Quán bar bậc nhất thành phố Đài Loan mang tên Thiên Đường cao sừng sững một màu huyền ảo, tiếng nhạc sập sình bên trong tựa hồ bên ngoài có thể nghe thấy, một cô gái đứng trước cửa, đưa mắt nhìn đến tấm bảng hiệu được điêu khắc tinh xảo, thở mạnh một cái rồi bước vào trong để xin việc làm.
Cô gái mặc trên người chiếc đầm bó sát màu đen, chân đi đôi giày cao gót mũi nhọn, mái tóc dài thẳng mượt tới thắt lưng tự ý buông lỏng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không chút son phấn, đôi mày lá liễu thanh tú, mắt to, mũi cao thẳng cùng với đôi môi anh đào đỏ tự nhiên làm cô càng trở nên nổi bật.
Bộ váy màu đen cô đang mặc trên người dài tới đầu gối, không quá hở hang nhưng cũng đủ làm tôn lên đường cong trên cơ thể. Kiều Mạch Linh đứng trước mặt quản lí, chỉ biết cúi đầu.
Cô là tiểu thư của tập đoàn Kiều thị, hai tháng trước, công ty liền bị phá sản, nợ nần chồng chất, ba cô vì sốc mà trở nên tâm thần không được ổn định, lúc tỉnh lúc mê, mẹ thì cờ bạc suốt ngày, đứa em gái suốt ngày đua đòi, tiền trong thẻ đều nhanh chóng bị đóng băng, chỉ còn lại số tiền tiết kiệm của cô, đủ để lo cho Kiều gia trong hai tháng vừa qua, bây giờ số tiền còn lại không nhiều, Kiều Mạch Linh quyết định đến bar xin làm phục vụ, công việc không quá nặng nhọc mà cô còn nhận được tiền ngay.
Người quản lí nhìn cô từ trên xuống dưới, tay xoa xoa cằm, gật đầu: "Được, cô theo tôi đến phòng thay đồ, mau thay đồ rồi đến phục vụ phòng 302."
Kiều Mạch Linh đi theo quản lí đến phòng thay đồ, quản lí đưa cho cô một chiếc váy cúp ngực ngắn cũn màu đỏ loé mắt, lạnh lùng nói: "Mau thay đi."
Cô cằm chiếc áo trong tay, lên tiếng hỏi: "Phục vụ phải mặc những thứ này sao?"
Người quản lí quay lại nhìn cô chằm chằm, lớn tiếng: "Ở đây là nơi để mọi người thác loạn, cô cũng không cần giả ngây thơ, con gái nhà lành gì chứ."
Kiều Mạch Linh nhìn theo bóng dáng quản lí bỏ đi, cô quay vào phòng thay đồ đóng cửa lại, vòng cánh tay ra sau lưng mở khoá áo.
Cô tuy được mệnh danh là tiểu thư Kiều gia nhưng cô chưa từng được sống sung sướng một ngày nào, cha mẹ không thương cô, đứa em gái kém cô hai tuổi cũng luôn muốn hại cô, sống ở cái gia đình đó, cô có cảm giác như mình không phải là con ruột của Kiều Sở Nghiện.
Thay xong đồ, cô theo hướng dẫn của nhân viên nữ mới được đưa tới, cùng cô ta đi đến phòng 302. Đứng trước cửa phòng, cô có chút lo sợ, không phải là cô không biết, những nơi như thế này luôn là chỗ để đàn ông thác loạn, là hang cọp, nhưng cô bây giờ đã tiến thoái lưỡng nan*, chỉ còn công việc này để làm mà thôi.
*Tiến thoái lưỡng nan: tiến không được mà lùi cũng không xong.
Kiều Mạch Linh cô chỉ đến đây làm phục vụ rót rượu chứ không phải phục vụ trên giường, nhưng trong lòng vẫn còn rất lo lắng.
Cửa phòng mở ra, cô theo nhân viên nữ kia bước vào trong, bên trong phòng tràn đầy mùi ám dục, ánh đèn mờ ảo lập loè trên trần nhà chiếu xuống sáng trên mặt bàn, lại hắt vào gương mặt của những người đàn ông ăn mặc sang trọng đang ngồi trên sofa, bên cạnh không thiếu nữ nhân đang uốn éo rên rỉ.
Nữ nhân viên kia tiến đến, trên khoé miệng lộ một nụ cười tươi, nói: "Chúng tôi đưa người mới đến để bồi rượu các tiên sinh, nếu có gì sơ suất, xin các ngài bỏ qua cho."
Ba người đàn ông kia chuyển tầm mắt đến phía Kiều Mạch Linh, trong mắt loé lên tia trầm dục.
"Được, cô ra ngoài đi."
Một trong số họ lên tiếng, nhân viên nữ kia nhìn Kiều Mạch Linh tỏ ý cười cười rồi nhanh chóng rời đi.
Ba người đàn ông kia híp mắt nhìn Kiều Mạch Linh, người ngồi phía ngoài sát gần chỗ cô đứng đưa bàn tay to lớn chạm vào đùi cô, lên tiếng trêu chọc: "Chỉ là bồi rượu, cô cần phải ăn mặc như thế này sao?"
Kiều Mạch Linh giật mình tránh xa ra, trên gương mặt bỗng chốc thoáng phần sợ hãi, chỉ biết cúi đầu.
Những người đàn ông trong phòng này ăn mặc rất lịch sự, dáng vẻ cũng rất tử tế, thế nhưng lại có những hành động sắc loạn đến như vậy.
"Cô bị câm à?" Một người khác lên tiếng, vẻ mặt đã trở nên lạnh lùng. Quay đầu hôn lên quả đào bông trắng noãn trên ngực người phụ nữ bên cạnh.
"A...Thân tổng, anh làm cho người ta sắp chịu không nổi rồi." Tiếng rên yêu kiều cùng hành động mập mờ kia làm cho Kiều Mạch Linh cô không khỏi kinh tởm, cô gái kia để lộ nửa khuôn ngực căng đầy ra bên ngoài, chân đi lưới dây khiêu gợi ngang ngược vắt lên đùi người đàn ông họ Thân kia.
Kiều Mạch Linh cả người run rẩy, cô đứng trơ trơ ở đó, công việc của cô chỉ là bồi rượu mà thôi, nếu có gì quá mức xảy ra, cô tin quản lí sẽ ra mặt nói giúp, quán bar này đã có qui định, chỉ cần là nhân viên bồi rượu thì khách hàng không thể làm gì quá đáng.
Người đàn ông nọ đặt chai rượu bên cạnh bàn về phía cô, phẩy tay: "Còn không mau rót rượu mời Lục tiên sinh."
Cô quan sát đến người đàn ông ngồi cùng cô gái non nớt khoảng mười bảy tuổi, cô gái có vẻ thẹn thùng, nghiêng người vuốt ve vòm ngực rắn chắc của người đàn ông ẩn hiện trong áo sơ mi trắng. Còn người đàn ông đó, hắn ta nhàn nhã ngồi trên ghế sofa đối diện, gương mặt bị nửa bóng tối che khuất phía trong cô nhìn không rõ, chỉ thấy phần còn lại ánh lên một tia băng lãnh cùng sự kiêu ngạo tuyệt tình.
Cô quỳ hai gối xuống cái thảm hoa lót bàn hình chữ nhật dưới sàn, hai đùi khép lại, từ từ đưa tay đến chai rượu, mở nắp và rót vào ly cao chân. Người đàn ông trong bóng tối kia hơi nheo mắt, xoay mặt nhìn cô gái đang quỳ dưới thảm tinh tế rót rượu, ánh đèn màu vàng mờ ảo trên cao chiếu nghiêng xuống mặt cô làm hàng lông mi dài cong vút phản ánh lên gương mặt diễm lệ như cánh quạt tơ mỏng manh.
Cô gái này, hắn nhìn lại có chút quen mặt.
Kiều Mạch Linh đặt chai rượu nhẹ nhàng xuống bàn, nâng ly rượu bằng thủy tinh cao chân lên nhích đến dưới chân người đàn ông cao lớn kia, hai tay cầm ly rượu đưa đến trước mặt hắn.
"Lục tiên sinh, mời ngài."
Lục Thiên Mặc phất tay, giọng nói âm trầm mang theo mười phần lạnh lẽo: "Các cô, mau cút ra ngoài."
Âm giọng lạnh như băng khiến cả người Kiều Mạch Linh bỗng chốc cứng ngắt, trên đỉnh đầu cảm nhận được hơi thở của hắn từng hồi lạnh lùng truyền đến.
Ba cô gái ăn mặc bốc lửa kia lập tức co rút người run lên, chân mềm nhũn theo mệnh lệnh người đàn ông kia lập tức bước ra khỏi phòng, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Đã vào đây làm gái, thì việc trèo lên và nắm thót được người đàn ông giàu có là ước mơ của bọn họ, người đàn ông tên Lục Thiên Mặc kia là mục tiêu của biết bao nhiêu người phụ nữ hằng mong chinh phục được, nhưng rất tiếc, bọn họ còn chưa lên được giường với hắn thì đá bị một cước đá đi.
Kiều Mạch Linh khẽ run, hai tay vẫn dâng cao ly rượu đến trước mặt hắn, hắn nhìn đến cô rồi cầm lấy.
Cô cả kinh, người này là Lục Thiên Mặc, là Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị đang làm mưa làm gió mấy năm nay trên thị trường tài chính, gặp nhân vật lớn như thế này, nếu như cô phục vụ có gì không vừa ý hắn, rất nhanh cô liền bị đá ra khỏi đây, cơ hội mất việc là chắc chắn xảy ra.
Lục Thiên Mặc nhếch môi, đưa uống sạch ly rượu, hắn kẹp cái ly cao chân vào ngón trỏ và giữa đưa đến cho cô, một giây sau liền ngã người ra ghế.
Cô đỡ lấy ly rượu rồi rót tiếp, cũng không quên rót rượu mời hai người đàn ông bên kia, cô cứ liên tục quỳ gối nhích qua nhích lại.
Khi đưa ly rượu thứ hai cho hắn, cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn, hắn mang theo một vẻ đẹp mê hoặc, gương mặt yêu nghiệt hoàn toàn không có khuyết điểm, ngũ quan hoàn hảo, ẩn dưới phần tóc trên trán rũ xuống là đôi mày kiếm vô cùng đẹp, đôi mắt chim Ưng hẹp dài màu đen sâu thẳm, ánh mắt sáng như sao băng nhưng lại u ám và lạnh lẽo đến đáng sợ, tựa hồ như ánh mắt ấy có thể nhìn thấu người đối diện, có thể giết chết người khác chỉ bằng một tia nhìn. Sống mũi thẳng tắp cùng với đôi môi mỏng khẽ cong lên tạo ra vẻ đẹp vương giả xa cách.
Hắn bắt chéo chân, châm một điếu thuốc, hướng hai người đàn ông phía đối diện: "Thân tổng, kế hoạch thu mua tập đoàn Kiều thị như thế nào?"
Người đàn ông họ Thân đưa tay nhận ly rượu từ tay Kiều Mạch Linh, ngửa đầu uống một hơi, tự tin nói: "Ngài yên tâm, tôi đã xử lí êm xuôi cả rồi, tập đoàn Kiều thị bây giờ đã thuộc quyền điều hành của anh. Còn việc xác nhập công ty cổ phần vào tập đoàn Lục thị tôi đã giao cho luật sư Nguyện đây lo rồi."
Người ngồi bên cạnh Thân Tổng là luật sư Nguyện, hắn ta cũng là loại luật sư có tiền thì theo dù đó là chuyện sai trái cỡ nào, chờ việc xác nhập công ty xong xuôi, Lục Thiên Mặc sẽ một tay giết chết hắn.
"Vâng, Lục tiên sinh cứ yên tâm, việc này đã có tôi lo liệu rồi." Luật sư Nguyện cười tươi nịnh nọt, vươn tay đưa ly rượu sang kính Lục Thiên Mặc.
Lục Thiên Mặc chỉ gật đầu, phun ra vài chữ: "Tốt nhất nên đưa Kiều Sở Nghiện vào tù ăn cơm miễn phí suốt đời."
"Bịch"
Chai rượu đang cằm trên tay rơi xuống tấm thảm phát ra âm thanh rất nhỏ, gương mặt Mạch Linh chuyển sang sắc trắng, từng tầng mồ hôi úa ra làm ướt đẫm cả trán, bọn họ là người đã hại cả nhà cô sao? Chính là người đàn ông đang cao ngạo ngồi trước mặt. Tròng mắt cô hiện đầy vẻ thê lương, tim trong ngực như bị teo tóp lại, hắn muốn ba cô vào tù, hắn tịch thu toàn bộ Kiều thị, rốt cuộc thì gia đình cô đã gây thù chuốc oán gì với hắn?
Chai rượu bị ngã lăn lóc trên thảm, dòng chất lỏng màu đỏ óng ánh chảy ra thấm vào đầu gối, Mạch Linh sững sờ, nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt chỉ loé lên ý hận.
"Cô làm phục vụ kiểu gì vậy hả?" Người đàn ông họ Thân kia không hài lòng, sợ làm cho Lục Thiên Mặc nổi giận, lập tức quát tháo: "Mau lau dọn sạch sẽ đi."
Cắn chặt môi, cầm lấy khăn lau cúi xuống lau đi vũng nước kia, cũng may là rượu đổ ra không nhiều, nên đã thấm vào thảm gần hết. Rất nhanh, sàn nhà đã trở nên khô thoáng.
Lục Thiên Mặc nheo mắt, có chút khó hiểu nhìn Kiều Mạch Linh, móc ví tiền bằng da trong túi ra, tùy tiện ném một sấp tiền giấy lên người cô: "Cút."
Mạch Linh cả kinh, tay đón sấp tiền từ trên người rơi xuống, trong mắt mù mịt hơi nước nhìn hắn khinh thường. Cô thật muốn trả thù cho Kiều gia, nhưng bản thân không quyền không thế, ngay cả một sợi tóc của hắn cô căn bản cũng không có tư cách đụng vào.
Khẽ nhếch môi, cô nhặt sấp tiền đặt lại trên bàn, đứng lên: "Xin lỗi, là tôi bất cẩn, tôi không làm tốt công việc nên không thể nhận số tiền này." Nói xong cô lập tức xoay người rời đi.
Lục Thiên Mặc kinh ngạc nhìn cô khuất sau cánh cửa, trong lòng hắn nổi lên ý đùa bỡn, phụ nữ, có ai dám chê tiền của hắn, người phụ nữ này lại không quan tâm như vậy, hắn nhất định phải chơi đùa một chút.
Mạch Linh bước trên hành lang tối, vài ánh đèn héo hắt phản chiếu ánh sáng trải dài bóng lưng cô trên sàn nhà, u ám, buồn tẻ.
Nhân viên nữ lúc nảy bưng một chiếc khai đựng rượu đi qua, vừa nhìn thấy Mạch Linh, cô ta đã vội vàng lên tiếng.
"Cô bị Lục tiên sinh đuổi ra ngoài rồi sao? Haizz anh ta là khách vip của Thiên Đường, chỉ cần cô chiều anh ta một chút, đừng làm anh ta nổi giận, cô có thể sẽ được anh ta liếc mắt đến."
Cô không trả lời, cô biết hắn là tổng tài cao cao tại thượng, là ông hoàng của thế giới, nhưng nếu có một cơ hội để trả thù, cô tuyệt đối không bỏ qua.
Khẽ cười: "Tôi phục vụ không tốt nên bị đuổi ra ngoài, thật xin lỗi."
"Đây cũng không phải chuyện lạ, mười người phục vụ Lục tiên sinh thì đã có chín người bị đuổi ra ngoài, cô đừng nói lại với quản lí là sẽ không sao, lần sau làm tốt một chút." Nhân viên nữ nói xong cất bước đến phòng 301 mở cửa bước vào.
***
Mạch Linh trở về Kiều gia, căn nhà này chỉ còn hai tuần nữa là sẽ có người đến niêm phong, thời gian ở đây không còn nhiều, cô chỉ có thể gấp rút kiếm tiền, chỉ mong mua được một căn nhà nhỏ mà cùng nhau sống.
Vừa bước vào nhà thì trước mặt cô bỗng tối sầm, đầu óc choáng váng lập tức ngã xuống sàn.
Kiều Sở Nghiện lên cơn tâm thần, quăng đồ đạc bừa bãi, tách trà bay tới đầu cô rồi rơi xuống gạch vỡ nát. Kiều Mạch Linh hoảng hốt chạy đến ngăn cản cha, lớn tiếng hét lên.
"Mẹ, Nguyệt Cầm, hai người mau xuống đây đi."
"Mày buông tao ra, mẹ kiếp! Mày là thứ con hoang, đồ con hoang." Kiều Sở Nghiện đẩy cô ra, hung hăng nắm tóc cô kéo mạnh, cơn điên làm ông ta nói năng thô lỗ, đập phá đồ đạc, phòng khách bây giờ đã trở thành bãi chiến trường.
Cảm giác đau đớn từ chân tóc truyền tới khiến thần kinh cô tê liệt, trong lòng bất an nặng nhọc, những lời ba cô nói lúc nảy, nói cô là con hoang, là như thế nào?
"Anh ơi, anh mau buông Mạch Linh ra, bây giờ nó là vàng, là vàng để cứu chúng ta đó." Thẩm Mạn Quyên từ trên lầu chạy xuống, bước đến kéo Kiều Sở Nghiện ra khỏi tóc Mạch Linh.
"Ha ha ha..."
Kiều Sở Nghiện cười ha hả, loạng choạng như người say rượu, bước đi lên lầu.
Thẩm Mạn Quyên nhìn theo bóng lưng chồng khuất khỏi, lại quay sang Mạch Linh khóc lóc thảm thiết: "Ba con cứ như vậy thì cả nhà ta phải làm sao đây? Tiền thì đã cạn rồi, ba con lại sắp bị khởi tố, Nguyệt Cầm thì mới mười sáu tuổi, làm sao bây giờ?..."
Nguyệt Cầm cũng từ trên lầu chạy xuống, làm vẻ mặt đáng thương: "Mẹ, chị, ba đập hết đồ đạc trong nhà rồi."
Mạch Linh khó thở lùi về sau vài bước, tay nắm chặt vạt áo, cô vỗ vỗ ngực, lên tiếng: "Con đã tìm được việc làm rồi, hơn nữa tiền lương cũng rất cao, mọi chuyện từ từ con sẽ lo liệu, hai người không cần lo lắng."
"Con làm cái gì? Ở đâu?" Thẩm Mạn Quyên đưa mắt nhìn Nguyệt Cầm, rồi lại tỏ ra quan tâm hướng đến Mạch Linh.
"Con làm phục vụ ở bar Thiên Đường, mẹ yên tâm, con chỉ là phục vụ bồi rượu thôi, tuyệt đối không có gì xấu xa cả." Mạch Linh sợ mẹ la mắng nên nói hết sự thật, nếu như công việc ổn định, cộng với tiền khách boa hằng ngày, thì tháng sau cô có thể mua một căn nhà nhỏ.
Thẩm Mạn Quyên gật đầu, nhìn cô nở một nụ cười khinh biệt, tiền bà đã giấu lại một số cũng đủ để sang nước ngoài một thời gian, chỉ có điều, bà muốn nhiều hơn nữa....
Thiên Đường hôm nay rất đông, lúc Mạch Linh ra về thì cũng đã hơn mười hai giờ, vừa bước ra khỏi cửa, có một người mặc đồ đen tiến đến phía cô, vẻ mặt âm trầm lên tiếng: "Xin hỏi, tiểu thư có phải là Kiều Mạch Linh không?"
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, dáng vẻ cao quý, mặc trên người bộ đồ đắt tiền, mắt đeo một kính đen bản to.
Cô gật đầu: "Phải, xin hỏi anh là ai?"
"Tiểu thư, vậy xin đắc tội."
Người đàn ông đó búng hai đầu ngón tay vào nhau, lập tức bên trong chiếc xe ô tô đậu phía sau nhảy xuống hai tên vệ sĩ mặc đồ đen, kéo cô lên xe.
"Các người làm gì vậy, mau thả tôi ra."
Rất nhanh, cô chưa kịp kêu tới câu thứ hai thì đã bị tống vào xe, cánh cửa được đóng sập lại, nhanh chóng có người khởi động xe, chiếc Cadillac lao nhanh vun vút ra đường quốc lộ.
Khoảng năm phút sau, xe dừng lại trước một khách sạn xa hoa lộng lẫy, người đàn ông lúc nảy không kiêng nể kéo Mạch Linh vào trong, đến trước cửa phòng 4201, người đằng sau đẩy mạnh cô vào phòng, cửa phòng nhanh chóng "Sập" một tiếng đóng lại.
"Thả tôi ra...các người mau thả tôi ra..."
"Ầm ầm"
Tiếng đập cửa phát lên rất nhiều lần nhưng bọn họ căn bản không nghe thấy, Mạch Linh đưa tay đến chốt vặn cửa, mới biết là cửa đã bị khoá từ bên ngoài.
Cô xoay người, nhìn căn phòng một màu tôi đen, trên trần treo một chiếc đèn chùm phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, cô chỉ thấy, trước mắt là một chiếc giường màu trắng rất rộng, phía bên cửa sổ bằng kính trong suốt, tấm màn được mở toang, ánh sáng nhè nhẹ của ánh trắng hắt vào phòng một mảng màu vàng nhạt, ở đó, có bóng lưng một người đàn ông cao lớn, toàn thân toát lên một vẻ lạnh lùng cao ngạo đang ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Mạch Linh hoảng hốt lùi về sau vài bước, tấm lưng nhỏ bé của cô chạm vào cánh cửa lạnh buốt khiến cô khẽ run lên, cô nắm chặt lấy túi xách trong tay, giọng nói sợ hãi nhìn người đàn ông kia: "Anh...anh là ai?"
Hắn xoay người đi đến trước mặt cô, khí thế bức người cùng thân hình cao lớn làm cho cô run lên bần bật.
Cô nép sát vào cánh cửa, cố gắng tránh khỏi hơi thở lạnh lẽo của hắn, hắn chống một tay lên cánh cửa, giam cô lại trong vòng tay của mình: "Cô thật muốn biết tôi là ai?"
Giọng nói hắn phát ra vẻ khàn khàn nhưng rất nội lực, cô có thể nghe thấy, tiếng đập trong lòng ngực hắn rất mạnh mẽ, như loài xương rồng ngạo nghễ sống trên sa mạc, đầy sức nóng, nhưng lại ẩn chứa sức ám thương mãnh liệt.*
*Ám thương (nôm na là nguy hiểm ngầm)
Mạch Linh không dám động đậy, toàn thân hắn đã che phủ toàn bộ ánh sáng trên trần nhà cùng với ánh trăng hắt vào khiến căn phòng càng trở nên tăm tối, cô nhìn hắn, chỉ thấy một đôi mắt chim ưng rất sáng, ánh mắt sâu thẳm mang theo đầy nguy hiểm.
Cố giữ bản thân được bình tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tôi và anh không quen nhau, tại sao anh lại bắt tôi đến đây?"
"Ha ha ha." Hắn bỗng dưng cười ha ha, ném chiếc ly thủy tinh kia xuống sàn nhà, mạnh bạo quăng Mạch Linh lên giường. Cô chưa kịp phản kháng, hắn đã đè chặt lấy thân thể gầy yếu của cô, "Xoạt" một tiếng, chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người cô đã bị hắn xé rách, cúc áo văng ra rơi xuống sàn nhà tạo nên âm thanh lách cách nhỏ nhoi.
"Anh...Ưm... " Mạch Linh chưa kịp nói thì đã cảm thấy có một chất lỏng chảy vào miệng, hắn bóp chặt cằm cô, bắt cô mở miệng, ngụm rượu trong miệng hắn lập tức được truyền sang cô gái dưới thân.
Hắn vươn tay bật đèn, cả căn phòng bỗng chốc sáng lên, bên trên chiếc giường rộng lớn có một đôi nam nữ đang ở chung một chỗ, ga trải giường đã sớm bị nhào mát.
Mạch Linh trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô kinh ngạc đẩy hắn ra, hoảng hốt kéo chăn che người, lùi về sau: "Lục Thiên Mặc."
Lục Thiên Mặc lạnh lùng nhìn người phụ nữ sợ sệt trước mặt, tròng mắt loé lên tia khinh thường: "Cuối cùng đã biết rồi sao?"
Cô nhìn hắn, hắn nhìn cô, ánh mắt sắc bén hiện lên rõ sự căm hận, hắn đứng dậy, xuống giường lấy một tờ giấy trên bàn, quăng thẳng vào mặt cô: "Xem cho kĩ."
Mạch Linh run rẩy co rút người trong chăn ngồi vào đầu giường, đưa tay cầm lấy tờ giấy, một lần đọc qua, người cô cả kinh, trong mắt bắt đầu có hơi nước, cô hoảng hốt gào lên.
"Không, đây không phải là mẹ tôi làm, là anh, là anh đã hại gia đình tôi, anh là đồ khốn nạn."
Cô gào lên thảm thiết, mẹ cô vì mười triệu mà kí giấy bán cô cho Lục Thiên Mặc, hơn nữa còn là chủ ý của bà ta, vì biết Lục Thiên Mặc thích chơi đùa, mà Kiều Mạch Linh cô lại còn là xử nữ, bà mặc kệ hắn có hại Kiều gia bao nhiêu, bây giờ chỉ cần có tiền, việc gì bà cũng có thể làm.
Lục Thiên Mặc cởi bỏ áo đang mặc trên người, khụy một đầu gối lên giường, cúi người nâng cằm cô lên: "Cô hãy nhìn cho rõ, mẹ cô đã bán cô cho tôi, tiền đã nhận, hàng đã giao, kể từ bây giờ, cô tuyệt đối không được kháng cự."
Thật ra hắn cũng bất ngờ khi Thẩm Mạn Quyên đưa ra đề nghị này với hắn, và càng không ngờ rằng cô gái trong hình bà ta đưa lại là cô gái phục vụ rượu hắn trong quán bar hôm qua.
Còn Kiều Mạch Linh, cô thật sự ngu ngốc nhìn tờ giấy trên tay, chỉ một tờ giấy tùy ý viết vài chữ, cô như món đồ chơi bị hắn mua về.
Cô cắn chặt môi, tay vò chặt tờ giấy, ánh mắt long lanh đã ướt nhoè nhìn chằm chằm người đối diện: "Anh hại Kiều gia chúng tôi còn chưa đủ sao, rốt cuộc chúng tôi đã gây thù gì với anh, tại sao anh hại gia đình tôi như vậy?"
Mặt Lục Thiên Mặc bỗng chốc tối sầm, ánh mắt hắn nhìn cô dấy lên tầng tầng thù hận.
"Kiều Sở Nghiện lái xe đụng chết em trai tôi, bây giờ cũng đã đến lúc ông ta phải trả giá, tôi muốn cho ông ta thấy, con gái của mình, sống không bằng chết." Bốn chữ cuối "Sống không bằng chết" từ miệng hắn phát ra được nhấn mạnh, âm điệu kéo dài, trong giọng nói có thể cảm nhận được thù hận rất sâu đậm.
Kiều Mạch Linh nhấp nháy môi không nói được lời nào, đây có phải là sự thật không? Là vì ba cô lái xe đụng chết em trai hắn, cho nên hắn mới trả thù gia đình cô, thu mua toàn bộ Kiều thị, còn muốn hành hạ cô sao?
Hắn nghiêng người, mạnh bạo như loài thú dữ tấn công bả vai Mạch Linh, cô đau đớn nhưng vẫn cắn chặt môi, trên tờ giấy đó có chữ kí lẫn dấu tay của mẹ cô, cô là con của bà ấy thì xem như tờ giấy kia được phép thi hành.
Hắn cắn mạnh một cái vào trước ngực Kiều Mạch Linh, nhìn cô quật cường nắm chặt ga giường, ánh mắt hắn càng trở nên tăm tối: "Ha, xem ra có chút thú vị, hành hạ con của kẻ thù thật cũng không tệ."
Hắn trầm luân nhìn cô gái nhỏ ở dưới thân, thân hình nhỏ nhắn nhưng chỗ cần đầy vẫn rất đầy, gương mặt thanh tú xinh đẹp, làn da trắng noãn mịn màng, trên người cô còn mang theo mùi hương dịu nhẹ của hoa oải hương.
Kiều Mạch Linh cảm giác đau đớn từ ngực truyền đến tận tim, người Kiều gia cô nợ hắn, bây giờ cô có thể trả lại cho hắn, nhưng rồi sau này, ba cô vẫn phải ở trong tù, tội giết người nếu nhẹ có thể lên tới mười mấy năm, còn nếu nặng có thế chung thân, với thế lực của Lục Thiên Mặc thì chỉ cần một câu nói của hắn, ba cô có thể đền mạng cho em trai hắn bất cứ lúc nào.
Lục Thiên Mặc vùi đầu vào tóc cô, giọng âm trầm hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi?"
Kiều Mạch Linh nghiêng đầu né tránh, đẩy hắn ra, giọng nói có chút run rẩy: "Tôi...Tôi chưa vị thành niên, anh tốt nhất đừng đụng vào tôi."
"À." Lục Thiên Mặc lại xoay người, đè chặt cô dưới thân, tay cầm một cái thẻ màu xanh.
"Chứng minh thư này ghi cô đã đủ vị thành niên, Kiều Mạch Linh." Hắn nhếch môi, quăng chứng minh thư trên tay ra phía sau, điên cuồng sấn tới tàn sát con mồi.
Kiều Mạch Linh chưa kịp hít thở thì đã bị Lục Thiên Mặc đè chặt cả người khiến lòng ngực bị chèn ép đến nỗi trút hết khí ra ngoài. Một đùi của hắn để giữa hai chân cô, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cô chỉ cảm thấy trong lòng rất sợ, thật sự rất sợ.
Cô vươn tay đẩy hắn ra, lập tức hai cổ tay đã bị một tay hắn nắm chặt đưa qua đỉnh đầu, cô hoảng sợ la hét: "Mau thả tôi ra, thả tôi ra."
"Cô còn muốn chạy?" Hắn đè chặt người cô, nhanh như cắt đã xé bỏ luôn chiếc váy dưới thân Kiều Mạch Linh, đưa tay ra sau lưng cô nhẹ nhàng búng một cái đã dễ dàng tháo đi khoá cài áo lót của cô.
"Không!" Kiều Mạc Linh hoảng hốt liên tục lắc đầu giẫy dụa, cô rất sợ, người đàn ông này giống như một con sói, cô căn bản không có khả năng chống cự.
Dưới thân hình cao lớn của hắn, Kiều Mạch Linh chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt là dã thú, pháp luật, đạo đức hay lí lẽ đối với hắn hoàn toàn không có sức ảnh hưởng, cô đâu biết, những gì mà hắn đã quyết định làm, dù có như thế nào hắn cũng sẽ làm được.
Hắn bỏ tiền ra mua đồ chơi, tất nhiên là phải chơi cho đến chán rồi mới vứt, hoặc đồ chơi chán rồi có thể đem đi cho người khác, họ còn tỏ ra biết ơn.
Lục Thiên Mặc đè chặt tay Kiều Mạch Linh trên đỉnh đầu, tách hai chân cô ra, không chút dạo đầu đã mạnh mẽ tiến vào cấm hoa.
"A...Không, mau dừng lại, không muốn, không muốn..." Cô đau đớn liều mạng giẫy dụa, nhưng cả người không còn một chút sức lực nào, hắn đâm sâu vào trong cô, phá rách tấm màn chắn mỏng manh.
Cảm giác đau đớn ở bụng dưới từ từ lan truyền đến bụng trên, từng tầng mồ hôi trên trán ướt đẫm, mái tóc đen dài thẳng mượt rơi tán loạn trên gương mặt nhợt nhạt dần dần trắng bệch của Kiều Mạc Linh, cô thở hỗn hễn, cắn chặt răng chịu đựng đau đớn dày vò.
Lục Thiên Mặc nhếch môi: "Rất tốt, cô quả nhiên là lần đầu tiên."
Cô nhíu chặt đôi mày thanh tú, vì đau đớn mà nước mắt liên tục chảy ra, đôi môi anh đào đỏ mọng đã trở nên trắng bệch, một dòng nước ấm từ giữa hai chân cô chảy ra, cô nhìn hắn đầy sự căm hận.
"Anh thả tôi ra..."
Đối với phản ứng này của cô, Lục Thiên Mặc lại càng cao hứng, tiến vào cấm hoa lần nữa, mạnh mẽ, thô bạo....
Trong giây phút Kiều Mạch Linh nghĩ là mình sẽ ngất đi, thì người đàn ông trên người đã dừng lại hành động mãnh liệt đó, cả người cô sụi lơ không còn một chút sức lực, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy ga giường, gương mặt đã cắt không còn một giọt máu.
"Đây chỉ là mở đầu cho trò chơi của tôi thôi, cô cứ từ từ mà hưởng thụ cảm giác chết không được mà sống cũng không xong đi ha ha ha."
Lục Thiên Mặc ngửa đầu lên trần nhà phát ra một tràng cười đầy vẻ hài lòng, bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Kiều Mạc Linh như con cá chết nằm trên thớt, cô không nhúc nhích, chỉ nằm yên tại chỗ, mặc kệ thân thể đang phơi bày trong không khí se se lạnh của gió đêm.
Cô đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ lớn treo trên tường, cây kim ngắn đã điểm hai giờ sáng, cô đau đớn túm chăn ngồi dậy, dựa vào đầu giường mà nhìn đến phía cửa phòng tắm.
Vốn dĩ không bao giờ cô nghĩ sự việc sẽ tồi tệ như thế này, cuộc sống của cô kể từ bây giờ phải phụ thuộc vào người đàn ông kia, Lục Thiên Mặc, tổng giám đốc tập đoàn Lục thị.
Bóng dáng Lục Thiên Mặc như ẩn như hiện ở sau cửa phòng tắm nhanh chóng được loã lồ ngay trước mắt cô, hắn chỉ quấn mỗi chiếc khăn trắng ngang thắt lưng để lộ một thân hình đẹp đẽ như tượng điêu khắc, vòm ngực màu đồng mạnh mẽ rắn chắc, từng múi cơ trên bụng hiện lên rõ ràng, hắn ta đúng là giấc mơ của nhiều cô gái.
Kiều Mạc Linh nhìn hắn không chút cảm xúc, cô ôm lấy cái chăn, cuộn người vào thành giường, trong đầu trống rỗng, cô bây giờ như một con búp bê, tùy ý để cho hắn sai khiến.
Hắn mặc quần áo vào, đúng lúc rời đi còn bỏ lại cho cô một câu: "Tốt nhất cô nên ở đây cho tôi."
"Rầm"
Cách cửa "rầm" một cái đóng lại, bóng dáng cao ngạo của Lục Thiên Mặc khuất hẳn khỏi căn phòng tràn đầy vẻ lạnh lẽo này.
Thế nhưng, tại sao vẫn còn lạnh?
Rất lạnh.
Kiều Mạch Linh liếc mắt đến mảng màu đỏ trên ga giường trắng kia, tròng mắt bỗng loé lên sự kinh sợ, cô từ từ trượt xuống giường, nghiêng mặt nhìn đến cánh cửa sổ bằng kính kia, cố tìm một chút ánh sáng của trăng thế nhưng đã sớm bị mây che khuất.
Phòng vẫn sáng trưng, ánh trăng sau khi đám mây bay khỏi cũng hắt sáng vào căn phòng, thế nhưng trong lòng cô lại âm u áng sợ, cô vốn nghĩ gia đình là chỗ mà cô tin tưởng nhất, bởi vì dù sao thì họ cũng là người một nhà, vậy mà bây giờ mẹ lại đạp đổ mọi sự tin tưởng của cô.
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuyên ra cửa kính đáp xuống gương mặt xinh đẹp của cô gái ngủ trong phòng, làn da trắng vẫn còn hằn lên vài vết đỏ, hàng mi dài khẽ đung đưa, Kiều Mạch Linh mở mắt, nhìn xung quanh, nơi này tối qua cô đã bị Lục Thiên Mặc cướp đi sự trong sạch và một chút tự tôn còn lại của mình, cảm giác chua xót dâng lên cổ họng, cô thơ thẩn nhìn lên trần nhà.
"Cạch"
Tiếng cửa phòng được mở, một người đàn ông ăn mặc lịch sự tiến đến đầu giường, đặt một bộ quần áo lên tủ rồi thấp giọng nói: "Kiều tiểu thư, tiên sinh đang đợi cô dưới xe, cô nhanh thay quần áo đi."
Kiều Mạch Linh không phản ứng nằm im tại chỗ, đã bắt đầu trò chơi sinh tồn này rồi, cô chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của hắn.
Người đàn ông đó bỏ ra ngoài và đóng cửa lại, cô ngồi dậy, cầm lấy bộ quần áo rồi bước vào phòng vệ sinh.
Nơi đó vẫn còn rất đau, dù đã giảm hơn nhiều so với ban đêm nhưng vẫn có cảm giác đau rát rất mạnh. Cô bước đến trước gương, nhìn bản thân trong đó, gương mặt thanh tú trắng hồng, mái tóc dù có làm rối cỡ nào vẫn cứ thẳng mượt, trên ngực còn có dấu cắn của Lục Thiên Mặc.
Kiều Mạch Linh bật cười, vốc nước hất mạnh vào mặt mình, ra sức chà sát toàn thân, chẳng mấy chốc cả người cô đã loang lổ mảng đỏ hồng.
Nếu như hắn hận gia đình cô như vậy, vậy thì bây giờ để cô từ từ trả cho hắn, cô phải nghe lời, phải phục tùng hắn, cô phải cứu cha.
Mặc xong quần áo, cô cầm lấy túi xách bước xuống lầu, xe của Lục Thiên Mặc đã chờ sẵn ở cửa, cô nhanh chóng mở cửa xe bước vào.
Người đàn ông ngồi bên cạnh không có nửa phần quan tâm, trên tay cầm một tờ báo, cúi đầu nhìn vào tờ báo kia, lên tiếng: "Chạy xe."
Lái xe nhanh chóng khởi động chiếc Lamborghini màu đen bóng loáng, ba giây sau đã chạy như bay trên đường cao tốc.
Kiều Mạch Linh nhìn xuống tờ báo, hàng chữ to tướng đập vào mắt khiến cô không khỏi hoảng hốt.
"Phu nhân tập đoàn Kiều thị sau khi biết chồng phá sản đã bán con gái lấy mười triệu, cùng đứa con gái út trốn ra nước ngoài."
Tay Kiều Mạch Linh run rẩy, cô ngẩng mặt lên nhìn Lục Thiên Mặc, bắt gặp ánh mắt đầy vẻ khinh thường nhìn mình, trong lòng ngực bỗng dưng có chút khó thở.
"Tại sao bà ấy có thể làm như vậy, tại sao chứ?"
Lục Thiên Mặc ung dung ngồi ngửa ra sau ghế, nói: "Kiều gia các người đã đến hồi kết rồi, Kiều Mạch Linh."
Cô ngẩn người, lục trong túi tìm di động ấn số của Thẩm Mạn Quyên gọi điện. Nhưng rất lâu vẫn không thể liên lạc được, cô bất lực, quay sang nói với Lục Thiên Mặc.
"Anh có thể tha cho ba tôi được không? Tôi sẽ làm bất cứ yêu cầu nào mà anh muốn."
Khoé môi Lục Thiên Mặc cong lên đầy vẻ trêu đùa: "Cô không có tư cách."
Rất ngắn gọn, năm chữ đó phát ra mang theo đầy vẻ lạnh lẽo, thân thể Kiều Mạch Linh khẽ run, cô nắm chặt lấy túi xách, mở miệng: "Chỉ cần anh tha cho ba tôi, tôi sẽ trả lại mạng cho em trai anh."
Người Lục Thiên Mặc có chút sững sờ, nhưng một giây sau lại bình thường xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn phá lên cười một cách đầy nham hiểm.
Cô nghĩ mạng cô xứng đáng với mạng em trai anh sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.