Hoàng hôn Kình Long Đảo miên man chìm cho thứ ánh sáng đỏ hồng huyền ảo. Gió từ đại dương mang theo hương vị mằn mặn của biển cả thô ráp nhưng nồng nàn. Trên phiến đá quanh năm chịu sự bào mòn của nước biển trở nên thanh nhã mềm mại, nhưng đá vẫn là đá cứng cáp như người phụ nữ nhu mì nhưng kiên cường…….
Ngâm Tuyết đã trở lại Kình Long Đảo được bảy ngày, không ngắn cũng không dài nhưng cũng đủ kiến lòng bình lặng lại. Nàng cũng không rõ tâm trạng thực sự lúc này, có phải là tâm lý phụ nữ trầm cảm sau ly hôn không? Đưa tay lên vuốt nhẹ phần bụng đã có dấu hiệu nhô lên cánh môi không tự giác nhếch lên. Nhiều ngày chìm trong đau thương nàng đã quên mất nàng vẫn còn người thân, là sinh linh bé bỏng đang lớn lên từng ngày trong cơ thể mình. Con à, con là người thân duy nhất của mẹ trong thế giới này.
Nhìn hoàng hôn đang dần buông tạo nên khung cảnh huy hoàng hồng cam, sao nàng vẫn thấy lạc lõng. Sống mũi cay cay, khóe mắt nóng lên giọt lệ nương theo ráng vàng của mặt trời long lanh lăn tròn trên gò má.
“Việc gì tự chuốc khổ? bỏ rơi ta rồi lại ngồi đây khóc một mình” nóng hổi châu lệ được ngón tay thon dài ôn nhu xóa nhòa. Ngâm Tuyết lọt vào lồng ngực ấm áp mang hơi thở mùi đàn hương quen thuộc, nàng biết chính là chàng. Nhưng nàng không dám ngước lên vì sợ hãi chàng sẽ biến mất như ảo ảnh trong mơ.
“Ngoan đừng khóc”
“Vì sao?”
“Vì sao ư? vì ta đã có lựa chọn của chính mình”
“Chàng không muốn làm hoàng đế sao?”
“Làm hoàng đế có ý nghĩa gì khi nàng không chịu làm hoàng hậu”
“Vậy nếu không phải vì ta thì chàng vẫn muốn làm hoàng đế?”
“Ngốc, ta tình nguyện lựa chọn cùng cười với nàng khi vui, cùng khóc với nàng khi buồn hơn là thứ giang sơn lạnh lẽo kia.”
“Ngự Long”
“Ân?”
“Thiếp yêu chàng”
“Ta biết”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Ta cũng yêu nàng”
“Vì sao lúc này mới trở về tìm ta?”
“Ta phải xắp xếp ổn thỏa thế cục ở kinh thành, để sau này không còn chiến loạn làm phiền chúng ta nữa”
“Ngự Long, hài tử cũng rất nhớ chàng” Ngâm Tuyết nắm lấy tay Ngự Long đặt lên bụng mình, hắn ánh mắt rực sáng hạnh phúc ôn nhu âu yếm xoa bụng thê tử. Cái gì quyền lực, cái gì võ công cái thế cũng không thể đánh đổi thê nhi của hắn. Khi con người ta càng trở nên cường đại thì càng tịch mịch, hắn tình nguyện buông tay với tất cả để đổi lấy hạnh phúc bên nàng.
Ánh vàng cam dần tắt, nhu hòa bóng đêm bao phủ như vòng tay nâng niu hạnh phúc mang bóng giáng hai người hòa lại làm một đến thiên trường địa cửu.
——————————————
Chính sử Tử Nguyệt vương triều chép lại………..
Sau cuộc nội chiến Tùy Đế thoái vị truyền ngôi cho Thất hoàng tử Chu Tử Kì.
Trong dã sử lại ghi……
Đại Hộ Pháp Hỏa Diễm của Thiên Ma Giáo hiền tài cao thượng không màng thiên hạ. Khi đại quân toàn thắng Đại Hộ pháp cùng Giáo chủ thoái ẩn giang hồ nắm tay nhau tiêu dao. Dân gian nhiều người ca ngợi thiên tình sử của họ, nhưng cũng lắm kẻ bất bình với mốt tình nam nam nghịch thiên này. Nhưng kẻ biết rõ ngọn ngành cũng mặc thiên hạ bàn tán không rảnh phân bua, để dành thời cho lão bà ở nhà. Thất hoàng tử ngồi lên ngai vàng không phải dễ dàng, Bắc Thần Thương tứ phong quốc phụ tể tướng, liên quân tiến cử Mộ Dung Thục làm giám quốc. Tể tướng quốc phụ cùng giám quốc đại thần thống nhất Thất hoàng tử lên ngôi lấy hiệu một chữ “Tuyết” gọi Tuyết đế, niêu hiệu lấy hai chữ “Ức Tuyết” vĩnh viễn ghi nhớ công lao của Thiên Ma Giáo.
……………………
Tể tướng quốc phụ Bắc Thần Thương một đời thanh liêm, tận lực cống hiến cho triều đình. Không lập gia thất vô tử vô tôn. Đến khi tạ thế Tuyết Đế sắc phong Thương Vương mang bức mĩ nhân đồ Tể tướng yêu thương cùng táng hoàng lăng, vĩnh viễn thờ phượng trong thái miếu. Đời đời ghi danh sử sách người người kính ngưỡng.
……………………….
Giám quốc đại thần Mộ Dung Thục tiền vô hậu hủng, tài cao bắc đẩu nhưng nạp nam thê Cổ Thừa Ân bị thế nhân cười chê. Nhưng không ai phủ nhận được công lao của gia tộc Mộ Dung, nên hậu bối khi nhắc đến Mộ Dung chỉ có thể vừa yêu vừa hận.
…………………..
Tiêu Gia Bảo hùng cứ phía đông hòa hảo triều đình dân phong hài hòa nhân ái. Tiêu Phong bảo chủ cùng phu nhân làm nhiều việc công đức được người dân lập bài vị trường sinh thờ phượng.
Một năm kia trên đỉnh Côn Phong, thánh địa Tiêu Gia cự điểu vây quanh tử khí ngút trời. Tiền nhiệm Bảo Chủ Tiêu Thần trốn ra khỏi địa lao, lên đỉnh Côn Phong tự sát để được điểu táng xé từng miếng nhục thịt nguyện vong hồn được vĩnh viễn bảo vệ đất đai Tiêu Gia.
…………………..
Mị Hoa Cung chủ cùng Dịch Vân của Kình Long Đảo thành thân vĩnh kết đồng tâm trăm năm hảo hợp.
………………
Chu Tiếu Khang mang quyền lực ám vệ trả lại cho Tuyết Đế, từ bỏ thân phận hoàng tộc cùng thê tử Lâm Phi Yến thoái ẩn Kình Long Đảo.
……………….
Các hộ pháp cùng sứ giả của Thiên Ma Giáo đồng loạt thoái ẩn không rõ tung tích.
…………………
Huyền Minh Cung ngày càng lớn mạnh. Minh Vương cùng Vương Phi tính tình không hợp, nhưng vẫn phu thê tình thâm thường đi du ngoạn khắp nơi. Mọi việc một tay thiếu chủ Đoan Mộc Huyền Ngự lo liệu, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
…………………..
Giang hồ cao thủ lần lượt thoái ẩn, hậu bối lại ít nhân tài nên truyền kì về họ càng được tín ngưỡng. Kình Long Đảo truyền thuyết trở thành thánh địa trong giới võ lâm.
———————-
Tiết xuân đã về nhưng hàn khí của mùa đông vẫn còn lưu luyến chưa tan. Vì sự trở về của Cổ Cầm Ngọc, nên phu thê Ngâm Tuyết phải dọn ra khỏi Trúc Viên nhường phòng ở cho mẹ chồng. Mai Viện được dọn thành nơi ở mới cho Ngâm Tuyết và Ngự Long, cái tên Mai Viện liền bị xóa bay đổi thành Tuyết Hiên. Sáng sớm đầu xuân sương giá còn đậu trên đóa tuyết mai cao ngạo. Con chim se sẻ nghịch nghợm uống lấy sương mai ngọt lành cất lên giọng ca của xuân mới.
Bên trong phòng bạch sa trướng tung bay, hồng sắc hỏa lô luôn được thắp để đảm bảo độ ấm. Ngâm Tuyết đã mang thai vào tháng cuối, không biết là do hài tử của nàng là đứa nhóc quá khổ hay do toàn gia bồi bổ cho nàng quá mức mà bụng nàng to vượt mặt, đến nỗi không nhìn thấy cả mũi chân của chính mình.
“Tuyết Nhi tỉnh? muốn rời giường không ta giúp nàng mang hài” vì bụng quá lớn Ngâm Tuyết không thể tự cúi người mang hài khi rời giường, nàng lười biếng ngồi trên giường hưởng thụ sự chăm sóc của trượng phu.
“Long giúp ta mặc y phục, ta muốn ra ngoài dạo một lát”
“Không được nàng còn chưa dùng điểm tâm, ngoài ra bên ngoài rất lạnh” Ngự Long liền phản đối.
“Chàng quát ta? chàng không thương ta” khóe mắt liền ngấn lệ quang, vì mang thai tính tình nàng đặc biệt nhạy cảm khiến Ngự Long luôn phải cẩn cẩn dực dực trong thái độ đối với nàng. Ai bảo lão bà mang thai là lớn nhất đâu.
“Tuyết Nhi đừng khóc ngoan, ta không phải cố ý to tiếng với nàng. Ta chỉ lo lắng nàng ra ngoài sẽ bị lạnh ảnh hường đến hài tử” Ngự Long liền hạ giọng nhẹ nhàng khiến nàng dựa vào ngực mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cho nàng.
“Nhưng ta muốn ra ngoài trong phòng rất buồn a” Ngâm Tuyết làm nũng.
“Vậy nàng ăn điểm tâm xong, ta sẽ cùng nàng ra ngoài dạo một chút được không”Ngự Long đành thỏa hiệp.
“Ân” Ngâm Tuyết ngoan ngoãn để Ngự Long dìu ra ngồi xuống bên bàn đã chuẩn bị cháo trứng bách thảo nàng thích nhất tòa hương nghi ngút thơm lừng. Ngự Long cẩn thận múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi nhẹ, dùng môi thoáng thử độ nóng của cháo rồi mới đưa đến miệng Ngâm Tuyết. Đưa cái lưỡi nho nhỏ màu hồng đáng yêu như con mèo nhỏ liếm liếm nước cháo màu trắng sữa ngây thơ nhưng đầy phong tình. Khiến người ngồi bên không khỏi xuân tình nhộn nhào, chết tiệt thật thê tử hắn có thai sao lại ngày càng quyến rũ như thế?
“Tuyết Nhi ăn thêm một chén nữa được không?” vấn vả kìm nét mới đút hết chén cháo cho thê tử, Ngự Long buông bát hỏi nàng.
“Chàng cho ta là heo mẹ sao? suốt ngày ăn rồi nằm ta muốn ra ngoài”
“Thôi được, đi thôi” Ngự Long hết cách đành thở dài chấp thuận.
Ngâm Tuyết một thân áo lông bạch hồ dầy cộm chậm rì rì được Ngự Long dìu đi dạo trong vườn mai. Hương mai vốn ba phần lạnh bảy phần thanh nhã chỉ thoang thoảng trong gió lạnh nhạt. Nhưng hàn khí cuối đông lại chất xúc tác khiến hương đậm hơn khiến người ta phải lưu luyến say mê. Lay nhẹ một lọn xuân phong cánh hoa trắng muốt như tuyết nhưng nồng nàn và quyến rũ không băng giá tan chảy như tuyết. Tuyết và mai được thi nhân ví von cạnh nhau nhưng nào ai biết tuyết là thiên thu lạnh lẽo, mai thì lạnh lùng mong manh chỉ có khí lạnh cuối đông mới khiến mai hoa nở rộ. Điều ấy cũng tựa như người con gái dù cao ngạo lạnh lùng nhưng chỉ cần tâm còn đập thì sẽ là mai nở rộ. Nhưng dù thánh khiết tinh tuyền đến đâu nếu không có tâm vĩnh viễn cũng chỉ là tuyết lạnh ngàn năm.
“Long a ta muốn nghỉ một chút”
“Được chúng ta đến gốc mai bên kia ngồi một chút” Ngự Long cẩn thận trải áo choàng của mình xuống dưới gốc mai, rồi đỡ Ngâm Tuyết ngồi xuống.
“Ngắm hoa mai thực muốn nếm thử bánh hoa mai của Phi Yến” Ngâm Tuyết đưa tay bắt lấy một cánh hoa đang thả mình theo gió.
“Hôm qua Phi Yến có làm một ít bánh hoa mai, để ta đi lấy. Nàng ngồi đây nghỉ ngơi ta sẽ quay lại ngay”
“Ân” Ngâm Tuyết mỉm cười gật đầu, Ngự Long mới yên lòng xoay người vận kinh công biến mất.
“Mai hoa thực đẹp, hoa mai là loài hoa quân tử trong rừng mai không nên thực hiện những hành vi lén lút” Ngâm Tuyết thản nhiên nói một mình không có người đáp lại, trong không gian vắng lặng chỉ nghe tiếng hoa rơi. Có lẽ ai đó sẽ cười nàng tâm thần.
“Vì sao ngươi biết ta ở đây, cả Đại sư huynh còn không phát hiện” Bóng người lam nhạt như bóng ma dần hiện rõ.
“Tuyền Thanh đã lâu không gặp, ngươi không biết là khi mang thai giác quan sẽ nhạy bén lên sao. Ta thấy một mùi khác lại không phải mùi thanh lạnh của hoa mai.” Ngâm Tuyết thản nhiên không quay người lại.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Hàn quang chợt lóe, kiếm khí phất qua lay động một lọn tóc đen rơi xuống đất.
“Sợ tất nhiên sợ. Nhưng ta tin vào số phận, ta chưa đến số chết đâu” Ngâm Tuyết cười khẩy.
“Ngươi không hỏi vì sao ta muốn giết ngươi?”
“Là vì Ngự Long sao?”
“Ngươi biết?”
“Ta biết từ ngày ngươi và Tây Môn Xuyên xuất hiện ở Nguyệt Thiên Nhai. Càng rõ ràng hơn khi thấy ngươi không rơi một giọt nước mắt khi nhìn thấy Tây Môn Xuyên phơi thây sa trường”
“Vố dĩ nghĩ ngươi ngốc, hóa ra là ngươi giả ngu”
“Này đừng quá đáng” Ngâm Tuyết chịu đựng đủ rồi nha đã đóng vai tình địch rồi mà một câu chửi nàng ngốc hai câu chửi nàng ngu, thiên lý ở đâu?
“Có trách chỉ trách ông trời năm xưa nếu ta không cô phụ tâm ý của sư huynh thì…”
“Sai đừng cái gì cũng đổ tại ông trời, vì Ngự Long chưa bao giờ yêu ngươi”
“Ngươi…”
“Ngự Long chỉ xem ngươi là em gái là tự ngươi đa tình mà thôi”
Trên dung nhan thanh lệ của Tuyền Thanh rất mau phủ một tầng tang thương, đúng thực là nàng tự mình đa tình. Từ nhỏ nàng đã ngưỡng mộ sư huynh mà lớn lên. Không biết tự lúc nào con tim đã đánh mất theo nam nhân xuất sắc đó. Giấc mơ thanh xuân của nàng chỉ có hình bóng một người. Bi ai thay người đó nhưng ánh nguyệt lãnh lẽo chỉ có thể ngắm nhìn từ xa vĩnh viễn không thế chạm đến. Khi gặp gỡ Tây Môn Xuyên nàng như người chết đuối bắt được mảnh ván trôi, cố sức bám vào để giấc mộng thanh xuân mãi chỉ là mộng. Cho đến khi Ngâm Tuyết xuất hiện, nàng mới biết nam nhân kia không phải là thần như nàng nghĩ. Hắn cũng có thất tình lục dục, bi thương hỉ nộ nhưng chỉ bởi một người duy nhất. Nàng không cam tâm thứ gì nàng không có được thì phá hủy. Nhưng mà nàng đã phá hủy cái gì? Không phải hắn mà là nàng đã hủy hoại bản thân, khi nhận ra người nàng yêu thật sự đã chỉ còn lại cái xác không hồn nằm đó mang theo tâm nàng sang thế giới bên kia.
Tuyết mai vẫn miên man rơi mãi như hoa như tuyết vùi lấp nhân ảnh màu lam. Tuyết là tuyết rơi xuống nhân gian rồi tan chảy biến mất, mai vẫn là mai dùng rơi rụng tàn héo nhưng sang năm vẫn nở rộ tái sinh.