Từ hộ vệ mở đường, sau khi Vân Khánh Đế săn được con mồi đầu tiên, hoạt động đi săn chính thức bắt đầu.
Quận Quân. Một tên hộ vệ đánh ngựa tới, trong tay còn mang theo một con thỏ đẫm máu, đây là do Ban Họa vừa săn được.
Tổn thương da, chỉ có thể dùng để ăn thịt. Ban Họa tiếc nuối lắc đầu, vỗ con ngựa dưới thân: Tiếp tục tìm, giá!
Xuỵt. Đến một chỗ rừng rậm, Ban Họa nắm chặt dây cương, khiến con ngựa dừng lại, nàng sờ lên cổ con ngựa, nói với thị vệ sau ư: Đừng lên tiếng.
Trong bụi cỏ, có một cái đầu màu trắng lộ ra, Ban Họa để tên lên dây, nhắm chuẩn rồi kéo cung bắn đi.
Vèo!
Trong lúc tên của Ban Họa cắm vào một chân Bạch Hồ, mặt khác một mũi tên cũng bắn qua, đúng lúc bắn trúng một chân khác của Bạch Hồ. Nàng quay đầu nhìn lại, thì thấy Nhị Hoàng Tử mang theo mấy tên hộ vệ xuất hiện ở sau lưng nàng, vừa rồi mũi tên này hẳn là hắn bắn ra.
Biểu muội. Nhị Hoàng Tử lười biếng mắt nhìn Ban Họa, quay đầu để hộ vệ bên cạnh đi nhặt con mồi.
Điện hạ. Ban Họa chú ý tới động tác của Nhị Hoàng Tử: Con Bạch Hồ kia là ta săn được trước.
Hả. Nhị Hoàng Tử ném cung trong tay cho thị vệ bên người, hai chân thúc vào bụng ngựa, cách Ban Họa càng gần: Thế nhưng trên đùi con Bạch Hồ này, cũng có mũi tên của ta.
Thật sao? Ban Họa nhảy xuống ngựa, túm lấy Bạch Hồ trong tay thị vệ Nhị Hoàng Tử, đưa tay rút đi mũi tên của Nhị Hoàng Tử, sau đó đưa Bạch Hồ cho hộ vệ của mình: Thế này thì không có rồi?
Ngươi ngươi ngươi... Nhị Hoàng Tử tức giận run tay, chỉ một tên hộ vệ nói: Ngươi đi cướp hồ ly về cho ta.
Ban Họa liếc nhìn tên hộ vệ, sau đó lấy hai tay che mặt: Hu hu hu hu hu, Nhị Hoàng Tử khi dễ nữ hài tử, cướp hồ ly của ta!
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng vó ngựa truyền đến, có thể là do nghe thấy tiếng khóc của nữ hài tử, người đi đường liền chạy đến bên này.
Dung Hà đang cùng mấy vị con cháu hoàng gia săn hai con thỏ, kết quả một tiếng khóc kinh thiên động địa truyền đến, con thỏ nhanh chân chạy, bọn hắn không thể ngồi không mặc kệ.
Trường Thanh Vương nghe tiếng khóc này cách bọn họ không xa, nhân tiện nói: Chúng ta đi xem một chút.
Trường Thanh Vương là chất nhi tiên đế, cũng chính là đương kim đường đệ, giữ chức tước Quận Vương, trẻ tuổi bối phận cao, cho nên bên trong đoàn người, hắn nói chuyện rất có phân lượng.
Đợi mọi người đến gần, mới nhìn thấy một cô nương y phục đỏ ngồi xổm dưới đất khóc đến thương tâm, Nhị Hoàng Tử cưỡi trên lưng ngựa rống lên mắng với cô nương ấy, xem bộ dáng là Nhị Hoàng Tử khi dễ nữ hài tử. Nữ quyến có thể đến đây tham gi đi săn, thân phận đều là bất phàm, coi như Nhị Hoàng Tử thân phận quý giá, cũng không thể rống to mắng người ta thế được, thật sự hơi quá đáng.
Dung Hà nhìn một chút đã biết cô nương ngồi trên đất kia là Ban Họa, mắt y nhìn Nhị Hoàng Tử vẫn còn đang rống như cũ, thì nhíu mày.
Nhị Hoàng Tử sống hai mươi năm, chưa từng có gặp nữ nhân ngang ngược không nói lý như thế, còn không có mặt mũi khóc cho cả khu rừng này đều biết. Hắn vừa vội vừa tức, liền không nhịn được rống với Ban Họa vài câu, nào biết được Ban Họa không dừng việc thút thít, ngược lại càng khóc càng hăng hái hơn.
Ban Họa, ngươi nên có chút chừng mực cho ta, cứ khóc như thế có tin ta trị tội ngươi không? !
Hu hu hu hu hu
Ngươi!
Điện hạ. Dung Hà xuống ngựa, đi đến trước ngựa Nhị Hoàng Tử, hành lễ với hắn: Ban Quận Quân chỉ là một nữ tử, ngài đại nhân có đại lượng, tại sao chấp nhặt với nàng. Về công, ngài là Hoàng Tử, nàng là Quận Quân. Về tư, ngài là biểu ca, Ban Quận Quân là biểu muội của ngài, náo thành dạng này, thật không tốt.
Lời này của ngươi là có ý gì? Nhị Hoàng Tử tức giận đến lông mày dựng đứng: Bổn Hoàng Tử là loại nam nhân vô duyên vô cớ khi dễ nữ nhân sao?
Dung Hà lại bái thêm một cái: