Tỷ!
Ban Hằng một đường xúc động chạy đến viện của Ban Họa, đã cắt đứt nữ giáo đang kể chuyện, nhận trà nha hoàn đưa, uống liền mấy ngụm lớn sau mới nói: Đệ đã tra được.
Ban Họa phất tay để người không liên quan đều lui ra ngoài, hai tay vỗ mạnh lên bàn trà: Là ai?
Trưởng tử Trung Bình Bá, Tạ Trọng Cẩm. Ban Hằng ròng rã uống xong một ly trà, mới miễn cưỡng thở nổi: Chính là người ba năm trước thi đỗ Trạng Nguyên, nhưng phải đi nơi khác nhậm chức. Mắt Tạ Khải Lâm bị mù một con, hắn đã chuyển việc hồi kinh rồi, hôm qua mới vừa tới Kinh Thành.
Tỷ, tỷ bảo ta điều tra hắn làm gì? Ban Hằng đặt mông ngồi vào ghế, bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn Ban Họa: Không phải tỷ thấy hắn có dáng dấp tốt, liền muốn ‘tò te tú tý’ hả?
Đầu óc đệ có thể suy nghĩ bình thường một chút được không. Ban Họa đẩy tay Han Hằng đang định lấy điểm tâm ra: Tỷ đệ trong lòng đệ, là dạng như vậy sao?
Ban Hằng mờ mịt, không phải như vậy thì như nào?
Ban Họa cảm thấy mình có chút ngứa tay, thiếu chút thì đập một phát vào khuôn mặt ngốc nghếch kia của Ban Hằng. Nhưng nàng vẫn nhịn được, thấy hắn chạy đầu đầy mồ hôi, đưa khăn tay quăng cho hắn: Đệ nói, Trung Bình Bá phủ tạo phản khả năng lớn bao nhiêu?
Tỷ, tỷ cảm thấy đức hạnh đó của Trung Bình Bá phủ có thể tạo phản sao? Ban Hằng trừng to mắt: Đệ biết tỷ không chào đón người nhà này, nhưng lấy bô chụp lên nhà họ, thật vũ nhục cái bô mà.
Hình như đệ nói cũng có chút đạo lý. Ban Họa bóc hạt dưa, ném vỏ đi bỏ hạt vào chén bạc nhỏ: Nam nhân mặc hắc y trong thiên hạ nhiều như vậy, không nhất định là hắn.”
Có thể người nâng cờ tạo phản ở chỗ khác, được nhiều người ủng hộ... Ban Hằng đột nhiên dừng lại: Không đúng lắm, chuyện lớn như thế này, mới có thể để cường quốc tứ phương nâng cờ tạo phản chứ?
Tân đế kế vị, địa vị bất ổn, dân chúng oán than. Âm Thị đi vào viện, ngồi đối diện hai huynh muội: Tưởng gia trong thiên hạ hiện tại, không vững như bọn họ tưởng tưởng.
Đương kim Hoàng Đế tính tình xa hoa lãng phí, thích việc lớn hám công to, thậm chí dung túng người nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu mua quan bán tước, từ lâu trong dân gian đã có tiếng oán than, do quan viên trong triều đem những lời đồn đãi này đè ép xuống. Nhưng chỉ có thể ép tới nhất thời, không thể ép cả một đời?
Mẫu thân, người nói chúng ta có nên nói giấc mơ của tỷ tỷ cho tổ mẫu biết không? Ban Hằng sờ đầu: Dù sao đầu óc chúng ta không dùng được, nên để tổ mẫu nghĩ ra biện pháp?
Không được. Lúc này Âm Thị phản đối: Chuyện này tuyệt đối không thể nói cho tổ mẫu.
Tại sao? Ban Hằng không hiểu: Chuyện chúng ta không giải quyết được, không giao cho tổ mẫu, thì giao cho ai?
Tổ mẫu không chỉ là tổ mẫu của các con, còn là Trưởng Công Chúa Tưởng gia, bà đã lớn tuổi, nếu để bà biết vương triều Tưởng gia sẽ bị người ta lật đổ con bảo làm sao mà lão nhân gia người có thể tiếp nhận? Âm Thị tức giận nói: Bình thường các con hãy đi thỉnh an tổ mẫu, thường xuyên ở cạnh lão nhân gia, còn chuyện khác không cần con bận tâm.
Ban Hằng ngoan ngoãn gật đầu: Con nhớ rồi. Thuận tay đem chén bạc đựng hạt dưa bên trong rót vào miệng mình.
Ban Hằng! Ban Họa thấy hạt dưa mình bóc không còn, xém chút đem điểm tâm trang trí đổ hết lên đầu hắn: Đệ là một quan lớn, còn muốn cướp hạt dưa của ta.
Ta là đệ tỷ, không phải quan