Nghĩa quân do Thiên Ma Giáo dẫn đầu nhận được thiên thời địa lợi nhân hòa, nên tiến lên chiến thắng như chẻ tre. Chỉ trong vòng vỏn vẹn ba tháng đã hạ gục rất nhiều thành trì, hiện tại nghĩa quân đã tiến đến bên ngoài hoàng thành của Tử Nguyệt Vương Triều. Nghĩa quân hạ trại bên ngoài cách hoàng thành năm dặm, bên trong đại trướng đèn đuốc vẫn sáng rực.
Vây quanh chiếc bàn lớn để hình địa đồ, các tướng lĩnh đang bàn bạc để tìm ra một biện pháp tối ưu đề đánh thành với ít thương vong nhất.Lần ra quân này cũng xuất hiện không ít anh tài, giáo chủ quanh năm chỉ biết ăn chơi vốn Ma Giáo chỉ xem giáo chủ như linh vật trưng cho đẹp, nhưng ngoài dự kiến giáo chủ hóa ra lại là “thần cơ diệu toán”.
Nói ra thì cũng thật oan uổng cho Đông Phương Giáo chủ a, vốn nhàm chán nên nhảy vào hoa chân múa tay mấy chiêu của Binh Pháp Tôn Tử linh tinh, vì bổn giáo chủ vốn là Fan của phim Thủy Hử mà. Thế là pà con cứ xem ta như Khổng Minh tái thế, lôi xềnh xệch ta ra chiến trường. Khổ thế cơ chứ, nếu biết trước ta thà im mồm để chăm ấm nệm êm ở Nguyệt Thiên Nhai. Sau khi đưa ra mấy cái kế sách học thuộc lòng từ Binh Pháp Tôn Tử ,ta liền để bọn họ tự xào nấu muốn làm sao thì làm, lão nương ta đây đi ngủ.
Hạ Ngâm Tuyết nhanh chóng chuồn khỏi đại trướng, trốn về lều vải đáng yêu của mình lăn lên giường ấm áp do đã có sẵn Bạch Lang nằm đó. Vì đang ở quân doanh Ngự Long không thể ngủ của vợ yêu được đành ngậm đắng nuốt cay để Bạch Nhi bên cạnh bảo vệ cho nàng. Ôm lấy bộ lông mềm mượt như nhung, Ngâm Tuyết cọ cọ vài cái khiến Bạch Nhi hơi bất mãn vì bị phá giấc ngủ bực bội dùng cái chân lông lá gạt nàng xuống, rồi lồm cồm bò lên gối đầu trên bụng nàng tiếp tục ngủ.
“Đáng chết Bạch Nhi, Ta bị chủ ngươi khi dễ còn chưa đủ sao? mà ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta ô..ô..ô…” tiếng khóc chói tai khiến Bạch Nhi càng bức xúc nó liền phất cái đuôi lông xù lên che cái miệng rộng kia lại, nhiều khi nó tự hỏi vì sao chủ nhân lại yêu thích cái “con người giống cái” này đến vậy. Vừa lười , vừa tham ăn lại hay làm nũng, chỉ có mỗi một ưu điểm là có vẻ mềm mại một chút. Một thứ như thế để ăn có phải hay hơn hay không?
(Tác giả: Bạch Nhi sao ngươi biết chủ nhân ngươi chưa từng “ăn “cái động vật giống cái” kia? * cười gian* Bạch Nhi: Có sao? Uh coi như chủ nhân còn có chút sáng suốt)
Vật vã với Bạch Nhi một lúc, Ngâm Tuyết vẫn không ngủ được hôm nay thời tiết rất lạnh dù ôm Bạch Nhi cũng không ấm lên được. Cái giường lại rất cứng khiến nàng không tài nào chợp mắt đành bước xuống giường khoác vào ngoại bào ra bên ngoài đi dạo. Nhưng trong doanh trại có cảnh gì mà ngắm chứ? Nêu nàng ỳ ạch bò lên tháp canh, từ trên cao nhìn xuống Ngâm Tuyết thoáng sửng sốt trước sự hùng vĩ của doanh trại bên dưới. Nàng biết đây là liên quân của các thế lực giang hồ cùng triều đình nên hiển nhiên không thể là hạng tép riu nhưng đến mức này thì……
Một cơn gió đêm thoảng qua , Khiến nàng khẽ rùng mình trước nay những kế sách nàng đưa ra như một trò đua nhưng nay nó lại liên quan đến sinh mạng của hàng vạn con người. Ngâm Tuyết không khỏi đánh vài cái rùng mình sợ hãi.
Bỗng một luồng hơi ấm áp tràn đến bao lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy.
“Nương tử a, nửa đêm không ngủ chạy lên đây làm gì? Thiếu vi phu khiến nàng mất ngủ sao?” Giọng nói bông đùa nhưng tràn ngập nhu tình, không cần xoay người nàng cũng biết là Ngự Long đang dùng áo choàng phủ lấy hai người đem nàng dấu vào bờ ngực rắn chắc luôn cho nàng một cảm giáo an toàn ấm áp.
“Long ta rất sợ, sợ vì ta mà nhiều mạng người sẽ mất” rúc sâu vào lòng phu quân, Ngâm Tuyết khẽ thở dài nàng thoải mái để lộ sự bất an và yếu đuối trước mặt người nàng tin tưởng nhất.
“Tuyết Nhi ngốc, đừng phiền não mọi chuyện đều có ta ở đây dù trời có xập xuống ta cũng chống đỡ vì nàng. Chỉ cần Tuyết Nhi an nhàn hạnh phúc là đủ” Ngự Long thở dài tựa cằm cọ cọ lên tóc đen mượt của nàng, vòng tay siết chặt an ủi vật nhỏ trong lòng. Hắn rất muốn giải quyết xong mọi chuyện cùng nàng thoát ẩn vui vầy uyên ương mãi không rời ra.
“Ân, ta tin chàng” chỉ cần được vĩnh viễn dựa vào bờ ngực vững chãi này Hạ Ngâm Tuyết nàng trên thế gian này là người hạnh phúc nhất….
……………………..
Vì tránh thương vong cho cả hai bên, nên nghĩa quân đưa ra thư chiêu hàng. Bên phía triều đình thì rối như canh hẹ, vì ngọc tỷ truyền quốc vẫn chưa tìm được, quân tiếp viện từ Tiêu Gai Bảo thì ít nhất một thánh nữa mới đến được. Thái tử điện hạ thì ngày đêm hoan ca khiến Tây Môn Xuyên hết sức sầu mi khổ điểm.
“Chết tiệt cái tên thái tử, nếu không vì hắn là thái tử ta đã giết hắn từ lâu.”
“Xuyên Lang, chàng đừng sinh khí sẽ có hại đến thân thể a” Tuyền Thanh uyển chuyển đưa lên một chén trà giúp phu quân hạ hỏa.
“Sao không sinh khí cho được, đại địch đang ở trước mắt mà tên thái tử kia..hừ”
Tuyền Thanh duyên dáng cười nhẹ, tiến đến nhu ấn trên vai trượng phu , đôi mắt trong suốt của nàng không ai có thể thấy được hỉ nộ.
“Xuyên Lang, hắn vô dụng thì có sao dù gì hắn cũng chỉ là bình phong để gia tộc Tây Môn chúng ta chiếm lấy ngôi cửu ngũ. Bây giờ phải nghĩ cách kéo dài thời gian chờ người của Tiêu Gia Bảo”
“Nàng có cách gì?” Tây Môn Xuyên nhướn mày đưa tay ngăn chặn lại bàn tay không an phận của thê tử.
“Tuy nói là địch, nhưng hai vị sư huynh của ta vẫn còn rất thương tiếc tiểu sư muộn này a” Tuyền Thanh cười duyên ngã vào lòng Tây Môn Xuyên ngã ngớn luồn tay vào trong áo hắn.
Nháy mắt liền hiểu ra gì đó, Tây Môn Xuyên cười tà bắt lấy cái cằm thanh mảnh của nữ tử trong lòng.
“Thanh Nhi nàng đúng là tiểu yêu tinh nga, ta thật không hối hận khi có cái thê là nàng”
“Tất nhiên xứng đôi với tên cáo già chàng chỉ có tiểu yêu tinh thiếp mà thôi”.
………………………..
………
“Báo có sứ giả từ trong thành đến….” đang dùng ngọ thiện cùng ái thê, Ngự Long nhíu mày khó chịu khi một tiểu binh lao vào lều cấp báo. Cái con mẹ nó không thấy ta đang hầu lão bà dùng bữa sao mà còn vào phá…(Tác giả: Long ca hình như đã bị lây cách chửi rất nghệ thuật của Tuyết tỉ rồi thì phải =))).
“Sứ giả là người nào?” giọng nói trầm xuống âm độ khiến tên tiểu binh da đầu run lên lắp bắp trả lời.
“Dạ là phu nhân của thủ thành, Tây Môn phu nhân”
“Thanh Nhi?” bộ mặt như khối băng vạn năm thoát một tia bối rối nhưng rất nhanh biết mất dường như không ai có thể nhìn thấy. Tuy nhiên ai bảo hiểu lão công nhất vẫn chính là lão bà của hắn chứ. Ngâm Tuyết làm ra vẻ ngoan ngoãn vâng dạ ngồi lại dùng bữa để trượng phu nàng đi “tiếp khách”. Nhưng khi Ngự Long vừa bước ra khỏi lều thì đã có một bóng người theo sau.
“Tây Môn phu nhân, đến đây hình như sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng chứ?” giọng nói mang một chút mị thái của Đoan Mộc Viêm An vang lên. Vì Chu Tử Kì và mấy người của gia tộc Bắc Thân đi lo lắng mấy thứ quân lương nên hiện nay trong doanh trại lớn nhất chính là sư huynh đệ bọ họ. Viêm An nheo mắt nhìn tiểu sư muộn ma mãnh bên dưới. Năm xưa sư phụ mang nàng về trong tình trạng nửa sống nửa chết, vì thấy nàng không nơi nương tựa nên cho nàng lưu lại theo thời gian hai người bọn họ đều xem nàng là tiểu sư muội. Nhưng chỉ có Đoan Mộc Viêm An nhìn ra bản tính thật của nàng, trái với vẻ ôn nhu hàm xúc bên ngoài nàng là một con người không thể đoán biết. Sư huynh lại quá sủng ái nàng khiến Viêm An có một chút bất an.
“Nhị sư huynh không cần khách khí như thế, dù đã gả ra ngoài muội cũng chỉ là Tuyền Thanh năm xưa mà thôi” âm điệu thanh thoát như tiếng suối , Tuyền Thanh cười rộ lên thật đáng yêu đáp lời.
“Muội đến có chuyện gì? “ Đông Phương Ngự Long lãnh thanh lên tiếng, hắn tuy không trách Tuyền Thanh như lần trước Tây Môn Xuyên làm bị thương Tuyết Nhi vẫn khiến hắn mỗi khi nghĩ đến liền khó chịu, thái độ với Thanh Nhi cũng không tốt như xưa.
“Đại sư huynh, ta đến đây là làm con tin”
“Con tin?”
“Đúng hiện nay tướng công ta tuy nắm binh quyền nhưng không thể muốn hàng là hàng được, vì vậy muội đến đây làm con tin cho đến khi Xuyên Lang thu xếp xong mọi việc”
“Vậy là hắn muốn đầu hàng?” Viêm An không nhanh không chậm hỏi.
“Đúng”
“Vậy được rồi muội tạm thời ở lại đi, ta sẽ sai người xắp xếp cho muội” ấn tượng của Ngự Long về Tuyền Thanh là một tiểu cô nương thiện lương, để nàng lại chắc không có vấn đề. Còn về đề nghị của tên họ Tây Môn kia thì phải xem lại.
“Cám ơn đại sư huynh…”.
…………………..
Bên trong vẫn đang nói thêm chuyện gì đó, bóng người bên ngoài thoáng một cái liền biến mất. Hạ Ngâm Tuyết trở về lều, nhìn thức ăn trên bàn thấy ngán ngẩm nuốt không trôi. Nàng tin tưởng Ngự Long nhưng mỗi lần Tuyền Thanh xuất hiện lại khiến thâm tâm nàng không yên ổn. Nàng sợ thứ gì càng muốn bảo vệ càng dễ mất đi.
Long xin chàng đừng phụ lòng tin tưởng của ta…………
………………
……..
“Nhược Nhi, không biết đêm nay Long chàng có ghé qua đây không?” Ngâm Tuyết đã ngẩn người nhìn ra cửa lều từ buổi chiều đến khi bên ngoài tối hẳn chỉ còn lại thứ ánh sáng mờ nhạt của những ánh đuốc canh.
“Tiểu thư, cô gia chắc còn bận việc hay tiểu thư đi nghỉ trước.” Nhược Nhi biết tiểu thư nhà mình mấy ngày nay không vui vì chuyện của Tuyền Thanh phu nhân. Cô gia cũng thật là bận gì thì bận mấy ngày nay liền bỏ bê tiểu thư.
“Ân hôm nay trời nổi gió, không biết Long có bị nhiễm phong hàn không? Nhược Nhi giúp ta chuẩn bị một ít trà gừng ta mang đến đại trướng cho chàng” Ngâm Tuyết bỗng nổi máu làm hiền thê, cũng một phần là nhớ mong vòng ôm ấm áp của phu quân dù mỗi ngày gặp nhau bên ngoài nhưng không thể gần gũi, nàng cũng thấy trống vắng a.
“Được rồi tiểu thư” Nhược Nhi thở dài nhìn vẻ háo hức của của tiểu thư thật là đã gả đi ra ngoài rồi mà vẫn có dáng vẻ của một tiểu cô nương.
Cẩn thận đặt bình trà gừng lên khay, Ngâm Tuyết không cho Nhược Nhi đi cùng, chỗ vợ chồng nhà người ta thân mật đem theo bóng đèn làm gì. Một bước đi hai bước nhảy rất nhanh Ngâm Tuyết đã đến trước đại trướng, bên trong đèn đuốc vẫn sáng bừng không lẽ giờ này Long vẫn chưa xong việc sao? phải cho chàng một bất ngờ mới được. Chuyển hướng sang phía sau của đại trướng, nàng biết ngay sau vải bạt kia là ghế tự Ngự Long đang ngồi nàng sẽ chui từ chỗ này vào hắc.. hắc hù dọa hắn một phen.
“Đại sư huynh đừng vậy mà” Động tác của Ngâm Tuyết đông cứng khi nghe thấy giọng nói mỏng như hơi nước của Tuyền Thanh bên trong. Nàng ta vào giờ này còn làm gì ở đây? hai người cô nam quả nữ ở một mình giữa đêm hẳn có mờ ám. Máu trong người sôi lên, vị chua nghẹn đắng trong ngực, nước mắt đã phủ một tầng sương mờ theo khe hở nhỏ của vải lều Ngâm Tuyết thấy Tuyền Thanh tràn đầy mị hoặc dán dính vào lồng ngực của một nam nhân to lớn.Tuyền Thanh ánh mắt mê ly ướt át, gương mặt đỏ hồng vì dục vọng, cánh môi khép mở gợi tình trong sự vuốt ve của nam nhân kia. Ngâm Tuyết không thể nhìn thêm được nữa sương mù nơi khóe mắt đã che hết sạch lý trí nàng. Không biết làm cách nào nàng trở lại lều của mình, Nhược Nhi đã đi ngủ chỉ để lại một ngọt đèn nhỏ ảm đạm bên trong.
Nhợt nhạt thê lương như một bóng ma, nhưng bên trong thì cuồn cuộn sóng ngầm. Vì sao? vì sao? vì sao chàng phản bội ta? một câu hỏi đâu đớn cứ quay vòng khiến châu lệ không ngừng rơi mang theo máu và nỗi đau chảy vào trong tim. Nàng muốn gào thét, nàng muốn một kiếm giết chết con người phụ tình kia nhưng tim nàng đau quá khiến đôi môi không thể thốt nên bất kì một âm thanh nào. Nam nhân đều như thế, nàng đã lựa chọn tin tưởng lần nữa nhưng kết quả thì sao? Bây giờ ghen tuông thì có ích gì, khi người đã không còn thuộc về mình nữa. Nam nhân ghen rất đáng yêu, nữ nhân ghen rất đáng sợ , Hạ Ngâm Tuyết nàng luôn cho mình là một nữ nhân xinh đẹp nên nàng sẽ không nháo không loạn lặng lẽ mà buông tay. Có thể người khác sẽ cho nàng là yếu đuối nhưng nếu đã không thể mà còn cưỡng cầu sẽ hủy hoại cả hai mà thôi. Nàng luôn yêu bản thân mình, nên nàng sẽ chọn con đường ít tổn thương mình nhất……
Trong đêm tối chiến mã lao như bay, sương lạnh cùng gió đêm đau đớn tát vào mặt nhưng còn thua kém vết thương trong lòng. Trên đỉnh núi Hạ Ngâm Tuyết một lần nữa ngăm toàn cảnh đại quân, nhưng sẽ không còn vòng ôm và chiếc áo choàng ấm áp bao lấy nàng nữa.
“Ngự Long ta buông tay, thà đau một lần rồi quên nhau vĩnh viễn”
Cắn lấy cánh môi đến bật máu, nàng dứt khoát quay đầu dục ngựa tiến về phía trước. Bất chợt những đốm sáng lập lòe trên trời đêm khiến nàng dừng bước. Đó là gì? Không xong là hỏa tiễn. Ngâm Tuyết hốt hoảng nhận ra, trên bầu trời đên kịt những mũi tên rực lửa xuất hiện ngày một nhiều hướng về phía doanh trại đóng quân. Bị tập kích rồi, khi đầu óc luân chuyển nhận ra điều đó ý niệm đầu tiên trong não đó chính là Ngự Long còn ở doanh trại chàng sẽ gặp nguy hiểm. Ngâm Tuyết điên cuồng dục ngựa quay lại. Nhưng họa vô đơn chí, con chiến mã bỗng hí dài một tiếng ngã dúi xuống mang theo nàng ngã lăn trên đất. Cố nén đau đớn như từng khớp xương bị tháo rời, nàng ngắng ngượng đứng dậy loạng choạng đi được vài bước thì trong đêm một giọng trong trẻo như nước vang lên.
“Tuyết tiểu thư”
“Là ngươi”
“Đúng là ta”
“Ngươi là gian tế”
“Đúng, ta cũng không hẹp hòi gì nói cho một kẻ xắp chết biết”
“Ta giết ngươi”
“Chỉ dựa vào ngươi, ta khinh” một đạo chưởng phong xé gió phóng đến, Ngâm Tuyết chật vật né tránh đến gần mép vực.
“Tuyền Thanh ngươi không xứng đáng …”
“Ta biết, nhưng có xứng hay không thì ta vẫn là người chiến thắng” Vút một luồng chưởng phong khác phóng đến lần này thần may mắn đã rời bỏ Ngâm Tuyết, nàng tuy đã tránh được chưởng phong nhưng mắt cá chân trật khớp ,“rắc” một tiếng đất đá vỡ vụn thân hình mảnh dẻ rơi xuống vực mất hút trong cuồng phong gào thét.