Trời đang mưa mà.
Vu Lỵ Lỵ đã chuẩn bị sẵn bàn chải, khăn mặt sau đó từ trong toilet đi ra, trên mặt cũng đã được rửa sạch. Chu Tử Dương đang mặc quần áo thấy tình trạng của Vu Lỵ Lỵ lúc này, chiếc áo ngủ bằng lụa tơ tằm mỏng manh không che nổi thân hình bên dưới. Hai điểm anh đòa bên dưới hiện rõ bên trong, bên dưới da thịt tuyết trắng là khu rừng rậm rạp đen nhánh như ẩn như hiện, Chu Tử Dương liền đưa tay cầm lấy chiếc cằm mềm mại của Vu Lỵ Lỵ, cười hắc hắc nói:
- Mưa như vậy đã là gì chứ? Có bằng cơn mưa đêm qua của em không?
- Đáng ghét.
Vu Lỵ Lỵ cười cười đầy quyến rũ đưa tay tới, nhỏ giọng mà nói:
- Trước kia không nghe nói anh làm chăm chỉ như vậy cơ mà, hôm nay anh uống nhầm thuốc à.
- Em không biết rồi, trước đây khi lão gia tử xuống, Dương Phàm vẫn chưa về thì anh ở trong sở Xây dựng chỉ có thể làm con làm cháu, thậm chí còn muốn rời đi ra công ty nào đó mà làm. Bây giờ Dương Phàm đã trở về, hôm nay trong sở Xây dựng làm hội nghị thảo luận phân công công tác vì thế anh phải đi sớm một chút. Không biết chừng lãnh đạo có việc muốn nói với anh.
Chu Tử Dương không hề do dự nói lời thật. Vu Lỵ Lỵ thầm nghĩ xem ra đêm qua dùng sức không uổng, Chu Tử Dương không coi mình là người ngoài.
Vu Lỵ Lỵ nghĩ lại nếu không có đống ảnh trong tay tên Cao Thiên kia, với tình hình hôn nhân của Chu Tử Dương hiện nay, hai người cũng không phải không thể phát triển. Chu Tử Dương mặc dù đã 40 tuổi nhưng từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng nên thoạt nhìn vẫn còn trẻ, người khá đẹp trai, gia cảnh cũng được, đó chính là đối tượng kết hôn không tệ. sau khi Chu Tử Dương kết hôn đến bây giờ vẫn chưa có con, nghe nói là bà xã có vấn đề. Bà xã Chu Tử Dương đã đi rất nhiều bệnh viện khám nhưng không có chuyển biến gì tốt cả.
Vu Lỵ Lỵ nghĩ như vậy liền có chút buồn bực trong lòng, cũng bắt đầu hận Cao Thiên.
- Đúng rồi, Dương Phàm đã nói với lãnh đạo của anh chưa?
Vu Lỵ Lỵ cười cười đưa tay cài khuy áo cho Chu Tử Dương, trông như người vợ hiền làm cho chồng.
Chu Tử Dương được hầu hạ rất thoải mái, thản nhiên nói:
- Không có, chẳng qua cậu ta đã đến sở Xây dựng xem trò hay rồi đi. Chức phó giám đốc thường trực chắc chắn thuộc về tay anh.
- Vậy sau này em tìm anh có việc, anh đừng có mà từ chối đó.Vu Lỵ Lỵ vừa nói vừa đưa tay cầm lấy lược rồi đứng ở trước mặt chải tóc cho Chu Tử Dương. Vu Lỵ Lỵ đưa tay lên làm váy ngủ bị hở ra, bên trong càng thêm rõ ràng hơn. Hai luồng bánh bao cao lớn run rẩy trước mặt, Chu Tử Dương thấy thế không khỏi phấn chấn, đưa tay xuống bóp mạnh một bên vú một cái. Vu Lỵ Lỵ kêu lên một tiếng, nhìn Chu Tử Dương đầy quyến rũ:
- Đừng có làm loạn, anh còn muốn đi làm nữa hay không?
Vu Lỵ Lỵ vừa dứt câu thì eo đã bị Chu Tử Dương ôm lấy, thuận thế áp đến trước tường. Vu Lỵ Lỵ bị sờ sờ vú cũng đã có lửa trong lòng, chân ngọc theo bản năng giơ lên một cái.
Chu Tử Dương ưỡn thẳng lưng tiến vào, không khỏi cười nói:
- Trời mưa mà.
Vu Lỵ Lỵ ngửa đầu dựa vào tường phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ đầy dâm đãng, lắc lư vòng eo phối hợp với phía trước, trong miệng nhỏ giọng nói:
- Tiếp đi, tiếp đi, dùng sức nữa, tiếp ...
Đêm qua hai người sau khi uống rượu xong liền làm chuyện tốt, mặc dù cũng coi như tận hứng. Nhưng đó là lần đầu tiên hai người với nhau, ít nhiều không thể hiện hết. bây giờ Vu Lỵ Lỵ nghe nói Dương Phàm không ngờ ra mặt vì Chu Tử Dương, loại quan hệ này không phải là bình thường. nghĩ đến chuyện hôm qua Dương Phàm rất cho Chu Tử Dương mặt mũi, Vu Lỵ Lỵ liền quyết định hạ đủ tâm trí lên người Chu Tử Dương, sau đó mới từ từ từng bước.
Vu Lỵ Lỵ có suy nghĩ này cùng với việc hơi thích Chu Tử Dương, Vu Lỵ Lỵ bình thường khá đoan trang giờ phút này hóa thân thành dâm phụ, thả ra vẻ yêu mị, gợi cảm, phối hợp với lời dâm dật đã kích thích Chu Tử Dương giống như ăn thuốc, hưng phấn không nừng dùng sức tiến công.
- Anh không đi làm sao?
Vu Lỵ Lỵ hô to gọi nhỏ một phen, còn không quên trêu chọc một tiếng. Chu Tử Dương lúc này lý trí đã bay ra khỏi đầu, nhìn Vu Lỵ Lỵ đầy quyến rũ trước mặt, hung hăng đẩy mạnh tới trước vài cái rồi nói:
- Ông phải đi làm nhưng trước hết thịt cô bé này đã.
Cái miệng nhỏ nhắn của Vu Lỵ Lỵ hừ một tiếng, cười đầy quyến rũ mà nói:
- Đến đây, bà đây không sợ anh, có bản lĩnh làm bụng bà lớn lên xem.
Lời này của Vu Lỵ Lỵ đã đánh trúng chỗ yếu hại của Chu Tử Dương. không có con là nỗi đau trong lòng Chu Tử Dương. Kết quả Chu Tử Dương càng thêm dùng sức, Vu Lỵ Lỵ kêu càng thêm lớn hơn.
Nghe thấy Vu Lỵ Lỵ nói vậy, Chu Tử Dương giống như vận động viên nghe thấy tiếng còi, không tới hạn tuyệt đối không dừng bước, giống như ngọn lửa trong đống cỏ, không đốt thành tro bụi sẽ không dập tắt.
...
Sau khi thu dọn một lần nữa, Chu Tử Dương ngồi ở trước bàn hưởng thụ bữa sáng do Vu Lỵ Lỵ tự mình làm, một bát mì trứng. Vu Lỵ Lỵ chống tay vào cằm, ngồi bên nhìn Chu Tử Dương đầy yêu thương. Chu Tử Dương ăn được một nửa đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Lời em nói vừa nãy có tính không?
- Nói gì cơ?
Vu Lỵ Lỵ sửng sốt một chút.
- Sinh con đó.
Chu Tử Dương có chút khó khăn mà mở miệng nói, trong lòng đúng là có chút chờ mong. Lời Vu Lỵ Lỵ vừa nói không phải là muốn làm Chu Tử Dương động tâm sao, nhưng không ngờ Chu Tử Dương lại coi là thật.
Vu Lỵ Lỵ mỉm cười đưa tay sờ sờ mặt Chu Tử Dương rồi nói:
- Thật thì như thế nào? Giả thì như thế nào?
- Nếu thật sự là có thai, thì anh chết sống cũng phải ly hôn mà cưới em. Dù sao anh cũng không định làm hầu làm tướng, an tâm làm mấy năm thư thản rồi chờ rút lui.
Chu Tử Dương nhướng mày đầy khí thế mà nói.
Trong lòng Vu Lỵ Lỵ đúng là có chút cảm động, đồng thời cũng có chút đau lòng. Hình ảnh của Cao Thiên lại xuất hiện trong đầu, nhưng tên Cao Thiên đó đang cười đầy ác độc với mình.
- Nếu có thai em sẽ sinh.
Khẽ cắn môi, Vu Lỵ Lỵ thản nhiên nói, vẻ mặt và ánh mắt không nhìn ra là thật hay giả.
...
Các vị đang ngồi trong phòng hội nghị không có gì khác so với bình thường. Hác Nam chủ trì hội nghị vẫn chưa xuất hiện, không ít người lén nhìn đồng hồ mầy lần. bây giờ là 9 giờ 40 phút, giờ họp được đặt ra là 9 rưỡi. Hác Nam đã để mọi người chờ 10 phút.
Chuyện này bình thường không xảy ra. Mọi người mặc kệ là thật hay giả, nói đến thời gian đều là
"quý giá" Bên phía tỉnh ủy không nói, mấy người bên phía ủy ban nhân dân tỉnh mấy lần nhìn Đỗ Trường Phong một chút, lại phát hiện chủ tịch tỉnh đợi 10 phút mà thấy không có gì, bọn họ đành phải nhẫn nại mà đợi.
Dương Phàm có chút khinh thường với việc này, thầm nghĩ chiêu thức này của Hác Nam thực ra chẳng có bao nhiêu tác dụng. Tạo không khí chưa chắc cần làm người ta đợi. Chẳng qua Hác Nam là đồng minh, trong lòng Dương Phàm mặc dù bình thường nhưng mặt không chút thay đổi.
Hác Nam xuất hiện trước cửa phòng hội nghị, mặt như tỏa sáng, đi nhanh tới vị trí. Ngoài ý muốn chính là Đỗ Trường Phong là người đầu tiên đứng lên, những người khác tự nhiên không cần phải nói, đều đứng dậy. Sau khi Hác Nam ngồi xuống mọi người mới ngồi xuống. Dương Phàm rõ ràng nhận thấy vẻ đắc ý trong mắt Hác Nam. Hắn thầm nghĩ Đỗ Trường Phong đúng là khỏi nhịn. Lại nói hai người là cùng cấp, đều là lãnh đạo, Đỗ Trường Phong ở thời kỳ này có thể làm như vậy, sự nhẫn nại đúng là không phải bình thường.
Đương nhiên từ một góc độ khác mà nhìn mọi người cùng cấp bình thường đều quản một mảng khác nhau, chủ tịch tỉnh Đỗ lộ tư thế thấp hơn, Hác Nam nếu còn không bỏ qua thì chính là không để ý đến đại cuộc. Nếu như truyền lên cấp trên mà tạo ra ảnh hưởng xấu thì sẽ được tính lên đầu Hác Nam.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Đỗ Trường Phong lấy lùi làm tiến, điều này khiến Dương Phàm cảm thấy trong đó có rất nhiều thứ đáng để học, không biết chừng tương lai có ngày mình không thuận buồm xuôi gió cũng sẽ ở tình cảnh như Đỗ Trường Phong.
- Hội nghị hôm nay chủ yếu là tổng kết mấy vấn đề còn tồn tại trong công việc thời gian gần đây. Trong công tác có vấn đề không quan trọng, chỉ cần mọi người đoàn kết nhất trí, tất cả lấy công việc toàn tỉnh làm trọng, tổng kết ra bài học kinh nghiệm tránh cho sau này cũng xảy ra vấn đề như vậy. Nói đến vấn đề, là người đứng đầu tỉnh ủy, tôi có trách nhiệm trực tiếp. Trung ương đã đưa ra quyết định xử lý tương ứng, điều này tôi sẽ không nói. Nói đến đại cuộc tôi thấy khá vui mừng, thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện bất lợi nhưng các thành viên tỉnh ủy đều một lòng đoàn kết, như vậy đã đảm bảo công việc trong toàn tỉnh được duy trì thuận lợi.
Hác Nam nói đến đây liền dừng một chút nhấp ngụm trà, ánh mắt sắc bén quét một vòng. Lời này cho ai nghe, rốt cuộc có ý gì, mọi người đều là kẻ thông minh nên biết rõ.
- Tiếp theo mời đồng chí Thôi Tiểu Hạo phát biểu. Sắp tới tỉnh ta theo bố trí của trung ương sẽ tăng cường giám sát kỷ luật đảng cùng với tăng cường đả kích hiện tượng hủ hóa.