Đến buổi tối, Phùng Liên Dung chuẩn bị dùng cơm, vừa ngồi lên bàn ăn, bất ngờ chỉ thấy nửa bát chân giò ninh măng buổi trưa ăn còn thừa được đặt trên bàn, bộ dạng này nhìn qua đã có chút vô cùng thê thảm.
“Món này sao vẫn còn ở đây?” Phùng Liên Dung hỏi, quý nhân như các nàng mặc dù không đến mức quá xa xỉ, nhưng sẽ không đến mức một món ăn còn có thể ăn hai lần.
Huống chi, đây là chân giò, ăn qua một lần, bộ dáng thật sự là có chút khó coi.
Chung ma ma lại nói: “Đây chính là Điện hạ thưởng, sao có thể đổ đi? Trong Phù Ngọc điện, đã ai được ăn, đổ đi không phải là bị người hận sao.” Bà đặt món chân giò đến trước mặt Phùng Liên Dung, “Nô đã đặc biệt bảo phòng bếp hâm lại, chủ tử ăn hết mới được.”
Nhưng lúc ăn cơm trưa nàng đã ăn quá nhiều rồi.
Phùng Liên Dung nhíu mày: “Cũng không phải cái gì rất quý giá, có thể dẫn tới hận gì, ma ma mang chân gì đến phòng bếp bảo người hâm nóng, đây mới dễ bị cười, cũng không biết đám cung nhân đó sẽ nói ta như thế nào đâu.”
Chung ma ma nói: “Bọn họ dám nói, chủ tử đây là cung kính với Điện hạ!”
Nghe một phen ngôn luận như thế, Phùng Liên Dung không nói gì.
Chung kính cái gì chứ, nàng cảm thấy giống bê người chân thối vậy, sau đó vẫn không ăn miếng nào.
Nhưng chuyện này lại truyền khắp Đông cung rồi.
Ngày hôm đó đi thỉnh an Thái tử phi, Thái tử phi cũng nhắc tới, hỏi: “sao lại là chân giò, nhìn ngươi không giống như thích ăn món này.”
Phùng Liên Dung nói: “Chỉ là chưa ăn qua món này, hôm đó nhìn thấy cũng có chút tham.”
Trong lòng nàng mặc niệm, ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện cơm tối mà, quá mất mặt!
Nguyễn Nhược Lâm nghe xong bĩu môi, quả nhiên là hẹp hòi, thấy giò heo cũng không nhịn được, sau đó còn luyến tiếc đổ đi, kêu phòng bếp hâm nóng buổi tối lại ăn, thật sự là ghê tởm.
Thái tử phi cười cười, không lại nói tiếp.
Sắc mặt Tôn Tú đã có chút ảm đạm.
Bây giờ chỉ có nàng chưa thị tẩm, vỗn cũng không phải rất gấp, nhưng tiểu Chung ma ma mỗi ngày đều nói, ra bên ngoài ngó dáo dác, ngược lại lại khiến nàng thêm khẩn trương. Giống như lại không thị tẩm, cuộc sống sau này đều không có biện pháp qua. Lại nghe thấy Thái tử thưởng cho Phùng Liên Dung, trong lòng cũng không tránh được mất mát.
Thế nhưng, nàng rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, buổi chiều chạy đi tìm Phùng Liên Dung chơi cờ tướng.
Nàng biết Phùng Liên Dung thích chơi trò này.
Kết quả Phùng Liên Dung liên tục thua năm bàn, bắt lấy nàng không buông.
Tốn Tú lại cùng nàng chơi một lúc lâu, Phùng Liên Dung miễn cưỡng thắng được một bàn mới thoải mái chút.
Nàng chơi trò này, lòng tranh đấu có chút mạnh, dù cho rất không lợi hại, nhưng cố tình lại thích, cảm thấy phải chơi giỏi trò này mới là người thông minh, nàng cũng thích xem người khác chơi.
Chỉ là bản thân thường thua, biến thành có chút buồn bực.
Tôn Tú cười nói: “Tỷ tỷ luyện nhiều sẽ tốt thôi, thật ra cũng không khó lắm.” Lại bóp bóp bả vai của mình, “Ôi, thật sự là không thể lại chơi, nơi này của ta đều mỏi nhừ.”
“Châu Lan, ngươi xoa bóp cho nàng.” Phùng Liên Dung khen Châu Lan, “Kỹ thuật của nàng rất tốt đấy, học từ Chung ma ma.”
Tôn Tú được bóp mấy cái, quả nhiên cả người thoải mái, quay đầu nói: “Để Bạch Liên theo Châu Lan học, có được hay không?”
Ai ngờ Chung ma ma nói, “Đó là tổ truyền nhà ta, học cái gì, ta chỉ dạy cho trong phòng này, Châu Lan, ngươi cũng không thể dạy loạn khắp nơi, nếu không xem ta phạt ngươi thế nào.”
Tôn Tú bĩu môi: “ma ma thật đúng là hung, ta và tỷ tỷ giống như tỷ muội ruột, ngươi khách khí như vậy.”
Chung ma ma cười cười, vân đạm phong khinh nói: “Chỉ là giống, nếu như thật sự là tỷ muội ruột cũng thế thôi.”
Tiểu Chung ma ma nhìn không vừa mắt: “Chúng ta đều họ Chung, đếm lên trên còn cùng một tổ tông đấy. Ngươi này bà tử keo kiệt chúng ta còn khinh thường học, chủ tử, nô không có tổ truyền đó, nhưng vẫn xoa bóp ngài thoải mái như vậy.”
Tiểu Chung ma ma di chuyển thân mình béo lùn chắc nịch của mình qua, hai tay đầy thịt xoa bóp cho Tôn Tú.
Tôn Tú ngồi đó liên tục nhếch miệng. (ý là bị đau).
Hai phe này, từ lúc chủ tử được tuyển chọn vào cung liền thường ở chung một chỗ, khua môi múa mép đã nhìn quen, có điều Phùng Liên Dung không muốn ép buộc Chung ma ma, cũng không nhắc tới chuyện này.
Đợi đến khi mấy người Tôn Tú đi rồi, Tuyết Nhi lại tới.
Nàng là cung nhân trong phòng Nguyễn Nhược Lâm, có điều cũng không phải tới gặp Phùng Liên Dung, mà là nói chuyện với Chung ma ma, Chung ma ma nghe xong lập tức đuổi nàng đi.
“Chuyện gì?” Phùng Liên Dung hỏi.
Chung ma ma tức giận nói: “Còn không phải vị chủ nhân kia, không phải là không có than sao, nghĩ ra tiền hỏi mua của chúng ta, nói là gấp ba giá bên ngoài.” Bà phi một tiếng, “Tiền dơ bẩn còn sử dụng trong cung, chúng ta lại cần chút bạc này của nàng ta?”
Phùng Liên Dung cũng nói: “Tất nhiên là không thể bán.”
“Vốn là thật sự không được, nương nương đều biết đến, muốn bán, không biết sẽ nhìn chủ tử thế nào đâu. Dù trong tay eo hẹp, cũng không thể ham của nàng ta.”
“Eo hẹp thì cũng không.” Phùng Liên Dung nói, “Một tháng đều có hơn mười lượng mà.” Nói xong nghĩ đến chuyện gì, “Bảo Lan, ngươi mang hết tiền bạc ra đây.”
Trong phòng này, Bảo Lan bảo quản tiền tài, Châu Lan quản trang sức, hai người Kim Quế Ngân Quế quản dụng cụ quý giá trong phòng, mỗi ngày đều phải lấy khăn mềm tỉ mỉ lau một lần.
Bảo Lan vào phòng trong từ trong ngăn kéo tủ bàn làm từ gỗ cây hoa lê lấy ra một cái hộp đồng thau, phía trên có một cái khóa to làm bằng sắt đen, nàng sờ sờ tay áo lấy ra chìa khóe, tra ổ mở ra cho Phùng Liên Dung xem.
Trong hòm đặt ba nén bạc to, một nén bạc nặng mười lượng, Phùng Liên Dung cầm lên xem, trong lòng âm thầm vui vẻ, hóa ra cũng có hơn ba mươi lượng rồi.
Nếu vậy một năm nàng ít nhất cũng có thể để dành được sáu mươi lượng, hai năm, không chừng có thể có một trăm lượng, đến lúc đó nhất định có thể cải thiện được sinh hoạt trong nhà.
Có điều lúc ấy, có phải ca ca sắp thành thân rồi không?
Năm đó, nàng nhớ được ca ca muốn thú tam nữ nhi của Tần đại nhân Lại bộ Lang trung, nàng còn sai người đưa bạc về nhà, đáng tiếc bọn họ không nhận, lại đưa về. Nói nàng ở trong cung rất không dễ dàng, chính mình giữ bên người.
Phùng Liên Dung thở dài một hơi.
Cũng không biết sau khi nàng mất, phụ thân mẫu thân, ca ca sẽ thương tâm như thế nào.
Phùng Liên Dung đặt bạc lại chỗ cũ, dặn dò: “cẩn thận thu vào.”
Đợi đến có một ngày nàng nhìn thấy người nhà, nhất định sẽ thuyết phục bọn họ nhận lấy, như vậy bản thân cũng có thể an tâm chút.
Thời tiết bây giờ vẫn còn rất lạnh, Nguyễn Nhược Lâm dùng hết than rồi, mỗi ngày liền chỉ có thể ở trong Noãn các. Không nói nàng, mấy người khác trong phòng đều không chịu nổi, thường kiếm cớ đến chỗ chủ tử khác chực chút ấm áp.
Nguyễn Nhược Lâm liên tục phát giận.
Kỷ ma ma không khuyên được, lại không có biện pháp, đi cầu Chung ma ma. Hai bà tử ở trong cung giao tình mấy chục năm, Chung ma ma bị bà quấy rầy không chịu nổi đành cho bà một chủ ý. Sau này Kỷ ma ma mua được một chút từ chỗ người trông củi, lúc này mới xem như thoải mái chút.
Chỉ chớp mắt, liền đến Tết âm lịch.
Trong cung giống như dân gian, cũng phải làm thật to.
Cửa điện thiếp câu đối xuân, còn đốt pháo, trong phòng cũng có nhiều hàng tết, chỉ có một cái khác là không được gặp người nhà, dù là thấy mặt Thái tử cũng không được. Bởi vì tối nay Thái tử và Thái tử phi là phải cùng Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, còn có nhóm Hoàng tử Công chúa cùng nhau trôi qua đêm tất niên.
Trong Phù Ngọc điện, chỉ có ba quý nhân các nàng tụ tập một bàn.
Yến hội bày ở chỗ Nguyễn Nhược Lâm, trên bàn có mười sáu món ăn, cũng không thiếu gà vịt thịt cá, ngoài ra còn có tám món điểm tâm phòng bếp tỉ mỉ làm ra, một vò rượu trái cây.
Nhưng các nàng ăn cũng không thoải mái, ba người vào cung cùng một thời gian, rời nhà hơn nửa năm, ở nhà lại đều là cô nương được thương yêu, thời khắc này, sao có thể không nhớ nhà.
Tôn Tú khóc đầu tiên: “Ta nhớ sủi cảo nương ta làm, ngon hơn tất cả những món này.”
Lúc này Nguyễn Nhược Lâm cũng không khinh thường, chỉ thở dài.
Phùng Liên Dung mũi cũng có chút chua xót, nhưng là nàng cảm thấy bản thân bây giờ có chút chạy đầu, trong lòng nhớ, nhưng cũng không phải rất khổ sở, nàng chỉ chờ mong ngày đó mau đến.
Ba vị ma ma đều khuyên, bảo các nàng nên vui mừng, dù sao cũng sẽ trôi qua.
Kết quả ba người đều không ăn gì, uống hết toàn bộ rượu trái cây, nhóm ma ma đều không ngăn được, nhất là Kỷ ma ma, lại bị Nguyễn Nhược Lâm đã say tát một cái.
Chung ma ma và Tiểu Chung ma ma đều ngây người, âm thầm may mắn vận khí tốt, không phải hầu hạ Nguyễn Nhược Lâm.
Tôn Tú cũng có chút say, Phùng Liên là tốt nhất, nương nàng ủ rượu, nàng chịu say tốt nhất.
Cho nên đến ngày hôm sau, đầu óc nàng rất tỉnh táo, không giống Nguyễn Nhược Lâm, bước đi cũng có chút ngã trái ngã phải, Kỷ ma ma rót cho nàng ta chút trà giải rượu.
Nguyễn Nhược Lâm thiếu chút thì nhổ ra, nhưng là không thể không uống.
Ngày đầu tiên của năm mới, các nàng phải tùy Thái tử phi đến chỗ Hoàng thái hậu, Hoàng hậu nương nương chúc tết.
Các nàng là thị thiếp, trong một năm cũng chỉ có mấy ngày này mới có thể nhìn thấy hai vị nữ chủ nhân thân phận tôn quý nhất trong hậu cung.
Kỷ ma ma nhẹ giọng oán giận: “Sớm đã nhắc chủ tử, uống hai ngụm rượu liền không nhớ được!”
Nguyễn Nhược Lâm liếc bà một cái.
Tôn Tú kinh ngạc nhìn Phùng Liên Dung: “Tỷ tỷ lại không bị sao nha, đầu ta bây giờ vẫn còn có chút choáng váng.”
“Ta không sao.” Phùng Liên Dung dặn dò, “Ngươi cũng nên uống chút trà giải rượu, đến lúc đó thất lễ sẽ không tốt lắm.”
Các nàng đều là thị thiếp của Thái tử, nếu hành vi không thỏa đáng, đó là bôi nhọ Đông cung.
Tôn Tú gật gật đầu.
Ba người lập tức đi về phía Đông cung.
Thái tử và Thái tử phi đều ở đây, Thái tử mặc cẩm bào màu đỏ viền đen, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng da hồ ly đen tuyền, dáng người như trúc, trầm tĩnh như tuyết. Nhìn từ xa ai cũng đều muốn liếc mắt một cái, nhưng lúc đến gần, trái lại ai cũng không dám liếc mắt một cái.
Thái tử phi dặn dù các nàng chú ý lời nói và hành động.