https://truyensachay.net

Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 10: Mang thai

Trước Sau

đầu dòng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hoa Thiên Tuyết lùi dần ra sau cho đến khi đụng phải thành ghế thì dừng lại, cô đưa mắt hoảng hốt đau thương nhìn người trước mặt, cuốn họng cùng âm quản không thể phát ra nổi.

- Hoa Thiên Tuyết, cậu không vui khi gặp tớ vậy sao?.

Người đối diện tiến lại gần, đưa tay vuốt ve đôi má xanh xao của cô.

- Tuấn Kiệt... sao...?

Nói đã khó khăn lại còn quá kích động nữa làm cho ngôn từ của Thiên Tuyết không cánh mà bay đi mất luôn, cô chỉ biết giương mắt nhìn cái tay to lớn mềm mại lướt trên làn da của mình.

- Chà, Thiên Tuyết, tớ không phải Phan Tuấn Kiệt, bây giờ tớ chính là Lý Mẫn Hạo. Nên đừng gọi cái tên chó chết ấy nữa.

Mẫn Hạo khẽ nhếch môi cùng chất giọng rằn chặt đe dọa, khuôn mặt góc cạnh khẽ đưa đến gần cùng bờ môi mọng đỏ căng tràn sức sống đáp nhẹ lên cánh môi của Tuyết, cả thân hình như có luồng điện mạnh chạy trên các đốt xương, cô bật thân mình ra sau lưng va vào thành ghế đau điếng, nhăn mày Thiên Tuyết nắm chặt bàn tay, gồng tấm thân mình để xoa dịu cơn nhói buốt. Lý Mẫn Hạo đơ người một chốc, đôi mắt âm thầm nhìn vào bên trong vạt áo phong phanh ấy, nỗi dục vọng bao năm qua cũng đã tới đỉnh điểm, cậu ghì chặt hai tay Tuyết xuống nền nhà lạnh toát không ngừng ngấu nghiến đôi môi cô.

Hoa Thiên Tuyết hốt hoảng xô Hạo ra bằng cả sức lực, nhưng cái xô ấy chẳng khác nào mèo gào vào đá chứ, cậu không buông cô ra mà còn dữ dội hơn, tay đưa nhanh xuống dưới.

Xoẹt

Bộ đồ bệnh nhân rách làm hai, phần da trắng như tuyết, mịn hơn lụa mập mờ hiện ra nhưng thấp thoáng trong đôi mắt Hạo là sự thương tiếc, dừng lại nhìn những vết sẹo lòi lõm kinh tởm kia cậu cuối đầu hôn nhẹ lên chúng, giọng khàn đục vì dục vọng:

- Nhìn xem hắn đã làm gì cậu thế này?.

Đôi mắt mơ màng của Mẫn Hạo lướt trên những tất da phiếm hồng dưới thân, đôi tay ma quái vờn nhẹ, vân vê chơi đùa và mân mê hai quả đồi bồng vung cao kiêu hãnh, cảm giác lòng bàn tay mềm mại khiến thân dưới phản ứng kịch liệt mà nóng bừng. Thiên Tuyết khóc như đứa trẻ lạc mẹ, cổ họng ư ứ những âm thanh không thể nghe, chiếc lưỡi bị động mạnh mà tuôn máu tanh, chua chát trào xuống yết hầu cô, thấm lẫn vào đôi môi cậu. Ngước mắt cậu nhìn nơi khóe môi cô, dòng huyết đỏ tươi đang rơm rớm mà trượt xuống. Chúng thật đẹp.

Nhếch môi Mẫn Hạo lật người cô nằm úp xuống sàn, tự mình giải phóng cậu bé dựng cao uy dũng. Tuyết bật người mạnh nhưng lại bị cậu kiềm xuống. Không lẽ lại cắn lưỡi tự vẫn nữa sao cô không tin số mình lại nhọ như thế.

- Iệ...t...a...à..ừ..n...g...(Kiệt à đừng).

Âm luật đã trở nên ngọng rồi có lẽ vài phút nữa thôi cô sẽ chết mất, máu đang tuôn rất nhiều đây, ngày hôm qua Thiên Tuyết không do dự chấm dứt mạng sống của mình nhưng hôm nay cô lại rất sợ phải chết, tại sao? Câu trả lời chắc chắn ai cũng rõ rồi, cô khóc đến tàn tâm, uất hận mà gào thét trong lòng, nỗi đau thể xác cả tâm hồn trộn vào nhau như án phong giông bão đang cuốn lấy những hy vọng mong manh nhất của Tuyết lúc này.

Nếu nói Dương Hạ Vũ ác độc, đểu cán thì sai rồi, đối với những gì Mẫn Hạo sắp làm thì Vũ còn đỡ hơn nhiều đấy, cậu đè chặt cô xuống sàn, lấy chiếc khăn tay nhét vào miệng Tuyết. Trong một giây ngắn ngủi Hạo tiến vào...

Nơi chặt hẹp không thể co giãn đến đau, Tuyết thốn người hét to nhưng không rõ tiếng, nơi cửa dưới cứ như rách toạt ra, bàn tọa nhói lên từng cơn, hậu môn bị sự tấn công mạnh bạo mà rớm máu. Mẫn Hạo rên lên một tiếng sướng rê người, cậu nhếch môi bắt đầu cử động mạnh hông, hoa cúc của Thiên Tuyết thật nhỏ làm cho cậu thỏa mãn thú tính của chính mình, nâng hông lên cao cậu mặc kẻ phía dưới khóc lóc, la hét và khi sức chịu đựng đã đến cực hạn. Thiên Tuyết rơi vào hôn mê, mọi thứ trở nên nhạt nhòa bụng dưới chợt quặn thắt như ai đó moi hết ruột gan cô ra, trái tim đau như cắt lẫn cả tâm hồn lãnh đạm cũng bị tan biến, lớp băng tan chảy nhưng không có sự ấm áp, se chặt nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng đan xen bi thương tan tát, lịm đi nhưng ý thức vẫn tỉnh táo mà quỵ người khóc thét:

"Phan Tuấn Kiệt à không Lý Mẫn Hạo, tôi hận cậu!".

Mẫn Hạo đứng dậy, mặc lại chiếc quần sau khi đã giải quyết xong nhu cầu, cậu khẽ cong khóe môi nhìn hoa cúc không ngừng được tô điểm bởi lệ huyết mà khinh bỉ, tình yêu thật rẻ mạc khi người con gái này đã dơ bẩn hằng ngày đung đưa, sung sướng dưới thân kẻ khác. Cậu quay đi, đưa chiếc lưỡi liếm quanh bờ môi, vẻ khinh khỉnh vẫn giữ nguyên nơi khóe mi nhàn nhạt. Hạo rời đi được một chốc thì có người bước vào.

Người trở vào là Đỗ Minh Thư, cô ngờ ngợ tại sao cửa nhà không đóng lại, rõ ràng đâu thấy xe của Quốc Hòa, cô nheo mắt nhìn nơi góc ghế hình như là bàn chân người cùng những vệt đỏ hãi hùng, thấp thoáng sợ hãi Thư định hình bước lại gần.

Ánh mắt ngưng trọng tại một điểm, tay chân Thư run rẩy làm rớt chiếc túi xách xuống đất, khóe mắt đỏ hoe chạy lại gần lay Thiên Tuyết:

- Này... này...

Thân thể đơ cứng không phản ứng lại cái lay như mèo vờn của Thư, cô hoảng hốt lấy nhanh điện thoại gọi cho bác sĩ Long đến, chứ sao cô có thể vác người này ra ngoài được. Sau khi gọi cho bác sĩ cô bấm số Hòa trong sự bấn loạn.

- Alo - Đầu dây bên kia trả lời:

- An...h... cô....ô...g...á...i...nha...à...anh...là...a...i? Cô...ấ...y...ngấ...t...trê...n..vũ...ng...má...u... - Giọng Minh Thư lắp bắp nói đến không rõ từ, máu của Tuyết cứ như ngọn dao xẻ bổ luôn đầu óc Thư, mùi tanh cùng những vết thương lòi lõm đáng sợ, thật tội nghiệp.

- Em nói sao? Anh về ngay - Dập điện thoại, Minh Thư ngã người dựa vào thành ghế thở hỗn hển, cô không biết vì sao người con gái này có trong nhà Hòa, lại chẳng hiểu vì sao cô ấy lại thành ra như thế.

Ba mươi phút sau.

Trương Quốc Hòa nắm chặt bàn tay Đỗ Minh Thư, cậu không quen biết Tuyết lâu nhưng nhìn thấy những gì cô chịu đựng cậu cũng phải thương thay, hiện tại Tuyết đang được truyền máu cấp tốc nhất may thay máu cô không thuộc loại hiếm. Camera được tháo xuống gắn vào máy tính, cậu coi lại những gì đã xảy ra vào lúc mình rời khỏi, những việc kinh hoàng xuất hiện trong màn hình làm Thư nôn mửa, Hòa nghiến răng, đanh chặt quai hàm mà không biết đập đổ gì nữa. Người ngoài còn thấy hận thì kẻ trong cuộc sẽ thế nào đây?.

Sau một lúc lâu bác sĩ Long lên tiếng:

- Cô ấy bị giao cấu mạnh dẫn đến tổn thương hậu môn, may mà đứa bé trong bụng chỉ bị động nhẹ nên chưa có chuyện đau lòng...vân...và...vân...vân...

Hai người hơi ngơ một tý, mọi điệu bộ đều dừng lại trong sự yên lặng, sau đó Hòa tiễn bác sĩ Long về rồi trở vào phòng, Thư ngồi ngây người trên chiếc ghế dài, ánh mắt đau thương nhìn chằm chằm cậu. Thở dài thườn thượt, cậu đi đến cạnh cô, ôm chặt vào lòng kể hết sự tình cho cô nghe.

Minh Thư ngước mắt long lanh lệ, khuôn mặt hơi nhạt:

- Bây giờ chúng ta phải làm sao? Cô ấy sẽ như thế nào?.

Hòa định mở miệng thì giọng cười ma mãnh vang lên, âm luật đều đều nhưng lộ rõ sự giận dữ:

- Tất nhiên phải trả đồ về cho chủ chứ.

Thư, Hòa lập tức quay mặt về phía cửa phòng, bóng dáng to lớn, tuấn mỹ lạnh lùng hiện ra, sự hiện diện bất ngờ của ác ma làm cho cả hai người thình lình đứng ngồi không yên. Cùng đồng thanh:

- Thiếu gia Dương.

Dương Hạ Vũ không thèm để mắt, khóe môi hắn ẩn hiện nụ cười giảo hoạt nguy hiểm, bước đến gần Hoa Thiên Tuyết hắn cuối người bế cô trên tay, chỉ mới vài tiếng thôi mà con mèo của hắn đã trở nên tàn tạ, xanh xao và giống xác chết đên vậy rồi sao?. Đây là bài học dành cho cô, không có hắn bên cạnh thì xung quanh Thiên Tuyết chỉ có nguy hiểm thừa thời cơ mà tóm lấy cô.

Quay người định rời đi thì bàn tay nhỏ bé của Minh Thư nắm lấy vạt áo hắn:

- Cô ấy đang mang thai...

Không biết vì sao Thư lại nói như thế, bởi lẽ từ Hạ Vũ cô cảm nhận được sự hiểm độc có thể hại chết Thiên Tuyết bất cứ lúc nào, theo phản xạ và lòng thương trắc ẩn nổi lên cô không ngừng ngại mà níu hắn lại. Quốc Hòa xưa nay biết tiếng thiếu gia họ Dương tàn bạo với mọi người và không trừ nữ giới, cậu giật bắn người kịp tay kéo Thư vào lòng mình, giương mắt đối diện với sự bình thản nơi Vũ.

Cứ ngỡ hắn sẽ tức giận hay làm điều gì đó, nhưng không, hắn gật đầu cảm ơn rồi tiếp tục bồng Tuyết khuất dần sau cánh cửa phòng.

Đi đến xe hắn cứ mê man trong câu nói của Thư, Thiên Tuyết đang mang thai và đứa trẻ ấy là con hắn, đôi mắt khẽ se lại, đôi đồng tử trở nên nhu hòa. Ngày trước Vũ phá bỏ đứa con của Tuyết bởi khi đó hắn không cần nghiệp chủng ấy, nhưng hiện tại hắn lại vui vẻ chờ mong khuôn mặt xinh xắn của đứa bé không biết tại sao. Không biết nó giống mẹ hay cha...

Chợt đôi ngươi ngưng động trong khoảng không nơi hình ảnh hai tên bạn hắn hiện ra vui vẻ thỏa thú tính trên người cô, bỗng chốc hắn lại cảm thấy ghét bọn chúng đến tận xương tủy, nhưng thôi để cô vào trong xe về nhà nhờ người giám định rồi hãy nói. Yêu chiều Hạ Vũ nhẹ đặt môi như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô, ôn nhu mà ngắm nhìn.

"Hoa Thiên Tuyết, em đúng là con mèo ngốc. Và gia đình họ Lý, nhất là tên Lý Mẫn Hạo các ngươi chọc nhầm người rồi".

Chuyển hóa bất thường, ánh mắt trở nên sắc bén âm thầm, chua ngoa cùng cái kế hoạch mà hắn vạch ra cho gia đình họ Lý chết tiệt kia.
alt
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc