Từ hôm đó, nàng được an trí trong viện hạ nhân ở, theo một đám thị nữ làm công việc may vá giặt giũ. Nàng mới đến, tuổi lại nhỏ, cũng có người biết nàng vì đắc tội Cửu gia mới bị biếm, nên có người khi dễ nàng, thậm chí có người châm chọc khiêu khích.
Thí dụ như hôm nay, nàng đang lao lực giặt giũ một bộ chăn bông, chợt nghe thấy vài cô nương bên cạnh cùng nhau giặt quần áo ở đó nói nói cười cười, còn thường thường có người xung dáo dác nhìn nàng.
Đây là đầu bếp nữ mới tới phòng bếp Cửu gia. Nghe nói trực tiếp bị Cửu gia ném ra đâu.
Nghe nói nàng làm đồ ăn hợp khẩu vị Cửu gia, Cửu gia thưởng thức nàng, cất nhắc nàng, để nàng hầu hạ bên người, ai biết nàng đúng là không biết tốt xấu, nói một ít lời ngốc nghếch chọc giận Cửu gia, nay bị ném ra.
Nghe nói hiện tại Cửu gia hạ lệnh, nha đầu này nói năng điên điên khùng khùng, phòng bếp cũng không cho nàng vào.
Còn có a, Hàn Đại Bạch Hà Tiểu Khởi ở phòng bếp đều bị nàng liên lụy, bởi vì nàng, đã chịu ba mươi đại bản tử đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, dường như chuyện của nàng đã bị tất cả mọi người biết hết, bọn thị nữ chung quanh xa lánh trào phúng nàng. Lúc nàng muốn giặt quần áo, tất cả đều né tránh, nàng muốn lấy chút xà phòng, cũng bị người ta làm khó nói móc.
Thậm chí ngay cả lúc ăn cơm, cùng đi lấy cơm, đại thúc phòng bếp đến đưa cơm nàng hoàn toàn không biết, cũng hừ lạnh một tiếng.
Nàng không khỏi nghi hoặc, nhíu mày hỏi đại thúc kia: Xin hỏi đại thúc, ta chỗ nào làm đại thúc không vui?
Đại thúc trừng mắt nhìn một cái: Đại Bạch ca ca là ân nhân ta! Ngươi nhưng hại hắn chịu khổ!
nguyên lai là vì Hàn Đại Bạch bênh vực kẻ yếu.
Bởi vì đại thúc này, A Nghiên đến cùng không nhận cháo loãng, cầm một ít mì lạnh ở đó ăn một miếng, vừa ăn vừa nghĩ, nên tìm lúc nào đi xem Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi.
Mặc kệ nói như thế nào, Hàn Đại Bạch người này đối với nàng cũng không tệ, cũng quả thật là chính mình đã làm hắn bị đánh.
Ai biết đang nghĩ thế, một tiểu cô nương bỗng nhiên chạy tới. Tiểu cô nương đó mặc áo tơ hoa trắng, trên đầu chải hai búi tóc, xem bộ dáng cũng thật thanh tú.
Tiểu cô nương nhìn chằm chằm nàng, duỗi thắt lưng khí thế kiêu ngạo hỏi: Ngươi, ngươi là Cố A Nghiên sao?
A Nghiên chậm rãi lắc đầu.
Tiểu cô nương mở to hai mắt nhìn, không dám tin: A, ngươi không phải?
A Nghiên gian nan nuốt xuống mì rồi mới có thế đáp: Ta là Cố Nghiên, người thân gọi ta là A Nghiên, nhưng ngươi không thể trực tiếp nói ta là Cố A Nghiên a, không gọi như thế.
Tiểu cô nương nghe xong nhất thời ánh mắt trừng lên, cái mũi tức giận đến phồng lên: Ngươi ngươi ngươi, ngươi cho ngươi là ai, thế nhưng còn dám đùa giỡn với ta thế này!
Nói xong, nàng nâng chân lên, liền trực tiếp đá về phía A Nghiên.
Nàng mang ủng da hươu màu đỏ, nếu như đá lên, còn đá rất cao, A Nghiên tự nhiên không thể để nàng đá trúng. Lập tức ngầm thi triển thân pháp đời trước, không dấu vết lăn một vòng tránh né.
Tiểu cô nương không nghĩ tới tiểu nha đầu này rõ ràng ngay lúc nàng vừa hạ chân xuống, thế nào mà đá không trúng, nàng xấu hổ thành giận dữ, cũng chưa định bỏ qua, trực tiếp chạy tới, đạp A Nghiên giống như đạp con kiến, trong miệng còn hô:
Ta cũng không tin không đạp trúng ngươi!
A Nghiên thấy nàng sốt ruột như vậy, biết hôm nay là trốn tránh không nổi, liền ngầm dùng chân quét một cái, vị tiểu cô nương này nhất thời quỳ rạp xuống đất, ngã sấp xuống như chó ăn phân.
Oa —— thanh âm như heo bị giết vang lên.
Cố A Nghiên, ngươi cũng dám đánh ta! Vị tiểu cô nương này cũng không hiểu rõ tình huống, đánh lung tung lên, ai biết chó ngáp phải ruồi dẫm đúng tay A Nghiên.
Nàng tức giận đến vung tay lên, chỉ vào bọn nha hoàn chung quanh xem náo nhiệt nói: Các ngươi, các ngươi, còn không đi tới giúp ta!
Nhất thời bọn nha hoàn chung quanh nhìn nhau, nhưng tiểu cô nương càng vênh mặt hất hàm sai khiến, tất cả cũng không dám không nghe, đều vây lại, có người thậm chí cầm một cây côn, cứ như vậy vây A Nghiên vào giữa.
Tiểu cô nương nhìn A Nghiên, trong mũi phát ra tiếng hừ hừ: Biết ta là ai sao, ta đá ngươi, đó là cho ngươi mặt mũi, ngươi thế nhưng còn dám trốn!
A Nghiên ngửa mặt xem một vòng nha hoàn vây quanh giúp tiểu cô nương, rốt cục hỏi: Như vậy xin hỏi, ngươi là ai a?
Tiểu cô nương kiêu ngạo ngẩng mặt, lớn tiếng tuyên cáo: Ngươi nhớ kỹ, ta họ Sài! Các ngươi những người này, hết thảy đều do cha ta quản. Về phần ta, bọn họ đều gọi ta một tiếng Sài đại cô nương!
A Nghiên minh bạch: Nguyên lai ngươi là nữ nhi của Sài đại quản gia a!
Tiểu cô nương trên cao nhìn xuống A Nghiên; Đúng vậy, thế nào, sợ rồi sao?
A Nghiên cúi đầu, lấy tay lau lau đất, có thế ngẩng đầu, thành khẩn nói: Sài đại cô nương, ta tự nhiên là sợ ngài, cũng không dám đắc tội ngài. Bất quá ngài vì sao muốn đạp ta đâu, chúng ta ngày xưa không oán gần đây vô cừu, ta thậm chí cũng chưa gặp Sài đại cô nương ngươi đâu!
Tiểu cô nương tiếp tục hừ hừ trong mũi: Ngươi làm hại Tiểu Khởi ca ca của ta bị đánh bản tử, ngươi chẳng lẽ không đáng đánh!
A Nghiên nhìn tiểu cô nương này lỗ mũi chỉ lên trời, nàng đến cùng bên trong không phải tiểu cô nương mười mấy tuổi, nhất thời hiểu được, nguyên lai Sài đại cô nương này thích Hà Tiểu Khởi. Biết Hà Tiểu Khởi bởi vì mình bị liên lụy, cố ý chạy tới giúp Hà Tiểu Khởi hả giận ?
Tiểu cô nương cảm thụ được ánh mắt A Nghiên, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ không thích, tổng cảm thấy A Nghiên giống như nhìn thấu tâm tư của bản thân, nàng đỏ mặt lên, vừa xấu hổ, hung hăng nhất dậm chân: Về sau không cho ngươi khi dễ Tiểu Khởi ca ca nữa!
Nói xong quay người, hùng hổ đi.
Chung quanh bọn nha hoàn đều buồn cười nhìn A Nghiên.
Hiện tại A Nghiên tóc tai rải rác chật vật, trên mặt mang theo nước mắt lẫn bùn, trên váy thượng bị dẫm vài dấu chân, ngón tay cũng bị dẫm sưng lên, mắt thấy sắp chảy máu.
A Nghiên nằm tại chỗ ngửa mặt, nhìn mọi người trong mắt toát ra hai chữ: Xứng đáng.
Buổi tối, nàng bò về phòng nhỏ của mình, hỏi thăm nha hoàn cùng phòng chỗ ở của Hàn Đại Bạch.
nha hoàn cùng phòng gọi là Tiểu Huệ, làm người đơn thuần, cúi đầu xem ngón tay nàng chảy máu, đồng tình nói: Tay ngươi không có việc gì đi?
A Nghiên lắc đầu: Không có việc gì, không đau.
Nói xong, trực tiếp lấy một mảnh vải xoa xoa ngón tay như không có việc gì.
Tiểu Huệ nhất thời ánh mắt trừng lớn, ngón tay kia rõ ràng sưng to như một cái bánh bao nhỏ.
Nàng năm ngón tay bộ dạng đẹp mắt, tinh tế thon dài trắng nõn, tựa như đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, duy nhất đầu ngón tay nhỏ này sưng lên, đỏ đến khó coi, nhìn rồi cảm thấy chính ngón tay mình cũng đau nhức, nhưng nàng ấy dường như không có cảm giác.
Tiểu Huệ không thể tưởng tượng nhìn A Nghiên, nhất thời không biết nói gì cho phải.
A Nghiên lại hỏi: Ngươi có biết Đại Bạch thúc và Hà Tiểu Khởi ở đâu sao?
Tiểu Huệ mắt chớp chớ: Không phải trong phòng bếp sao? Bọn họ là đại trù phòng bếp a!
A Nghiên không hiểu: Nhưng bọn hắn ban ngày làm việc ở phòng bếp, buổi tối cũng ngủ ở phòng bếp sao?
Tiểu Huệ mờ mịt lắc đầu: Ta cũng không biết đâu.
A Nghiên không có biện pháp, thoạt nhìn Tiểu Huệ căn bản cái gì cũng không biết, hỏi nàng ấy cũng không được gì, về phần hỏi người khác, người khác nhất định sẽ không nói cho nàng.
Nàng chỉ biết, người đổ mọi người đá, nàng ở trước mặt Cửu gia phong cảnh một phen, hại Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi, nay lại bị Cửu gia vắng vẻ không vui, hiện tại mọi người đều vui sướng khi người gặp họa, ai sẽ hảo tâm nói cho nàng cái gì.
Không có biện pháp, nàng đành phải cố lấy dũng khí, một lần nữa đi phòng bếp đó cái chỗ nàng hoàn toàn không muốn liếc mắt nhìn thêm một cái.
Ngày thứ hai nàng bận ngập đầu xong, lau nước trên tay, lại dùng vải thô băng bó đầu ngón tay sưng đỏ, có thế đi đến phòng bếp. Ai biết trên đường vừa đúng gặp phải Mạnh Hán, Mạnh Hán vừa thấy nàng liền nhíu mày, không hờn không giận hỏi: Ngươi thế nào vẫn còn ở trong phủ?
Mạnh đại nhân, ngài ý là nói ta có thể rời đi? Bây giờ ta đây liền đi? A Nghiên nghe nói như thế, trong lòng nhất thời bốc lên hi vọng, nàng hận không thể gói đồ cũng không cần trực tiếp nhanh chân chạy lấy người.
Ai biết Mạnh Hán lại càng thêm nhíu mày : Đã không đi, kia sẽ không cần đi rồi.
Chỉ một câu, đem A Nghiên từ hạnh phúc ngập đầu nèm đến vực sâu thống khổ.
Nàng thở dài, thất vọng hỏi Mạnh Hán: Thật sự không thể rời đi?
Mạnh Hán mi nhăn càng sâu, cao thấp đánh giá A Nghiên, rồi nói: Trong phủ có trên trăm thị vệ, người người đều là cao thủ nhất đẳng, phàm là người trong phủ, muốn dễ dàng đi ra ngoài, đó là tuyệt không có khả năng.
Lại một câu, triệt để làm A Nghiên tuyệt vọng, đây là ý tứ muốn chạy trốn cũng không thể trốn?
Nàng nghĩ nghĩ, thật cẩn thận nhìn hắn: Ta có thể đi thăm Hàn đại thúc sao?
Mạnh Hán banh mặt: Đi theo ta.
A Nghiên vốn tưởng rằng chỉ bằng bộ mặt quan tài này của hắn, chắc chắn sẽ không đáp ứng mình, ai ngờ thế nhưng đáp ứng dễ dàng như vậy?
Đang nghĩ, Mạnh Hán đã sải bước đi về phía trước, nàng chạy nhanh theo sau.
Mạnh Hán tốc độ cực nhanh, nàng đi ở phía sau, chân ngắn lại nhỏ, phải chạy mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Mạnh Hán thấy vậy, rõ ràng cước bộ chậm xuống.
A Nghiên rất nhanh cảm giác được, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hán kia sườn mặt như sắt, mặc dù vẫn cảm thấy mặt mũi sát khí đằng đằng đáng sợ như cũ, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia cảm động, nở nụ cười với hắn: Mạnh đại nhân, cám ơn ngươi.
Mạnh Hán đang đi, đột nhiên nghe thấy giọng nàng mềm nhẹ nói như vậy, nhất thời cả kinh, quay đầu nhìn, đã thấy tiểu nha đầu này cười với hắn, trong tươi cười lại có vài phần ngọt ngào.
Mạnh Hán đánh giá nàng một phen rồi, đến cùng quay mặt đi.
Đến ngoài phòng bếp, Mạnh Hán quét mắt về cửa phòng: Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi ở bên trong, ngươi vào đi thôi.
A Nghiên gật đầu: Cám ơn Mạnh đại nhân đưa ta tới.
Mạnh Hán đanh giọng: Không cần cảm tạ, ta cũng chỉ tiện đường mà thôi.
A Nghiên nở nụ cười: Dù là tiện đường, cũng cảm tạ Mạnh đại nhân.
Mạnh Hán bị cảm tạ, sắc mặt cũng không tốt: Ta đi đây.
Nhìn theo bóng lưng Mạnh Hán rời đi, A Nghiên quay đầu đi đến trước phòng bếp, chưa tiến vào, đang đứng ở cửa nhìn, đã thấy Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi đang ở bên trong bận rộn đâu.
Hàn Đại Bạch cong thắt lưng, gian nan cầm một cái cái xẻng đang xào rau, hai chân còn run rẩy. Hà Tiểu Khởi đâu, còn đang quỳ trên một cái ghế con bận rộn làm gì đó.
Bọn họ tư thế quá mức quỷ dị, thế cho nên A Nghiên liếc mắt một cái liền minh bạch, bọn họ đây là bị đánh cho tàn phế, mông đến bây giờ còn không tốt.
Lúc này, Hà Tiểu Khởi thấy A Nghiên trước, hắn vừa thấy A Nghiên, mắt tóe lửa giận.
Hắn nhìn chằm chằm A Nghiên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: Ngươi, ngươi lại tới làm gì?
Hàn Đại Bạch sắc mặt cũng không quá tốt, nhìn nhìn A Nghiên, giận dữ nói: Nguyên bản trông cậy vào ngươi có thể ở trước mặt Cửu gia cho tốt, ai ngờ, ngươi lại không tốt như vậy, trực tiếp đắc tội Cửu gia, nhưng còn liên lụy chúng ta.
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới Hà Tiểu Khởi càng giận: Đại Bạch thúc, nếu không phải nàng, chúng ta sẽ thành như bây giờ sao? Ta xem xú nha đầu này chính là một tang môn tinh (sao chổi), không hay ho gì, ai dính phải nàng đều không hay ho, nhanh để nàng cút đi, miễn cho bẩn phòng bếp chúng ta, vạn nhất Cửu gia thấy lại mất hứng, đến lúc đó ngươi và ta lại phải chịu bản tử!
Nói xong, Hà Tiểu Khởi quả thực cầm lấy dao hướng về phía A Nghiên: Ngươi nhanh chút đi!
A Nghiên không nghĩ tính tình Hà Tiểu Khởi lớn như vậy, lập tức hỏi: Đại Bạch thúc, đắc tội Cửu gia chuyện này là ta không đúng, làm phiền các ngươi bị đánh cũng là ta không đúng, ta gặp các ngươi xin lỗi, hiện tại các ngươi bị thương, ta...
Nàng nói còn chưa dứt lời, Hàn Đại Bạch tới kéo tay nàng: A Nghiên a, ta xem kỳ thật Cửu gia chúng ta rất thích ăn đồ ăn của ngươi, ngươi tay nghề không tệ, chờ Cửu gia hết giận, chúng ta lại nói giúp, cho ngươi trở về.
Hàn Đại Bạch nói như vậy, bên kia Hà Tiểu Khởi lại càng tức, trong mắt bắn ra tức giận lạnh như băng: Tiểu nha đầu, đừng tưởng rằng chúng ta không còn ngươi, phòng bếp liền làm không nổi nữa, ngươi trước kia không tới, Cửu gia luôn luôn ăn đồ ăn chúng ta làm, mặc dù có lúc không thích, nhưng ít nhất chúng ta sống được rất tốt!
A Nghiên không nghĩ chính mình tới một chuyến, đúng lúc đối mặt với cảnh tượng như vậy.
Hàn Đại Bạch hiển nhiên là muốn cho mình trở về, nhưng Hà Tiểu Khởi không muốn thế.
Nhưng mà bọn họ cả hai đều không biết là, nàng vô luận thế nào cũng không muốn trở về.
Nàng tình nguyện đi giặt quần áo dính nước tiểu cho mẹ già, cũng không muốn nấu ăn cho nam nhân kinh khủng kia.
hai tay này, nàng tình nguyện bị Sài đại cô nương đạp vào trong bùn phá hỏng, cũng không muốn bị ngâm trong ôn tuyền của bọn họ để rửa sạch sẽ.
Nhìn Hà Tiểu Khởi vẻ mặt tức giận, nàng nở nụ cười, ngẩng mặt nói: Thứ nhất, ngươi cũng không cần tức giân, ta hiện tại không định về phòng bếp, sẽ không đoạt bát cơm và vị trí của ngươi. Thứ hai, ta muốn nói cho các ngươi, các ngươi bị thương, có thể dùng thiên hồ tuy (rau mùi) nghiền nhỏ đắp lên, lại dùng tế long cốt (xương rồng nhỏ) bỏ gai và xơ, ngâm với rượu gạo đun nóng, thoa ngoài da cũng có thể uống. Như thế không quá năm ngày, vết thương có thể tốt rồi.
Mũi nàng thật tốt, đời trước từng làm đại phu, vừa đến đã có thể ngửi được, bọn họ vết thương còn chưa dùng thuốc, cứ để như vậy không được.
Hà Tiểu Khởi nghe A Nghiên nói xong ngẩn ra, Hàn Đại Bạch cũng giật mình không nhỏ.
A Nghiên tự nhiên biết bọn họ nghi hoặc, liền đạm thanh giải thích: Cha ta năm mới lên núi tìm chút thổ sản vùng núi, bị thương, cũng dùng cách này.
Ngươi nói được rất hay, chúng ta nơi nào tìm được tế long cốt! Phải biết rằng trong phủ canh gác sâm nghiêm, không dễ dàng được ra ngoài, Cửu gia không cho chúng ta mời đại phu, chúng ta làm thế nào đi ra?
Hà Tiểu Khởi vẻ mặt trào phúng.
A Nghiên nở nụ cười: Cha ta trước kia thường xuyên dùng thứ này, cho nên ta nhận ra được, ngay ở trên đường bên cạnh phòng bếp cũng có nhiều tế long cốt, còn gọi là thiết hải đường.
Lời này vừa nói ra, Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi đều giật mình không nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ thế nào cũng không ngờ tới, tiểu nha đầu này ở nông thôn trừ biết nấu cơm, còn có bản sự bực này.
A Nghiên lại không xen vào bọn họ giật mình như thế nào, quay đầu đi chạy lấy người.
Tay nàng cũng bị thương, trên đường trở về trước hái mấy cành thiết hải đường.
Ai biết nàng vừa tìm được thiết hải đường này, đang định cúi đầu hải, trước mắt liền nhìn thấy một bức tường màu đen.
Nàng đang nghi hoặc tại sao nơi này có một bức tường, ngẩng đầu nhìn, kết quả thấy một cái mặt nạ làm từ sắt đen (huyền thiết).
Phía sau mặt nạ, một đôi mắt không có vẻ an tĩnh nhìn nàng.
Kia đôi mắt, sâu như biển, làm cho người ta không cảm giác được có cảm xúc gì.
Nàng hơi kinh ngạc, vội cúi đầu: Chào Ninh đại nhân.
Tác giả có chuyện muốn nói:
A Nghiên: Ta muốn xoay người ta muốn xoay người ta muốn xoay người!
Cửu gia: Ta muốn cưỡi ngựa ta muốn cưỡi ngựa ta muốn cưỡi ngựa!