Phạm Tâm Châu đang nghiêm túc chỉ dạy từng động tác cho các võ sinh, cô đi xuống từng hàng quan sát từng người tự tay chỉnh lại tư thế động tác của mỗi người.
Mỗi buổi sáng cô dạy từ 7h30 tới 11 giờ, một buổi dạy học lại trôi qua nhanh chóng. Một người đàn ông mặc đồ lịch sự đi vào, anh ta vui vẻ lại chào hỏi cô.
“ Cô Châu! “
“ Thầy Lâm, hôm nay thầy cũng có tiết ở đây à? “
Nguyễn Thanh Lâm cười nói: “ Đúng vậy tôi vừa dạy xong, tính về nhưng nhìn thấy cô nên tới chào hỏi một chút. “
Vì mới dạy xong người cô đầy mồ hôi, cô cười lịch sự giấu đi sự ngại ngùng trong lòng, mùi mồ hôi trên người cô lúc này không dễ ngửi.
“ Thầy Lâm ngại quá thầy chờ tôi một lát nhé.”
Không đợi người đàn ông trả lời cô nhanh chóng quay người cầm lấy túi xách chạy vào nhà vệ sinh, qua mấy phút cô mới đi ra.
Phạm Tâm Châu quay trở ra với bộ dáng mới, không biết hôm nay là ngày gì mà Tâm Châu lại mặc váy, chiếc váy suôn màu xanh nhạt kiểu cách tiểu thư, Tâm Châu còn trang điểm nữa chứ khiến Nguyễn Thanh Lâm bị thu hút đến nhìn ngẩn người.
Chỉ mới một chốc mà cô Châu có thể thay đổi trở nên xinh đẹp như vậy, bình thường khi mặt mộc đã xinh đẹp rồi nay khi trang điểm lên lại nổi bật chói sáng như vậy, trái tim của anh ta vì cô mà đập nhanh hơn, sự yêu thích dành cho cô ngày càng tăng.
“ Thầy Lâm! Thầy sao thế? “
“ Hả...à xin lỗi cô Châu tôi suy nghĩ chút việc nên hơi tập trung đó mà, à mà hôm nay cô có hẹn với ai ư nhìn cô trang điểm xinh đẹp như vậy. “
“ Vâng đúng rồi, tôi chuẩn bị đi gặp bạn thân, cô ấy là bạn từ nhỏ với tôi lâu lắm rồi mới có cơ hội gặp lại, nên phải chỉnh chu một chút. “
“ Thì ra là vậy, tiếc quá tôi tính mời cô đi ăn nhưng cô Châu có hẹn thì đành hẹn dịp khác vậy. “
“ Ừm, vậy chúng ta hẹn khi khác nhé. “
“ Vậy cùng nhau xuống nhé “
“ Được. “
Hai người cùng nhau đi thang máy xuống bãi dựng xe, Đặng Tần Nhiên từ bệnh viện ra đã chạy tới đây chờ cô. Hình ảnh hai người nam nữ vui vẻ nói chuyện đi ra từ thang máy lọt vào trong tầm mắt của anh.
Triệu Kỷ nhíu mày, cậu ta thấy bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông lạ, liền để ý sắc mặt của lão đại, chưa hó hé gì thì bóng dáng của anh đã biến mất khỏi xe, Triệu Kỷ trố mắt quay lại nhìn thấy anh đã xuất hiện trước mặt hai người kia rồi.
Phạm Tâm Châu thấy anh bất ngờ xuất hiện cũng giật mình.
“ Chú! “
“ Đây là? “
Nguyễn Thanh Lâm thắc mắc nhìn anh lên tiếng hỏi, Tâm Châu gượng cười giới thiệu về anh cho thầy Lâm biết.
“ Thầy Lâm đây là Đặng Tần Nhiên là bạn tôi “
Đặng Tần Nhiên nghe cô giới thiệu về anh là bạn trước một người đàn ông khác, lòng anh nổi lên sự khó chịu, là bạn... đúng rồi hiện tại mối quan hệ giữa hai người chỉ là bạn, trái tim anh hụt hẫng như sắp vỡ ra vậy, anh cười chua xót, không nói gì quay người rời đi mặc cho Tâm Châu ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Anh vừa lên xe liền cất tiếng nói Triệu Kỷ lái xe đi, Triệu Kỷ nhìn Phạm Tâm Châu rồi lắc đầu.
......................
Phạm Tâm Châu đến quán ăn đã hẹn, cô đến sớm ngồi vào bàn đã đặt trước, hôm nay là cuộc hẹn với người bạn thân thiết của cô, Trần Tuyết Mai.
Cô cầm điện thoại lướt Facebook giải trí, những tin tức hôm nay không có gì mới mẻ cả, cô thoát ra bấm lung tung vào các ứng dụng cuối cùng lại dừng ở danh bạ điện thoại, ngón tay cái của cô dừng ngay ở dòng số điện thoại của Đặng Tần Nhiên.
Tâm Châu nhớ lại cái ánh mắt hụt hẫng thất vọng, cùng nụ cười chua xót đau lòng khi nãy của ông chú, lòng cô không yên.
Cô cảm giác nó rất khó chịu, vì sao lại như vậy vì sao khi thấy anh như vậy cô lại có cảm giác như này?
Cô và anh chỉ mới gặp có mấy lần thôi mà? Vì sao?
“ Châu! “
Một giọng nữ mềm mại thanh trong vang lên, Tâm Châu quay nhìn theo hướng âm thanh, là Trần Tuyết Mai đến rồi.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy ôm màu đen bó sát cơ thể, phô trọn vẻ đẹp trên cơ thể, nước da trắng hồng vòng eo nhỏ, cùng đôi chân thon dài nuột nà, thu hút mọi ánh nhìn.
Đã gần hai năm rồi cô mới gặp lại người bạn thân thiết của mình, Tâm Châu cố đè nén suy nghĩ xuống sâu trong lòng, mỉm cười ngọt ngào lên tiếng đáp lại.
“ Mai! “
Cả hai ôm lấy nhau, vui vẻ cười đùa, rồi cùng ngồi xuống ghế.
“ Lâu rồi mới gặp cậu, trời ơi nhìn cậu thay đổi quá nhỉ, cậu trở nên xinh quá rồi xém xíu mình không nhận ra luôn đấy! “
“ Châu cũng trở nên xinh đẹp hơn trước rồi đấy, còn biết trang điểm nữa nè, hôm nay còn mặc váy nữa, tui nhớ là cậu không thích mặc váy mà, lý do gì mà có thể khiến Tâm Châu của tui mặc váy đây, để tui đoán thử xem...”
“ Chẳng lẻ cậu có người yêu? “
Hai người phụ nữ lâu ngày gặp lại tụ tập nói chuyện không ngớt, vừa ăn trưa vừa kể chuyện cho nhau nghe, không khí thật sự rất tốt.
Nhưng mà Phạm Tâm Châu sẽ không bao giờ ngờ, người bạn thân thiết chơi từ nhỏ của mình sau này sẽ vì một người đàn ông mà trở nên đố kỵ căm ghét cô, chính cô ta sẽ gây bao tổn thương bất hạnh cho cuộc đời của cô.
......................
11 giờ tối
Hai chị em Tâm Châu lái xe dọn hàng về nhà, kết thúc một ngày bán thuận lợi.
Phạm Ngọc Như nhảy xuống xe đi tới mở cổng cho chị gái lái xe chạy vô, cô nàng giật mình khi phát hiện ra có một người đang ngồi gục dựa người vào trụ cổng.
Cô lấy điện thoại ra soi để nhìn rõ mặt người này, là ông chú Đặng Tần Nhiên mà, hình như đang say thì phải cái mặt đỏ ửng đôi mắt thì nhắm nghiền lại cúi thấp xuống ngửi mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi cô nàng.
“ Chị ơi, chị xuống xe xem này. “
Nghe giọng em gái cô tò mò bước xuống, đi lại, cô nhìn thấy anh đang say ngất ra trước cổng nhà mình.
Phạm Tâm Châu hai tay chống hông thở ra một hơi bất lực, cuối cùng hai chị em đành lôi người vào trong nhà.
“ Chị tính để chú ấy ngủ ở sofa à? Chị không lo nữa đêm chú ấy đổ bệnh à? “.
Phạm Ngọc Như như đi guốc trong bụng của chị gái, em gái nói ra suy nghĩ trong lòng của mình, Tâm Châu nhìn anh rồi quay sang nhìn Ngọc Như.
“ Em lên phòng ngủ đi “
“ Vâng! Có gì chị gọi em nhé. “
“ Ừ, đi lên ngủ đi sớm đi mai em còn đi xin việc mà ngủ muộn không tốt. “
Phòng khách chỉ còn lại hai người, Phạm Tâm Châu dìu anh lên phòng của mình, để anh nằm xuống giường, cô vừa gỡ tất vừa thầm càu nhàu anh, từ trước đến nay anh là người đầu tiên khiến cô cởi tất cho đó, đến cả ba cô còn chưa có chuyện này.
“ Nước... nước...”
“ Khát nước hả, đợi một lát. “
Mấy phút sau cô mang vào một cốc nước chanh mật ong ấm, cô đở người anh dậy đút nước cho anh uống.
“ Chú uống đi, uống xong sẽ đỡ đau đầu còn ấm bụng nữa đó. “
Anh mơ màng hé mở đôi mắt của mình, hình ảnh của cô lọt vào trong tầm nhìn mờ ảo của anh, anh khó khăn nhắm mắt mở ra mấy lần đến khi nhìn rõ hình ảnh mới giật mình ngồi dậy.
“ Tâm Châu.... là em à...sao em lại xuất hiện ở đây chứ....”
anh đưa tay tự xoa đầu mình, đầu anh nhức nhối ong ong chắc do anh uống nhiều rượu mạnh quá nên bị vậy.
“ Chú đau ư... chú uống nước chanh mật ong này đi sẽ đỡ đau đầu hơn đấy. “
“ Nước này.... là em pha? “
“ Chứ còn ai pha, chú uống không, không thì em đem đổ à. “
Anh cầm lấy cốc nước rồi uống ực một lần hết sạch, Tâm Châu hài lòng nhận lấy cốc rỗng đặt gọn xuống bàn.
“ Đây là đâu... là phòng của em? “
“ Đúng rồi là phòng của em, chú sao lại uống say gục trước cổng nhà em vậy? “
“ Còn nữa lúc trưa vì sao lại không nói gì mà bỏ đi. “
Anh nhìn mặt của cô mà không thể thốt lên lời nào.
* Làm sao nói đây? “
* Tâm Châu mối quan hệ chúng ta chỉ là bạn thôi sao? *
* Khi nào em mới nhìn tôi yêu tôi, tôi cũng biết đau mà cũng biết buồn chứ, em biết kiếp trước tôi đã đau khổ thế nào khi nhìn em ở bên người khác không? *
* Tôi chỉ muốn em yêu tôi, đều này là sai sao? Tôi muốn em yêu tôi nhưng tôi không nỡ ép buộc em, tôi phải làm sao mới tốt đây? *
Từng câu từng chữ cô nghe rõ ràng, Phạm Tâm Châu đờ người ra, cô quay người lại, cô phải tự lấy lại bình tĩnh, những lời từ nội tâm của anh phát ra, khiến cô khó bình tĩnh được.
Cô cảm nhận rõ sự bi thương, bất lực, van xin, yếu đuối trong nội tâm của anh, nó khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng trầm ổn của anh.