Thẩm Lan xốc lên tấm rèm màu hải thiên hà (1) bước ra khỏi phòng chính, thấy mấy người Niệm Xuân cầm đèn lưu ly đứng chờ dưới hành lang, nàng dặn Niệm Xuân: “Ta bị gia cấm túc ba ngày, ba ngày này tất cả công việc nhờ cô thay ta xử lý.”
Niệm Xuân cùng Thúy Vi đều ngẩn ra.
“Đang yên đang lành sao lại bị cấm túc?” Niệm Xuân liếc nhìn Thúy Vi, thầm nghĩ Thúy Vi vừa nói có việc muốn bẩm, Thấm Phương liền bị phạt, chẳng lẽ là do Thúy Vi tố cáo?
Nghĩ vậy, Niệm Xuân hạ giọng, “Ta ở ngoài này còn nghe tiếng Gia đập nát chén trà, sợ đến nỗi tim ta đập thình thịch, cô đã làm gì mà chọc giận ngài ấy vậy?”
Thẩm Lan lắc đầu, chỉ là rõ ràng nàng có thể mời Bùi Diên rời đi nhưng lại cố tình bắt trói hắn, khiến Bùi Thận đâm lao phải theo lao. Bùi Thận khó chịu trong lòng, muốn mượn cơ hội bộc phát ra mà thôi.
Nàng lấp liếm: “Không có gì.”
Niệm Xuân vội vàng: “Sao lại không có gì được chứ? Cấm túc tuy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cô bị chủ ghét, tiện tay cho cô cưới những gã ế vợ, mấy kẻ ham mê cờ bạc, hoặc những kẻ vũ phu đánh vợ. Đến lúc đó, cô kêu trời không thấu kêu đất không hay. Ta xem cô tính sao!”
Thẩm Lan hơi giật mình, gượng nở nụ cười. Việc cấp bách lúc này là nhanh chóng chuộc thân rời đi, nếu không làm gì còn cơ hội chờ tới kẻ ế vợ? Bùi Diên vốn đã muốn nàng, bây giờ nàng bắt trói hắn, Bùi Diên không dám gây sự với Lâm Bỉnh Trung, đợi ngày sau chắc chắn đến tìm nàng tính sổ. Cũng không biết Bùi Thận định xử lý Bùi Diên ra sao? Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan biết nàng có ý tốt, cười nói: “Cô nếu thương ta, một ngày ba bữa đưa cơm là được.”
Niệm Xuân trợn mắt liếc nàng, quát: “Ai thèm thương cô? Để cô ăn thử cơm thừa canh cặn, đói chết cho biết!”
Thẩm Lan cười khẽ, đang định quay người về phòng, Thúy Vi đứng bên cạnh bỗng nhích lên một bước: “Cô ngoại trừ bị cấm túc ba ngày, có còn bị phạt gì khác?”
Thẩm Lan lắc đầu, tiếp tục dời bước.
Mặt mũi Thúy Vi trắng nhợt, ngơ ngẩn đứng nghẹn lời, lừa gạt Đại thái thái, theo dõi hành tung của Tứ thái thái, bắt trói Tứ lão gia, phạm phải nhiều tội lớn như vậy mà chỉ cấm túc ba ngày?
Nàng vò khăn, vội níu Thẩm Lan lại: “Chẳng lẽ cô lại lừa Gia? Tội lớn như vậy, sao lại chỉ cấm túc là xong?”
Thẩm Lan nhìn nàng, từ tốn nói: “Cô nói vậy là ý gì? Gia thấu rõ mọi sự, làm sao ta có thể gạt được ngài?”
Thúy Vi tái mặt, vội vàng nói: “Ta không phải có ý đó.”
“Vậy đó là ý gì?” Thẩm Lan dịu giọng hỏi một cách chân thành.
Thúy Vi bị chặn họng liền lạnh giọng: “Gia phạt cô cấm túc, cô ở đây nhăn nhó với ta làm gì? Huống hồ tội cô tày đình, có lẽ không chỉ bị cấm túc đâu nhỉ?”
“Ta lừa cô làm chi, quả thật chỉ cấm túc ba ngày.” Thẩm Lan cười khẽ, “Cô đã có nhiều việc muốn hỏi như vậy, không bằng đi hỏi thẳng Gia xem sao.” Dứt lời, đội ánh trăng thong thả rời đi. Để lại Thúy Vi đứng dưới hành lang hồn bay phách lạc nhìn theo bóng nàng.
Niệm Xuân cạnh bên thấy thế, không nhịn được hỏi: “Cô để ý Thấm Phương bị phạt ra sao quá vậy, chẳng lẽ là cô tố cáo Thấm Phương, hại nàng bị Gia khiển trách?”
Thúy Vi không nói lời nào, chỉ mờ mịt u buồn. Thấy nàng như vậy, Niệm Xuân cho rằng nàng ngầm thừa nhận, càng tức tối: “Cô tố cáo nàng, hại Gia ghét nàng, mai đây nếu lỡ nàng bị ném cho gã ế vợ, cô nhẫn tâm sao? Làm vậy thì cô ích lợi gì?”
Thúy Vi hoàn hồn, phản bác lại: “Cô ta lén chủ làm việc, lý ra nên phạt thật nặng. Cho dù có bị Gia tiện tay ném cho ai, đó cũng là dĩ nhiên.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Niệm Xuân tức bật ngửa, tính tình đanh đá trỗi dậy, há mồm mắng: “Cô có người chống lưng, chúng ta một lũ thấp cổ bé họng không dám tranh giành với cô, lỡ đâu chọc cô giận lên, đi tố cáo với Đại thái thái, tố cáo với Gia, thế chẳng phải cả lũ đều bị đuổi ra ngoài? Còn lại mỗi mình cô hầu hạ Gia cho tiện?”
“Cô nói bậy gì đó.” Thúy Vi há mồm cãi lại, nhưng Niệm Xuân vốn miệng lưỡi chua ngoa, bùm bùm như pháo đốt tiếp tục mắng.
“Tưởng rằng ta không biết lòng cô nghĩ gì sao? Thế vào chỗ của Thanh Đông để tới hầu Gia, vừa tới đã đuổi Thấm Phương đi. Tiếp theo có phải muốn nhìn chằm chằm ta cùng Hòe Hạ, Tố Thu, có dịp thì dẫm lên mấy người chúng ta mà trèo lên cành cao. Thế thì cô lầm rồi. Thấm Phương lành tính, để mặc cô làm loạn, chứ ta thì không. Cô nếu lấn lên đầu ta, cho dù ngay trước mặt Gia, ta cũng phải xé nát miệng của cô!”
“Cô, cô……” Thúy Vi tức đến mặt mũi đỏ bừng, nói không nên lời.
Niệm Xuân nói xong, trong lòng đỡ ngột ngạt, hất cằm quay người định đi, bỗng trông thấy có bóng người đứng trước cửa, khoác áo bào xanh ngọc, tựa cây tùng trước đình, cao gầy thẳng tắp.
Thúy Vi nãy giờ bị Niệm Xuân chèn ép, trông thấy Bùi Thận, ấm ức thút thít: “Gia.”
Bùi Thận vừa nãy đứng trong phòng hô người, hô hai tiếng không thấy ai trả lời, lúc này mới ra cửa xem thử. Vốn đang ôm cục tức, lúc này cười lạnh không ngừng nói: “Ta cũng không biết ở Tồn Hậu Đường này còn có hạng miệng lưỡi lanh lợi như vậy, làm đứa nha hoàn thật uổng cho nhân tài không được trọng dụng.”
Mặt mày Niệm Xuân tái nhợt, biết Bùi Thận có lẽ đã nghe được đầu đuôi, vội vàng dập đầu nói: “Bẩm Gia, nô tỳ biết tội.”
Bùi Thận thấy đám nha hoàn này không tuân quy củ, túm lấy nhau bịa chuyện vớ vẩn, trong lòng sinh giận, lạnh lùng trách mắng: “Thấm Phương đâu? Đi hỏi một chút xem nàng quản lý nha hoàn kiểu gì đây?”
Tiểu nha hoàn chạy việc vặt còn nhỏ tuổi, không biết nhìn sắc mặt, khó xử nói: “Gia, Thấm Phương tỷ tỷ mới rồi dặn dò, nói nàng bị cấm túc, vạn sự không cần tới tìm nàng.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Bùi Thận tức giận: “Bảo nàng cấm túc ba ngày là tính từ ngày mai, ban đêm đi ngủ cũng tính là cấm túc?”
Tiểu nha hoàn bị hù nhảy dựng, vội vã cuống quít chạy đi tìm Thấm Phương.
Trăng khuyết như móc câu, sao tụ từng chùm thưa thớt, Thẩm Lan trở về phòng, khép lại cửa sổ mắt cáo dán giấy lá liễu, cởi giày dép áo ngoài, vén màn lụa, gối lên chiếc gối mềm xanh đá, thở dài một tiếng.
Dù sao đi nữa, cũng phải ngủ một giấc trước đã.
Ai ngờ nàng vừa nằm xuống, bỗng có tiểu nha hoàn tới báo Gia tìm Thấm Phương tỷ tỷ. Thẩm Lan vội vàng chạy về, thấy trong viện đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn vú già quỳ đầy đất.
Tiểu nha hoàn đã kể lại với nàng chuyện Niệm Xuân cùng Thúy Vi tranh cãi, chọc Bùi Thận tức giận, nhưng Thẩm Lan phảng như không hay biết, hỏi: “Thưa Gia, có việc gì thế ạ?”
Bùi Thận lạnh lùng nói: “Ta ra ngoài làm việc công, chỉ ghé về mấy bận vội vàng, không kịp chỉnh đốn nhân sự trong viện. Giao cho cô quản lý, cô quản thành kiểu gì đây?”
Thẩm Lan theo y về Phủ Quốc Công mới được năm sáu ngày, hành lý tới giờ cũng mới sửa soạn xong, càng chưa nói Thúy Vi thậm chí mới tới được một ngày, nàng cho dù muốn xen vào cũng đâu có kịp?
Rõ là y giận dữ trong lòng, đụng chuyện phát cáu, Thẩm Lan cũng chỉ đành nhận lỗi: “Gia, nô tỳ làm việc không ổn, xin Gia trách phạt.”
Bùi Thận thấy nàng cung kính nhận sai, lửa giận càng vượng, lạnh lùng nói: “Hai nha đầu này tranh chấp trong viện, nói đông nói tây, còn dám nói trên đầu chủ, phạt mỗi đứa năm gậy.”
Thúy Vi cùng Niệm Xuân quỳ trên mặt đất nước mắt và nước mũi chảy ròng, không ngừng dập đầu: “Nô tỳ biết sai”, “Cầu Gia tha mạng”, “Gia tha cho nô tỳ.”
Gậy đánh là gậy chuyên dùng trong quân, cây nào cây nấy to chừng một cánh tay người, đánh một gậy xuống cũng phải da tróc thịt bong. Thẩm Lan không đành lòng, thấp giọng nói: “Gia, Thúy Vi là Đại thái thái thưởng. Mấy năm nay Gia không ở trong phủ, Niệm Xuân không có công lao cũng có khổ lao.”
Bùi Thận cười lạnh: “Qua miệng cô, ai cũng có lý do để không bị đánh. Nếu đã thế, cô đã tìm xong lý do cho bản thân chưa?” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com
Thẩm Lan ngẩn ra, nàng nên nói bản thân làm việc đắc lực có công, hay nên nói nàng cần cù chăm chỉ có khổ? Đột nhiên nàng lại không nghĩ ra được lý do gì để xin cho chính mình.
Mà cũng có lẽ là, những ngày này liên tiếp bị ấm ức, khuất nhục, nàng nghẹn một hơi, không chịu mở miệng xin tha.
Thấy nàng ngay cả nửa câu nhỏ giọng cầu xin cũng không chịu nói, lửa giận của Bùi Thận cháy hừng hực, đúng lúc này, Trần Tùng Mặc được lệnh, dẫn theo mấy thân vệ mang gậy chạy vội đến.
Bùi Thận lạnh mặt nói: “Thấm Phương quản giáo nha hoàn không ra sao, phạt năm gậy.”
Trần Tùng Mặc hơi giật mình, bước tới trước mặt Thẩm Lan, chắp tay nói: “Thấm Phương cô nương, đắc tội.” Nói xong thì giơ gậy lên.
Nếu là lúc bình thường, xin tha thì xin thôi, vùng vằng với ai chứ đừng vùng vằng với tính mạng của bản thân. Nhưng mấy ngày nay, đầu tiên là bị Bùi Diên khinh nhục, lại bị Bùi Thận phạt quỳ, không những không thể báo thù Bùi Diên còn phải trăm cay ngàn đắng mới kết thúc. Thẩm Lan vốn dĩ đã cảm thấy khuất nhục, lúc này Thúy Vi cùng Niệm Xuân tranh chấp lại muốn nàng tới chịu phạt, đã vậy con đường tương lai lại vẫn mịt mờ mông lung.
Thẩm Lan phẫn uất khó nén, u buồn đan xen, ngực như mắc nghẹn, cảm thấy nếu mở miệng cầu xin, ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng sót lại cũng bị chôn vùi. Nàng cương quyết không chịu cúi đầu, cắn chặt răng ngà nằm lên ghế, nhắm mắt lại chịu đòn.
Thấy nàng cứng rắn như vậy, Bùi Thận càng thêm cáu giận, mặt mũi sa sầm, không nói tiếng nào.
Hai bên giằng co, không ai chịu nhường.
Chú thích:
(1) Màu hải thiên hà: chỉ tầng mây và bầu trời nhuộm màu đỏ nhạt trong biển mây rực rỡ, y phục mùa xuân của cung nhân thời nhà Minh có màu này. (Baidu)