Cho nên, hôm nay nàng là cố tình để Thải Vi đánh vào mặt Bạch Nhược Kỳ.
Làm như vậy, có vài tầng mục đích.
Đầu tiên, có thể nhục nhã Bạch Nhược Kỳ. Tiếp theo, có thể luyện lá gan cho Thải Vi.
Cuối cùng, quan trọng hơn chính là, cứ như vậy, Thải Vi liền tính đã hoàn toàn đắc tội với Bạch Nhược Kỳ, chỉ cần rời khỏi sự che chở của Hoàng Nguyệt Ly, nàng sẽ nhanh chóng nhận phải sự trả thù điên cuồng của Bạch Nhược Kỳ.
Nếu nàng dám có giao dịch với bên ngoài, phản bội Hoàng Nguyệt Ly, chờ đợi nàng, tuyệt đối là hậu quả thê thảm.
Đây được gọi là đầu danh trạng.
Trải qua chuyện này, Hoàng Nguyệt Ly mới công nhận Thải Vi là người của mình.
Vốn dĩ, nàng nắm giữ không ít công pháp Thiên Giai, nhưng nếu hiện tại lấy ra, sẽ quá mức kinh thế hãi tục, hơn nữa tư chất của Thải Vi cũng có hạn, công pháp Huyền Giai đã là thích hợp nhất.
Dù vậy, Thải Vi cũng đã cảm động đến rơi nước mắt, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoàng Nguyệt Ly.
"Tam tiểu thư, ngài đối nô tỳ thật tốt, nô tỳ chưa từng nghĩ tới mình còn có thể tu luyện, thật là sự tình nằm mơ cũng không dám nghĩ. Về sau nô tỳ nhất định sẽ tận lực hầu hạ ngài, lên núi đao, xuống biển lửa, tuyệt không do dự!"
Hoàng Nguyệt Ly cười nói: "Nhớ kỹ lời ngươi nói, đúng rồi, hiện tại có chuyện muốn ngươi đi làm."
"Thỉnh Tam tiểu thư phân phó."
Thái độ của Thải Vi, so ngày thường lại càng thêm cung kính vài phần.
Hoàng Nguyệt Ly nói: "Trong phủ chỉ có một mình ngươi là nha hoàn cùng hai bà quét rác, cũng quá tồi tàn. Chờ ngươi đi gặp người giao dịch nô lệ, chọn mấy tiểu nha đầu đáng tin cậy cùng với người gác cổng người làm vườn, thu thập biệt viện này sạch sẽ một chút. Về sau, ngươi chính là đại nha hoàn quản sự biệt viện."
Hôm nay nếu như có mấy người gác cổng canh gác đại môn, cũng không đến mức để cho Bạch Nhược Kỳ chạy thoát như vậy.
Thật vất vả để dạy cho nàng ta chịu phục, đúng là thời điểm để lên giá a!
Đáng tiếc, đáng tiếc! Quá đau đớn!
"A? Nhưng, hiện tại để mua một số nha hoàn, cũng cần không ít tiền......"Lời nói còn chưa dứt, Hoàng Nguyệt Ly đã vung tay lên về phía nàng, ném ra một túi bạc lớn.
Thải Vi sửng sốt: "Bạc này......"
Túi bạc này ước tính cũng phải có tầm 50 lượng, mà trong nhà đã không có tiền, thực phẩm đều ăn không nổi, nhưng Tam tiểu thư lại vừa lấy ra một túi bạc lớn.
Hoàng Nguyệt Ly ha hả cười, "Nhanh chóng đi thôi."
Nàng mới sẽ không nói cho Thải Vi, bạc này là vừa rồi lấy được từ trên người Bạch Nhược Kỳ.
Đều đã nháo đến địa bàn của nàng, sao có thể không lưu lại chút đồ vật mà để nàng ta rời đi đây?
Bởi vì sự tình của Bạch Nhược Kỳ, lãng phí cả đêm, mãi đến ngày hôm sau, Hoàng Nguyệt Ly mới đi ra cửa.
........Edit & Dịch: Emily Ton......
Tại lối vào của Thiên Trân Các, ngựa xe như nước, người đi đường như dệt.
Hoàng Nguyệt Ly đang ngẩng đầu nhìn tấm biển của cửa hàng.
Nàng biết rõ đạo lý hoài bích có tội*, cho nên lần này mang huyền khí ra bán, nàng phải cố ý cải trang giả dạng, bôi đen toàn bộ khuôn mặt, còn mặc một cái áo choàng màu xám đen trùm đầu.
*Đây là một phần của câu thành ngữ: thất phu vô tội, hoài bích có tội. Ý nói kẻ vô tri không có tội, chỉ vì mang bảo ngọc mà có tội. (怀璧其罪)
Một quả bóng lông màu vàng rực xuất hiện từ bên trong áo choàng của nàng. Đầu tiên là nghiêng đầu nhỏ, đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, tiếp theo mới chui toàn bộ ra ngoài, đập cánh nhỏ, đậu ở trên vai Hoàng Nguyệt Ly.
"Chi chi ——!"
Tiểu phượng hoàng thấp giọng kêu lên.
Hoàng Nguyệt Ly là chủ nhân của Thiên Hoàng Quyết, cùng tiểu phượng hoàng tâm ý tương thông, có thể giao lưu thông qua thần thức, nhanh chóng nghe hiểu nó nói.
Vật nhỏ này là đang phàn nàn mình đã đói bụng, muốn ăn sáng!
Hoàng Nguyệt Ly trừng mắt liếc nhìn nó một cái: "Vừa rồi không phải đã cho ngươi ăn bánh bao thịt, chính ngươi không chịu ăn, hiện tại lại kêu đói bụng? Không phải đang chơi ta đi?"