“Kỳ Văn, ngươi là huynh đệ của ta. Điểm này, ta sẽ vẫn nhớ.” Thu hồi nụ cười trên mặt, Tần Trạch Dật thần sắc trịnh trọng nhìn Tiết Kỳ Văn. Kỳ Văn chưa từng nghiêm túc nói chuyện như vậy với hắn, chắc là thật sự giận. Hắn không muốn mất đi người huynh đệ Kỳ Văn này, càng không muốn đứng ở trên lập trường đối lập với Kỳ Văn. Muốn hắn cam kết không làm tổn thương U Nhiễm, hắn không làm được. Nhưng là hắn sẽ nhìn trên mặt mũi của Kỳ Văn, tận lực thỏa mãn yêu cầu của U Nhiễm. Vị trí Thái tử phi, nếu như U Nhiễm nhất định muốn ngồi, cũng không phải là không thể thương lượng.
“Trạch Dật, nhớ lời huynh nói ngày hôm nay. Nếu không, đừng trách ta làm huynh đệ không nói tình nghĩa.” Tiết Kỳ Văn không có để ý Tần Trạch Dật tránh mà không trả lời. Nếu như Tần Trạch Dật trực tiếp đồng ý sẽ không làm tổn thương U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn sẽ hoàn toàn thất vọng đối với vị Thái tử điện hạ này. Trong lòng Tiết Kỳ Văn rõ ràng, chính là bởi vì Tần Trạch Dật chú ý đến tình huynh đệ giữa bọn họ, mới không dùng lời qua loa tắc trách hắn. Chỉ dựa vào điểm này, hắn cũng sẽ không đứng ở bên đối địch với Tần Trạch Dật.
“Tốt, tìm thời gian hai ta đánh một trận. Nhiều năm rồi chưa có đánh, cũng nên đọ sức.” Lần nữa treo lên nụ cười, Tần Trạch Dật lớn tiếng nói.
“Ta mới không đánh với huynh. Đánh thua mất mặt không nói, đánh thắng còn phải bị muội muội oán giận.” Thấy Tần Trạch Dật nói sang chuyện khác, Tiết Kỳ Văn thuận theo trả lời.
“U Nhiễm sẽ không hẹp hòi như vậy.” Tần Trạch Dật tâm tình rất tốt, giúp Tiết U Nhiễm nói chuyện.
“Con bé không hẹp hòi, con bé đơn giản là cố tình gây sự. Thái tử điện hạ ngài hãy giúp đỡ, sớm ngày cưới trở về đi thôi! Con bé còn ở Tiết Vương phủ, chịu tội chính là ta a!” Tiết Kỳ Văn vẻ mặt buồn bã nói.
“Cưới trở về vậy người chịu tội không phải là bản Thái tử?” Nhướn mi, Tần Trạch Dật tới đấu võ mồm với Tiết Kỳ Văn.
“Sao có thể giống nhau? Nha đầu kia cũng chỉ nghe lời huynh, mới sẽ không để huynh chịu tội. Nhiều lắm là nhàm chán đi làm một chút chuyện, tìm cho huynh chút việc làm mà thôi.” Tiết Kỳ Văn không nhường bước phản bác.
“Được rồi được rồi, không đấu võ mồm với ngươi. Ta đi về trước.” Khoát khoát tay, Tần Trạch Dật tâm tình vui vẻ xoay người rời đi. Lúc đi qua bên người Tiết Tâm Lam, cước bộ của Tần Trạch Dật dừng lại một cái, nhưng là cũng không nói gì rồi đi qua.
“Đừng quên nhanh chóng cứu huynh đệ thoát khỏi bề khổ a!” Tiết Kỳ Văn hướng về phía bóng lưng của Tần Trạch Dật la ầm lên.
“Chờ xem!” Không có chán ghét như trước đây, giọng nói của Tần Trạch Dật rất là nhẹ nhàng.
Tiết Tâm Lam như bị sét đánh. Cái gì gọi là chờ? Ý của Thái tử ca ca là huynh ấy nhất định sẽ cưới Tiết U Nhiễm làm Thái tử phi? Vậy nàng được coi là cái gì? Thái tử ca ca vừa mới muốn nàng, tại sao có thể vừa xoay người liền cưới Tiết U Nhiễm? Nàng tự biết lấy xuất thân của mình tuyệt đối không làm được Thái tử phi, nhưng là tại sao nhất định phải là Tiết U Nhiễm?
Nhìn bộ dáng Tiết Tâm Lam lảo đảo muốn ngã, Tiết Kỳ Văn khó có được tốt bụng quan tâm một chút: “Tâm Lam sắc mặt hình như không được tốt lắm, không thoải mái?”
“Tâm Lam không có sao.” Bị đả kích lớn Tiết Tâm Lam cũng không cố gượng hành lễ với Tiểu Vương gia, hoảng sợ chạy đi.
Nhìn bóng dáng lảo đảo của Tiết Tâm Lam, Tiết Kỳ Văn cười rất là xảo trá. Đang chuẩn bị mở miệng bổ sung một câu, chợt thấy Tần Trạch Dật đã đi mà quay lại.
“Kỳ Văn, năm ngày sau, Trưởng công chúa hồi cung. Mẫu hậu sẽ ở trong cung thiết yến, nhớ nói cho U Nhiễm một tiếng.” Không đợi Tiết Kỳ Văn phản ứng, Tần Trạch Dật cũng không quay đầu lại rời đi.
Nụ cười xảo trá trên mặt Tiết Kỳ Văn cứng đờ, lưu lại năm chữ ‘Trưởng công chúa hồi cung’ ở bên tai hắn vọng về.
Ban đêm, bên trong Quận chúa các, Tiết Kỳ Văn và Tiết U Nhiễm ngồi đối diện nhau.
“Hôm nay ta dò xét ý tứ của Thái tử. Đối với việc lấy muội, hắn không hề bài xích nữa.” Tiết Kỳ Văn mở đầu lên tiếng.
“Ta sẽ cố gắng để cho hắn phát hiện lấy một thê tử như ta cũng không phải là chuyện tốt.” Nghiêm mặt, giọng nói của Tiết U Nhiễm lạnh như băng ngàn năm. Nàng tuyệt đối không muốn gả cho Tần Trạch Dật.
“Dục tốc bất đạt, không thể nóng vội.” Tùy ý tựa lưng vào ghế ngồi, Tiết Kỳ Văn định liệu trước nói.
“Ca, nhớ giúp ta đi tìm Sở Lăng Húc.” Thở dài một cái, Tiết U Nhiễm bất đắc dĩ nói. Trong đoạn thời gian này, nàng không thể đi ra ngoài gặp Sở ngốc tử.
“Gấp cái gì? Trước hai người cũng không phải là mười ngày nửa tháng mới có thể gặp một lần sao? Gia nghiệp Sở gia lớn như vậy lại ở Tuyên thành, chẳng lẽ còn sợ hắn chạy không được? Không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết, thì tạm thời cắt đứt tất cả tiếp xúc với Sở Lăng Húc. Bất luận là muội hay là ta, chính là Tư Nguyệt và Tề Phong cũng không thể đi truyền tin cho Sở Lăng Húc. Thái tử điện hạ không phải là người dễ lừa gạt. Muốn hắn hoài nghi một người dễ như trở bàn tay, để cho hắn tin tưởng một người lại khó càng thêm khó. Cho nên, muội phải đàng hoàng sống ở Quận chúa các. Mấy ngày nữa, chuẩn bị vào cung dự yến.” Tiết Kỳ Văn không chút lưu tình khiển trách. Hắn không xác định được Tần Trạch Dật bày bao nhiêu cơ sở ngầm ở bên ngoài Tiết Vương phủ, cũng không xác định được Tần Trạch Dật có phái người đi theo bên người Sở Lăng Húc hay không. Nhưng là hắn tin tưởng Tần Trạch không thể nào cái gì cũng không làm. Vì U Nhiễm và Sở Lăng Húc, nên đứt nhất thì nhất định phải đứt.
“Dự yến? Tại sao lại phải vào cung a? Ta không muốn đi.” Nghe nói lại phải vào Hoàng cung, trước mắt Tiết U Nhiễm lập tức hiện ra bộ dáng giương nanh múa vuốt của Tần Thi Y và Quý Như Nhã. Thật sự rất không muốn gặp hai người kia a!
“Nhất định phải đi!” Tiết Kỳ Văn vẻ mặt không thể nghi ngờ, ngay sau đó nhẹ giọng trầm thấp nói, “Nàng trở lại.”
“Nàng? Nàng nào?” Bị lời của Tiết Kỳ Văn làm cho như rơi vào sương mù, Tiết U Nhiễm nghi ngờ hỏi.
Không có lập tức trả lời Tiết U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn đứng lên đi về phía ngoài cửa. Một thoáng bước qua ngưỡng cửa kia, đưa lưng về phía Tiết U Nhiễm khạc ra ba chữ: “Trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa? Nàng? Sững sờ nhìn hành động dị thường của huynh trưởng nhà mình, trong mắt Tiết U Nhiễm lóe lên một tia tinh quang. Trưởng công chúa trở lại, huynh trưởng đại nhân hình như có chút mất hồn mất vía nha!
“Mẫu phi, U Nhiễm vội tới thỉnh an ngài đây!” Ngày hôm sau sáng sớm, Tiết U Nhiễm chạy thẳng đến viện của Vương phi. Vừa vào cửa, liền lớn tiếng la hét.
“U Nhiễm hôm nay sao lại nhu thuận như thế? Thật là kỳ lạ!” Đối với nữ nhi Tiết U Nhiễm này, Tiết Vương phi chính là thương vào tận xương. Nhìn thấy nàng, tất nhiên cao hứng không thôi.
“Mẫu phi, U Nhiễm lúc nào thì không nhu thuận rồi?” Cười kéo cánh tay Tiết Vương phi, Tiết U Nhiễm bất mãn phản bác.
“Phải phải, U Nhiễm nhà ta nhu thuận nhất. Nói đi, sáng sớm, tìm đến mẫu phi vì chuyện gì?” Nữ nhi của mình mình hiểu rõ nhất, Tiết Vương phi cũng không tin U Nhiễm là đặc biệt vội tới thỉnh an.
“Mẫu phi, ngài thật lợi hại! Như vậy cũng có thể bị ngài đoán được. Thật ra thì ta chính là nghe nói Trưởng công chúa trở về, nên tò mò tới hỏi một chút mà thôi.” Nói chuyện với mẫu phi của mình, Tiết U Nhiễm từ trước đến nay đều không quanh co lòng vòng.
“Trưởng công chúa? Trưởng công chúa trở lại thì có cái gì phải ngạc nhiên?” Không hiểu rõ ý tứ của Tiết U Nhiễm, Tiết Vương phi kinh ngạc hỏi.
“Ta chính là muốn biết Trưởng công chúa và ca ca có biết nhau không?” Le lưỡi, Tiết U Nhiễm xin lỗi bổ xung một câu. Nàng nhưng là phải nín tò mò một đêm, thật vất vả mới nhịn được đến bây giờ mới đến hỏi thăm. Vì kích động, cho nên không có biểu đạt rõ ràng...
“Trưởng công chúa và Kỳ Văn? Hai người bọn họ khi còn bé có gặp một lần.” Suy nghĩ một lát, Tiết Vương phi nói.
“Thật? Chuyện gì xảy ra? Mẫu phi, ngài nói một chút đi!” Lắc lư cánh tay của Tiết Vương phi, Tiết U Nhiễm vội làm nũng nói. Trưởng công chúa! Công chúa có quyền thế nhất Tuyên quốc! Đây chính là tồn tại mà tôn quý giống như Tần Thi Y cũng theo không kịp! Tần Thi Y tôn quý là bởi vì nàng ta tốt số được nuôi dưới danh nghĩa của Đương kim hoàng hậu, còn có huynh trưởng trên danh nghĩa là Thái tử điện hạ. Nhưng cùng Trưởng công chúa không giống nhau. Quyền thế sau lưng Trưởng công chúa Tần Thiên Ngọc cho dù là Thái tử điện hạ Tần Trạch Dật cũng không khỏi sinh lòng kiêng kỵ.
Trưởng công chúa Tần Thiên Ngọc, năm nay mười tám tuổi, là Quý phi nương nương đã qua đời sinh ra. Lạc Tử Nghiên mẹ đẻ của Tần Thiên Ngọc, nữ nhi của Lạc tể tướng đương triều, năm đó là Trắc phi của Thái tử. Lạc thừa tướng là nguyên lão tam triều, càng thêm hiện nay là cố mệnh đại thần. Nghe nói Tiên hoàng hết sức coi trọng Lạc tể tướng, cho nên ban cho ái nữ Lạc Tử Nghiên của Lạc gia làm Trắc phi của Thái tử đương thời. Khi đó, Đương kim hoàng thượng còn là Thái tử, rất sủng ái Lạc Tử Nghiên. Có thể nói là kiêm điệp tình thâm, ghen chết người khác.
Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, số mạng nhiều ngang trái. Ai có thể nghĩ tới thời điểm Lạc Tử Nghiên sinh Tần Thiên Ngọc lại sẽ khó sinh mà hương tiêu ngọc vãn? Khi đó Thái tử điện hạ tuổi trẻ khí thịnh, đau đớn vì mất đi người thương hắn đem toàn bộ phẫn hận chuyển đến trên người Tần Thiên Ngọc mới được sinh ra. Vì vậy, Tần Thiên Ngọc ở phủ Thái tử cực kỳ không được coi trọng, lại càng không được Thái tử sủng ái. Thậm chí có cả lời đồn đãi Tần Thiên Ngọc bị nhét vào hậu viện phủ Thái tử mặc cho tự sinh tự diệt.
Lời đồn đãi là thật hay không, không người biết. Bất quá sau khi có lời đồn đãi, Lạc tể tướng lập tức cùng Tể tướng phu nhân vào cung cầu kiến Tiên hoàng. Ngày hôm sau, Tần Thiên Ngọc liền được Tiên hoàng đón vào cung, nuôi ở bên người Tiên hậu. Thật đúng là có mất tất có được. Tần Thiên Ngọc ở phủ Thái tử không được cưng chiều, sau khi vào Hoàng cung lại ngoài ý muốn lọt vào mắt Tiên hoàng và Tiên hậu. Dưới sự cưng chiều của vua, địa vị của Tần Thiên Ngọc ở trong Hoàng cung có thể nghĩ.
Sau lại, Tiên hoàng băng hà, Thái tử vào chỗ. Tiên hậu được tôn làm Thái hậu, Lạc Tử Nghiên được nhớ lại phong làm Quý phi. Đáng tiếc, Tân đế vẫn là không muốn gặp Tần Thiên Ngọc. Không có sự cưng chiều của vua nữa, địa vị của Tần Thiên Ngọc ở Hoàng cung dần dần xuống thấp. Mà Ngũ công chúa được nuôi ở dưới danh nghĩa của Hoàng hậu dần dần trở thành công chúa tôn quý nhất trong Hoàng cung.
Thân là Trưởng công chúa, Tần Thiên Ngọc làm việc rất là khiêm tốn. Nàng rất ít xuất hiện ở trên bất kỳ bữa tiệc nào. Mỗi ngày trừ hầu hạ Thái hậu, rất ít bước ra khỏi tẩm cung của mình. Cho đến ba năm trước đây, Thái hậu bị bệnh qua đời, Trưởng công chúa đến Hoàng Lăng giữ đạo hiếu thay vua.
Giữ đạo hiếu thay vua, danh như ý nghĩa, thay thế Hoàng thượng giữ đạo hiếu. Đi Hoàng Lăng giữ đạo hiếu, không chỉ có coi giữ một mình Thái hậu, mà còn có các triều đại tổ tiên hoàng thất của Tuyên quốc. Đây là di mệnh của Thái hậu trước khi lâm chung. Có lẽ Thái hậu muốn giúp Trưởng công chúa tranh được một phần vinh dự cuối cùng, dùng ba năm niên kỉ đổi được tôn kính của mọi người trên dưới trong Tuyên quốc.
Người sáng suốt đều biết ý nghĩa đại biểu của cái di mệnh này. Mà Hoàng thượng thế nhưng cũng ngầm cho phép Trưởng công chúa lấy được cái phần vinh dự cao nhất này. Không có ai biết Hoàng thượng đến tột cùng là vì di mệnh của Thái hậu hay là bởi vì áy náy với Trưởng công chúa. Tóm lại, năm vừa mới mười năm tuổi Trưởng công chúa Tần Thiên Ngọc theo linh cữu của Thái hậu đi đến Hoàng Lăng.
Trưởng công chúa một mình ở Hoàng Lăng lạnh như băng trông coi ba năm. Hôm nay, Trưởng công chúa mang theo vinh dự không người nào có thể đánh đồng trở về. Cho dù là Thái tử điện hạ Tần Trạch Dật, cũng không thể không thối lui ba phần. Huống chi, trừ ông ngoại là Lạc tể tướng, Tần Thiên Ngọc còn có một cữu cữu ruột nắm trong tay mười vạn đại quân binh quyền đóng ở biên quan. Kiếp trước Tiết U Nhiễm từng nghe Tần Trạch Dật chính miệng cảm thán, nếu Trưởng công chúa là thân nam nhi, tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, ai chết vào tay ai, còn không nhất định.
Tiết U Nhiễm nhớ, kiếp trước cuối cùng Trưởng công chúa gả đến Lăng quốc. Còn huynh trưởng đại nhân nhà mình cưới nữ nhi của một vị đại thần trong triều. Khi đó nàng toàn tâm toàn ý chỉ muốn Thái tử ca ca, đâu có thể chú ý đến dị thường giữa vị Trưởng công chúa này cùng ca ca của mình? Cho dù là hai người đồng thời xuất hiện trước mặt nàng, nàng cũng không dám suy nghĩ đến hướng kia. Phải biết Trưởng công chúa sau khi từ Hoàng Lăng trở về quả thật chính là tồn tại mà không người dám khinh nhờn. Khí chất trong trẻo lạnh lùng kia, khí thế nhiếp người kia, quyền thế cường đại kia... Cậy mạnh bá đạo giống như Tần Thi Y cũng không dám càn rỡ ở trước mặt Trưởng công chúa, người khác thì càng không cần nói ra.
“Ngươi đừng vội. Thật ra thì mẫu phi cũng không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra. Một năm kia ngươi bốn tuổi, Kỳ Văn chín tuổi. Mẫu phi dẫn ngươi và Kỳ Văn đi đến phủ Thái tử. Khi đó Thái tử điện hạ cũng mới chín tuổi. Ngươi vừa đến liền dính vào bên người Thái tử điện hạ, hoàn toàn không để ý đến ca ca của mình. Sau đó, Kỳ Văn liền tức giận. La hét Thái tử điện hạ đoạt muội muội của mình, hắn cũng muốn đi giành muội muội của Thái tử điện hạ. Tiếp, hắn liền chạy. Chúng ta chỉ cho rằng hắn đùa giỡn, cũng không coi là thật. Ai ngờ, chỉ chốc lát sau, người làm tới bẩm báo, Trưởng công chúa khó có được trở về ngụ ở phủ Thái tử cắn Kỳ Văn.” Nói đến đoạn chuyện cũ đó, Tiết Vương phi không biết nên khóc hay nên cười. Khi đó Trưởng công chúa cũng chỉ là một oa nhi sáu tuổi, một ngụm cắn xuống cũng không nhẹ chút nào. Để cho Kỳ Văn than vãn hét to một tháng.
“A? Trưởng công chúa cắn ca ca? Tại sao cắn? Ca ca khi dễ Trưởng công chúa?” Tiết U Nhiễm cũng không nhớ còn có chuyện như vậy nên ngạc nhiên không dứt. Chẳng lẽ là cắn đính ước? Cũng không đúng a! Trưởng công chúa chưa bao giờ lui tới Tiết Vương phủ, lại càng chưa từng ngầm gặp mặt ca ca.
“Cái này phải đi hỏi Kỳ Văn và Trưởng công chúa. Thời điểm ta và Thái tử phi chạy tới, Trưởng công chúa đã hồi cung. Chỉ còn dư lại một mình Kỳ Văn che tay ủy khuất đứng ở đó, hỏi thế nào cũng không nói rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Nên cũng không hiểu rõ.” Nhớ tới dáng vẻ đáng thương của nhi tử, Tiết Vương phi bật cười.
“Hóa ra là như vậy, không trách được ta một chút ấn tượng cũng không có.” Tiết U Nhiễm gật đầu một cái. Không có ầm ĩ lớn a! Nếu như sự kiện kia làm ầm ĩ lớn, chưa biết chừng Trưởng công chúa và ca ca nhà mình còn có thể trở thành một đôi oan gia. A? Đúng vậy a, Trưởng công chúa và ca ca...
“U Nhiễm, ngươi lại đánh cái chủ ý xấu gì đây?” Điểm một cái lên trán Tiết U Nhiễm, Tiết Vương phi dịu dàng trách móc nói. Vừa nhìn U Nhiễm cười ngọt như vậy, cũng biết là chuyện gì xảy ra.
“Không có đâu! Ta chỉ cảm thấy ca ca và Trưởng công chúa thật đáng yêu.” Nghĩ đến Trưởng công chúa, Tiết U Nhiễm cười ngọt hơn.
“Ta đã nói với con, chính là ngàn vạn lần đừng đánh chủ ý lên Trưởng công chúa. Trưởng công chúa không thể so với thường nhân, cho dù là Ngũ công chúa cũng kém vạn lần. Biết không?” Trưởng công chúa xử sự khiêm tốn cũng không có nghĩa là nàng dễ bị lấn át. Trong lòng Tiết Vương phi rất là hiểu rõ vì sao Hoàng hậu lại chưa từng hỏi tới sự tình liên quan đến Trưởng công chúa. Trưởng công chúa là Thái hậu một tay dạy dỗ, chất vấn Trưởng công chúa chính là chất vấn Thái hậu. Trong cung mọi người đều không phải người ngu, tự nhiên sẽ không có người có gan lớn dám bất kính. Tường an vô sự, tuyệt đối là phương pháp chung sống thích đáng nhất giữa Hoàng hậu và Trưởng công chúa.