Hựu An cũng hận là mình không nhìn lầm, nhưng bóng dáng cao ngất kia của ông chồng nhà cô, muốn nhìn lầm cũng thật sự không dễ dàng. Hơn nữa, toàn thân còn mặc quân trang, trong đám người đặc biệt chói mắt. Nơi này không phải như Quân tổng, khắp nơi đều là xanh lá quốc phòng; nơi này là bệnh viện nhi đồng, phần lớn là một nhà ba người nhao nhao ầm ĩ, còn có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại mang theo đứa bé vội tới xem bệnh. Bệnh viện nhi đồng ngày ngày đều đầy ắp người, cho dù nói từ góc độ nào, ông chồng nhà cô cũng không nên xuất hiện ở chỗ này.
Hựu An lên lầu hai phía bên kia, một dãy bên trái đều là phòng khám bệnh nhi khoa, cách cửa thủy tinh trong suốt, cô liếc mắt liền nhìn thấy Chu Tự Hoành. Chu Tự Hoành đứng trong đội ngũ xếp hàng, nằm trên vai là một bé gái khoảng ba bốn tuổi. Bé gái nằm trên bả vai anh, không biết là khóc hay bị làm sao, sau Chu Tự Hoành có một phụ nữ trẻ tuổi, cầm khăn tay cứ một lát lau mồ hôi, một lát chùi chùi mặt cho đứa bé. Vừa nhìn vào, cùng cả nhà ba người bên cạnh đang bắt số giống như đúc.
Chu Tự Hoành một tay ôm đứa bé, một tay vỗ nhè nhẹ vuốt sống lưng đứa bé, khẽ nghiêng đầu nói gì đó cùng người phụ nữ bên cạnh, có vẻ rất thân mật.
Hựu An cảm thấy như sét đánh giữ trời quang, sững sờ ở cửa cầu thang, nửa ngày cũng không có sức mà nhúc nhích. Đây là tình huống gì, cô bắt đầu mơ hồ, chỉ mới mấy ngày, mới tối hôm qua, Chu Tự Hoành gọi điện thoại cho cô nói chuyện một canh giờ, hỏi cô hôm nay làm gì? Ăn gì? Cô nằm ở trên giường, nghe giọng anh rồi mới ngủ. Không nghĩ tới, hôm nay sẽ có chuyện như vậy, cô nên làm gì?
Trong đầu Hựu An quay mòng mòng, càng nghĩ càng hồ đồ. Mặc dù Chu Tự Hoành từng nói với cô, trước kia chưa từng có phụ nữ, nói thật, Hựu An vẫn có chút hoài nghi, người đàn ông này quá thuần thục, bất kể là lời ngon tiếng ngọt, hay là mấy chuyện trên giường, cũng mười phần kinh ng
hiệm. Vào lúc này đột nhiên nhảy ra một người phụ nữ không tồi, lại còn có đứa bé, mình lại thành cái gì, đây không phải là chuyện thật đáng cười sao.
Nếu là theo tính khí trước đây của Hựu An, trực tiếp chạy đến vạch trần, ai cũng đừng nghĩ muốn che giấu. Nhưng khi xảy ra trên người Chu Tự Hoành, không biết sao, Hựu An chợt thấy hèn nhát, thật mẹ nó không có tiền đồ! Hựu An cắn cắn môi, mắng chính mình một câu. Nhưng cô thật có chút không dám, Chu Tự Hoành đối với cô thật quá tốt, cô không muốn xa rời anh, cô không bỏ được, cô hoàn toàn không tự nhiên. Cô sợ, sợ về sau, nếu thật là kết quả xấu nhất mà cô nghĩ, cô nên làm gì, cô không chịu nổi kết quả như vậy.
Điện thoại di động kêu lên, Hựu An nhận, là giọng của Vương chủ nhiệm: "Tiểu Hứa à! Đang ở đâu? Hội chẩn lập tức sẽ bắt đầu......" Hựu An vội vàng nói: "Dạ! Em ở dưới lầu, sẽ lên ngay." Nói xong, tắt điện thoại, lại nhìn Chu Tự Hoành bên kia một cái, xoay người đi tới thang máy.
Cả quá trình hội chẩn rồi trở lại Quân tổng, dáng vẻ Hựu An một lòng không yên, giống như mất hồn, tan sở cũng không biết. Cho đến khi người trong văn phòng đều đi hết, cô mới phục hồi tinh thần lại, thay quần áo xong, cầm túi đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa chính bệnh viện mới phát hiện trời mưa, mình lại không mang dù. Mưa không lớn, nhưng âm ỉ kéo dài, chỉ chốc lát sau trên đất đã ướt nhẹp, ươn ướt giống như lòng của cô.
Đợi một lát, mới nhớ sáng sớm hôm nay lúc đi làm, cô có nói mẹ chồng không bảo tài xế tới đón cô. Hựu An cảm thấy, cô chỉ là một bác sĩ ngoại khoa nho nhỏ, đi làm tan việc luôn có tài xế đưa đón. Người biết thì nói cha mẹ chồng săn sóc, không biết còn tưởng rằng cô khoe khoang. Thật ra thì xe điện ngầm, xe buýt cũng rất tiện, dầu gì, còn có thể gọi taxi.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động kêu lên, Hựu An nhanh lấy ra. Từ lúc ra khỏi bệnh viện nhi đồng, cô vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động, trong lòng mong đợi Chu Tự Hoành gọi điện thoại cho cô. Nhưng một tiếng cũng không kêu, có lúc còn tưởng rằng điện thoại di động hư.
Hựu An nhìn số điện tới, không khỏi có chút sa sút tinh thần, là mẹ chồng cô, bấm nút nghe, vừa hô: "Mẹ......" Chu phu nhân nghe cô có chút giọng mũi, lo lắng không yên lòng mà nói: "Sáng sớm thấy con không có tinh thần, bị cảm sao! Nếu không thì như vậy đi, con ở bệnh viện đợi một lát, mẹ bảo tiểu Trương qua đón con, trời mưa không gọi được tax đâu."
Hựu An thật sự không muốn về nhà đối mặt với mẹ chồng, chủ yếu là mẹ chồng đối xử với cô quá tốt, quá quan tâm. Cô có chút không thích ứng, mẹ chồng cô cũng có thể nhìn ra.
Hựu An vội vàng nói: "Mẹ, con quên chưa nói, mới vừa rồi Giai Kỳ gọi điện thoại, nói có cuộc họp lớp, con quên, một lát cô ấy sẽ lái xe tới đón con. Đều là bạn học cũ, thật nhiều năm không gặp, không biết buổi tối nháo đến mấy giờ, con sẽ ngủ ở chỗ cô ấy, ngày mai trực tiếp đi làm, cũng dễ dàng hơn."
Chu phu nhân gật đầu một cái: "Vậy con nhớ nghỉ ngơi thật tốt, trước lúc ngủ uống chút thuốc cảm, đừng uống quá nhiều rượu." Hựu An khéo léo đồng ý, rồi cúp điện thoại, đem điện thoại ném vào trong túi xách, tựa vào dưới ban công bệnh viện, chợt có chút uất ức. Mình nói dối nhiều như vậy, không biết là lừa gạt mình hay là lừa gạt người khác. Nào có họp lớp gì, Giai Kỳ đi công tác, căn bản cũng không ở thành phố này. Hựu An chợt phát hiện không biết nên đi đâu, ngồi xổm ở dưới ban công ngẩn người.
Hôm nay Trần Lỗi phải xử lý một bệnh nhân phiền phức, tan việc hơi trễ, các bác sĩ cùng khoa hầu như về hết. Anh đi ra cửa bệnh viện, liếc mắt liền nhìn thấy Hựu An ngồi xổm dưới ban công, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chân.
Trần Lỗi chợt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô, trời cũng mưa như vậy. Ngày đó mình bỏ lỡ giờ cơm, lúc chạy đến căn tin, cũng sắp đóng cửa, mua mấy cái bánh bao vội vàng ra khỏi căn tin, đã nhìn thấy Hựu An ngồi xổm bên chân tường. Chính là động tác này, đầu nhỏ chôn ở giữa hai chân, tóc thật dài rũ xuống hai bên, che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có lẽ là quên mang dù.
Lúc ấy Trần Lỗi nhìn cây dù trong tay mình một chút, đi tới. Anh vừa đi qua, Hựu An liền ngẩng đầu lên. Trần Lỗi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên một khắc này, thẳng tắp tiến vào trong lòng của anh là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, con ngươi trong suốt. Trong nháy mắt, Trần Lỗi có cảm giác, giống như tất cả thế giới đều hư vô, chỉ có một đôi con ngươi trong suốt này là chân thật. Đáng tiếc cuối cùng mình vẫn bỏ lỡ.
Trần Lỗi hơi do dự, đi tới vỗ vỗ bả vai cô: "Hựu An, em ở đây làm gì?" Hứa Hựu An ngẩng đầu nhìn anh một cái, đứng lên thật nhanh, nhìn một chút mưa bụi bên ngoài ban côngÁ! Không có gì? Tôi đi trước, hẹn gặp lại......" Tay che lên đỉnh đầu định sẽ phải xông ra, bị Trần Lỗi túm cánh tay lại.
Hựu An vội vàng tránh anh lui về phía sau một bước, có chút cảnh giới nhìn anh. Trần Lỗi không khỏi cười khổ, chẳng lẽ mình khiến cô chán ghét như vậy sao? Trần Lỗi kín đáo đưa cái ô trong tay cho cô: "Chắc là em không muốn tôi tiễn em, cái ô này cho em mượn, tránh không bị bệnh." Nói xong sải bước đi ra ngoài.
Hựu An nhìn cái ô trong tay một chút, cuối cùng vẫn mở ra. Hựu An cũng không biết mình nên đi nơi nào, không bắt xe, cứ dọc theo lối đi mà đi về phía trước. Người trên đường rối rít mịt mờ chạy về nhà, chỉ một mình cô không nhanh không chậm.
Hựu An không biết mình đi bao lâu, đến lúc vừa ngẩng đầu, không khỏi mỉm cười chua chát. Trong tiềm thức, cô vẫn xem nơi này là nhà, cảnh vệ ở cửa nhìn thấy cô, rất nhiệt tình chào hỏi: "Bác sĩ Hứa đã về." Hứa Hựu An có chút xấu hổ gật đầu cười cười, cũng không tiện quay đầu lại, nhắm mắt vào chung cư.
Vào cửa, hất giầy ra, ngồi trên ghế sofa, nhìn ảnh cưới kếch sù trên tường, ngây ngô một lát. Không biết qua bao lâu, cho đến khi điện thoại di động kêu, Hựu An mới hồi hồn. Nghiêng đầu mới phát hiện, ánh sáng ngoài cửa sổ đã sớm biến mất, đèn nê ông đốt sáng phá tan bóng đêm, mưa còn chưa ngừng, từng giọt rơi tí tách, không biết rơi đến bao giờ.
Hựu An cúi đầu nhìn điện thoại di động, hai chữ ông xã không ngừng lóe lên trên màn hình, Hựu An cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhận: "Alo......" "Chạy đi đâu?" Trong loa truyền đến giọng Chu Tự Hoành, rõ ràng có mấy phần căng thẳng.
Hứa Hựu An hít sâu một hơi, vừa định đem chuyện họp lớp nói lại lần nữa, liền nghe Chu Tự Hoành rất có tính uy hiếp mà nói: "Vợ, không cho nói láo với anh."
Chu Tự Hoành gọi điện thoại về nhà, Thái hậu nhà anh nói cô dâu nhỏ đi tham gia họp lớp cấp ba, Chu Tự Hoành đã cảm thấy không thích hợp. Hựu An cũng không học cấp ba ở đây, trừ Tề Giai Kỳ, bạn học cấp ba ở đâu ra, lại còn họp lớp? Rõ ràng chính là cô dâu nhỏ nói dối, suy nghĩ có phải cô nhóc này lại chạy đến bar chơi đùa hay không. Nhớ tới nguy hiểm lần trước, Chu Tự Hoành thật có chút nóng nảy
Hựu An trầm mặc mấy giây, ừ một tiếng nói: "Em ở nhà đấy." Chu Tự Hoành thở phào nhẹ nhõm, mềm giọng hỏi cô: "Sao lại về bên đó?" Hựu An trầm mặc hồi lâu, hỏi anh một câu: "Chu Tự Hoành, hôm nay anh đi đâu vậy?"
Chu Tự Hoành cười: "Anh có thể đi đâu? Ở bộ đội!" Hựu An không nói gì. Chu Tự Hoành nói: "Sao vậy, nhớ anh à? Hay thân thể không thoải mái, có phải ngày đó lại tới hay không......"
Hựu An không có tiền đồ đỏ mặt. Vừa nghĩ tới anh lừa gạt cô, nhất thời lại cảm thấy ông chồng này nói gì đều không thể tin. Hựu An hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn nói ra, cô cảm thấy mình gánh không nổi bí mật như vậy, thật không chịu nổi: "Chu Tự Hoành, hôm nay em theo chủ nhiệm đến bệnh viện nhi đồng......"
Chu Tự Hoành sửng sốt, nhất thời liền hiểu được, nhất định là cô dâu nhỏ hiểu lầm. Chuyện này phải nói rõ ràng, nếu không với tính tình quật cường đó của vợ anh, sẽ để tâm rất nhiều vào mấy chuyện vụn vặt này.
Chu Tự Hoành dù sao cũng phải nói: "Em ở trong nhà, đừng chạy lung tung, anh về liền. Vợ, dù thế nào em cũng nên nghe anh giải thích, có đúng không?" Chu Tự Hoành quẳng lại những lời này, trong điện thoại di động liền truyền đến tiếng rè rè.
Hựu An nhìn điện thoại di động thật lâu, thật lòng cảm thấy, mình giống như tất cả những phụ nữ lấy lên được không bỏ được khác, luôn nghĩ biện pháp kiếm cớ tha thứ cho đối phương, là hiểu lầm sao? Hựu An nhớ tới một màn ban ngày nhìn thấy kia, trong lòng liền giống như đổ một lọ dấm chua.
Thì ra Chu Tự Hoành cũng có thể đối xử tốt với người khác như vậy, giống như tốt với cô. Tốt như vậy, không phải chỉ có mình cô nhận được, có người hay nói là có hai mẹ con chia sẻ với cô. Mà hai mẹ con kia đến tột cùng quan hệ thế nào với Chu Tự Hoành. Cái loại chung đụng tự nhiên đó, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể đạt được.
Hơn nữa, Chu Tự Hoành cũng không phải là người đàn ông dễ chung sống, trừ cô, còn đối với Giai Kỳ cũng rất nhạt. Hựu An nhớ lại gương mặt người phụ nữ kia, mặc dù cách một khoảng, nhưng Hựu An vẫn nhớ đó là một phụ nữ xinh đẹp.
Sau khi Chu Tự Hoành vào cửa, phát hiện đèn lớn trong nhà cũng không mở. Anh mở đèn phòng khách ra, chỉ thấy vợ anh giống như pho tượng nhỏ ngồi trên ghế sofa nhìn cửa không nhúc nhích.
Đột nhiên xuất hiện ánh sáng làm mắt cô híp một cái, chỉ là rất nhanh lại thẳng tắp nhìn anh. Trong ánh mắt, hoài nghi, thương tâm, xuống dốc, sa sút tinh thần, lo sợ không yên làm lòng Chu Tự Hoành đau đớn từng trận.
Anh thay giày đi tới, cúi đầu muốn hôn cái trán vợ anh, bị Hựu An lập tức nghiêng đầu tránh ra. Chu Tự Hoành cũng không để ý, hỏi cô: "Ăn cơm chưa?" Hựu An cắn cắn môi, cúi đầu không nói lời nào.
Chu Tự Hoành thở dài, đứng cạnh chân cô, ngước đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Anh bảo đảm sẽ giải thích rất rõ ràng, hơn nữa còn nghiêm túc thừa nhận, sửa đổi sai lầm. Nhưng mà, vợ à, em phải ăn một chút trước đã, được chứ?" Nói xong, liền đứng lên xắn tay áo vào phòng bếp.
Hựu An sững sờ nhìn bóng lưng bận rộn của anh mà ngẩn người, không hiểu người đàn ông này đi nước cờ gì. Chu Tự Hoành đem một chén mì canh gà ngân ti thơm ngào ngạt đặt trước mặt cô, đưa đũa cho cô. Hựu An nghiêng đầu không nhận.
Chu Tự Hoành thở dài, dùng đũa gắp mì đặt trên muỗng, đút tới bên miệng cô: "Vợ à, hay là em vừa ăn, vừa nghe anh giải thích đi."
Hựu An bình tĩnh nhìn anh, miệng nhỏ đóng chặt, Chu Tự Hoành nói: "Còn nhớ mẹ Phùng lần trước chúng ta đi ăn mì sốt tương không?" Hựu An khó hiểu gật đầu một cái.
Chu Tự Hoành nói: "Lưu Kim Yến là con dâu chưa cưới của mẹ Phùng, là vợ chưa cưới của Phùng Cương, chính là chiến hữu lần trước anh nói hi sinh vì nhiệm vụ đó. Lúc đó hai người đã ước hẹn, chờ Phùng Cương làm xong nhiệm vụ trở về liền đăng ký kết hônHựu An lóe lóe, Chu Tự Hoành dụ dỗ cô: "Há mồm, ăn một hớp trước, ngoan......" Hựu An miễn cưỡng hé miệng ăn một miếng.
Chu Tự Hoành lại múc một muỗng canh đút cho cô, tiếp sau đó gắp mì bỏ lên muỗng, tiếp tục nói với cô: "Lúc ấy Lưu Kim Yến đã mang thai đứa bé hơn bốn tháng, lại kiên trì muốn sanh ra. Chưa cưới mà sinh con dù sao cũng khó coi, trong nhà không cho, liền chuyển ra ngoài, cũng không thể ở cùng mẹ Phùng, mẹ Phùng còn chưa lo được cho thân thể của mình mà. Cô ấy ở bên ngoài mướn phòng ở, tự mình nuôi sống đứa bé rất không dễ dàng, gặp việc khó, anh thường vội đi giúp cô ấy. Ngày hôm qua Tiểu Yến Tử bị bệnh, sốt cả đêm, cô ấy sợ đứa bé có sơ xuất gì, nên gọi điện thoại cho anh. Anh mới từ bộ đội chạy tới giúp cô ấy đưa đứa bé đi bệnh viện nhi đồng."
Hựu An nuốt mì trong miệng xuống trước, nhìn chằm chằm anh: "Vậy sao anh lại nói dối? Lúc em hỏi anh, anh trực tiếp nói với em có phải tốt hơn không. Nếu hôm nay em không đến bệnh viện nhi đồng mà nhìn thấy, liền bị cái người này lừa gạt. Nếu trong lòng anh không có quỷ, sao lại phải nói dối?"
Chu Tự Hoành không khỏi buồn cười mà nói: "Vợ, chẳng lẽ em cho rằng anh và Lưu Kim Yến có thể có cái gì sao? Chồng em là người hèn kém như vậy ư. Nói với em là ở bộ đội, vì không biết giải thích thế nào về hai mẹ con này với em. Chưa cưới đã sinh con dù sao cũng khó coi, anh hô hoán với vợ anh, có khác nào anh là kẻ nhiều chuyện, còn là một người đàn ông sao? Bây giờ còn gì không hiểu, cần ông xã em giải thích rõ hay không?"
Bị anh nói, Hựu An cũng không còn lời nào, suy nghĩ một chút, hỏi: "Cũng đã nhiều năm rồi, sao cô ấy còn không tìm đối tượng kết hôn, có chuyện lại chạy đến tìm anh?" Chu Tự Hoành nói: "Công việc của Lưu Kim Yến vẫn do trong đội giúp an bài một tay, ban đầu chính là việc tạm thời. Bây giờ mặc dù khu phố giúp một tay, cũng không phải là biên chế chính thức, lại dẫn theo đứa bé, đối tượng thích hợp không dễ tìm lắm."
Hựu An hừ một tiếng, nói: "Em thấy dáng dấp cô ấy quá xinh đẹp, làm sao có thể khó tìm, nhất định là tầm mắt cô ấy cao, không chừng là đem so với ai đó. Nếu không, sao có thể vẫn cô đơn đến bây giờ."
Chu Tự Hoành xì một tiếng cười vui vẻ, cầm cái muỗng lên đặt ở trong miệng có tiếng cũng có miếng nếm thử một hớp, nói: "Anh nhớ là không có để dấm mà! Sao lại chua như vậy? Vợ ăn m, về sau bị đói mà gầy, chồng em sẽ rất thương tâm."
Lúc này Hựu An mới nhận lấy đũa ăn nửa bát, Chu Tự Hoành đem nửa bát cô để dư ăn vài hớp, Hựu An nói: "Anh chưa ăn cơm?" Chu Tự Hoành thở dài nói: "Không tìm thấy vợ anh, anh còn có tâm tư ăn cơm sao!" Đem Hựu An ôm vào trong lồng ngực mình lắc lắc: "Vợ, đừng đoán mò được không. Hôm nay nói dối em, là anh sai. Anh chỉ nghĩ tới ánh mắt người khác, quên lập trường của vợ anh. Như vậy đi, Tiểu Yến Tử nhập viện rồi, nói là nhiễm virus cảm cúm, anh cũng không có nhiều thời gian đi chăm sóc mẹ con bọn họ. Ngày mai em theo anh đến đó, em là bác sĩ, về sau có chuyện gì anh không tiện, sẽ bảo Lưu Kim Yến tìm em. Hai mẹ con này cũng khó khăn, anh chỉ giúp việc có thể giúp thôi, đúng không?"
Hựu An liếc anh một cái, nói: "Trong lòng anh, em chính là người lạnh lùng đến nổi anh nhất định phải nói dối như vậy sao? Sớm nói với em, em sẽ tự đoán mò sao?"
"Đúng, đúng, vợ anh là người hiểu lí lẽ thiện lương nhất, ông xã hôn một cái." Nói xong, há mồm hôn Hựu An, Hựu An tay mắt lanh lẹ chận cái miệng của anh lại: "Vừa mới ăn xong, không vệ sinh......" "Cái gì không vệ sinh, hai chúng ta là hai......" Kéo tay nhỏ bé ra, há mồm liền cắn một cái, sau đó môi lưỡi xâm nhập dây dưa, hôn Hựu An thiếu chút nữa hụt hơi, Chu Tự Hoành mới thả cô ra, lại khẽ cong eo bế cô lên, cúi đầu tiến tới bên tai cô, nói: "Vợ tôi nói vệ sinh, đi, ông xã tắm rửa cho em......"
Mặt Hựu An đỏ lên, nắm quả đấm nhỏ đập anh mấy cái. Bất quá Chu Tự Hoành thật không thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi, kích động lột sạch quần áo của cô dâu nhỏ mới phát hiện ngày đó của vợ anh chính thức tới rồi. Chuyện gì cũng không thành, Chu Tự Hoành thiếu chút nữa huyết mạch nghịch lưu, nhưng vẫn tắm rửa cho cô dâu nhỏ. Dọn dẹp xong liền ôm vào trong chăn, mình thì vọt ra ngoài tắm nước lạnh, mới ôm cô dâu nhỏ nằm xuống.
Nằm một lát liền bắt đầu không thành thật, một lát sờ sờ, một lát hôn hôn. Hựu An bị anh dây dưa không chịu được, lại đẩy không ra nên cứ mặc anh, dù sao cũng không làm được cái gì, cứ để cho anh giải nghiện đi.
Bàn tay Chu Tự Hoành ở trên bụng cô dâu nhỏ ma sát nửa ngày, nhỏ giọng nói: "Vợ, nơi này còn đau không?" Hựu An núp ở trong ngực anh có chút khốn đốn, thở nhẹ một hơi, mơ hồ n: "Không đau." Chu Tự Hoành bỗng nhiên nói: "Vợ, đây nhất định là chồng em chữa cho em rồi. Anh còn nhớ tháng trước tới ngày này em rất đau, nghĩ một chút cũng thấy đau lòng. Em xem, tháng này liền hết đau, nhất định là được ông xã của em thông mở......"
Mặt Hựu An đỏ lên dùng sức đập anh, ông chồng này thật là da mặt dày không có giới hạn rồi, lời như thế cũng nói được. Miệng Chu Tự Hoành lại đi đến bên tai vợ anh hôn thêm vài hớp, tay với lên, chuyển qua trước ngực bắt được hai khối tròn vuốt vuốt: "Nơi này cũng lớn......"
Hựu An đẩy tay anh ra, lật người, đưa tay nắm được hai bên da mặt anh kéo kéo: "Chú Chu, sao da mặt cái người này lại dầy như vậy, ừ, sao lại dầy như vậy?"
Chu Tự Hoành cúi đầu gặm cái miệng nhỏ nhắn của cô một hớp, ôm cô cười: "Da mặt dày với vợ anh thì ai mà quản được chứ. Được rồi, anh không làm khó em, ngủ đi, cái gì cũng không thể làm rồi." Giọng nói kia rất buồn bực.
Ngày hôm sau, Hựu An xin nghỉ cùng Chu Tự Hoành đến bệnh viện nhi đồng. Phải nói Chu Tự Hoành đúng là lão hồ ly giảo hoạt, giải thích gì cũng không tác dụng bằng đem cô dâu nhỏ tới đây, thật rất thản nhiên.
Hựu An nghĩ tới đứa bé ốm yếu, lúc đi ngang qua tiệm cháo, bảo Chu Tự Hoành vào mua chén cháo dinh dưỡng, lại mua chút thực phẩm tươi sống xách theo.
Chu Tự Hoành cười híp mắt bị vợ anh sai khiến chạy đến chạy đi. Bình thường đều là anh cưng chiều cô, chuyện gì cũng hận không được thay cô dâu nhỏ chuẩn bị an bài. Bây giờ nhìn cô dâu nhỏ xử lý đâu vào đấy, Chu Tự Hoành đột nhiên cảm thấy, thật ra thì vợ anh cũng rất hiền huệ.
Chu Tự Hoành thật vui sướng dẫn cô dâu nhỏ vào khu phòng bệnh của bệnh viện nhi đồng. Mới đến hành lang, liền chạm mặt Lưu Kim Yến ra ngoài lấy nước. Lưu Kim Yến vừa nhìn thấy Chu Tự Hoành liền nở nụ cười. Sau khi nhìn thấy Hựu An đi bên cạnh Chu Tự Hoành, trong nháy mắt cứng mặt, rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, nói: "Vị này là?"
Hứa Hựu An không hề bỏ qua biến hóa của cô ta trong nháy mắt kia. Hứa Hựu An không phải người ngu, hơn nữa đối với chuyện như vậy phụ nữ có thiên phú tự nhiên. Cho nênực kỳ khẳng định, cô cô này có ý đồ với ông chồng nhà cô. Ngẫm lại thì, tuy nói ông chồng nhà cô hơi lớn tuổi, điều này là sự thật, nhưng xét trên phương diện khác, cũng không phải là người đàn ông tầm thường. Thường xuyên ở gần người đàn ông xuất sắc như vậy, có thể nhìn trúng người khác mới là kỳ quái.
Chỉ là, ông chồng nhà cô dù rất thông minh, động đến chuyện này liền cực kỳ ngốc ngếch. Cũng không biết là giả bộ ngu, hay thích người ta len lén yêu anh, ngưỡng mộ đôi mắt ti hí thông thái của anh đấy, hay là nghĩ vui đùa mập mờ một chút cũng không hại gì.
Giai Kỳ từng nói với cô, có một loại người thích chơi trò mập mờ như vậy, chẳng lẽ ông chồng nhà cô cũng thuộc loại này. Nghĩ như vậy, tay nhỏ bé của Hựu An nắm thịt trên cánh tay ông chồng nhà cô, dùng sức ngắt xuống.
Khóe miệng Chu Tự Hoành giật giật, không biết vợ anh không thoải mái chỗ nào, vẫn là nên giới thiệu hai người: "Kim Yến, đây là vợ của tôi, Hứa Hựu An." Sắc mặt Lưu Kim Yến hơi tái, lắp bắp kêu: "Chị dâu......"
Chu Tự Hoành cười nói: "Cô ấy nhỏ hơn cô không ít, cô gọi cô ấy là tiểu Hứa hoặc Hựu An đi, gọi chị dâu sợ rằng cô ấy nghe không quen." Hựu An cũng nâng lên một nụ cười ngọt ngào nói: "Đúng vậy! Tự Hoành nói rất đúng, chị lớn hơn tôi, đúng ra tôi phải gọi một tiếng chị, về sau tôi gọi chị là chị Kim Yến nghen! Chuyện của chị, Tự Hoành đã nói với tôi. Tự Hoành bận rộn công việc, thời gian không ổn định. Về sau có chuyện gì, chị cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi làm việc ở Quân tổng, cũng có người quen ở bệnh viện nhi đồng, như thế dễ dàng hơn."
Chu Tự Hoành hơi không ngờ liếc vợ anh một cái, nói thầm, thật không nghĩ đến, vợ anh có thể chu đáo như vậy. Anh còn tưởng rằng cô dâu nhỏ sẽ làm nũng đấy.
Chu Tự Hoành nhận lấy phích nước nóng trong tay Lưu Kim Yến, nói: "Hai người về phòng bệnh coi chừng Tiểu Yến Tử trước, tôi đi lấy nước." Hựu An buông tay anh ra, nói với Lưu Kim Yến: "Chị Kim Yến, chúng ta đi thăm Tiểu Yến Tử một chút đi!
Lưu Kim Yến có chút mất hồn mang Hựu An vào phòng bệnh. Là phòng đôi, Hựu An nhìn một cái liền nhận ra cô bé gần cửa sổ tất nhiên chính là Tiểu Yến Tử rồi. Bởi vì dáng dấp rất giống Lưu Kim Yến, là một cô nhóc xinh đẹp. Nhìn thấy ọ đi vào, cô nhóc liền quay đầu nhìn phía sau hai người một chút, chu mỏ nói: "Mẹ, sao ba con chưa tới, ba đã đồng ý sáng sớm hôm nay đến thăm con mà.