Bá gia, bên này không có thứ gì cả.
Bá gia! Bên này có một cái hộp. Một gã hộ vệ đem hộp gỗ đưa đến tay Đỗ Cửu, Đỗ Cửu quan sát nửa ngày, cảm thấy cái hộp này chỉ là một cái hộp bình thường, mới cẩn thận mở hộp gỗ ra.
Kim bánh vàng óng, xếp chỉnh tề thành một hàng dày, trong khe hở còn có các loại đá quý, khiến Đỗ Cửu nhịn không được chớp mắt mấy lần.
Bá, bá gia, bọn họ thật sự đến chôn bảo vật đấy. Đỗ Cửu chưa bao giờ cảm thấy hoang đường như vậy, người Tĩnh Đình Hầu phủ có phải ăn no rỗi việc không thế? !
Có tiền không chỗ tiêu, chạy đến rừng sâu núi thẳm chôn bảo vật?
Dung Hà nhìn cái hộp đầy hoàng kim và đá quý, lại không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung, khuôn mặt như ngọc trong nháy mắt ngốc trệ.
Bá gia, xem ra bọn họ không có nói láo, hẳn là xông lầm đến nơi đây... Đỗ Cửu suy nghĩ: Có lẽ là bởi vì lần trước Ban Thế Tử chôn bảo vật bị ngài thấy được nên không thành công, cho nên lần này bọn họ đổi nơi khác.
Nhưng không nghĩ tới là gặp bọn hắn.
Nghe người kể chuyện xưa nói lúc Trưởng Công Chúa gả cho Tĩnh Đình Công, trang sức đỏ mười dặm, khiến toàn thành vây xem. Có mẫu thân giàu như thế, Tĩnh Đình Hầu tiêu xài xa xỉ cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng rảnh đến không có việc gì chạy đi chôn bảo vật, người này thật đúng là phá gia chi tử.
Y nghe nói phương Nam có mấy thương nhân đấu phú, thời điểm thủy triều lên, ném vào nước lá vàng lá bạc, khiến dân chúng nhảy vào nước vớt, đến mức không ít người bởi vì cướp đoạt vàng bạc mà bị dìm chết. So sánh với những thương nhân kia, tư tưởng này của Tĩnh Đình Hầy, ngược lại để ý nhân quả, thủ đoạn sạch sẽ không ít.
Bất kể nghĩ thế nào, những người đó nghĩ gì, y không hiểu hết.
Nhận lấy đi. Dung Hà đưa tay vắt chéo sau lưng: Đã có người có duyên có được, ta cũng coi là người hữu duyên rồi.
Mắt Đỗ Cửu nhìn biểu lộ của Bá gia, xác định y không phải nói đùa, biểu cảm có chút vi diệu.
Bá gia, còn có mấy chỗ đất có dấu vết. Mắt hộ vệ nhìn bốn phía, thủ đoạn che giấu của người đào thực sự quá thấp, để người ta xem xét liền nhìn ra nơi nào đã đào.
Không cần nhìn. Dung Hà đưa tay lấy ra một khối kim bánh từ hộp gỗ ra, kim bánh chất lượng rất tốt, chỉ cần một khối đủ để người bình thường trong vòng mười năm không lo ăn mặc: Thu dọn nơi này sạch sẽ chút, đừng để người khác phát hiện đất đã bị đào bới lung tung.
Đúng.
Dung Hà thả kim bánh lại trong hộp gỗ, đưa tay đưa hộp gỗ vào tay Đỗ Cửu, hộp này nhìn không lớn, ngược lại rất nặng.
Nhìn thấy tâm tình của Bá gia đang tốt, Đỗ Cửu luôn cảm thấy bộ dạng này hình như có chút không phúc hậu, thế nhưng nghĩ lại, dù sao Ban gia chôn vàng lá xuống để tìm người hữu duyên, Bá gia phát hiện vàng... Thì Bá gia chính là có duyên người rồi.
Đúng, không có tâm bệnh, Bá gia bọn hắn tuyệt đối không làm việc không có mặt mũi!
Bên trong biệt trang Ban gia, ba người Ban gia vây quanh bàn tròn uống từng ngụm trà.
Vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn chết. Ban Hằng ôm ly trà, gương mặt đáng thương: Tỷ, tỷ lại bắt đệ nói láo.
Thật có lỗi. Đương nhiên mỗi lần đệ đệ gánh vác, Ban Họa vẫn có chút áy náy nhỏ, nàng chắp tay trước ngực, một mặt ray rức nhìn Ban Hằng: Nhưng mà lúc ấy ta quá hồi hộp, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến lí do này, đệ đừng giận ta, được hay không?
Thôi được rồi, dù sao ta là hoàn khố, chút chuyện nhỏ này không quan trọng. Ban Hằng sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của tỷ tỷ nhà mình, chỉ cần nàng nhìn