https://truyensachay.net

Ta Là Đông Phương Bất Bại

Chương 4: Danh sư xuất cao đồ

Trước Sau

đầu dòng
Sau một hồi động khẩu không kết quả, các vị thúc thúc của Ngâm Tuyết quyết định động thủ.

“Tô Kiều Quyền, ngươi thật quá đáng sao cái gì cũng muốn dành với ta, có phải lâu ngày chưa bị đánh thì thấy ngứa phải không?” Dịch Vân căm hận, mắt long lên giận dữ quát.

“Đáng thì đánh ai sợ ai” Tô Kiều Quyền quắc mắt trong tay thiết quạt đã vung lên, không báo trước phóng một loạt ngâm trâm về phía Dịch Vân.”Là ngươi ra tay trước” Dịch Vân nghiêng thân né tránh, trong tay ngân kiếm cũng đã xuất ra, vung lên từng đạo kiếm quang loè loè chém tới.

“ế ế…. các ngươi muốn đánh thì ra ngoài đánh, đây là từ đường nhà ta” Đông Phương Thiên Tuyệt hốt hoảng đứng chắn ngang như gà mẹ bảo vệ dãy dài bài vị tổ tiên.

“Hừ” Dịch Vân cùng Tô Kiều Quyền ném lại một tiếng “hừ” thanh rồi cùng nhau phi thân ra ngoài.

“Có cần đi ngăn họ lại không, ta thấy ….”

“Ngâm Tuyết ngươi đừng lo lắng chuyện ấy xảy ra như cơm bữa, hay để ngũ thúc đưa ngươi đi một vòng đảo”

“hảo”quả thực sau vài ngày dam chân trong phòng Ngâm Tuyết đã bắt đầu thấy nhàm chán, nay có người tự nguyện làm hướng dẫn viên tất nhiên là rất cao hứng nhận lời ngay.

“Không được, Chu Tiếu Khang ngươi không thể đi dạo một mình với hắn”. Kéo Ngâm Tuyết lại gần Đông Phương Thiên Tuyệt thầm thì “nghĩa nữ à, hắn là phong lưu thành tánh tuy là thần y nhưng cũng là thân tình thế nên, sau này ngươi phải cẩn thận một chút”

“lão biến thái , yên tâm đi ta nói là cùng hắn đi dạo nhưng đâu nói là đi cùng hắn một mình, Tiêu Phong chúng ta cùng đi chứ?” Ngâm Tuyết tươi cười hướng Tiêu Phong nói, mặt khác liếc mắt thấy thần sắc Chu Tiếu Khang thoáng biến nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thản như nước.

—————–

Biển xanh, cát trắng , bóng dừa đung đưa Kình Long đảo đúng thật là thiên đường miền nhiệt đới Ngâm Tuyết thầm nghĩ nếu nơi này mà mở một khu nghỉ mát chắc chắn sẽ hốt bạc.Nhưng rất tiếc nhân đến được đây bất quá chỉ là những người muốn rời xa hồng trần, trên đảo ngoài gia trang của Đông Phương Gia còn có một trấn nhỏ, gọi là Ngư Trấn vì nó vốn dĩ là một làng chài nhỏ nhưng sau khi Đông Phương gia dời đến đây đã nhanh chóng phát triển vì dân số tăng vọt.Cộng thêm một ít tài sản phòng thân của mấy vị di dân mới đến, thoạt nhìn Ngư Trấn thanh bình như bao trấn nhỏ khác nhưng nó quá thanh bình đến người khác phải hoài nghi.

Ví như một nơi bình thường không thể có người có thể vác một lúc tám bao gạo, tiểu hài đồng nhở nhơ đùa nghịch với hổ mang, hay gần gũi nhất là nha hoàn Nhược Nhi bên cạnh cũng có khinh công đi mây về gió.Ai, ngẫm lại thì chỉ có Ngâm Tuyết là sinh vật lạ trên đảo hoàn toàn không có kiến thức võ công. Nhưng đại tiểu thư nhà chúng ta trước giờ vẫn rất háo thắng không chịu thua ai bao giờ, vì thế nàng quyết định luyện võ.

“Ngũ thúc Ngâm Tuyết muốn học võ công” Ngâm Tuyết nũng nịu nắm lấy vạt áo Chu Tiếu Khang, nghe nói hắn thích mỹ nhân chắc không thể từ chối đề nghị của một đại mỹ nhân như nàng(tác giả: lại tự kỉ (-__-”’).

“Ngươi học võ công làm gì, bây giờ ngươi là đại tiểu thư của Đông Phương gia có chuyện gì thì tất cả nhân ở Kình Long đảo sẽ sống chết bảo vệ ngươi” Chu Tiếu Khang cười sủng nịnh hướng Ngâm Tuyết thuyết.

“Đúng đấy Ngâm Tuyết ngươi muốn đi đến đâu ta cũng có thể đưa ngươi đi, không nơi nào khinh công của Tiêu Phong không thể vượt qua” Tiêu Phong nhảy vào chắn ngang giữa Chu Tiếu Khang và Ngâm Tuyết hắn quyết không phụ kì vọng của đại ca, bảo vệ Ngâm Tuyết trước tên sắc lang này.

Biết có nói thêm cũng không thu được gì, Ngâm Tuyết đành phất tay tiếp tục đi nhưng trong lòng không khỏi âm thầm tính kế.Nghĩ mãi cho đến khi gần đụng đầu vào cửa cũng không hay, may mắn đầu nàng không u một cục vì Chu Tiếu Khang rất nhanh đã thay cánh cửa bị nàng đụng vào.Hắn cười đến hoan hỉ như hoa xuân đối lập hoàn toàn vẻ mặt đưa đám của Tiêu Phong cùng Đông Phương Thiên Tuyệt.

“không xong rồi, không xong rồi” một gia đinh chạy đến.

“chuyện gì”

“ dạ.. thưa… đảo chủ tam gia và tứ gia đã phá xập phòng bếp thế nên bữa tiệc mừng tiểu thư tối nay…” thấy vẻ mặt hắc tuyến của Thiên Tuyệt gia đinh có chút sợ hãi.

“ Ai, hai cái tên phá hoại này, lần này ta phải bắt chúng đền ta không bỏ tiền ra sửa nữa, thật là tức quá đi mất.”

“Ôi đói bụng quá, đúng là đánh một hồi giãn gân cốt” Không biết từ đâu tên phá hoại thứ nhất Dịch Vân, dáng vẻ ngân thơ xuất hiện.

“Ngươi còn dám kêu đói à” Thiên Tuyệt nghiến răng nghiến lợi.

“ Sao hôm nay nghe nói có tiệc mà sao nhà bếp chậm chạp thế nhỉ?” Tên phá hoại thứ hai Tô Kiều Quyền ẻo lả đi đến.

“ các ngươi đi mà tự nấu tự ăn , đem nhà bếp phá xập mà còn dám lên tiếng à, lần này phải đền tiền nhất quyết ta không bỏ qua nữa đâu” ruốc cuộc nhị không nổi nữa Thiên Tuyệt gầm lên giận dữ.

“đền thì đền, đây đủ chưa?” Tô Kiều Quyền nhét một xấp ngân phiếu vào tay Thiên Tuyệt.

“cũng tạm được” lúc này nhìn Đông Phương Thiên Tuyệt thì có thể chứng thực câu phi gian thương bất khả phú.

“vậy cơm tối làm sao bây giờ?” Dịch Vân vẫn hề hề đáng thương với cái bụng đói.

“để ta, Nhược Nhi , Tiêu Phong hai ngươi đi theo ta, còn lại lão biến thái cùng mấy người kia hai canh giờ sao đến bờ biển” sáng kiến chợt loé lên Ngâm Tuyết , thoăn thoắt quay người đi để mấy đại cao thủ mắt chữ O miệng chữ A không hiểu nàng muốn làm gì.

Khi mặt trời đỏ ửng lơ lửng trên mặt biển , toàn thể nhân Đông Phương gia đã tề tựu ở bãi biển. “Lão biến thái, nhị thúc, tam thúc, mỹ nhân thúc, ngũ thúc lại đây ta cho các người bất ngờ”

Ngâm Tuyết nghiêng thân lộ ra sau lưng một đống lửa lớn đang hừng hực cháy, bên cạnh là Nhược Nhi và Tiêu Phong đang hì hụi sâu từng xiên cá và tôm.

“Hôm nay để ra mắt, ta đãi các vị món hải sản nướng”

“là gì? liệu có ăn được không?” Vương Sư Hoàng nghi ngờ hỏi.

“thử đi sẽ biết”.Nhanh chóng mỗi người có một xiên đồ nướng thơm lừng, ban đầu còn ngập ngừng, nhưng khi đã thử thì không thể cưỡng lại từ miếng nhỏ đến miếng to đều bị các vị chủ nhân của Kình Long Đảo chén sạch.Khi thấy mọi người đã tương đối no bụng, ngà ngà say Ngâm Tuyết ánh lên một nụ cười gian xảo.

“đại gia mọi người ăn có ngon không?’

“ ngon chưa bao giờ ăn ngon như vậy”

“vậy ăn xong thì đến lúc thanh toán đi chứ”

“gì” đồng loạt kêu lên, nhưng cũng rất nhanh hãm thanh xuống.

“thế tiểu Tuyết Tuyết nhà chúng ta muốn thanh toan bao nhiêu đây?” lão biến thái cười giả lả.

“Không lấy tiền”

“thế Tuyết Tuyết muốn gì nào?” Chu Tiêu Khang ân cần hỏi.

“Muốn học võ công”

“không được” sáu người đồng thanh.

“vậy trả lại đô ăn đây, nếu không trả thì ta….”

“Tuyết Tuyết muốn sao?”

“ta sẽ.. thứ nhất một đao chặt đứt tình phụ tử với ngươi lão biến thái,nhị thúc ta sẽ không bao giờ kể những chuyện xưa về tuyệt thế võ công cho lão nữa, ta sẽ tuyệt giao với ngươi tam thúc, còn về mỹ nhân thúc ngươi đừng mơ sẽ giúp ngươi chăm sóc da mặt, ngũ thúc cùng Tiêu Phong đồng dạng tuyệt giao, hừ”.

“đừng như vậy nổi giận Tuyết Tuyết sẽ tổn hao đến nhan sắc, đừng tuyệt giao với ta, tam thúc đáp ứng ngươi dạy ngươi kiếm pháp.”

“ngươi mà dạy cái gì, để ta dạy Tuyết Tuyết ám khí và dịch dung cái đó tương đối nhẹ nhàng phù hợp với nữ nhi”Tô Kiều Quyền nhảy ra dành với Dịch Vân.

“ta dạy ngươi sư tử hống công phu, vì Cuồng Liệt đao không thích hợp với ngươi, không ngờ Vương Sư Hoàng ta lại chịu thua với mưu kế của nha đầu nhà ngươi”.

“vậy Tiêu Phong ta sẽ dạy khinh công”

“dạy ngươi dụng độc” Chu Tiêu Khang miễn cưỡng đạo.

“Còn ngươi lão biến thái?” Ngâm Tuyết chọn mi nhìn Đông Phương Thiên Tuyệt.

“ta dạy ngươi nội công”

“vậy xong, mai bắt đầu học, bật giờ về nghỉ ngơi hảo các vị” Ngâm Tuyết nhảy nhót như con chim nhỏ dời đi.Mấy nhân khẩu nhà Đông Phương tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, ban đầu thấy nữ nhân này dung mạo giống Cầm Ngọc muốn hảo ngoạn một hồi ai ngờ nha đâu này còn thú vị hơn nhiều, có lẽ sẽ là nhân vật thường xuyên gây gà bay chó sủa cho Kình Long Đảo đây.

alt
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc