Dạo gần đây Mạc Tử Yên rất thích ăn, mọi người biết được tin này vừa vui lại vừa sợ, bởi vì thứ cô thích ăn không phải là đồ bổ chuẩn bị cho thai phụ mà là bánh ngọt, bởi vì mấy tháng đầu đều ăn những thứ dinh dưỡng gì gì đó cho thai phụ cho nên hiện tại Mạc Tử Yên đã không còn vị giác gì đối với những món đó nữa, bất quá ngày ngày cô đều phải ăn, một phần là tốt cho đứa bé trong bụng, thứ hai là do Minh Tâm nấu nướng cực khổ, nguyên liệu lại không dễ tìm, cho nên cô cũng chẳng muốn phụ lòng bà, mọi người đều không hề hay biết Mạc Tử Yên đang thèm thứ gì, ngay cả bản thân cô cũng chẳng biết, cho đến khi Tô Khả Đồng xuất hiện.
Từ ngày Mạc Tử Yên mang thai, Ám Dạ Nghiên thường xuyên mang Tô Khả Đồng về nhà để làm bạn với Mạc Tử Yên, lúc đầu Ám Dạ Nghiên mở lời Tô Khả Đồng có chút ngần ngại, cô từ nhỏ đã được chị cô chăm sóc mà lớn, chưa bao giờ biết cách chăm sóc người khác, Tô Khả Đồng cũng biết rõ ba tháng đầu là thời gian thai nhi không ổn định cho nên Mạc Tử Yên sẽ không thể tùy tiện ra ngoài, Ám Dạ Nghiên cũng không đơn thuần muốn cô đến làm bạn với Mạc Tử Yên mà là muốn cô rảnh rỗi đến chăm sóc cô ấy, với một người chưa có kinh nghiện như cô chỉ sợ bản thân tay chân vụng về không chăm sóc tốt Mạc Tử Yên, chính là sau đó quen rồi cô không còn lo sợ nữa. Theo thường lệ một tuần Tô Khả Đồng sẽ đến Ám Dạ gia hai lần, hôm nay là thứ bảy, ở trường không có tiết, trong nhà không có gì làm nên cô đến thăm Mạc Tử Yên, bất quá đi thăm người ta nên cũng không thể đi tay không, những lần trước cô đều mua thực phẩm dinh dưỡng để cho thai phụ an thai, Mạc Tử Yên dù nhận nhưng có vẻ như chị ấy không thích lắm, vì vậy hôm nay cô muốn đổi sang một món quà khác, vừa lúc có một tiệm bánh mới mở cửa, Tô Khả Đồng liền ghé vào mua một cái bánh ngọt lớn, đủ để năm sáu người ăn.
Cả nhà Ám Dạ gia ngoại trừ Ám Dạ Nghiên đều là người trưởng thành, ông bà già đối với bánh ngọt không có hứng thú, mà Ám Dạ Nghiên hôm nay có việc ra ngoài, cho nên bánh ngọt đặt ở trên bàn không có ai động đến. Trong lúc trò chuyện Tô Khả Đồng thấy được ánh mắt Mạc Tử Yên cứ dán sát vào bánh ngọt trên bàn, nghĩ thầm có lẽ là chị ấy muốn ăn nên cô đi vào bếp tìm dao cắt bánh, Tô Khả Đồng không thạo nhà bếp lắm, loay hoay một hồi mới tìm được con dao để cắt bánh chứ không phải con dao để làm cá, lúc cô quay lại thì cái bánh trên bàn đã bị mở ra, nửa cái bánh còn lại biến mất không thấy tăm hơi, bàn tay cầm muỗng đang không ngừng đục lỗ trên cái bánh, thời gian cô đi không lâu nhưng Mạc Tử Yên đã xử lí hơn nửa cái bánh, đây rốt cuộc là thèm cỡ nào mới làm ra được?
Mạc Tử Yên bị bắt gặp tại trận nên có chút xấu hổ, nhưng có trời mới biết cô thèm bánh ngọt cỡ nào, ngay từ khi Tô Khả Đồng đem bánh ngọt vào thì mùi hương của nó đã không ngừng dụ hoặc cô, có lẽ Tô Khả Đồng cũng phát hiện nên mới đi vào bếp lấy dao ra cắt bánh cho cô nhưng cô chờ không được, cái bánh cứ nhảy nhót trước mặt cô, mùi hương lại không ngừng lan tỏa, là một tín đồ đối với bánh ngọt cô quả thật không thể cưỡng lại.
Tô Khả Đồng cũng không phải thích ăn đồ ngọt lắm nên cũng chẳng tranh giành gì với Mạc Tử Yên, điều cô cảm thấy kinh ngạc là Mạc Tử Yên lại có thể ăn hết một cái bánh dành cho năm sáu người ăn, nhìn bụng nhỏ hơi nhô ra của người đối diện, bởi vì mang thai nên sức ăn thường gấp hai lần người thường, cũng không biết là cô đang ăn hay đứa bé trong bụng đang ăn nhỉ?
Lần sau em đến, chị thể nhờ em mua dùm một cái bánh được không? Mạc Tử Yên ngượng ngùng mở miệng.
Vâng, chính là chị rất thích ăn đồ ngọt sao? Tô Khả Đồng không giỏi gừ chối người khác nên khi Mạc Tử Yên vừa đưa ra yêu cầu cô đã lập tức đồng ý, chính là cô vẫn cảm thấy bản thân nên hỏi ý kiến của Minh Tâm trước, cô cũng không biết phụ nữ có thai nên ăn nhiều đồ ngọt hay không, dù sao cô cũng không rành về chuyện này lắm, nếu cô để Mạc Tử Yên ăn một cách không tiết chế như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì cô không thể gánh vác.
Ừm, chị rất thích đồ ngọt. Nhắc đến đồ ngọt hai mắt cô liền sáng lấp lánh khiến người đối diện bị chọc cười.
Em nghe nói thai phụ mang thai mà thích ăn đồ ngọt sẽ sinh con gái, có lẽ đứa bé trong bụng chị là con gái đấy. Tô Khả Đồng nói đùa một câu.
Con gái sao? Mạc Tử Yên ngẩn ra, không nghĩ là còn có chuyện như vậy.
Đúng vậy, chị thấy con trai hay con gái?
Chị... Cô mấp môi, không nói được lời nào, đối với cô mà nói con trai hay con gái cũng đều như nhau, chính là trước kia chưa từng mang thai nên cũng không có nghĩ đến vấn đề này, hiện tại lại bị hỏi nên cũng chẳng biết trả lời thế nào. Cô vô thức lấy tay vuốt bụng mình, con trai hay con gái cũng đều là con của cô, đó là suy nghĩ của cô nhưng anh có nghĩ như vậy không?
Cả ngày hôm đó Mạc Tử Yên đều là bộ dạng ngẩn ngơ ngồi suy nghĩ, một nhà Ám Dạ gia nhìn cô như vậy rốt cuộc cũng nhịn không được mở miệng hỏi, chính là cô không có trả lời, bộ dạng càng rối rắm hơn khiến cả nhà không biết làm sao cho phải, buổi tối Ám Dạ Duật trở về, còn chưa hiểu vấn đề đã bị Minh Tâm giao cho một nhiệm, nhưng anh còn chưa mở miệng thì cô đột nhiên nghiêm túc hỏi anh một câu: Anh thích em sinh con trai hay con gái?
Ám Dạ Duật rõ ràng ngây người: Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?
Mạc Tử Yên mới đem chuyện lúc sáng nói cho anh nghe, Tô Khả Đồng mang bánh đến thăm cô bị cô quét sạch, sau đó cô ấy nói thai phụ thích ăn đồ ngọt sẽ sinh con gái, điều này khiến tâm tình cô có chút bồn chồn lo sợ. Đối với cô mà nói sinh con trai hay con gái không quan trọng, bởi vì đó là con của cô, nuôi một con chó lâu ngày cũng có tình cảm huống hồ là đứa bé nằm ở trong bụng cô hơn chín tháng, cô làm sao có thể không quan tâm tới đứa bé này? Bất quá đó cũng chỉ là suy nghĩ của người làm mẹ, người khác không nghĩ như vậy thì làm sao? Quan trọng nhất vẫn là anh, cô cũng không biết anh thích con trai hay con gái nhưng từ khi mang thai có vẻ như anh không hề thích đứa nhỏ này, nếu không phải bản thân thuyết phục anh thì chưa chắc anh đã đồng ý chấp nhận đứa bé, cho nên tâm tình Mạc Tử Yên bắt đầu sa sút.
Ám Dạ Duật nghe vậy cười khổ, mọi người đều nói phụ nữ mang thai sẽ dễ suy nghĩ lung tung, lời này quả thật không sai, chỉ vì một câu nói đùa của Tô Khả Đồng mà cô lại xem đó là sự thật, còn buồn rầu vì nó suốt một ngày hôm nay. Xem ra sau này anh không nên để mọi người nói đùa trước mặt, mặc dù biết Tô Khả Đồng không có ý xấu, chỉ là đề phòng vẫn tốt hơn, nếu không cô sẽ xem nó là sự thật rồi làm ra chuyện gì không biết.
Con trai hay con gái, quan trọng sao? Đối với anh mà nói cô mới là quan trọng nhất, còn những thứ khác anh đều không quan tâm, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại quan tâm đến đứa bé trong bụng của mình, cho nên nên anh mới để cô sinh đứa bé ra, chỉ là hiện tại đứa bé còn chưa sinh đã khiến cô không ngừng suy nghĩ về nó, nếu sinh rồi có phải là chiếm cô với anh luôn không? Đây không phải là điều anh muốn.
Anh không thấy quan trọng sao? Mạc Tử Yên cẩn thận hỏi lại.
Con trai hay con gái không quan trọng, chỉ cần em sinh thì anh đều thích. Anh buông lời dụ dỗ, cố gắng khiến cô quên đi vấn đề này.
Thật sao? Có câu trả lời này của anh, gương mặt của cô liền xuất hiện nụ cười, hai mắt cũng cong lên để lộ sự vui vẻ. Nghĩ đến anh là con trai một trong nhà, nếu hiện tại cô sinh con gái thì sau này sẽ phải sinh thêm một đứa bé trai để kế thừa Ám Dạ gia, bất quá cô lại có chút không muốn mang thai thêm lần nữa, ngoại trừ giảm giá trong bụng có thêm một sinh mạng thì những thứ khác đều là cực hình, cô cảm thấy tốt nhất là lần này bản thân nên sinh con trai đi, chính là chuyện này để cô có thể quyết định sao?
Ngoan, chúng ta đi ngủ có được không? Anh ôm cô vào lòng, bàn tay không ngừng du ngoạn khắp người cô, vốn là mới tắm xong mát lạnh, hiện tại cả người cô như bị lửa đốt, âm thanh người đàn ông nỉ non bên tai cô khiến Mạc Tử Yên thở dốt một hơi.
Duật đừng mà, em đang mang thai. Cô kéo tay anh lại, không để anh làm ra hành vi hư hỏng thêm nữa, chính là tay cô hiện tại không có lực nên bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy đùa bỡn.
Bác sĩ nói qua ba tháng đầu thai nhi đã ổn định, chúng ta có thể tiến hành hoạt động mạnh. Hơi thở anh phun lên vành tai cô, hơi thở nóng rực khiến Mạc Tử Yên có cảm giác bản thân như đang ở trong lò lửa.
Mạc Tử Yên bị anh nói đến đỏ mặt: Anh nhịn một chút đi...
Còn đến hơn năm tháng nữa, em bảo anh nhịn thế nào? Anh rõ ràng không phục.
Người đàn ông nào sao lại như thế chứ?
Bà xã chúng ta vận động làm nóng người một chút đi.
Mạc Tử Yên đẩy anh ra: Ai muốn làm nóng người với anh chứ?
Anh ôm lấy cô đặt lên người mình, khiến quay lưng lại với anh, một tay anh giữ chặt eo cô không an phận sờ vào nơi riêng tư, một tay vừa ngăn chặn tay cô lại như đang đùa bỡn nhũ hoa trước ngực cô, Mạc Tử Yên vô lực để mặc anh đùa bỡn.
Bà xã, hôm nay anh cho em ở trên. Cách một lớp vải mỏng manh, từng lớp da thịt bị anh sờ liền nóng rực cả lên, mông cô ngồi trên vật nam tính của anh, cả hai không ngừng ma sát với nhau.
Ai muốn ở trên chứ? Bị anh trêu chọc cả người cô liền xụi lơ, không có chút sức lực tựa lưng vào lòng ngừng rắn chắc của anh, căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nước rất nhỏ cùng tiến rên rỉ của phụ nữ.
~~~
Bà xã, anh về rồi. Phòng khách rộng lớn chỉ có âm thanh của ti vi truyền, đến gần anh mới thấy một cô gái đang nằm trên sô pha, trên người đắp thêm một cái chăn lớn, để lộ cái đầu, bởi vì cô quay lưng về phía anh nên Ám Dạ Duật không biết là cô đang ngủ hay đang xem ti vi.
Mạc Tử Yên mơ mơ màng màng bị gọi dậy, còn chưa kịp hoàn hồn thì một nụ hôn như gió lốc rơi xuống môi cô, tàn phá môi cô một lúc mới rời đi.
Sao anh về sớm vậy? Mạc Tử Yên nhìn đồng hồ trên tường, đồng hồ điểm đến một giờ trưa, giờ này anh hẳn là phải ở công ty chứ?
Em có hẹn với bác sĩ siêu âm lúc ba giờ, anh sợ còn ở công ty nữa sẽ không thể đưa em đi được.
Anh đã ăn gì chưa? Ba giờ, còn phải thêm hai tiếng nữa.
Ám Dạ Duật lắc đầu, thấy cô muốn ngồi dậy liền vươn tay đỡ cô, chăn bị rớt xuống để lộ thân hình mềm mại dưới lớp quần áo, cô chỉ mặc một chiếc váy bằng vải tơ tằm, nhìn cô ăn mặc mỏng manh như vậy, anh có chút không vui.
Sao em lại mặc như vậy, không lạnh sao? Anh vội lấy chăn chùm lên người cô lại.
Mạc Tử Yên lắc đầu: Nóng.
Nóng mà còn chùm chăn à? Ám Dạ Duật buồn cười.
Máy lạnh lạnh.
Thế sao không tắt máy lạnh đi? Nhìn nhiệt độ của máy lạnh hiện số hai mươi, không phải quá thấp nhưng với không khí thế nào cũng đã lạnh với cô, anh định giơ tay tắt máy lạnh đi thì cô lại ngăn cản.
Tắt máy lạnh sẽ nóng.
Ám Dạ Duật không còn lời nào để nói, suy nghĩ của phụ mang thai anh không theo kịp.
Mình đi ăn cơm đi. Mạc Tử Yên xoa bụng có chút lớn của mình.
Em chưa ăn à? Anh lo lắng, mọi ngày cô đều anh dùng bữa rất sớm, có phải hôm nay lại giở tính tình mà bỏ ăn hay không? Nếu thực sự như vậy sao mẹ anh không quản cô?
Mạc Tử Yên bày ra vẻ mặt vô tội: Em ăn rồi nhưng là hiện tại có chút đói.
Anh vỗ trán, sao lại quên mất phụ nữ mang thai sẽ ăn nhiều gấp hai người thường chứ?
Anh đỡ cô vào bếp, cho người hâm nóng lại thức ăn, còn dặn dò người làm thêm một vài món cho cô, trên bàn ăn chủ yếu là anh gắp thức ăn cho cô, bản thân cũng không có ăn được bao nhiêu.
Sau khi ăn xong chính là đi dạo để tiêu hóa thức ăn, mặc dù anh không có thói quen này nhưng từ khi mang thai sinh hoạt giữa hai người liền là như vậy, bất quá giờ này trời vẫn nắng, không thể đi dạo trong vườn được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô. Nhưng Mạc Tử Yên lại muốn đi ra ngoài dạo, hết cách anh chỉ đành nghe lời cô, thay đồ xong liền lấy xe chở cô đi, thời gian cũng không còn sớm, lái xe chở cô vòng vòng khi đến bệnh viện cũng đúng giờ, chính là giữa đứng Mạc Tử Yên lại kêu ngừng xe.
Là một cửa hàng trẻ em bên đường, nhìn cô có vẻ thích thú nên anh liền đi đỗ xe, sau đó cùng cô đi vào cửa hàng, bên ngoài trưng bày rất đẹp, cửa hàng không lớn lắm nhưng lại có đầy đủ các mặt hàng dành cho trẻ nhỏ, bâtd kể là sữa bột quần áo hay đồ chơi đều không thiếu món nào.
Nhìn thấy hai người bước vào hai mắt nhân viên phục vụ liền tỏa sáng, nam thanh nữ tú đứng một chỗ thật đẹp đôi, nhân viên phục vụ muốn nhiệt tình tư vấn nhưng lại bị anh từ chối, có chút thất vọng quay về quầy.
Mạc Tử Yên đi đến khu đồ chơi, ánh mắt rơi vào con búp bê công chúa trên kệ, Ám Dạ Duật thấy vậy liền lấy xuống cho cô, cô thích thú bóp bóp vài cái.
Hồi nhỏ em cũng có chơi búp bê nhưng sau đó em thấy nó vô vị quá nên không chơi nữa.
Búp bê nhanh chóng bị trả lại chỗ cũ.
A, ngựa gỗ, đây là đồ chơi của con trai mà nhỉ? Anh nói xem con chúng ta có thích không? Mạc Tử Yên cầm mô hình ngựa gỗ lên, ngựa được làm bằng gỗ, toàn thân bao phủ một màu đỏ, chính là cứng quá, không thể bóp.
Còn chưa xác định được con của chúng ta là con trai hay con gái là cô đã muốn mua đồ chơi rồi sao?
Ám Dạ Duật kiên nhẫn đưa cô đi dạo một vòng quanh cửa hàng, sau đó hai người thu thập cũng không ít, bất kể là đồ con trai hay con gái chỉ cần cô thích anh liền mua, thấy đã sắp đến giờ hẹn, Ám Dạ Duật thanh toán xong liền đưa cô đi ra ngoài.
Tôi không hợp tác với các người đâu, Trác thị đã phá sản rồi thì còn ai muốn hợp tác nữa chứ? Người đàn ông nói xong liền phất tay bỏ đi, Trác Lân siết chặt bản hợp đồng trong tay cũng không có ý định đuổi theo người đàn ông đó nữa, hắn quay đầu nhìn đến hai người cũng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt mắt vào người Mạc Tử Yên, cô ngày càng xinh đẹp ra rồi, vô tình đụng trúng bụng đnag nhô ra của cô, đáy lòng có chút ê ẩm không rõ.
Trác tổng. Ám Dạ Duật mở miệng chào hỏi, một tay xách túi lớn túi nhỏ, tay còn lại vòng ra eo cô thể hiện sự chiếm hữu, rõ ràng anh đã nhận thấy ánh mắt hắn nhìn cô.
Ám Dạ tổng, tôi đã không còn là Trác tổng nữa rồi. Đối với lời nói của Ám Dạ Duật, Trác Lân cũng không thấy tức giận, đó chỉ là phép lịch sự mà thôi, bất quá khi nhìn thấy hành động của anh, hắn bất giác cười khổ.
Lâu quá không gặp. Ánh mắt hắn từ đầu chí cuối vẫn chỉ dừng lại ở trên người cô.
Mạc Tử Yên gật đầu: Anh vẫn tốt chứ?
Không tốt nhưng cũng không tồi, tôi bắt đầu làm lại từ đầu. Đối với hoàn cảnh của mình, Trác Lân nói ra cũng không cảm thấy ngại ngùng, hắn đã nhìn thấy ánh mắt khinh thường của người nọ rất nhiều lần, thêm một người cũng chẳng sao.
Làm lại từ đầu cũng tốt. Cô biết rõ Trác Lân không phải là loại người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nếu không trước kia cô cũng đã không thích hắn.
Cô có thai rồi, chúc mừng. Lời nói này nói ra thật sự rất ngượng miệng nhưng nhìn cô hạnh phúc như vậy, hắn cũng muốn mở miệng chúc phúc cô, nếu hắn nhận ra mọi chuyện sớm hơn thì hiện tại người bên cạnh cô đã là hắn, bất quá trên đời này không có nếu .
Cảm ơn, đã được năm tháng rồi. Mạc Tử Yên mỉm cười, lời chúc phúc này cô nhận.
Hai bên không ai nói thêm gì nữa, không khí lâm vào xấu hổ.
Vân Tịnh Giai... sao không thấy bên cạnh anh? Dù sao đó cũng là chị họ của cô, mặc dù cô không chấp nhận nhưng về mặt huyết thống vẫn là không thể chối cãi.
Cô ấy... về nhà mẹ của cô ấy rồi. Ngày đó xác thực là hắn rất tức giận, hắn tức giận vì cô đã lừa dối hắn, tức giận vì cô phản bội hắn nhưng hắn biết bản thân không có tư cách tức giận với cô, trong lòng hắn đã có người khác, tình cảm dành cho cô không còn, là bản thân hắn có lỗi với cô, hắn làm sao có thể trách mắng cô?
Hắn để cô rời đi một phần là vì tức giận, một phần là vì tình hình của Trác thị không thể cứu vãn được nữa, mà Vân gia bên kia cũng không được yên bình, hắn biết Vân Tịnh Giai yêu hắn, cô muốn giúp hắn để xây dựng lại sự nghiệp, muốn ở bên cạnh hắn đồng cam cộng khổ nhưng những lời này nói dễ hơn làm, hắn không thể ích kỷ, bản thân cô ở phía trước vẫn còn một tương lai tươi sáng, nhà mẹ của cô vẫn có năng lực chăm sóc cô, còn hắn thì không. Cô ở bên cạnh hắn sẽ không thể phát triển bản thân, cô tài năng như vậy, hắn không muốn liên lụy đến cô, càng không muốn phá hỏng tương lai của cô, so với ở bên cạnh hắn thì ở bên người đàn ông khác cô sẽ hạnh phúc hơn, hắn đã làm tổn thương Mạc Tử Yên, không thể tiếp tục làm tổn thương Vân Tịnh Giai nữa, nếu hắn không tàn nhẫn buông lời chia tay, Vân Tịnh Giai sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, sau này gặp lại ở bên cạnh cô đã là một người đàn ông khác, tốt hơn hắn, đối xử với cũng tốt, còn hắn... nhiệm vụ hiện tại của hắn là xây dưng lại Trác thị, những chuyện khác hắn không muốn quan tâm nữa.
Như vậy, tạm biệt. Hai bên nói lời tạm biệt, mỗi người đều bước vào con đường mới của bản thân, không còn bị quá khứ níu kéo nữa.
Ám Dạ Duật đưa cô đến đến bệnh viện siêu âm, đã đến tháng thứ năm cho nên xác suất phát hiện giới tính thai nhi là rất cao, trong lúc chờ đợi kết quả, so với nah bình tĩnh như thường thì Mạc Tử Yên lại có chút lo âu, lúc này cô nghe thấy giọng nói rất quen thuộc, quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái trẻ tuổi được một người đàn ông trung niên đỡ vào bệnh viện, bụng cô ta cũng nhô ra chứng tỏ là đang mang thai.
Kể từ sự việc lần trước Lãnh An Nhiên cùng Vân Uyển hợp tác bắt cóc cô được anh cứu ra cô cũng không còn nghe tin tức về hai người đó nữa, không nghĩ lần này lại gặp phải Vân Uyển, ngạc nhiên hơn là bên cạnh cô ta đã xuất hiện một người đàn ông, người đàn ông đó trạc tuổi Mạc Vũ Hiên nhưng không có khí chất như ông, bụng phệ mặt khỉ, khi tức giận lên thì càng khó nhìn, bộ dạng của ông ta như nhà giàu mới nổi, mặc đồ hàng hiệu nhưng không có tướng giàu sang.
Hai người đang cãi nhau, có vẻ như liên quan đến đứa bé trong bụng của Vân Uyển, cuộc cãi vả càng thêm kịch liệt, Mạc Tử Yên mơ hồ nghe thấy người đàn ông đó nói bản thân không phải là cha của đé bé, sau đó Vân Uyển lại khóc lóc nài nỉ, người đàn ông thấy nhiều người chú ý như vậy liền quay người đi, Vân Uyển cũng lập tức đuổi theo sau.
Mạc Tử Yên không phải Vân Uyển nên cô không biết cuộc sống mấy tháng qua của Vân Uyển trải qua thế nào, kế hoạch của Lãnh An Nhiên thất bại, cô ta còn chưa thể lo cho mình thì làm sao quan tâm đến Vân Uyển, Vưu gia bên kia nhận tiền của nhà trai cũng nhanh chóng tiêu xài hết, vì vậy Vưu Tú Ngọc liền cho người bắt Vân Uyển về, không có Lãnh An Nhiên ngăn cản, Vưu gia bắt người về không tốn sức lực. Vưu gia chọn cho Vân Uyển một người chồng, là đại gia của Hồng Kông, sau đó đến S thị làm ăn, tuổi ông ta cũng độ tuổi cha cô nhưng còn chưa có vợ, phải nói là vợ cả của ông ta đã mất nên ông ta muốn lấy thêm một người vợ nữa, Vân Uyển tuổi trẻ lại xinh đẹp, ông ta nhanh chóng lấy cô vào cửa, chính là trong nhà ông ta còn có một người con trai, hơn nữa người đàn ông đó chính là người đàn ông cướp đi trong sạch của Vân Uyển. Vân Uyển không thích người chồng hiện tại của mình, lại gặp phải người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của mình, ma xui quỷ khiến ở cùng với hắn, sau đó Vân Uyển có thai, chồng của cô ta mới đưa cô ta đi khám thai, phát hiện đứa bé không phải con hắn, mới có sự tình như bây giờ, về phần đứa bé là con của ai thì sợ chỉ Vân Uyển mới biết.
Vân Uyển rời đi không lâu bác sĩ mới cho gọi người vào để thông báo kết quả, những ánh mắt mong chờ và lo âu của Mạc Tử Yên cùng với sắc mặt bình tĩnh của Ám Dạ Duật bác sĩ nói hai chữ rồi đưa tờ giấy kết quả.
Con trai.
Kết quả siêu âm cho thấy đứa bé trong bụng cô là con trai.
Mạc Tử Yên vui mừng phát khóc, bởi vì không càn mang thai thêm lần nữa, chính là sắc mặt Ám Dạ Duật lại lạnh như âm hàn, một đứa con trai... anh nhanh chóng thấy được hình ảnh đứa bé trai ngày ngày quấn lấy cô, đáy lòng liền xuất hiện tia buồn bực.
Có kết quả xét nghiệm người nhà Ám Dạ gia lại cẩn thận hơn nhiều, đồ dùng sinh hoạt, quần áo thậm chí là phòng của em bé Minh Tâm đều đã cho người chuẩn bị, chỉ đợi cô sinh đứa bé ra, thời gian nhanh chóng trôi qua, còn một tuần nữa là đến ngày cô sinh. Chính là không ngờ Mạc Tử Yên đang ngồi ăn trái cây ở phòng khách lại ôm bụng kêu đau, một nhà ba người Ám Dạ gia gấp đến phát điên, đều lộ vẻ mặt Chẳng phải nói một tuần nữa sao? rồi nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, Ám Dạ Duật nhận được tin cũng nhanh chân chạy đến bệnh viện, vừa lúc Mạc Tử Yên sắp bị đưa vào phòng sinh nở, trước khi đi anh đã nắm chặt tay cô và cho cô một ánh mắt yên tâm, anh nỉ non bên tai cô: Không sao đâu.
Mạc Tử Yên vào phòng sinh đã hơn hai tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy động tĩnh, Mạc gia bên kia đã đuổi đến đây, Tôn Lãnh Diệt biết tin cũng chạy đến, lúc này trong phòng sinh truyền ra tiếng kêu la của Mạc Tử Yên cùng tiếng động viên của bác sĩ anh gấp muốn đẩy cửa xông vào, may mà Tôn Lãnh Diệt nhanh chân kéo lại, sau đó tiếng khóc liền thấp dần, kèm theo đó là tiếng khóc của trẻ con.
Một ngày sau đó trên giường bệnh, nắm lấy tay nhỏ của đứa bé, gương mặt Mạc Tử Yên lộ vẻ nhu hòa.
Con đã đặt tên cho đứa bé chưa? Vân Hinh Như ngồi một bên, nhìn cảnh con gái ôm cháu, gương mặt lộ vẻ xúc động, con gái bà lớn rồi, sau này sẽ làm mẹ.
Cha mẹ chồng của con đã đặt rồi, là Ám Dạ Diễm. Đối với chuyện đặt con,ai đặt Mạc Tử Yên cũng chẳng quan tâm.
Ám Dạ Nghiên bên cạnh kêu lên: Diễm? Mẹ muốn một nhà ba người bọn họ nóng đến cháy người luôn à?
(Yên (烟): khói, Duật (燏): ánh lửa và Diễm (炎): ngọn lửa đều có bộ hỏa (火))
Sao lại là nóng đến cháy người? Phải là ấm áp mới đúng.