mong đợi nhìn Nhan Hạ.
Nhan Hạ cười cười nhìn ánh mắt đáng thương của Lục Hạo, cô giơ tay về phía nó.
Lục Hạo thấy vậy đôi mắt lập tức sáng lên vươn người về phía Nhan Hạ.
Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ cũng nhẹ nhàng đặt Lục Hạo vào trong lòng cô.
Anh tin Nhan Hạ sẽ có chừng mực.
Mà Lục Hạo cũng không nhúc nhích, nó cười ngọt ngào yên lặng ôm cổ Nhan Hạ.
Nhan Hạ ôm lấy cơ thể mềm mại của Lục Hạo, đôi môi cũng nở nụ cười dịu dàng.
Nhịn bộ dạng ngọt ngào của hai mẹ con, Lục Phỉ bất đắc dĩ nói: "Đi thôi."
"Đi thôi, con chào cô giáo Lý." Lục Hạo nghe lời Lục Phỉ vẫy tay chào cô giáo Lý đang sắp xếp cho các bạn học khác ở cách đó không xa.
Nghe thấy tiếng Lục Hạo, cô giáo Lý ngẩng đầu lên chào Lục Hạo: "Tạm biệt Hạo Hạo."
Sau khi nói xong, Lục Phỉ và Nhan Hạ đưa Lục Hạo vào trong xe.
Gia đình ba người rất ưu tú nên cũng không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh, ba người sớm đã quen với việc này Lục Hạo còn tươi cười chào hỏi những người đó, mà ba người cũng phát hiện bọn họ tới vườn trẻ càng nhiều thì càng ít người tới chụp ảnh.
Đại khái cũng chỉ là do đã có thói quen rồi, khi đã nhìn thấy minh tinh nhiều lần cho dù lại được nhìn thấy thì cũng sẽ không còn kích động như lúc ban đầu nữa.
Nhưng hiện tại vẫn có một nhóm người cảm thấy kích động.
Một lát sau, trên xe.
Lục Phỉ đang nghiêm túc lái xe, Nhan Hạ thì ngồi ôm Lục Hạo, cô không nhịn được mà ngáp một cái quả nhiên mang thai rồi rất dễ mệt mỏi nếu bây giờ để cho cô nằm trên một chiếc giường lớn cô có thể ngủ ngay lập tức.
"Mẹ, mẹ mệt sao?" Lục Hạo chú ý đến động tác của Nhan Hạ, lúc nó buồn ngủ cũng ngáp như vậy cho nên nhất định mẹ của nó đang buồn ngủ.
"Không mệt, mẹ chỉ muốn ngủ mà thôi." Nhan hạ nghe thấy Lục Hạo nói thì trả lời một cách bất đắc dĩ.
"Tại sao, bây giờ còn chưa tối mà." Lục Hạo hỏi.
"Không phải con cũng hay ngủ trên đường về nhà à?" Nhan hạ hỏi ngược lại, có lúc câu hỏi của bọn nhỏ làm người lớn không có cách nào giải đáp.
Nghe mẹ nói vậy khuôn mặt nhỏ bé của Lục Hạo lập tức đỏ bừng lên, sau đó nó xấu hổ vùi đầu vào ngực Nhan Hạ.
Lục Phỉ nhìn hai người qua kính chiếu hậu, một lời khó nói hết tâm tình của anh lúc này.
Có con trai có điểm không ổn vì nó luôn tự nhiên đi ăn đậu hũ của vợ mình.
Một khắc sau Nhan Hạ nâng đầu Lục Hạo lên cười cười nói: "Hạo Hạo, mẹ hỏi con một chuyện có được không?"
"Vâng ạ." Lục Hạo vội vàng gật đầu một cái.
"Nếu mẹ mang thai em trai con cảm thấy thế nào?"
"Em trai là cái gì?" Lục Hạo hỏi ngược lại, trong đầu nó chỉ biết có em gái, em trai. . . . . . Không biết nó chui ra từ đâu? Và nó trông như thế nào đây?
"Giống như Hạo Hạo vậy ." Đối với câu hỏi của Lục Hạo thì Nhan Hạ cảm thấy hơi khó trả lời, một lúc sau cô mới có thể cho ra một đáp án đại khái.
"Không phải đã có Hạo Hạo rồi sao? Con vẫn thấy có em gái tốt." Nghe Nhan Hạ nói xong Lục Hạo suy nghĩ một lúc lâu mới tỉnh bơ đưa ra đáp án của mình.
"Em trai không giống Hạo Hạo ngay được, em trai nhỏ hơn Hạo Hạo con phải gọi Hạo Hạo là anh trai. . . . . ."
"Nhưng có em gái cũng được làm anh trai nha! Em gái An An và em gái Tâm Tâm rất đáng yêu, con thích có em gái." Lục Hạo lại nhìn Nhan Hạ nói thêm 1 câu nữa.
Nhan Hạ thấy Lục Hạo thật sự rất muốn có em gái thì cảm thấy bất đắc dĩ, đột nhiên cô cảm thấy nếu cô sinh cho Hạo Hạo một đứa em gái có thể dễ dàng hơn 1 chút.
Nghĩ tới đó cô lại vuốt vuốt tóc Lục Hạo, Nhan Hạ chậm rãi nói: "Tốt lắm, không sao, mẹ chỉ hỏi một chút thôi."
Lục Hạo mở mắt thật to nhìn chằm chằm Nhan Hạ nghiêm túc hỏi: "Mẹ, lúc nào con mới có em gái đây? Có phải con sắp có em gái như ba nói không?"
"Ừ, có thể!" Nhan Hạ hàm hồ nói, so với thời gian Lục Phỉ đồng ý với Lục Hạo sớm hơn nhưng mà cô sẽ không tự tìm ngược.
"Oh." Được đáp lại, Lục Hạo nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nó cũng không nói thêm cái gì mà lộ vẻ nghiêm túc như đáng suy nghĩ cái gì đó.
Thấy Lục Hạo như vậy Nhan Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không muốn cứ nói về điều này trước khi đứa bé được sinh ra.
Cô đặt tay lên trên bụng thầm nghĩ: là trai hay gái. . . . . . Tùy duyên đi!
Lục Phỉ ngồi ở ghế lái nhìn bộ dạng "Sinh không thể yêu" của Nhan Hạ thì mỉm cười, mọi người người đều nói phụ nữ có thai ngốc ba năm mà vợ anh đã bắt đầu ngốc rồi?
Buổi tối sau khi về đến nhà chờ Lục Phỉ nấu xong bữa tối cả nhà vui vẻ cùng ngồi ăn với nhau, sau đó ba người cùng ngồi xem TV.
Mới tám giờ mà Nhan Hạ đã ngáp lên ngáp xuống, cô nói: "Hai người các anh tiếp tục xem đi, em về phong ngủ trước đây."
"Ừ." Lục Phỉ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Nhan Hạ về phòng.
Một lúc sau anh ms thu hồi ánh mắt của mình.
Anh lại nhớ tới một chuyện không hay ho.
Đó là thời gian Nhan Hạ mang thai anh không thể đụng đến cô.
Thật là một chuyện đau khổ!
"Ba." Lúc Lục Phỉ đang suy nghĩ thì đột nhiên Lục Hạo lại gọi anh một tiếng, tiếng gọi ngày nhanh chóng kéo tâm trí của Lục Phỉ về.
"Có chuyện gì sao?" Lục Phỉ nhỏ giọng dò hỏi, giọng nói của anh trần thấp vô cùng hấp dẫn.
"Con cũng buồn ngủ." Lục Hạo xoa xoa hai mắt của mình nói.
"Vậy con đi ngủ đi." Lục Phỉ trả lời theo bản năng.
"Con chỉ muốn hỏi ba xem tối nay con có được ngủ cùng với mẹ không?" Lục Hạo mong đợi nhìn chằm chằm Lục Phỉ nói: "Lâu lắm rồi con không được ngủ cùng với ba mẹ."
". . . . . ."
"Không thể được sao?"
"Có thể." Lục Phỉ bình tĩnh gật đầu.
"A, thật sao? Vậy chúng ta đi." Nói xong, Lục Hạo nhanh chóng kéo tay Lục Phỉ chạy về phía phòng ngủ chính.
Lục Phỉ cũng đồng ý mặc cho Lục Hạo lôi kéo.
Khi đến trước cửa phòng ngủ Lục Phỉ bế Lục Hạo lên sau đó mới nhẹ nhàng mở cửa.
"Mẹ con đã ngủ, chúng ta không quấy rầy mẹ con nữa, ba theo con về phòng của con có được không?" Lục Phỉ nhỏ giọng hỏi Lục Hạo.
"Được rồi!" Lục Hạo gắng gượng nói, lưu luyến nhìn Nhan Hạ đang ngủ trong phòng.
Mẹ đang ngủ, nó vẫn không nên quấy rối thì hơn!
Sau đó, Lục Phỉ ôm Lục Hạo trở về phòng của nó, hai người nằm trên chiếc giường nho nhỏ, một lát sau Lục Hạo nhanh chóng ngủ thiếp đi trong ngực Lục Phỉ. . . . . .
Lục Phỉ cảm giác được thân thể mềm mại của Lục Hạo co rúc trong ngực mình. . . . . .
Trong lòng Lục Phỉ đột nhiên trở nên mềm mại.
Mặc dù ngoài mặt anh vẫn luôn ‘ghét bỏ’ đứa con trai này nhưng mà địa vị của nó ở trong lòng anh thì không ai có thể so sánh được.
Đứa bé ngốc!
Lục Phỉ lặng lẽ nói một câu rồi cũng ôm Lục Hạo vào trong lòng, anh lấy điện thoại của mình ra chụp Lục Hạo trong ngực mình.
Sau khi chụp xong anh lập tức post tấm hình lên trang cá nhân của mình kèm theo một câu.
# Lục Phỉ v: lúc bình thường là một tiểu ác ma, nhưng lúc ngủ lại giống một tiểu thiên sứ! #
Sau khi ấn gửi đi Lục Phỉ cúi đầu nhìn con trai mình một cái, khuôn mặt nó trắng noãn hai má phúng phính, lông mi vừa dài vừa cong, cái mũi nhỏ bé nhưng thẳng tắp, còn có cái miệng thường xuyên nói ra lời không hay ho nữa. . . . . . Nhìn thật giống như một tiểu thiên sứ, con trai kế thừa tất cả ưu điểm của mình và Nhan Hạ.
Sau khi nhìn con trai Lục Phỉ lại nhìn về phía điện thoại của mình.
Mà trang web vừa làm mới đã thấy không ít bình luận ở phía dưới.
"Thật đáng yêu, thật manh nha! Khó khăn lắm Lục nam thần mới post hình của tiểu nam thần nha!"
"Đúng ý tôi, nhưng mà hai người đi ngủ sớm như vậy sao?"
"Thật đáng yêu, thật đáng yêu, nhưng mà tại sao chỉ có hình tiểu nam thần mà không có hình cả nhà ba người."
"Nhìn xem đây là phòng của tiểu nam thần, tiểu nam thần còn nằm trong lòng Lục nam thần nè, chả lẽ….hôm nay Nhan nữ thần một mình trông phòng?"
"Không, tôi cảm thấy là Nhan nữ thần đuổi Lục nam thần ra khỏi phòng nên Lục nam thần chỉ có thể ngủ chung với tiểu nam thần thôi!”
"Đồng ý +1"
". . . . . ."
Sau đó fan bắt đầu bàn luận trong phần bình luận, các loại suy đoán của họ tràn đầy khu bình luận, Lục Phỉ hứng thú lướt điện thoại một lúc rồi mới tắt điện thoại.
Anh nhìn đồng hồ thấy bây giờ mới chín giờ. . . . . .
Mới chín giờ.
Sau đó, Lục Phỉ buộc mình nhắm hai mắt lại.
Anh chưa bao giờ đi ngủ lúc chín giờ cả!
Nhưng thử một chút cũng tốt.
Anh yên lặng nhắm hai mắt lại rồi ngủ lúc nào không biết.
Ngày hôm sau, khi Lục Phỉ tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Sau một khắc, sau khi tỉnh hoàn toàn anh mới nhớ ra hôm qua mình ngủở phòng Hạo Hạo.
"Chào buổi sáng, ba ba." Thấy phía Lục Phỉ có động tĩnh Lục Hạo dùng giọng ngái ngủ nói.
"Chào buổi sáng." Lục Phỉ nghe thấy vậy thì thu hồi suy nghĩ của mình mà đáp lại.
Câu nói này thành công làm cho anh không còn cảm giác buồn ngủ nữa.
Lúc này hai người ngửi thầy mùi thơm từ thức ăn.
Lục Hạo nặng nề hít một hơi, sau đó lập tức ngồi dậy rồi nhanh chóng thay giày.
Nó không nói một lời chạy nhanh ra ngoài.
Nhìn bộ dáng nóng nảy của Lục Hạo thì trong đầu Lục Phỉ lại nghĩ đến bộ dáng của Nhan Hạ.
Cô ấy đã rời giường rồi sao?
Lục Phỉ cũng nhanh chóng ròi giường.
Anh đi đến cửa phòng bếp thì nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trong đó.
"Sao lại dậy sớm như vậy?" Lục Phỉ đến bên cạnh Nhan Hạ thấy trong nồi có ba cái bánh bao thì thuận tay lấy xuống.
Nhan Hạ cũng không từ chối, cô cười nói: "Vì em ngủ đủ rồi nên bây giờ tinh thần rất tốt."
Cô nói xong thì quay người lấy ba cái ly rồi lại lấy sữa nóng ở bên cạnh rót từng chút một vào ly. M
Cùng lúc đó bánh mì cũng được nướng xong.
Nhìn thức ăn càng ngày càng nhiều Lục Phỉ và Lục Hạo ở sau lưng Nhan Hạ đã hoa cả mắt.
Nhưng nó có thể xác định hôm nay mình sẽ có một bữa sáng ngon lành.
Nghĩ tới đó khoé miệng nó khẽ giật khuôn mặt thì mang theo một tia không thể chờ đợi
Lúc này Lục Phỉ cũng chiên xong trứng, Lục Hạo nhìn thấy trứng đã được chiên giòn vàng vàng ngon mắt thì lại nuốt một ngụm nước miếng nữa.
"Đừng quên đánh răng rửa mặt." Nhìn bộ dáng tham ăn của Lục Hạo thì Nhan Hạ vẫn không quên nhắc.
"Dạ." Lục Hạo lưu luyến nhìn các loại thức ăn đặt trên bàn rồi nhìn Lục Phỉ nói:: "Ba, người cũng chưa đánh răng rửa mặt!"
Nhìn con trai đang nhiệt tình bẫy ba ba nó Nhan Hạ cười nói: "Anh cùng đi rửa mặt với con trai đi, em chờ hai người."
"Ba, đi thôi." Trong lúc nói chuyện, Lục Hạo đã đi đến bên người Lục Phỉ rồi cố đẩy anh đi.
Hai người cứ đẩy qua đẩy lại trong suốt quá trình ra khỏi phòng bếp.
Nhìn bóng lưng của hai người Nhan Hạ lại nở nụ cười sáng lạn.
Những ngày tháng như bây giờ thật tốt đẹp.
Sau khi ăn xong bữa sáng mỹ vị hai người cùng đưa Lục Hạo Đến nhà trẻ.
Sau khi đưa Lục Hạo tới nhà trẻ hai người cùng đến tòa soạn của Đào Hữu.
Mặc dù buổi tối mới phải ghi hình nhưng bây giơf vẫn phải đến đó một chuyến.
Mà lúc hai người vừa tiến vào tòa soạn thì có một tin được lên đầu đề.
# Động thái mới nhất của nhật san giải trí: sẽ phóng vấn trực tiếp một đôi vợ chồng, Lục Phỉ và Nhan Hạ, mọi người có mong đợi không? #
Tin tức này phát ra cùng với việc hai người vừa cùng nhau vào toà soạn lập tức làm cả giới giải trí bùng nổ.
Cuối cùng vợ chồng Nhan Hạ và Lục Phỉ cũng chính thức xuất hiện trước giới giải trí.
Đây là tiết mục đầu tiên của cặp đôi trước người hâm mộ?
Bất luận là cái gì đầu tiên cũng gây chú ý với người khác.
Không ít người vào bình luận dưới website tuần san giải trí để hỏi chi tiết.
"Tối nay được thấy nam thần nữ thần rồi, thật tốt."
"Giải trí nhật san đúng là đại thủ bút, vậy mà có thể mời được Lục Phỉ và Nhan Hạ. . . . . ."
"A a a, cuối cùng cũng thấy sự hiện diện của cả hai người sau khi công khai, nhất định tối nay sẽ ủng hộ."
"Lần đầu tiên thấy giải trí nhật san đáng yêu như vậy, gào khóc ngao. . . . . . Mong đợi đến tối."
". . . . . ."
Trên internet mọi người đều tỏ vẻ mong đợi đối với tiết mục tối nay.
Lúc này, chủ bút giải trí nhật san nhìn mọi người ủng hộ nhiều như vậy thì vô cùng thoả mãn.
Giữ lại một tấm hình có thể nghênh đón vợ chồng Lục Phỉ phỏng vấn một lần, như vậy lại quá lời rồi, huống chi đôi vợ chồng này còn tốt bụng tuyên truyền cho bọn họ, anh ta rất tin tưởng độ thàng công của tiết mục này.
Anh ta tin tưởng cứ như vậy tiền sẽ tự đưa tới cửa.
Quả nhiên, ngay sau đó điện thoại tổng biên để ở một bên vang lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi chủ bút nở nụ cười như đã biết trước.
"Alo, xin chào."
". . . . . ."
"Chàao Lưu Tổng, tôi nhớ được, tôi nhớ được."
". . . . . ."
"Đương nhiên là thật, bây giờ họ đang quan sát nơi sẽ phát truyền hình trực tiếp đây, đến tối có thể bắt đầu rồi."
". . . . . ."
"Quảng cáo? Trước mắt anh là người đầu tiên. . . . . . Có thể."
". . . . . ."
"Người trả giá cao được nên cũng không thể đảm bảo trước."
". . . . . ."
"Được, có thể."
Nói xong cái quảng cáo này coi như thuận lợi chút, chủ bút vừa cúp điện thoại thì điện thoại lại đổ chuông. . . . . .
Điện thoại vang lên liên tiếp cũng không thể ngăn được tâm trạng của chủ bút.
Mà hai người Lục Phỉ và Nhan Hạ vừa được Đào Hữu dẫn đi tham quan một vòng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến đêm. . . . . .