Buổi tối, sau khi tan tầm, Đường Ngọc
Sở về thẳng nhà mình.
Lục Triều Dương hôm nay phải tăng
ca nên về trễ hơn, Đường Ngọc Sở
cảm thấy rảnh rỗi không gì làm nên
cô bất chợt nổi hứng vào bếp, đích
thân cô nấu bữa cơm tối thịnh soạn.
Phòng bếp khá lớn và sạch, trong
tủ lạnh có chuẩn bị sẵn rất nhiều các
loại nguyên liệu thực phẩm.
Đường Ngọc Sở nhìn qua một lượt,
sau cùng cô chọn thịt bò, khoai tây,
mì ý, bắp, và còn vài nguyên liệu
khác, sau đó bắt đầu bận bịu với việc
nấu nướng của mình.
Nhìn Đường Ngọc Sở với dáng vẻ
như tiểu thư mười ngón tay ngọc ngà
không hề chạm vào việc nhà, nhưng
thực tế khi cô bắt tay vào việc thì nhìn
dáng vẻ cô rất điêu luyện, rửa rau, cắt
thịt, pha chế tương chấm… tất cả đều
rất thông thạo.
Chỉ chốc lát sau, hương thơm nhẹ
nhàng bay ra từ phòng bếp.
Khi Lục Triều Dương về đến nhà thì
đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô vợ bé nhỏ của anh với chiếc tạp
dề trên người, đang đứng quay lưng
với anh trong bếp và đang vui vẻ bận
rộn với việc chuẩn bị bữa ăn tối.
Tư thế, dáng vẻ của cô lúc này rất
đẹp, thanh khiết, mỗi động tác đều
toát lên vẽ tao nhã, nhìn vào thật
khiến người ta cảm thấy tâm trạng
thoải mái.
Lục Triều Dương bước vào, từ phía
Sau vòng tay ôm eo cô.
Đường Ngọc Sở giật mình, xém
chút làm rơi chiếc muôi xào trên tay:
“Anh về rồi à?”
Lục Triều Dương trả lời, anh khẽ tì
cằm lên vai cô, nhỏ tiếng thì thầm bên
tai cô: “Đôi tay này của em không
nên dùng để nấu ăn.”
“Tay dài mà, không phải dùng để
làm việc sao?“
Đường Ngọc Sở khẽ cười, rồi vội
giục anh: “Bữa tối sắp xong rồi, anh
có thể ra ngoài đợi thêm chút nữa.”
“Không cần, anh muốn đợi ở đây.”
Lục Triều Dương thản nhiên trả lời,
nhưng có vẻ như anh không hề có ý
định rút tay mình ra khỏi eo cô.
Đường Ngọc Sở có chút không
bình tĩnh: “Anh đợi như vậy sao? Anh
như vậy em không làm được gì hết.”
“Anh có thể giúp em.”
Anh vừa nói, đôi tay dài của anh
đưa lên phía trước và nắm tay cô, rồi
cùng cô nấu.
Tư thế lúc này của hai người trông
rất ngọt ngào, cô có thể cảm nhận
được hơi thở ấm áp từ anh nhẹ nhàng
chạm vào mặt mình.
Trái tim cô bất giác đập mạnh hơn,
gương mặt cô trở nên nóng hơn, hơi
thở của anh quá nguy hiểm, cô không
nhịn được bèn đẩy nhẹ anh: “Tổng
giám đốc Lục, anh như vậy sẽ làm
cản trở em trổ tài nấu bếp, và cũng
cản trở em thể hiện chứng tỏ mình là
người vợ đảm đang.”
Ánh mắt anh chợt tối sầm lại, anh
tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Muốn trở
thành người vợ đảm đang thì đây
không phải là cách thể hiện tốt nhất,
có cần anh bày kế cho em không?”
“Bày cách gì?”
Đường Ngọc Sở tò mò nghiêng đầu
nhìn anh.
“Cách này…”
Anh mỉm cười, tay anh khẽ dùng
sức xoay người cô lại, sau đó nhẹ
nhàng hôn lên môi cô.
“Đừng, em đang chiên bò bít tết…”
Đường Ngọc Sở khẽ chống đỡ.
Lục Triều Dương không có ý định
buông tha cho cô, tay anh khóa chặt
người cô lại, nụ hôn kiểu pháp nồng
nhiệt cuốn lấy cô, rất nhanh lý trí của
cô đã bị đốt cháy hoàn toàn, đến khi
cả người cô xụi lơ hoàn toàn không
còn chống cự được nữa, lúc này anh
mới thôi.
Trong khoảnh khắc như vậy, làm gì
còn ai nhớ đến bò bít tết gì nữa? Rõ
ràng món tráng miệng trước bữa ăn
này đã quá đủ vị ngon ngọt rồi.
Sau bữa ăn tối, Đường Ngọc Sở trở
về phòng tắm rửa và chìm vào giấc
ngủ.
Gần đây cô gánh chịu quá nhiều
tổn thương, tinh thần của cô có phần
không tốt, Lục Triều Dương muốn cô
nhanh chóng hồi phục lại trạng thái
tốt.
Lúc ngủ đến nửa đêm, cô cảm
nhận được bên cạnh mình có người
nằm xuống, mơ mơ màng màng cô
dựa vào người bên cạnh, và rất tự
nhiên, cô gối vào vai anh không khác
gì con mèo nhỏ cọ quậy trong lòng
anh, giống như như vậy cô sẽ có cảm
giác an toàn hơn.
Lục Triều Dương cười cười và ôm
chặt cô, anh cúi ngắm nhìn khuôn
mặt đang say giấc của cô.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô kỹ
đến như vậy, cô gái hai mươi chín tuổi
nằm ngửa mặt hướng lên trên, làn da
trắng nõn mượt mà, mái tóc đen lõa
xõa trên gối.
Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, hàng
lông mi rậm rạp cong vuốt, biểu cảm
cực kỳ đáng yêu, trông không khác gì
thiên thần mới chào đời.
Khó mà tin được cô gái như vậy
ban ngày lại là người có bộ dạng kiên
cường sắc bén.
Mỗi hành động, mỗi nụ cười của cô
giống như có ma lực thu hút tầm nhìn
của anh.
Lục Triều Dương cứ như vậy ngắm
nhìn cô lúc lâu, rồi nhẹ nhàng hôn lên
trán cô, anh kéo mền đắp lại cho cô
cần thận, sau đó mới ôm cô chìm vào
giấc mơ đẹp.
Đêm đó, Đường Ngọc Sở ngủ ngon
hơn, hôm sau tỉnh dậy, tinh thần cô
cũng tốt hơn, nhưng vị trí bên cạnh
đã trống rỗng được lúc lâu.
Đường Ngọc Sở nghĩ rằng Lục
Triều Dương đã ra cửa đi làm, nhưng
nào ngờ anh vẫn còn ngồi trên sofa
trong phòng và đang gõ máy tính,
không biết anh nhìn thấy gì, nhưng
đôi mắt anh lại hiện lên vẻ sắc lạnh
đến thấu xương.
“Triều Dương, sao vậy?”
Đường Ngọc Sở chân trần bước
đến trước mặt anh và lên tiếng hỏi.
Lục Triều Dương kéo cô về hướng
mình và đặt cô ngồi bên cạnh, sau đó
chỉ tay vào màn hình máy vi tính.
Đường Ngọc Sở tò mò nhìn theo
hướng anh chỉ.
Trên màn hình máy tính hiện lên
trang tin tức với tiêu đề bản tin là:
‘Câu chuyện Tuesday vẫn tiếp tục,
em gái ác độc đánh đập chị mình,
đến cả đứa bé trong bụng cũng
không buông tha.”
Phía dưới tiêu đề là đoạn clip với
nội dung là những gì diễn ra giữa cô
và Cố Ngọc Lam vào ngày hôm qua,
lúc cô về nhà họ Đường.
Kéo xuống bên dưới là bản tin khá
dài với nội dung là lên án cáo buộc
lòng dạ độc ác của Đường Ngọc Sở,
còn cả hành động ra tay đánh người
của cô.
Đọc đến đây, Đường Ngọc Sở giật
mình, cô không ngờ mình chỉ chậm
chút, mà bên ngoài đã sự việc đã đến
nghiêm trọng đến mức độ này.
Đường Ngọc Sở liền kéo chuột đọc
tiếp phần bên dưới.
Phía dưới là vô vàn các bình luận,
đa số các đọc giả đều chỉ trích cô.
Có người nói rằng Tuesday đã chủ
động xin lỗi, người bị hại cho dù có
tức giận đến đâu thì cũng không nên
ra tay đánh người, dù sao thì đứa bé
cũng vô tội.
Người thì nói rằng Tuesday đã
thành tâm xin lỗi như vậy, cũng đã
quỳ xuống nhận lỗi rồi, vậy mà Đường
Ngọc Sở vẫn lòng dạ hiểm độc, ra tay
với người mang thai, hành động ác
độc này còn đáng gờm hơn cả hành
động giật chồng sắp cưới của kẻ thứ
ba.
Có người còn nói Đường Ngọc Sở
quá biết diễn kịch, tất cả đều là mưu
kế của cô, mới mấy ngày trước còn tỏ
vẻ tội nghiệp, lừa dối tất cả mọi người
để mong nhận được sự thương hại
của mọi người, với khả năng diễn suất
như cô không đi đóng phim hậu cung
tranh đấu thì đúng là tiếc thật, thật
ghê tỏm!
Cũng có một số độc giả lên tiếng
nói thẳng: Cố Ngọc Lam cướp chồng
sắp cưới của Đường Ngọc Sở rất
đúng, người ác độc như Đường Ngọc
Sở làm gì có đàn ông nào yêu thích
cô, đáng đời cho kẻ bị bỏ rơi.