Bệ hạ, khuyển tử tuy không tuyệt tài kinh thế, nhưng một lòng vì dân, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện khiến người trong thiên hạ phỉ báng như thế được, mong bệ hạ minh giám!
Ngược lại ngươi nghĩ hay lắm, thiên hạ có mấy người biết tục danh Tạ gia ngươi? Ban Hoài đá xoáy: Khiến người trong thiên hạ đều mắng ngươi, ngươi không thể không nhịn.
Ban Thủy Thanh! Trung Bình Bá không thể nhịn được nữa tức giận nói: Ta đã nhịn ngươi lâu rồi, ngươi còn cố tình gây sự!
Ta chỉ nói thật mà thôi, Trung Bình Bá không cần tức giận như thế. Ban Hoài thở dài: Thôi, ta cũng không muốn so đo với ngươi chuyện này. Danh tiếng Tạ gia lan khắp thiên hạ, thế gian không ai không biết, không người không hay, không phải thế sao?
Ngươi, ngươi... Trung Bình Bá cảm thấy mỗi một câu của Ban Hoài, từng biểu lộ, đều sỉ nhục Tạ gia ông ta, thật khó thở lại cầm hốt xông lên.
Trung Bình Bá, không được!
Có một văn thần kêu một tiếng, trên triều lập tức loạn cả lên, vẫn có người nhanh nhẹn trong số đó, ngăn trước mặt Ban Hoài, nhưng mà người này bị đánh liên tục mấy cái lên cánh tay.
Dưới chân thiên tử, ngươi dám trên triều đình động thủ, đến tột cùng có để bệ hạ vào mắt không? ! Ban Hoài vội vàng kéo Thành An Bá đang cản trước mặt mình ra sau, miễn cho Trung Bình Bá nổi điên tiếp tục đả thương người.
Võ tướng đứng bên cạnh tiến lên nhấc bổng Trung Bình Bá còn đang uốn éo.
Trung Bình Bá, đắc tội.
Võ tướng đưa mắt nhìn Ban Hoài và Trung Bình Bá, lui về chỗ.
Thành An Bá, cánh tay của ngươi không sao chứ? Ban Hoài thấy Trung Bình Bá đã nằm trên đất, quay đầu nhìn Dung Hà vừa áy náy lại vừa cảm kích: Việc này là ta làm liên lụy tới ngươi, thật sự có lỗi.
Hầu Gia nói quá lời. Dung Hà đưa mắt nhìn Trung Bình Bá, thở dài nói: Trung Bình Bá, ngươi và Tĩnh Đình Hầu là quan đồng liêu, có hiểu lầm gì thì nói ra. Tức giận như thế, tổn hại sức khỏe!
Hừ! Vân Khánh Đế ngồi trên cao gõ ngự tọa liên tục: Trẫm thấy, ông ta đang thẹn quá hoá giận, không để trẫm vào mắt.
Bệ hạ, thần vô ý mạo phạm thiên nhan, nhưng Tĩnh Đình Hầu thực sự khinh người quá đáng, cả ngày tìm vi thần gây phiền phức, vi thần thực sự nhịn không được, mới nhất thời xúc động phạm phải sai lầm lớn như thế, mong bệ hạ minh xét. Trung Bình Bá bị võ tướng vứt xuống đất, đã tỉnh táo lại, nghe thấy bệ hạ tức giận, trong lòng ông ta hối hận không thôi, cũng càng hận thêm Ban Hoài gây cản trở ông ta cả ngày.
Vân Khánh Đế biết hai nhà có ân oán, ông thấy, Ban Họa là một vãn bối khiến người khác ưa thích, mặc dù ông sẽ không để nhi tử mình cưới, nhưng cũng không hề đại biểu ông có thể nhìn những người khác hủy hoại mặt mũi Ban Họa. Ban Họa là ai, là biểu chất nữ của ông, tôn nữ Trưởng Công Chúa, có quan hệ thân thích cùng hoàng gia, gả cho thứ tử Tạ gia, còn gọi là gả thấp.
Nào biết thứ tử Tạ gia vậy mà cùng nữ nhân lầu xanh bỏ trốn, chuyện này không chỉ đánh vào mặt Ban Họa, mà còn đánh vào mặt ông.
Trên dưới cả triều người nào không biết ông sủng ái Ban Họa, nhưng hậu bối ông sủng ái lại bị người ta đào hôn, đây là không để ông trong mắt, còn cười nhạo ông không có ánh mắt, sủng ái một tiểu cô nương bị nam nhân đào hôn?
Ban Hoài làm phụ thân Ban Họa, châm chọc ông ta vài câu thì thế nào, thời điểm con ông ta đào hôn sao không thấy ông ta kích động như vậy, hiện tại nghe vài câu nhàn thoại, liền muốn lên triều ẩu đả với một Hầu gia tước vị cao hơn ông ta, đơn giản là xem thường triều đình.
Vân Khánh Đế mất hứng, không còn tâm tình, nên lời nói của Trung Bình Bá, trong lòng ông đều thành lời nói nhảm.
Ông nhìn cũng không nhìn Trung Bình Bá một cái, nói với Tả Tướng Nghiêm Huy: Nếu như thế, thì do ngươi