Khang Ninh đi theo Ban Họa vào một tiểu viện, tiểu viện này xây dựng rất tinh xảo, bên trong trồng nhiều kỳ hoa dị thảo, nhìn ra được đây là chỗ ở của nữ nhi. Nhưng phủ Trưởng Công Chúa chỉ có một mình bà ở, tại sao lại có một nơi như thế này?
Viện này là chỗ để ta nghĩ chân, bên trong có y phục ta chưa từng mặc qua.
Hạ nhân phủ Trưởng Công Chúa mở cửa phòng, Khang Ninh nhìn thấy trong phòng quét dọn rất sạch sẽ, dụng cụ bài trí đầy đủ mọi thứ, so với phòng của nàng ta ở Vương phủ còn sang trọng hơn, vậy mà đây chỉ là nơi nghĩ chân của Ban Họa sao?
Ban Họa. Khang Ninh gọi lại Ban Họa đang định rời đi: Nha hoàn vừa rồi làm đổ trà lên người ta, có phải do ngươi sắp xếp không?
Lần sau ngươi đi ra ngoài bị ngã, có phải ngươi sẽ nghi ngờ ta cho người đào một cái hố trước cửa nhà ngươi không? Ban Họa cảm thấy ý nghĩ của Khang Ninh Quận Chúa có chút kỳ quái: Hôm nay là thọ yến của tổ mẫu ta, ta bảo nha hoàn hắt nước lên người ngươi, thì ta có ích lợi gì?
Bởi vì ngươi muốn ta xấu mặt trước mặt mọi người. Khang Ninh Quận Chúa đã sớm nhìn thấu bản tính Ban Họa, cười lạnh nói: Coi như bây giờ ngươi là Quận Chúa thì thế nào, cuối cùng ngươi vẫn không phải họ Tưởng, mà là họ Ban, ta mới thật sự là hoàng thân quốc thích.
Ban Họa nhịn không được trợn mắt trừng một cái, đến tột cùng Khang Ninh này đã xảy ra chuyện gì, trong đầu có thể nghĩ tốt chút không. Với lại, hiện tại hoàng thân quốc thích họ Tưởng, sang mấy năm nữa, họ gì còn không biết đâu.
Lười nhác tranh chấp với nàng ta, Ban Họa xoay người rời đi, nàng không muốn nói chuyện cùng người có đầu óc không ‘trong sáng’.
Ban Họa!
Khang Ninh Quận Chúa. Ma ma phủ Trưởng Công Chúa duy trì nụ cười, nói với Khang Ninh: Mời theo nô tỳ.
Khang Ninh Quận Chúa nhìn nụ cười trên mặt ma ma không có bao nhiêu nhiệt độ, trong lòng khó chịu không nói ra được. Phụ thân của nàng ta bởi vì nguyên nhân là Trưởng Công Chúa, không thể trở thành Thái Tử, tự nhiên cũng vô duyên với hoàng vị. Mà hiện tại cả nhà bọn họ lại không thể không ăn mặc lộng lẫy đến đây chúc thọ Trưởng Công Chúa, mà thái độ còn nóng hơn tình hình của những người khác, tư thái thả thấp hơn.
Thắng làm vua thua làm giặc, thắng làm vua thua làm giặc!
Nếu nàng ta là Công Chúa, tiểu tiện nhân Ban Họa này tính là gì? !
Khang Ninh Quận Chúa, không biết ngài thích mặc y phục thế nào?
Khang Ninh quay đầu nhìn trong phòng, trong phòng có một loạt tủ áo thật dài, bên trong treo các loại cung trang hoa lệ, mỗi một bộ đều được thêu vô cùng bất phàm, nàng ta ngẩn người, nhìn ma ma dẫn đầu, không biết bà có ý gì.
Đây đều là y phục mà Quận Chúa nhà chúng ta chưa từng mặc qua, bình thường đều là lão nô quản. Mắt ma ma nhìn Khang Ninh, từ trong ngăn tủ tìm ra một bộ cung trang màu tím: Làn da ngài trắng nõn, khí chất bất phàm, bộ váy này miễn cưỡng phù hợp với trang sức của ngài.
Đầu váy xoè rất xinh đẹp, đuôi váy dùng ám văn thêu hình Khổng Tước bay lên, tỏa ra ánh sáng lung linh, hoa lệ mười phần.
Khang Ninh có chút động tâm, thế nhưng nàng biết mình không thể mặc.
Toàn bộ người Kinh Thành đều biết, Huệ Vương tôn trọng tiết kiệm, thờ phụng Phật giáo, thê thiếp con cái không thể dùng đồ vật quá hoa lệ.
Không được. Khang Ninh dời ánh mắt, chỉ vào một bộ váy ngắn màu trắng nói: Ta thích đơn giản một chút.
Ma ma theo lời lấy y phục đến cho Khang Ninh thay nhưng lúc mặc váy lên rồi, Khang Ninh liền ý thức được không ổn, cái này váy nhìn như bình thường, nhưng lại là vải tuyết gấm nước phụ thuộc cống lên, bởi vì chế tác không dễ, cho nên số lượng rất ít, chỉ cung cấp cho bệ hạ, Thái Hậu Hoàng Hậu sử dụng, không nghĩ tới phủ Trưởng Công Chúa vậy mà dùng nó làm quần sam.
Tốt, cứ như một tiên nhân xuất trần. Mắt ma ma mang vẻ tán thưởng: Ánh mắt Quận Chúa thật tốt, váy này quả nhiên mới xứng nhất với ngài.
Khang Ninh đứng thẳng người trước gương đồng, nhìn dáng người mình uyển chuyển, nói không nên lời đổi lại, váy này... Là người phủ Trưởng Công Chúa bảo nàng ta thay, nàng ta không tính là bất tuân quy định của phụ thân.
Lúc đi ra từ viện, Khang Ninh cảm thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh diễm nhìn mình, lúc ngồi xuống uống trà, nàng ta không nhịn được nghĩ, Thành An Bá có để ý đến mình không?
Dung Bá gia thật có kiến thức sâu rộng!
Lời này thật hay!
Thiếu gia ăn chơi quan hệ tương đối tốt với Ban Hằng đều có địa vị cao, đại thọ Trưởng Công Chúa, bọn hắn đương nhiên cũng phải đến chúc thọ. Thật ra bọn hắn cảm thấy người như Dung Hà, tất nhiên miệng đầy chi, hồ, giả, dã*, lễ nghi quy củ, không nghĩ tới tán gẫu cùng mới phát hiện đối phương là quân tử chân chính, mà